Miên Nhi đã sớm biết nghĩa phụ có hai nhi tử, nhưng mãi đến bây giờ mới gặp mặt. Sáng hôm sau, trong lúc cả nhà tề tựu dùng bữa, Thẩm Bạch lại giới thiệu cho nàng nhị tẩu, cũng chính là thê tử của Thẩm Hoành.
Nhị tẩu là một thiếu phụ rất xinh đẹp, cả người toát lên phong phạm của đại gia khuê tú, khí chất cao quý, nhưng lại có hơi cứng nhắc quy củ. Có lẽ bởi vì chuyện hôm qua Thẩm Hoành trêu đùa nàng bị phụ thân phạt, cho nên nhị tẩu không quá thân thiện với Miên Nhi, chẳng qua là e ngại Thẩm Bạch, mới gượng gạo cười với nàng một cái.
Miên Nhi cũng không để bụng. Dù sao trong mắt nàng cũng chỉ có nghĩa phụ, người khác yêu hay ghét gì mình, nàng cũng chẳng bận tâm. Có điều, cả buổi vẫn chẳng thấy thê tử của Thẩm Tuyên đâu, nàng có hơi tò mò.
Thẩm Bạch nhấp một ngụm trà, hỏi:
“Tuyên nhi, thê tử của con còn chưa ra sao?”
Thẩm Tuyên vội đáp:
“Bẩm phụ thân, Vân Nương vừa sinh không bao lâu, sức khỏe còn yếu, hài nhi mới bảo nàng ấy ở trong phòng nghỉ ngơi. Mong phụ thân không trách.”
Thẩm Bạch không nói gì, chỉ im lặng cẩn thận gỡ hết xương cá ra, rồi gắp phần nạc vào bát của Miên Nhi. Đoạn, người mới từ tốn nói:
“Nếu mệt thì cứ nghỉ ngơi cho khỏe, không cần lo sợ. Vi phụ cũng chưa gặp mặt cháu mình, chốc nữa sang Thính Hương viện thăm một chút.”
Thẩm Tuyên nghe vậy, biết ác cảm của phụ thân đối với thê tử đã phai mờ đi nhiều, bèn mỉm cười nói:
“Đa tạ phụ thân, Vân Nương biết được ắt sẽ vui mừng.”
Không khí đang đầm ấm vui vẻ, Thẩm Hoành chợt buông đũa, khẽ nói:
“Phụ thân, hài nhi đã no rồi, xin phép quay về phòng trước.”
Thẩm Bạch liếc nhìn hắn, lại không trách cứ gì. Chỉ có Miên Nhi ở gần người nhất là nghe thấy, lúc ấy, người đã thở dài một tiếng thật khẽ.
Nàng thầm nghĩ, nghĩa phụ vốn rất thong dong nhàn nhã. Bọn họ vừa về đây, lại khiến người nhọc lòng. Cho nên, Miên Nhi chợt cảm thấy không thích cả hai huynh đệ Thẩm Tuyên và Thẩm Hoành.
......
Dùng bữa sáng xong, Thẩm Bạch đi đến Thính Hương viện. Miên Nhi vốn bám người như sam, tất nhiên cũng đi theo. Rốt cuộc, nàng đã gặp được vị đại tẩu vẫn luôn thần thần bí bí rúc ở trong phòng này.
Lúc bấy giờ, khi nàng theo nghĩa phụ bước vào, chỉ thấy một thiếu phụ đang ngồi bên hiên cặm cụi khâu khâu vá vá gì đó.
Thẩm Tuyên lập tức đi tới, dịu giọng nói:
“Vân Nương, nàng đang không khỏe, sao không nghỉ ngơi, còn làm những việc này?”
Thiếu phụ ngẩng đầu, cười đáp:
“Thiếp may cho chàng thêm mấy bộ trường bào mới, trường bào của chàng đều cũ cả rồi.”
Nói đến đây, nàng ấy mới trông thấy Thẩm Bạch, vẻ mặt liền trở nên căng thẳng, cúi đầu lí nhí nói:
“Phụ... Phụ thân, mời phụ thân ngồi.”
Nếu nhị tẩu là đại gia khuê tú, thì đại tẩu chính là tiểu gia bích ngọc. So về dung mạo, nàng tuyệt chẳng sánh bằng nhị tẩu, nhưng nụ cười ngọt ngào, giọng nói dịu dàng dễ nghe, quả thực ai nhìn thấy cũng tự sinh ra hảo cảm.
Miên Nhi cũng không nỡ nhìn đại tẩu sợ sệt như thế, bèn kéo kéo tay áo của nghĩa phụ, nhõng nhẽo nói:
“Nghĩa phụ, chúng ta ngồi xuống uống chút trà đi, Miên Nhi thấy khát.”
Thần sắc của Thẩm Bạch đang lạnh nhạt, vừa nghe thấy giọng nói của nàng liền tức khắc hóa thành dịu dàng như nước. Người vốn dung túng nàng, bèn nhẹ xoa đầu nàng một cái, ngồi xuống ghế.
Vân Nương lập tức đi rót trà dâng lên.
Thẩm Bạch nhấp một ngụm trà, hỏi:
“Hai đứa trẻ ở đâu, vi phụ muốn nhìn chúng một chút.”
Vân Nương vội đáp:
“Bọn trẻ vừa ngủ, để con ôm chúng ra.”
Thấy nàng ấy dợm bước đi về phía chiếc nôi ở góc phòng, Thẩm Bạch lắc đầu, bảo:
“Đừng đánh thức hai đứa bé.”
Nói đoạn, người đứng dậy, tự mình đi đến bên nôi. Vân Nương mang long phụng thai, sinh hạ ra một trai một gái. Bấy giờ, hai đứa bé đang nằm trong nôi, ngủ say sưa vô cùng. Bất chợt, chúng giật mình thức giấc, lại không khóc không la, chỉ mở đôi mắt tròn xoe nhìn người lạ đang đứng trước mặt mình.
Thẩm Bạch sinh lòng yêu thương, bèn nhẹ nhàng ôm hai đứa bé lên, nhẹ dụi cằm vào trán chúng, khẽ nói:
“Ngoan, gia gia thương.”
Miên Nhi đột nhiên thấy ghen tị.
Tuy rằng có hơi xấu hổ, nhưng nàng quả thật là ghen tị với bọn trẻ. Nghĩa phụ là của riêng nàng, cho dù là trẻ con cũng không được giành!
Vì thế, Miên Nhi buồn tủi ngồi trong góc chọc kiến.
Tâm tư của Thẩm Bạch rất tỉ mỉ, sao có thể không nhìn ra tiểu nha đầu nhà mình lại ăn giấm linh tinh chứ? Người vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, tủm tỉm khẽ gọi:
“Miên Nhi, qua đây.”
Miên Nhi thấy nghĩa phụ vẫn nhớ đến mình, liền vui vẻ chạy đến bên người.
Thẩm Bạch trao bé gái cho nàng, cười bảo:
“Miên Nhi ôm con bé giúp ta đi.”
Miên Nhi ngẩn ra. Nàng với đứa bé này vốn chỉ là người lạ, cũng chẳng cùng huyết thống, phụ mẫu người ta còn ở đây, nào đến lượt nàng bế chứ?
Nhưng Thẩm Bạch đã bảo, Miên Nhi cũng rất ngoan ngoãn nghe lời, ôm lấy đứa bé vào lòng. Thật kỳ lạ, rõ ràng nàng chỉ là người xa lạ, đứa bé lại dường như cảm nhận được gì đó, vừa nằm trong lòng nàng đã nhoẻn miệng cười, rất là thân thiết, hoàn toàn chẳng có chút sợ sệt nào. Miên Nhi nhanh chóng làm thân với đứa bé, mê mẩn chơi đùa cùng nó. Dù sao nàng vẫn xem như là trẻ con, tính tình vẫn còn ham chơi lắm.
Thẩm Bạch nhìn nàng ôm đứa bé trong lòng chơi đùa vui vẻ với nó, ánh mắt của người bỗng nhu hòa như nước. Phảng phất như thời gian đảo ngược, quay trở về những ngày tháng Tuyên nhi vừa sinh ra, thê tử vừa được làm mẹ, còn rất lạ lẫm. Lúc ấy, người vẫn thường nhìn thấy nàng ôm con ngồi bên song cửa, trêu đùa đứa bé đến hăng say, chọc cho Tuyên nhi khóc lên, nàng lại cuống quýt dỗ dành.
Thẩm Bạch đắm chìm trong mớ hồi ức ngọt ngào xa xăm, đến khi tỉnh táo lại thì đã gần trưa. Người đặt đứa bé trên tay lại vào nôi, nhìn sang Miên Nhi, bảo:
“Miên Nhi, không còn sớm nữa, mau về thôi.”
Miên Nhi đang chơi vui vẻ, không nỡ rời đi. Nàng lưu luyến mãi mới chịu trao trả đứa bé lại cho Vân Nương, trước khi đi còn dè dặt hỏi:
“Đại tẩu, sau này muội có thể sang đây thăm Tiểu Mật Mật nữa không?”
Tiểu Mật Mật chính là nhũ danh của con gái Thẩm Tuyên.
Vân Nương vốn không có chủ kiến, chuyện gì cũng nghe theo trượng phu. Nghe nàng hỏi vậy, nàng ấy bèn nhìn sang Thẩm Tuyên. Thẩm Tuyên biết phụ thân cưng chiều Miên Nhi, trước mặt người cũng không tiện từ chối, bèn cười nói:
“Tất nhiên là có thể. Muội muội yêu thương Mật Nhi, đó là phúc của con bé. Nhưng Vân Nương không được khỏe, phải nghỉ sớm, muội muội chỉ cần đến sớm một chút là được.”
Miên Nhi nghe thế, rất là vui mừng, bèn cáo từ theo nghĩa phụ ra về.
.....
Kể từ đó, ngày ngày gia nhân trong Thẩm phủ đều thấy tiểu thư nhà mình đều đặn có mặt ở Thính Hương viện. Bấy giờ, Thẩm Tuyên không vui, Thẩm Bạch lại càng không vui.
Thẩm Tuyên không vui là vì lẽ, Miên Nhi không ngừng đến quấy rầy chàng thân mật cùng thê tử.
Mà Thẩm Bạch không vui, chính là vì ghen tị.
Trước kia, Miên Nhi ngày ngày đều quanh quẩn bên cạnh người, không rời nửa bước. Từ ngày có Tiểu Mật Mật, nàng liền san sẻ bớt thời gian cho con bé, không còn quấn quýt người như trước. Thẩm Bạch khó tránh khỏi thấy mất mát trong lòng. Huống hồ, ở Thính Hương viện còn có một Thẩm Tuyên trẻ tuổi ngọc thụ lâm phong, Miên Nhi gặp chàng ta nhiều, liệu có cảm thấy người già nua nhàm chán hay không?
Thẩm Bạch càng nghĩ, lại càng không vui.
Thẩm Tuyên không vui thì còn có thể trừng phạt thê tử một chút ở trên giường, lấy đó làm an ủi. Còn Thẩm Bạch không vui, cũng không thể làm gì được. Đánh thì không đành, mắng thì không nỡ, phạt nàng cũng xót xa ruột gan, chỉ có thể cười khổ trong lòng.
Một hôm nọ, Miên Nhi theo thói quen đi đến Thính Hương viện thăm Tiểu Mật Mật. Nàng vào đến cửa, vừa định lên tiếng gọi đại tẩu, thì đã ngẩn ra. Chỉ thấy, Thẩm Tuyên đang ngồi bên án thư, quyển sách đang đọc dang dở trên bàn còn chưa đóng lại, nhưng chàng ta cũng chẳng màng đọc tiếp. Đứng ở chỗ của Miên Nhi lúc này, chỉ trông thấy chàng ta đang ôm Vân Nương trong lòng, cúi đầu say sưa gặm lấy môi của nàng ấy.
Miên Nhi thật khó hiểu.
Thẩm phủ cũng đâu thiếu thức ăn, tại sao Thẩm đại công tử lại đói khát đến mức cứ như muốn ăn thịt thê tử mình vậy?
Nàng chăm chú nhìn thật kỹ, thấy Vân Nương đỏ bừng cả mặt, mắt đã ngân ngấn nước, nhíu chặt mày ngài, dường như khó chịu lắm. Miên Nhi thầm cảm thương trong lòng, không ngờ đại tẩu lại đáng thương đến vậy, Thẩm Tuyên luôn tỏ ra yêu thương thê tử, hóa ra lại âm thầm bắt nạt nàng ấy thê thảm thế. Quả thật là mặt người dạ thú.
Đương lúc Miên Nhi muốn lao vào ra tay bênh vực kẻ yếu, thì chỉ nghe Vân Nương thở hổn hển khẽ nói:
“Phu quân, dừng lại đi... Miên Nhi muội muội sắp đến rồi, lỡ muội ấy nhìn thấy thì phải làm sao...”
Thẩm Tuyên bật cười, cắn nhẹ lên môi thê tử, nói:
“Vi phu yêu thương thê tử của mình là chuyện thiên kinh địa nghĩa, có gì mà phải lo sợ người khác nhìn thấy chứ?”
Miên Nhi nghe vậy, ngây người ra.
Như vậy cũng là yêu thương ư?
Nhưng mà nghĩa phụ chưa từng làm vậy với nàng, có phải là người không thương nàng không?
Miên Nhi cứ rối rắm mãi vấn đề này, đến cả trên đùa Tiểu Mật Mật cũng không có tâm trạng mấy.
....
Buổi tối, Thẩm Bạch bước vào phòng, thấy Miên Nhi đã ngoan ngoãn nằm trên giường. Người bất giác cong lên khóe môi, ánh mắt cũng nhu hòa đi, cởi ra ngoại bào treo lên bình phong, nhẹ nhàng nằm lên giường. Theo thường lệ, trước khi đi ngủ, Thẩm Bạch đều sẽ hôn nhẹ lên trán Miên Nhi một cái. Lần này, khi người vừa kề lại gần, tiểu cô nương bỗng mở đôi mắt to đen láy ra. Bất thình lình, nàng ngẩng đầu lên, hé ra đôi môi đỏ mọng, ngậm lấy cánh môi của người.
Thẩm Bạch sững sờ, còn chưa kịp phản ứng lại, Miên Nhi đã sốt ruột, thử ngậm thêm một lần nữa, còn gặm gặm mấy cái, loay hoay mãi vẫn chẳng biết làm thế nào mới đúng, lại thấy người chẳng đáp lại mình, trong lòng chắc mẩm rằng nghĩa phụ chẳng thương mình rồi, ấm ức đến bật khóc.
Thẩm Bạch nhìn đôi mắt rưng rưng nước của nàng, khẽ thở dài một tiếng, vươn ra mấy ngón tay thon dài như ngọc nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng. Miên Nhi sụt sịt mũi, lại muốn thử gặm môi của người thêm một lần nữa. Thẩm Bạch ngăn nàng lại. Người nhìn sâu vào mắt nàng, đáy mắt bỗng trở nên sâu thăm thẳm, khàn khàn hỏi:
“Ai dạy cho Miên Nhi làm thế này?”
Miên Nhi thành thật đáp:
“Là đại ca.”
Nghiệt tử...
Thoáng chốc, đáy mắt vốn bình tĩnh thong dong của Thẩm Bạch chợt cuồn cuộn giông tố.
......
@Tác giả:
Thẩm Bạch: Nghiệt tử!
Thẩm Tuyên: Oan quá, hài nhi bị oan mà!:“(