Nhà đầy bụi rồi nha ~~~~
- --------------------------------
“Vưu Đông Đông, từ ngày hôm nay, Phùng Đậu Tử tôi chính thức theo đuổi cậu!”
Thấy thái độ người kia một tia đùa bỡn không có, lại rất nghiêm túc mà thổ lộ. Hắn lan man nghĩ. Chỉ mới uống có mấy lon bia đã say đến ngu người, liền mơ tưởng thấy lãnh đạo cao phú soái tỏ tình thương mến với mình.
Ngẩn người nằm trên giường, bị người ta chế trụ mà lòng dạ ngổn ngan chỉ chiếm một phần, hồi hộp mong chờ lại càng dâng cao như sóng vỗ.
“Cho tôi cơ hội có được không?”
Nếu cổ tay không phải bị y tóm lấy cố định trên đỉnh đầu, Vưu Đông Đông thật muốn vung tay tát vào mặt mấy cái cho tỉnh. Nằm mơ thật rồi, say xỉn thật rồi. Nên mới nghĩ ra cái bộ dạng ôn nhu thuần khiết áp hẳn lên hình dáng ác ma thích hại người của Phùng Đậu Tử.
Lại cái kiểu cách trêu chọc đó. Thật đáng ghét!
Ngay cả khi nói dối, bày trò lừa người, thái độ vẫn chân thành ấm áp đến lạ lùng. Nụ hôn không một tia dục vọng, dịu dạng lưu luyến. Toàn là nỗi mong chờ ẩn nhẫn. Ánh mắt thường ngày chú mục nóng bỏng, giờ lại ôn thuận như làn nước trong. Mấy vết thương cào cấu ửng đỏ trên gò má thon gầy lại càng khiến khuôn mặt y thêm nghiêm nghị, cứng rắn. Kẻ ác thích hại người lại được trời ban cho quá nhiều mị lực, cuộc sống này quá nhiều nỗi bất công đi.
Loại người như anh có thể chờ đợi cái gì?
Tình yêu ư? Của tôi sao?
Chưa ngủ cũng có thể nằm mơ. Tự ảo tưởng đến mức này, trái tim đã hóa bệnh đến hoang đường mất rồi. Vưu Đông Đông mơ hồ tự giễu.
Nhưng thanh âm ngọt ngào đầy yêu thương cứ lởn vởn bên tai. Dù cho là một giấc mơ cũng muốn chìm vào. Nhiều một chút, thêm một chút lại không muốn dứt ra nữa.
“Đông Đông, trả lời tôi. Đồng ý cho tôi cơ hội hay không?”
Việc tôi trả lời anh như thế nào vốn dĩ đâu quan trọng. Cho dù tôi từ chối thì anh vẫn tự mình quyết định, trước giờ luôn là như vậy.
Có bao giờ để tâm tư của tôi vào lòng. Ngay cả lời hứa hẹn trên đầu môi, anh cũng sẽ nhanh chóng thổi bay. Chỉ cần anh vui thì liền tự làm theo ý mình. Tôi nào có quyền lựa chọn.
“Tôi hứa. Chỉ cần cậu cho tôi cơ hội thì yêu cầu gì của Đông Đông đưa ra, tôi liền thay cậu thực hiện!” vẻ mặt cương nghị đầy thành khẩn. Ngay cả nụ cười trêu đùa quen thuộc cũng trở nên căng cứng. Ngọc diện diêm la, tâm tình cổ quái thì ra cũng có lúc biết lo sợ. Ánh mắt đong đầy khuôn mặt người đối diện. Đều là hình ảnh của cấp dưới ngốc thường xuyên bị y bắt nạt.
Trong cơn mơ hồ, hắn tưởng chừng mình đang bước đi trong cõi mộng. Những lời nói kia hắn đã tâm tâm niệm niệm, không biết bao nhiêu lần rơi vào mộng tưởng. Cũng dung mạo đẹp đẽ đó, chất giọng trầm ấm thành thật đó...tất cả đều đang ở đây thổi bùng nhiệt lượng nóng bỏng đè thấp cùng tiếng thở nồng nàn của người đàn ông cao ngạo mang tên Phùng Đậu Tử. Rõ ràng là kẻ đầu sỏ khiến hắn rơi vào địa ngục nhưng cho đến bây giờ Vưu Đông Đông vẫn không thể nào ghét bỏ Phùng Đậu Tử, ngược lại còn mang lòng lưu luyến tay cấp trên xấu xa vô lại. Chỉ trong khoảnh khắc, trái tim rộn nhịp, cổ họng run rẩy hắn đã suýt không kiềm được dòng nước mắt.
Hắn đã chờ đợi từng ngày, vừa sợ hãi vừa hi vọng.
Cho dù đây là một giấc mơ hay vì hơi men chếnh choáng, bạo gan suy tư vọng tưởng con người vô tâm nào đó thật lòng yêu thương mình. Những lời y nói đều xuất phát từ tâm can cuồng si của hắn mà chân chân thật thật tái hiện. Hắn cũng muốn một lần thành thật rơi vào hơi ấm kia, mang hết dũng khí nói ra tình cảm của chính mình.
“Tôi...đồng ý!”
..................
Hàng mi khẽ động, đồng tử mơ màng hé mở, khóe mắt cay cay đón nhận tia sáng lấp ló đầu ngày len lỏi qua tấm màn cửa màu kem nhạt. Nửa gương mặt chìm vào trong cái gối mềm mại, mấy ngón tay miết miết trên chăn đệm, Vưu Đông Đông thở nhẹ một hơi. Hôm qua hắn đã có một giấc mơ. Một giấc mộng ảo dịu dàng và ngọt ngào như kẹo bông. Đã là gã thanh niên hơn hai mươi mấy tuổi đầu vẫn còn mơ mộng được người khác tỏ tình, theo đuổi.
Còn vì mấy lời sến súa của đại ác ma thích đi gạt tình kẻ khác mà thổn thức đến nấc nghẹn.
Ừ thì trong giấc mơ hắn đã khóc, khóc òa như một đứa trẻ. Tâm can vì ai kia hành hạ suốt thời gian dài, được dịp liền một trận nước mắt trào dâng. Vừa khóc vừa kể lể oan ức. Bao nhiêu tức tối trong lòng cứ thế mà ào ạt nói ra. Hắn là kẻ chậm nhiệt, bia vào một hồi sau liền phát tác, càng nói càng gào đến lợi hại. Nói xong liền khóc rống lên. Oan ức vô cùng.
“Ui da...đau quá...” he hé đôi mắt sưng bụp, Vưu Đông Đông rít lên, hai mắt vừa cay vừa đau. Khó khăn hé mở, nước mắt sinh lý được dịp lại trào ra. Khiến Vưu Đông Đông buổi sáng tâm trạng thật tệ. Còn chửi thầm bản thân có phải phát điên rồi không. Bản thân quá tuổi dậy thì, còn chả phải thiếu nữ ô mai, lại có thể nằm mơ thấy mấy hình ảnh sến sẩm rồi còn thổn thức đến bật khóc. Để Phùng Đậu Tử biết được còn không tạo điều kiện cho y cười đến rơi răng đầy đất.
Giường nhà trọ mới không rộng rãi như cái giường cỡ khủng tại dinh thự nhưng đủ để Vưu Đông Đông ôm chăn, vò gối lăn lộn tới lui trên giường. Rối rít gào thét, vò đầu bứt tai cố xua tan ký ức về giấc mơ khi nãy. Trời ơi, Phùng Đậu Tử chính là ác ma không chịu siêu tán. Hắn đã rời khỏi dinh thự, cái gì của y cũng không thèm mang theo. Vậy mà đêm đầu ở nhà mới, hồn y vẫn lạc trôi vào giấc mộng của Vưu Đông Đông quấy phá hắn đến tâm tê phế liệt. Giờ nhớ tới vẫn xấu hổ muốn chết.
Uể oải rời khỏi giường, khoác áo choàng bông lên người, chồng đôi dép lê vào chân, lệch bệch rời khỏi phòng.
Hôm nay, Vưu Đông Đông phải quay về công ty làm việc. Lâu rồi không đi làm, tâm lý có chút biếng nhác.
Đứng gãi gãi đầu cả nửa ngày trước quầy bếp. Vưu Đông Đông cắn cắn môi phân vân không biết mình nên nấu gì cho bữa sáng. Nghĩ đến việc bản thân tự nấu nướng, Vưu Đông Đông chỉ muốn cầm cái chảo tự đập vào tay mình mấy cái.
Hắn thật sự có thù với nhà bếp. Cho dù tham gia cả chục khóa học nấu ăn thì khả năng hạ độc giết chết khẩu vị của hắn chỉ có thăng cấp chứ không giúp ích gì cho cái bao tử khó ở của hắn. Nên trước giờ hắn chỉ có tự nấu, tự ăn rồi tự đi nôn. Dạ dày, bao tử quả nhiên đáng thương khi có vị chủ nhân vô dụng như Vưu Đông Đông. Vì vậy bộ phận tiêu hóa thường xuyên đình công, quậy cho Vưu Đông Đông mặt xanh môi trắng, có lần suýt nhập viện.
Mấy tháng nay lại được hưởng sự chăm sóc tận tình của Phùng Đậu Tử. Cho dù tính cách y cổ quái, nắng mưa bão tố thất thường, hay đi thả dê dạo trên mọi mặt trận, thích chơi khó hắn đủ kiểu nhưng Phùng Đậu Tử quả nhiên là nam nhân hoàn hảo thế hệ mới. Lên được phòng khách, xuống được nhà bếp! Ngày ba bữa ăn tươm tất, đều là mỹ thực ngon lành. Thực đơn ba ngày tuyệt đối không trùng nhau. Khiến bao tử Vưu Đông Đông được nuông chiều đến sung sướng. Ăn mỹ vị quen thói đến tối hôm qua ăn được mấy món do hắn tự chế biến thì nó lại có dấu hiệu sắp đình công, phản chủ đến nơi.
Nhớ đến bộ dáng thuần thục, đảm đang của Phùng Đậu Tử khi y ở trong nhà bếp khiến Vưu Đông Đông có chút hoài niệm “Nếu...anh ta là....con gái...” nhất định sẽ là một người vợ tuyệt vời!
Nam nhân vận chiếc tạp dề chế biến thức ăn một chút yếu nhược không có, ngược lại càng thêm thu hút, hấp dẫn, gợi lên sự tin tưởng ấm áp. Mỗi khi bày biện thức ăn ra bàn lại như quý ông lịch lãm, dáng vẻ thong dong cùng nụ cười ngọt ngào trên môi. Chả trách nhiều phụ nữ rơi vào lưới tình của Phùng Đậu Tử như vậy.
Loay hoay với đống rau củ trong tủ lạnh, hắn tra cứu Internet tìm công thức chế biến. Đang nghĩ nghĩ xem hay là cứ mang tất cả thái băm một loạt rồi ném vào nồi nấu một nồi súp cho nhanh gọn thì chuông cửa reo lên inh ỏi.
Cái người bấm chuông tâm trạng hẳn rất vui vẻ. Cư nhiên biến cái chuông nhỏ thành dụng cụ chơi nhạc. Nếu hắn còn không nhanh chân mở cửa, còn không sợ vị khách kia giúp hắn nhanh chóng có cái chuông cửa mới.
“Tới đây” cánh cửa vừa mở, hơi lạnh bên ngoài tràn vào, áp vào da mặt khiến Vưu Đông Đông khẽ co ro. Hắn còn chưa kịp nhìn thấy ai đến thăm nhà thì toàn thân đều rơi vào một vòng vây ấm áp.
Từ bất ngờ rồi dần sửng sốt. Khoang mũi ngửi thấy mùi nước hoa quen thuộc, phóng khoáng quyến rũ như chính chủ nhân của nó. Mặt mũi Vưu Đông Đông khẽ tối sầm. Hắn mới chuyển nhà, ma vương kia không lẽ độc ác đến nỗi mới sáng sớm đã chạy đến quậy phá hắn.
Vùng vằng đẩy y ra, Vưu Đông Đông lộ vẻ không hài lòng ngay trên mặt “Phùng tổng, sao anh...lại ở đây?“. Phùng Đậu Tử nghe thấy cấp dưới nhặng xị gặng hỏi chỉ nhếch môi cười, còn nhanh tay túm hắn lôi vào trong nhà. Thay hắn khóa cửa lại.
“A....anh....” Vưu Đông Đông đang bực tức thì liền giật mình hoảng hốt khi thấy trên mặt Phùng Đậu Tử xuất hiện thêm mấy vết thương mới. Đây là bị cào cấu mà thành. Hắn thầm nghĩ, không lẽ lãnh đạo nhà mình lại tìm bác sĩ Hà choảng nhau tiếp. Nhưng mà....mấy vết thương này nhìn quen ghê gớm. Hình như hắn đã nhìn thấy rồi thì phải.
Mà nhìn thấy khi nào nhỉ?
Vưu ngơ ngác không biết dáng vẻ mắt to tròn long lanh rơi vào suy ngẫm của mình đối với con sói đói mới mò tới có bao nhiêu phần ngon lành. Yết hầu Phùng Đậu Tử chậm rãi lên xuống mấy lần. Bản năng thèm ăn của đàn ông rất dữ dội, với kẻ bị cấm dục mấy tháng như Phùng Đậu Tử lại hóa thành hố đen vũ trụ đầy đói khát, chỉ cần con mồi hiện một tia yếu lòng thì liền hạ thủ không lưu tình. Nhất định một đường gặm sạch từ da đến xương.
Có điều xui cho Phùng sói. Con nai họ Vưu dù có ngốc, hay ngẩn người, thích tự bổ não nhưng chả phải dạng cỏ xanh dễ gặm. Nên dù y bày ra trăm phương ngàn kế, ăn đòn bầm dập thì vẫn chỉ biết nhỏ dãi nhìn con mồi lượn tới lượn lui. Trêu ngươi Phùng Đậu Tử đến bốc thành mấy tầng khói đen.
(Sa: Vưu bé nhỏ nhận được ánh sáng bảo hộ của tác giả, chỉ cần bé nấp dưới cái ô của tác giả thì cái mông bé vẫn nguyên vẹn *te he he*
Phùng sói: chừng nào bà cô nhà ngươi mới chịu kéo ô xuống hả?
Sa: bà thích thì bà cứ mở ô đến chán thì thôi, ngươi cứ ở đó mà tu dưỡng cho tốt đê =)))))
Cởi áo khoác treo lên móc. Phủi phủi hơi sương lạnh còn bám trên tóc đen dày, môi y hơi khiêu lên, tằng hắng một cái rồi đầm giọng nói “Lãnh đạo đến nhà, thân là cấp dưới chỉ biết trừng mắt nhìn. Trợ lý Vưu, có phải tôi dạo này đối xử với cậu quá ưu ái nên cậu được đằng chân lên đằng đầu. Hết biết sợ lãnh đạo tôi đây nữa ư?”
Trân trối siết chặt lòng bàn tay, Vưu Đông Đông đau đầu. Rõ ràng y là khách đến nhà, lại dám lớn lối ra lệnh cho kẻ khác. Bày ra vẻ cấp trên hống hách. Cái người này hạnh kiểm tệ hết thuốc chữa rồi!
“...tôi không có...mời an...anh đến nh..à” hắn lật bật mở miệng, lộ vẻ muốn đuổi người đầy bất lực.
Đổi lại ai khác nghe câu này sẽ có chút tự ái nhưng Phùng Đậu Tử liền cười rộ một cái. Tiến tới chỗ Vưu Đông Đông đứng, lòng tay ấm áp ôm lấy gò má hắn. Ánh mắt đen láy tựa đáy sâu, cẩn thận nhìn gương mặt ngây ngô chưa kịp tỉnh ngủ hoàn toàn của Vưu Đông Đông. Cái đứa ngốc này, hại y cả đêm tâm can sôi sục, mất ngủ đến tận sáng. Mới sáu giờ đã vội vàng thay đồ chạy xe đến đây, chỉ muốn ngay lập tức thấy ai kia. Vậy mà hắn vừa mới mở miệng liền muốn đuổi người, nếu Phùng Đậu Tử không tự đòi lại chút công đạo thì thật quá có lỗi với liệt tổ liệt tông họ Phùng nha.
“Đông Đông, cậu không nhớ gì sao?” Phùng Đậu Tử chậm rãi nói. Sâu sắc bắt lấy tia nhìn của cấp dưới. Vô cùng hả dạ khi thấy vẻ ngại ngùng, xấu hổ trên mặt hắn.
Vưu Đông Đông cẩn trọng nghĩ. Đối với câu hỏi vớ vẩn không đầu cuối kia chỉ biết im lặng lắc lắc đầu. Chân đột ngột lùi ra sau khi Phùng Đậu Tử tiến đến gần hơn. Hắn nghe rõ mồn một nhịp đập rộn rã trong lồng ngực trái của y. “Ph...ùng tổng...”
“Không nhớ gì sao?” Phùng Đậu Tử kiên quyết lặp lại câu hỏi, nâng mặt Vưu Đông Đông lên, bắt hắn phải nhìn thẳng vào mắt mình. Yêu thích nhìn hai đồng tử hắn co rút, ẩn nhẹ màng nước mỏng.
“T...ôi...không nhớ” Vưu Đông Đông thành thật đáp. Nai nhỏ bị bắt nạt, cảm giác thật ủy khuất. Cơ thể cao gầy khẽ run rẩy, được người đàn ông khác ôm lấy liền muốn trụ không vững. Lo lắng cắn môi, đôi môi đỏ bị mấy cái răng trắng nhỏ uy hiếp đến muốn rỏ máu, dấu vết cắn xé vẫn còn đọng lên trên đầu môi khiến thần kinh Phùng Đậu Tử nhộn nhạo. Chỉ muốn đáp lên ngậm chặt lấy cánh hoa hấp dẫn, ngọt ngào đó. Bừa bãi cắn phá một phen.
Phùng Đậu Tử cụp mắt, thở dài, gương mặt đăm chiêu “Tôi không nghĩ Vưu Đông Đông cậu lại là loại người như vậy! Thật thất vọng!”
Lời nói ra như tia sét giáng vào đại não Vưu Đông Đông, hắn há hốc. Không ngẫm ra mình đã gây ra chuyện gì sai trái để bị người kia buông lời trách móc.
Hai tay Phùng Đậu Tử nắm lấy vai hắn, mạnh mẽ lay mấy cái “Tối hôm qua tôi đã đến đây. Cậu không nhớ sao? Không nhớ ra những gì cậu đã nói, đã làm với tôi hay sao?”
Vưu Đông Đông tội nghiệp bị Phùng Đậu Tử lay tới lay lui muốn long cả não, còn bị mấy lời oán than hù cho sợ xanh mặt.
Bộ mặt thương tâm của Phùng Đậu Tử phóng đại trước tầm mắt, Vưu Đông Đông nuốt nghẹn. Cố gắng nhớ lại chuyện tối hôm qua. Hình như là hắn có uống bia. Vưu Đông Đông là kiểu người uống vào dễ say nhưng hơi men phát triển rất chậm. Sau một hồi tỉnh táo sẽ rơi vào mơ màng, mất kiểm soát. Trước kia vì say xỉn ở chốn đông người từng gây ra vài chuyện mất mặt. Về sau rút kinh nghiệm đều đóng kín cửa nhốt mình trong nhà cẩn thận mới dám khui bia uống. Trong ký ức mơ hồ hiện ra hình ảnh Phùng Đậu Tử thương tích đầy mình chạy tới chỗ này, là hắn bôi thuốc cho y. Sau đó...ây da, sao không còn nhớ gì thế này???
Không lẽ giấc mơ hắn thấy vốn không phải giấc mơ, mà chính là...sự thật?!
Sự thật này đáng sợ đến mức Vưu Đông Đông đứng chết nửa ngày cũng không dám cựa quậy. Nếu kia đều là hiện thực, vậy hôm nay Phùng Đậu Tử chính là tới đây... dọn xác hắn nha.
“Vẫn không nhớ ra gì ư?” Phùng Đậu Tử nghiêng đầu, kiên nhẫn hỏi tiếp.
“K...không nhớ...tôi không nhớ...” Vưu Đông Đông thút thít, gỡ gỡ mấy ngón tay Phùng Đậu Tử ra muốn tìm đường thoái lui.
“Vậy để tôi chậm rãi kể cho cậu nghe” nhếch nhếch khóe môi, ép buộc Vưu Đông Đông phải đối mặt với mình “Đêm qua tôi đi xem mắt bị người ta đánh. Bây giờ khắp các mặt báo đều lên trang nhất cả rồi. Mở điện thoại lướt vài trang mạng lá cải cũng dễ dàng đọc được tin hot về tôi. Mọi chuyện vì sao lại ra nông nỗi này, cậu có biết không?”
“........” Vưu Đông Đông lặng thinh.
“Tôi biết cậu sợ ba tôi. Tôi càng không muốn ông ấy làm khó dễ gì cậu. Vì vậy tôi mới đồng ý đi xem mắt với một người tôi không hề yêu thích. Lại còn chìu ý để cậu thoát ly ra ngoài, đồng ý để cậu rời đi có biết tôi khó chịu đến mức nào không? Vì muốn phá buổi gặp mặt tôi còn bị tên anh họ khốn kiếp cho vào tròng, trước mặt bao người bị biến thành tên bạc tình lăng nhăng, bị mấy đứa con gái đánh thê thảm. Danh tiếng trong một đêm mất sạch. Đông Đông, Phùng Đậu Tử tôi là loại người nào mà phải vì người khác chịu hi sinh lớn thế?” Phùng Đậu Tử gay gắt tuôn một tràng.
Anh là kẻ ích kỷ, xấu xa....luôn để lợi ích bản thân lên hàng đầu. Luôn ném tâm tư người khác ra sau lưng. Anh vì ai hi sinh, tôi thật không dám nghĩ tới.
“Còn không phải là vì cậu!” từng chữ chậm rãi nói ra. Phùng Đậu Tử sâu sắc quan sát sắc mặt hắn, toàn bộ đều là thất thần hoảng hốt, màu hồng nhuộm một tầng da thịt. Ép sát Vưu Đông Đông dán lên tường, chóp mũi cọ cọ lên da mặt lành lạnh của hắn “Đứa ngốc, hôm qua nghe tôi nói vậy đã khóc sướt mướt, dỗ dành mãi vẫn không chịu nín.”
Vưu Đông Đông tròn xoe mắt. Lưỡng lự suy nghĩ, hắn nhớ là mình có khóc thì phải. Nên mí mắt buổi sáng mới sưng híp như bị người ta đánh.
“Sau đó còn một hai đòi sẽ chịu trách nhiệm. Nhất định bù đắp cho những thiệt thòi tôi đã chịu đựng. Ép tôi phải cho cậu cơ hội bồi thường...tôi một mực từ chối thì cậu liền khóc lóc, bắt tôi đồng ý cho bằng được. Ôm chặt tôi trên giường không chịu buông...làm họ Phùng tôi hoang mang cả đêm. Tôi thật lòng theo đuổi Đông Đông, nhưng lần đầu được cậu nhiệt tình mời gọi như vậy, tôi kỳ thực có chút thụ sủng nhược kinh. Tuy lúc đó không đồng ý nhưng thâm tâm tôi rất hạnh phúc. Về đến nhà vẫn ôm hi vọng, vậy mà mới sau mấy tiếng...Đông Đông đã quên sạch mọi thứ... còn bày ra cái vẻ lạnh lùng khó chịu với tôi nữa...” càng nói càng lộ vẻ đau lòng, hai mắt Phùng Đậu Tử hơi đỏ lên. “Là do Phùng Đậu Tử tôi tự đa tình nên mới tự chuốc cay đắng. Tôi đúng là ngu ngốc nên mới để ý đến tên đầu đất nhà cậu!”
Đến lúc này Vưu Đông Đông hoang mang cực độ. Ký ức lộn xộn cùng với lời nói của Phùng Đậu Tử hòa trộn thành mớ tương hồ hỗn tạo, Vưu Đông Đông không còn biết đâu là thật giả.
Hôm qua không tỉnh táo thì thôi đi. Nhưng bây giờ rõ ràng nghe được tâm tình từ Phùng Đậu Tử chính miệng nói ra, cho dù là giả dối, trêu chọc Vưu Đông Đông vẫn có chút hạnh phúc. Lòng ngập tràn sung sướng, vành tai đến gò má kéo thành một vệt đỏ chói mắt. “P...hùng tổng, xin anh đừng lừa tôi...” Vưu Đông Đông ngập ngừng lên tiếng.
“Chuyện tình cảm có thể đùa giỡn được sao? Tôi trong mắt cậu chắc chắn tệ không tả nổi...nhưng Đông Đông này, Phùng Đậu Tử tôi đối với chuyện yêu đương nhất định nghiêm túc. Những mối quan hệ trước đây không tính tới...” Phùng Đậu Tử cẩn trọng lựa lời, quyết một giây không buông lỏng, dây dưa lôi kéo cảm xúc từ Vưu Đông Đông “Nhưng tôi thật sự yêu thích cậu...”
“Anh....thích cơ thể....của tôi!” Vưu Đông Đông nghẹn giọng nhắc lại. Nhớ đến lần đó, Phùng Đậu Tử quyết liệt bày tỏ sự hâm mộ say mê đầy nhục dục, Vưu Đông Đông một dạ sợ hãi lẫn tổn thương. Từ đó về sau, đối với ân cần đối đãi của y, hắn đều tự nhủ là y đang chăm sóc miếng mồi ngon. Yêu thương ư? Mơ mộng quá nhiều đi.
“Tôi thích thân thể cậu. Là sự thật! Có điều... đối với Đông Đông, tôi lại càng mong muốn nhiều hơn” bàn tay áp lên ngực trái của hắn, dịu dàng xoa nắn. Phùng Đậu Tử khi xác lập quan hệ yêu đương sẽ rất nghiêm túc nhưng chưa bao giờ là hoàn toàn chiếm hữu hay ham muốn cưỡng đoạt trái tim của tình nhân. Nhưng với Vưu Đông Đông, y dần nhận ra từ lần đầu giáp mặt đã đối với hắn đều là ích kỷ, độc chiếm. Chỉ muốn đứa ngốc này sợ hãi mình, ngưỡng mộ mình, nghe lời cúc cung tận tụy cũng chỉ được với một mình y. Chỉ cần Vưu Đông Đông hướng mắt đi nơi khác, tâm tư xao lãng thì Phùng Đậu Tử lại nổi đóa lên, bày trò chọc tức xoay hắn quay mòng mòng. Hành cho lên bờ xuống ruộng. Nhiều lúc nhàm chán liền gọi đứa kia đến nhìn mặt một chút, giễu cợt đôi ba câu sau đó ngay lập tức đuổi về. Nếu việc ghét y có thể khiến Vưu Đông Đông cả đời chỉ nghĩ đến mình thì Phùng Đậu Tử vẫn nguyện là quỷ vương độc ác, thích ức hiếp kẻ yếu. Để có thể giam giữ hắn bên cạnh, một khắc cũng không buông.
Thì ra mấy trò bắt nạt hắn từ lâu đã chẳng còn vì chuyện tư thù “đọc sai tên lãnh đạo“. Mà là...tôi muốn cậu chỉ có một mình tôi!
Đáng lẽ đã phải nhận ra nhưng sâu trong ý thức vẫn là những khoảng cách sợ hãi. Phùng Đậu Tử dù có phóng khoáng, vô lại đến đâu thì y cũng có bản ngã không dễ dàng gì chạm tới.
Vưu Đông Đông xấu hổ đến mức toàn thân đỏ như tôm luộc, đầu óc rối tung rối mù, đôi môi đầy đặn khẽ run lên nhè nhẹ. Hắn không dám tin Phùng Đậu Tử một đường nói ra tất thảy tâm tình. Phản ứng vốn dĩ chậm chạp, lại thêm đông cứng. Giá như lúc này Phùng Đậu Tử nhếch môi cười đểu giả một cái thì hay biết mấy. Nhưng y trước mặt hắn chỉ nghiêm mặt chờ đợi, càng khiến Vưu Đông Đông căng thẳng. Được người yêu mà sợ, hắn bị ngược đãi lâu ngày thật sự hóa bệnh rồi.
“Chậc...cái đứa vô tình này” hàng mi dài cụp xuống, Phùng Đậu Tử véo mũi hắn một cái, buồn bực trách một câu không biết đang tức giận thật hay đang đùa “Đáng lẽ đêm qua nên cầm điện thoại quay lại bộ dạng van cầu của cậu. Thảm thiết không tả nổi. Có phải bây giờ tôi đỡ ôm bực bội vào người không?”
Hai mắt Vưu Đông Đông trợn tròn. Nghi ngờ ngẫm nghĩ. Thật sự tối qua hắn bị Phùng Đậu Tử làm cho cảm động đến mức hạ mình đòi chịu trách nhiệm luôn sao? Nghĩ thì hình như so với giấc mơ...à không, ký ức mơ hồ thì hơi khác biệt. Nhưng mà Vưu Đông Đông không thể nào nhớ chính xác sau đó giữa hai người đã xảy ra chuyện gì. Chỉ biết lúc ngủ dậy trên giường chỉ có một mình hắn. Phùng Đậu Tử là loại người cơ hội, có lý nào khi hắn yếu lòng chấp nhận chìu theo thì y lại dễ dàng bỏ qua.
“Hôm qua cậu còn cho tôi mượn đồ để ngủ lại. Bộ quần áo của cậu vẫn nằm ở ngoài xe. Nhiêu đó chưa đủ chứng minh những gì đã xảy ra tối qua?”
Vưu Đông Đông “.......”
“Haizzz” bất lực thở dài “Uổng công tôi vì lo nghĩ cho cậu, sợ cậu hiểu lầm tôi nhân lúc cậu thần trí không rõ ràng đục nước béo cò, tỉnh dậy sẽ bù lu bù loa lên. Nửa đêm tôi liền rời khỏi đây, đảm bảo cho Đông Đông được an tĩnh. Vậy mà xem xem, giờ này cậu vẫn một mực nghi ngờ tôi” Phùng Đậu Tử cay đắng nói, vẻ mặt tổn thương, hốc mắt dần đỏ lên.
Vưu Đông Đông khó xử. Cảm thấy đúng là tạo hóa chế trêu. Rõ ràng người nên khóc là hắn, mới buổi sáng bị quy tội ngập đầu trong khi bản thân chẳng biết thực hư ra sao. Vậy mà cái vị suốt ngày chơi đùa hắn một đường chạy tới ăn vạ, còn trưng ra bộ dáng ư ư đáng thương như đứa trẻ trong sáng. Người ngoài nhìn vào còn tưởng hắn cường hãn y không biết chừng.
“....Tô...tôi không có” Vưu Đông Đông oan ức lên tiếng thanh minh. Giật mình khi Phùng Đậu Tử áp sát tới, đôi mắt long lanh như sao đầy hi vọng. Mỗi khi y hiện ra bộ dạng này, Vưu Đông Đông đều nhớ đến con cún con hắn từng nuôi hồi nhỏ. Đáng yêu, bướng bỉnh, lại rất quấn người, thấy hắn liền sủa gâu gâu, vẫy đuôi chạy xung quanh, mắt cún to tròn trong veo. Chỉ muốn vươn tay vuốt ve, sờ nựng mấy cái.
“Vậy là Đông Đông tin lời tôi rồi đúng không?”
Cũng không phải là ý đó. Vưu Đông Đông mệt mỏi giả vờ thừa nhận. Hắn thừa biết tốc độ bẻ lái, chém gió, lật lọng của Phùng Đậu Tử ở trình độ nào. Ở đây so đo muốn kiếm tìm sự thật với y, còn không biết con người này bày ra cái trò gì. Ai bảo hắn trí nhớ đã kém, uống vào gây ra chuyện thì liền không nhớ. Giờ bị người ta bắt chẹt, lời nói đều mất hết lý lẽ.
Kinh ngạc khi môi Phùng Đậu Tử mở rộng, toe toét cười. Nụ cười so với nắng còn dịu dàng, ấm áp gấp mấy lần. Vưu Đông Đông bất giác ho khan. Giận dỗi được phát kẹo thì liền vui vẻ. Không ngờ lãnh đạo nhà mình lại có tính cách trẻ con này. Thật khiến người ta yêu thích không thôi.
“Ưm.....” khuôn miệng đột ngột bị áp đảo. Phùng Đậu Tử liếm ướt môi của hắn, chậm rãi nhấm nháp hai cánh hoa hé mở rồi nhẹ nhàng đẩy lưỡi vào bên trong kéo cái lưỡi nhỏ ướt át ra ngoài, quấn quýt đưa đẩy. Vưu Đông Đông đối với những nụ hôn của y đều chưa từng bài xích, ngược lại còn mong chờ yêu thích. Nghiêng đầu nhắm mắt để Phùng Đậu Tử công thành đoạt đất thêm sâu.
Nhận được tín hiệu ngầm đồng tình từ Vưu Đông Đông, Phùng Đậu Tử hăng hái mút máp thao lộng khuôn miệng mà y luôn thèm khát, hôn bao nhiêu lần vẫn cảm giác không đủ. Vưu Đông Đông chưa hoàn toàn tin tưởng để y đi đến bước cuối cùng, nhưng tình cảm cả hai chạm đến cục diện lãng mạn này, dù tâm tư đôi phần bất mãn thì Phùng Đậu Tử cũng tự an ủi. Vậy cũng được!
Hai người đàn ông đang say sưa ôm ấp thì “Rộ...rộộttttttttt....~” tràng âm thanh trong trẻo réo rắt vang lên phá vỡ không gian lãng mạn tim bay đầy trời. Phùng Đậu Tử muốn dây dưa chơi đùa với đôi môi Vưu Đông Đông thêm một lúc nhưng cái âm thanh phát ra từ bụng hắn khiến y không nhịn được mà phì cười. Vưu Đông Đông thì mặt đỏ như trái gấc, xấu hổ đẩy y ra, quay lưng bỏ đi thẳng.
Phùng Đậu Tử cảm thấy giữa hai người cái gọi là yêu đương lãng mạn là thứ rất xa vời. Cứ đến nửa đường thì lại phát sinh tình huống dở khóc dở cười. Đều chọc cho họ hiện mấy tầng khói đen.
Dõi mắt nhìn bóng lưng rối rít bỏ của chạy lấy người của Vưu Đông Đông, Phùng Đậu Tử chỉ biết khoanh tay ai nha mấy tiếng. Khóe môi khẽ cong, tuy lừa được con nai nhỏ nhưng Phùng Đậu Tử thấy bản thân xuống giá kinh khủng.
Trước kia bản lĩnh phong lưu bạt mạng chỉ cần dang rộng tay thì liền dễ dàng câu được người đẹp vào lòng. Vậy mà chỉ sau vài tháng đường nhân duyên bị giáng cho mấy đòn, người thu chưa xong còn bị ăn hành đến xanh cả mặt.
Những lời khi nãy y nói với hắn. Nửa phần là thật, nửa phần đều là lời hươu vượn xằng bậy. Đêm qua ngửi thấy trên người Vưu Đông Đông toàn là mùi bia, Phùng Đậu Tử tối mắt một trận. Y khổ sở đi xem mặt bị mấy bà cô vây đánh te tua, hắn dọn ra riêng có thể vui mừng đến nỗi uống bia ăn mừng. Được rồi, y nhịn. Nhưng đến khi Phùng Đậu Tử “da mặt mỏng” thổ lộ tình cảm, Vưu Đông Đông nửa tia cảm động còn không có, liền gào rống oán giận khóc lóc. Tay đấm chân đá túi bụi vào người Phùng Đậu Tử mặc kệ y đang thương tích đầy mình. Được, y nhịn. Lần hai! Hôm nay là đại hội đánh đập Phùng Đậu Tử! Chơi thật náo nhiệt nha! Cho đến khi Vưu Đông Đông một lèo nói hết bực tức trong lòng, bao nhiêu tức giận bất mãn, lỗi lầm từ trong quá khứ của Phùng Đậu Tử lôi ra nói sạch. Khi Vưu Đông Đông say xỉn thật là dũng cảm, càng nói càng hăng máu, bình thường lắp ba lắp bắp, xấu hổ ngại ngùng, khi đó lại như thẩm phán giữa tòa, toàn là lời chỉ tội oán trách Phùng Đậu Tử. Nửa từ đều khó nghe, chói tai. Khiến Phùng Đậu Tử anh khí ngút trời, thoáng chốc ngập tràn tội lỗi. Còn chưa kịp bày tỏ áy náy thì Vưu Đông Đông như Trương Phi nhập thân, hùng hùng hổ hổ túm Phùng ngơ ngác ném ra ngoài. Đóng sầm cửa!
Vâng, nửa đêm nửa hôm, Phùng Đậu Tử chủ nhân công ty X, con trai cưng của chủ tịch Phùng Hi, cư nhiên bị người ta lôi ném, đuổi ra đường. Phùng Đậu Tử lần đầu tiên bị đối xử phũ phàng như vậy. Shock đến nỗi trên tay còn cầm khư khư bộ quần áo của Vưu Đông Đông, siết nhăn nhúm, đứng đần mặt trước cửa gỗ bên ngoài mái hiên im lặng cả buổi. Chịu lạnh không nổi đành lặng lẽ quay về. Cùng một bụng oán giận, khiến Phùng tổng tức tối thức trắng đêm. Định sáng nay chạy đến nhà tìm hắn tính sổ, chỉnh đốn tư tưởng đứa ngốc không sợ chết kia. Ai ngờ hắn cứ thế phủi mông quên sạch mọi chuyện.
Phùng tổng xoa xoa cằm. Không dám nghĩ khi yêu, chỉ số tình cảm của bản thân lại trắc trở như vậy!
Khi Vưu Đông Đông vác mặt trở ra ngoài, trên người đã chỉnh chu âu phục công sở, tác phong gọn gàng. Khứu giác bất chợt ngửi thấy mùi hương phảng phất từ trong bếp, không mấy ngạc nhiên khi bắt gặp vị kia đang khua chảo múa đũa trong gian bếp nhà hắn tự nhiên như thể đây là nhà của mình.
Phùng Đậu Tử hôm nay tâm trạng rất vui vẻ. Tuy mặt y bị thương điểm tô vài đường rách đỏ chói mắt nhưng sắc mặt tươi tắn, rạng rỡ. Vừa nấu nướng vừa thoải mái hát.
Tuy Phùng Đậu Tử không cao bằng Vưu Đông Đông nhưng bờ vai y khá rộng. Đường cong cơ bắp cân đối của người luyện tập thể thao càng hiện rõ sau lớp áo sơ mi trắng, tay áo xắn cao thuần thục chế biến thức ăn. Tấm lưng vững chãi hoàn mỹ, thật khiến kẻ khác muốn tựa vào, hoàn hảo nắm giữ.
Cầm lấy điện thoại, mở app chụp ảnh, Vưu Đông Đông canh chỉnh khung hình, lấy góc độ, âm thầm ghi lại hình ảnh của người kia. Bóng dáng ôn nhu, dịu dàng này đang dành cho hắn. Cẩn thận lưu giữ, dù cho sau này y thay đổi tình cảm, mất đi ý niệm yêu thích, rời bỏ hắn thì Vưu Đông Đông vẫn có thể giữ chút kỷ niệm ôn nhu ấm áp.
=============================
“Phu...ùng tổng...anh đừng nhìn...tôi nữa” Vưu Đông Đông thở dài, quay đầu lắp bắp nói.
Phùng Đậu Tử hí hoáy ký giấy tờ, vô tội ngước lên nhìn hắn. “Đông Đông nói gì vậy? Nãy giờ tôi vẫn đang làm việc mà!”
Khẽ cau mày, Vưu Đông Đông nghi hoặc nhìn y. Nãy giờ hắn đang giúp Phùng Đậu Tử sắp xếp lại giấy tờ trên bàn tiếp khách, chỉ có điều không hiểu sao luôn có cảm giác có tia nhìn thiếu đứng đắn cứ lẩn quẩn trên cơ thể hắn. Nhiệt lượng mạnh mẽ nóng bỏng tựa như có bàn tay không ngừng vuốt ve sờ chạm lên da thịt. Trong phòng làm việc này ngoài Vưu Đông Đông chỉ còn mình Phùng Đậu Tử, nếu không phải y đối với hắn ham muốn truyền vào không khí thì còn là ai. Nhưng mỗi khi Vưu Đông Đông xoay đầu nhìn đều thấy Phùng Đậu Tử đang rất tập trung làm việc.
Có lẽ mình đã quá nhạy cảm! Vưu Đông Đông thầm nghĩ. Đành im lặng quay lại công việc dở dang.
Vài tờ giấy từ trên bàn rơi xuống đất, Vưu Đông Đông vội vàng ngồi xuống nhặt lên. Hành động đơn giản nhưng rơi vào mắt người nào đó lại trở nên cực kỳ tình thú.
Vị tổng giám đốc nghiêm trang làm việc hơi ngẩn lên, toàn bộ tầm nhìn đều hướng về nam nhân cao gầy tuấn lãng, âu phục ôm sát thân thể hoàn hảo tạo ra những đường cong gợi cảm mỗi khi hắn cử động. Đặc biệt khi hắn ngồi xổm trên nền đất, cắm cúi nhặt từng tờ giấy mỏng, cặp mông căng tròn hiện rõ mồn một sau lớp vải quần tây cùng đôi chân dài miên man. Lại liên tục nhấp nhổm lên xuống nhịp nhàng...dù Phùng Đậu Tử đã hạ quyết tâm đối với hắn thật lòng chờ đợi, tuyệt đối không giở trò hạ lưu. Nhưng trong đầu vẫn không ngừng hiện ra mấy hình ảnh gợi dục. Tưởng tượng cánh mông tròn lẳng trắng trẻo ôm ấp, đảo loạn ngậm chặt nhún nhảy trên cự vật của chính mình. Đôi mắt hắn mơ màng, khó khăn rên rỉ mỗi khi ngồi xụp xuống sẽ nuốt thật sâu thanh trụ thịt lớn, dương vật thô bạo sáp cái lỗ nhỏ đến run rẩy khóc lóc, càng làm hắn càng dâm đãng, càng cầu y chà đạp hắn tàn nhẫn hơn, cái lỗ dưới siết sao chặt chẽ không chịu buông cho đến khi y làm hắn bất tỉnh, lỗ huyệt vẫn tham lam nuốt lấy mát xa côn thịt đầy yêu thương.
Đầu óc tê sướng giữa hình ảnh sắc tình khiến yết hầu khô đắng nuốt xuống, máu nóng chảy dọc sống lưng, dưới đũng quần đại gia hỏa đã có dấu hiệu sống dậy. Phùng Đậu Tử bí mật đưa tay vuốt vuốt mấy cái an ủi. Tâm can đau đớn khóc than. Y rốt cuộc là phải nhịn đến bao giờ? Đứa ngốc kia còn muốn y phải nhảy vào chảo dầu thì mới nguyện ý trao thân cho y sao?
Đời Phùng Đậu Tử oan liệt nay còn đâu?
Trước khi toàn thân Vưu Đông Đông bị ánh mắt Phùng Đậu Tử hung cho bốc cháy thì y đã nhanh chóng nhìn lại hợp đồng trên bàn. Vưu Đông Đông muốn bắt gặp y giở trò dâm ô, còn phải tu luyện lâu dài.
Thành tích thời đi học của Phùng Đậu Tử rất xuất sắc. Nếu những người khác ví dụ như Vưu Đông Đông trầy trật thức đêm ôn bài để đạt điểm kiếm học bổng. Phùng Đậu Tử cận ngày thi vẫn đi vũ trường dập dìu nhảy nhót cùng người đẹp, hôm sau vẫn sáng lạng đến phòng thi lấy điểm A. Ừ thì tư chất Phùng Đậu Tử rất thông minh nhưng ít ai biết Phùng tổng sở hữu biệt tài “Liếc nhanh đại pháp” chỉ cần lúc thi ngồi cạnh vài anh tài - mà trường y học phần đông đều là mấy tay mọt sách nên chắc chắn không thiếu phao cứu hộ. Với tốc độ liếc mắt nhanh cộng thêm cái đầu ghi nhớ tốt, y dễ dàng quay cóp rồi làm bài theo ý mình. Đôi lúc còn tạo nên kỳ tích thi cử, được đề đạt giải sáng tạo ý tưởng. Chó ngáp phải ruồi cũng chưa thấy ai may mắn như Phùng Đậu Tử. Các giáo sư đại học tinh anh cả đời còn bị y dễ dàng qua mặt, Vưu Đông Đông tuổi gì mà đòi bắt quả tang Phùng Đậu Tử.
Đá quá khứ đen tối qua một bên, Phùng Đậu Tử gửi tin nhắn cho cấp dưới xong liền đủng đỉnh đi về chỗ trợ lý đang chăm chú nghiên cứu bản thảo. Ngồi lên thành ghế, tự hào vì phút chốc mình cao hơn hắn một đoạn. Vòng tay thân mật qua vai Vưu Đông Đông “Cái này có vấn đề gì sao?”
Bất ngờ bị ôm lấy, Vưu Đông Đông đỏ mặt tía tai, muốn thoát ra nhưng càng bị y ôm chặt hơn, cằm Phùng Đậu Tử đặt lên vai hắn. “Không có...gì! Điều khoản hợp đồng có chút bất hợp lý, tôi nghĩ nên điều chỉnh lại...” Vưu Đông Đông đối với công việc rất cẩn thận, mỗi khi quản lý một dự án đều suy xét rất nhiều.
“Nói nghe xem” Phùng Đậu Tử lười nhác nhìn mấy dòng chữ đang nhảy nhót trên trang giấy trắng. Thật nhàm chán! Nhưng thanh âm của Vưu Đông Đông không nhàm chán chút nào. Hắn có nhược điểm là thiếu tự tin, rào cản tâm lý khiến ngôn từ không linh hoạt, nhiều khi nghĩ rồi lại không nói ra, cái lưỡi cứng nhắc nhiều lúc nói lắp liên tục. Ban đầu Phùng Đậu Tử luôn mang nhược điểm này ra trêu ghẹo hắn nhưng lâu dần lại có chút thích thích chất giọng của Vưu Đông Đông. Thành thật, ngô nghê, nghe kỹ thì đặc biệt trầm và ấm. Mỗi khi hắn thuyết trình đều rất cố gắng ngắt đoạn để không lộ ra nhược điểm, trước khách hàng hay đối tác chưa từng khiến Phùng Đậu Tử mất mặt. Vưu Đông Đông hình thức sống khá ngốc nhưng khi làm việc rất tâm huyết. Mỗi khi hắn đưa ra luận điểm ý kiến đúng là rất thu hút. Bấy lâu nay, trong công ty không ít cô gái để ý đến trợ lý nhà y, may mắn họ đều bị cái tính nhát gan, rụt rè của hắn làm cho nhụt chí, sợ ghẹo hắn một hồi chọc tên đầu đất xấu hổ lột da cổ xong rồi độn thổ bỏ trốn luôn không biết chừng.
Thao thao bất tuyệt hồi lâu, tự nhiên thấy bên cạnh im ắng, Vưu Đông Đông dừng lại, liếc nhìn cái người đang khoác tay đặt cằm lên vai mình. Hơi thở trầm ổn đều đặn, mắt nhắm nghiền.
Ngủ rồi!!?
Vưu Đông Đông nghiêng đầu chăm chú nhìn đường nét trên mặt Phùng Đậu Tử, hai hàng mi cong dài, dưới ánh sáng rợp thành bóng mờ khiến ngũ quan tinh tế có chút nhu hòa dễ chịu. Sắc mặt y nhợt nhạt, mệt mỏi. Dù cả ngày líu lo trêu ghẹo hắn nhưng lâu lâu Vưu Đông Đông vẫn nghe thấy tiếng thở dài khe khẽ của Phùng Đậu Tử.
Toàn bộ các trang báo ngày hôm nay tràn lan thông tin về trận đánh ghen kinh hoàng tại khách sạn Y. Hậu quả của thói trăng hoa, gieo tình ái khắp nơi nên ngay ngày xem mắt bị đám người yêu cũ đập cho bầm dập. Mà nhân vật chính nằm ngay tiêu đề phóng đại hết nửa trang báo đích danh Phùng Đậu Tử - công tử Phùng gia danh giá. Sáng nay đi làm toàn bộ ánh mắt hiếu kỳ điều đổ dồn về phía y, lồ đồn ra tán vào càng thêm nhộn nhịp. Cái hố chấn động vô cùng khó lấp. Phùng Hi biết chuyện đảm bảo Phùng Đậu Tử khó sống yên. Vưu Đông Đông biết thừa y cũng đang lo sốt vó, chỉ là cái con người này dù cho trời có sập xuống thì bề ngoài vẫn hời hợt, vô tâm như vậy.
“Muốn hôn tôi sao?” mắt nhắm, môi mỏng kéo cong thành nụ cười gian tà.
“.......” Vưu Đông Đông vội vàng quay đi. Căng thẳng đẩy Phùng Đậu Tử ra “Đây...là công ty, anh đừng đùa giỡn nữa. Phùng tổng...anh...” hoảng hốt khi thân thể bị đè ép xuống ghế sô pha. Tay chân túng quẫn bối rối giữ khoảng cách với thân thể nam nhân kiềm kẹp phía trên. Vưu Đông Đông căng thẳng trừng mắt nhìn y.
“Cuối tuần này cậu hãy về nhà cùng tôi!” mấy ngón tay vuốt gọn tóc Vưu Đông Đông về phía sau, Phùng Đậu Tử chậm rãi nói.
“Không được...” hắn vừa mới chuyển khỏi dinh thự, giờ nói quay về, làm sao có thể.
“Đừng lo, chỉ một bữa cơm thôi. Có tôi ở đó, cậu sẽ gặp việc gì đâu!” Phùng Đậu Tử quả quyết, thấy hắn lo lắng quá mức liền hôn lên trán hắn một cái trấn an.
Vì có anh nên tôi mới càng thêm lo lắng.
“Chỉ là muốn cậu thấy thành ý của tôi. Ngoan, sẽ không sao đâu!” xoa xoa lên má hắn, Phùng Đậu Tử nằm trên người hắn vui vẻ cười rộ.
Vưu Đông Đông đau đầu ôm mặt nén tiếng thở dài ngao ngán. Thói xấu khó bỏ. Vẫn là tự mình quyết định mọi thứ, không thèm để ý đến lời hắn nói.
Thấy Vưu Đông Đông còn đăm chiêu bực tức. Vẻ mặt u ám chịu đựng, trong đầu hẳn là đang mắng y. Phùng Đậu Tử tay chân ngứa ngáy hết bẹo má hắn liền vươn tay cù lên người Vưu Đông Đông khiến hắn vừa nhột vừa khổ sở tránh né tên lãnh đạo quái gỡ. Thân thể hắn nhạy cảm, bị Phùng Đậu Tử cù gãi vài chỗ liền nhột đến bật cười khanh khách. Cười đến chảy nước mắt, mặt mũi đỏ gay, toàn thân co rúm, vội vàng năn nỉ y tha cho hắn. Chơi đùa với Phùng Đậu Tử mất rất nhiều sức, Vưu Đông Đông sau mấy phút nằm nghiêng người thở hồng hộc trên ghế. Quần áo xộc xệch, mồ hôi nhễ nhại. Bộ dạng này chọc tâm can Phùng Đậu Tử ngứa ngáy. Liền cúi xuống cạ cạ mặt lên hõm cổ Vưu Đông Đông dịu dàng dây dưa hôn cắn.
Yêu đương chốn công sở là điều cấm kị. Nhưng lúc này tại căn phòng làm việc riêng tư, Phùng Đậu Tử lẫn Vưu Đông Đông đều vô tư hưởng thụ sự thân mật kề cận từ đối phương. Sau một hồi bị kích động, xúc cảm bên trong Vưu Đông Đông được khơi dậy, bao nhiêu sắc tình ẩn nhẫn đều hiện lên trên gương mặt lẫn đôi mắt thiếu đi tiêu cự. Chỉ cần nhiêu đó thôi đã làm sống dậy ham muốn dục vọng trong lòng Phùng Đậu Tử. Môi y nhanh chóng cuốn lấy cánh môi nhỏ ngọt ngào của Vưu Đông Đông, từ từ chậm rãi liếm duyện, rót vào từng xúc cảm lâng lâng dịu hoặc, vờn đùa mơn trớn cái lưỡi nhỏ ướt át của trợ lý đang mê man trên thành ghế.
Mấy ngón tay chu du khắp thân thể hắn bên ngoài lớp vải, cẩn thận lắng nghe từng tiếng rên rỉ thổn thức từ cái miệng nhỏ bên dưới. Tay Phùng Đậu Tử đan vào những kẻ hở giữa những ngón tay Vưu Đông Đông, hoàn hảo giữ chặt. Y biết cái ngày Vưu Đông Đông thuộc về mình sẽ không còn xa nữa.
“Cạch” tiếng động khô khốc vang lên cùng cánh cửa gỗ mở ra. Người vừa mới đến gương mặt kinh hoàng như thể bị thiên lôi giáng trúng. Hồ sơ trên tay siết chặt run rẩy “Phùng...tổng, trợ lý Vưu...hai người....”
Lắp bắp cả nửa ngày cũng không nói thành lời.
So với việc bị từ chối thì cảnh tượng này lại càng đáng sợ hơn!
Bị bắt gặp, Vưu Đông Đông toàn thân đông cứng, chết lặng trên ghế. Trân trối nhìn cô gái xinh đẹp thất thần đứng giữa cửa.
Chỉ duy nhất Phùng Đậu Tử điềm nhiên liếm liếm môi. Ánh mắt u tối ẩn hiện đê mê luyến tiếc nhìn Vưu Đông Đông rơi vào sợ hãi. Lần đầu tiên ăn thịt nai hụt mà tâm trạng Phùng Đậu Tử sung sướng như bây giờ.
Đông Đông, trái tim cậu chỉ cần một mình tôi là quá đủ rồi! Ai muốn chạm cậu, tôi nhất định giúp họ thấy...Vưu Đông Đông thật sự thuộc về ai!