Càng lúc Vưu Đông Đông càng không hiểu trong đầu lãnh đạo đang nghĩ gì. Có phải y uống nhầm thuốc hay đầu óc thật sự có vấn đề?
Tính khí Phùng Đậu Tử nóng lạnh thất thường, hành động càn quấy, thích gì làm nấy. Vương tử một tay che trời thành quen, thiên lôi giáng xuống sẽ không để kẻ khác kịp trở mình. Nhưng Vưu Đông Đông chưa từng nghĩ đến việc Phùng Đậu Tử là kiểu người thích chiếm hữu. Chiếm hữu độc đoán đến lạnh lùng.
Ngay khi cánh cửa bật mở, bắt gặp gương mặt sững sờ sợ hãi của người mới tới, Vưu Đông Đông ban đầu thần hồn ngơ ngác nhưng khi thấy khóe miệng y khiêu lên cùng đáy mắt đầy giảo hoạt, hắn đã đoán được đây chắc chắn không phải là sự việc tình cờ. Cửa phòng bình thường luôn đóng kín, bên ngoài luôn có mấy thư ký lẫn vệ sĩ túc trực, thư ký Tả chả phải người không biết rõ phép tắc, tự tiện đi vào nếu không có mệnh lệnh từ người nào đó.
Phùng Đậu Tử buông Vưu Đông Đông đang chết lặng bên cạnh ra, vuốt một đường lên gò má hắn, kiểu trấn an nhưng lại càng khiến trợ lý khó xử, đầu cúi thấp, sợ phải đối diện với người thứ ba. Linh hồn đã phiêu tán tứ phương. Ánh mắt cô ấy khiến cõi lòng hắn cảm thấy áy náy lẫn tội lỗi vô cùng.
Chỉnh lại vạt áo vest, tóc mái phía trước che đi một phần sườn mặt Phùng Đậu Tử, giấu đi phần nào tâm tình của y. Đĩnh đạc ngồi vào bàn làm việc, rồi nghiêm túc gọi cô gái kia vào. Bình thản như chưa từng có việc gì xảy ra.
Cô gái đáng thương sau giây phút bàng hoàng liền lấy lại bình tĩnh. Nền gạch bóng loáng phát ra thanh âm khẽ khàng khi gót giày cao gót uyển chuyển lướt qua chỗ Vưu Đông Đông ngồi. Gương mặt kiều mỹ nhoẻn miệng cười thật hòa nhã, chuẩn mực đưa hồ sơ cho Phùng Đậu Tử, giọng điệu thánh thót trình bày dự thảo mới. Chuyên nghiệp, không một chút vấp gãy. Phùng Đậu Tử cao hứng khen ngợi, còn nói cô ấy là nhân tài chỉ cần đừng xao nhãng, thêm chút nhiệt tình chú tâm vào công việc, sự nghiệp nhất định còn thăng tiến nhanh gấp vạn. “Ở chỗ này nhân lực rất nhiều, tài năng không thiếu. Cố gắng có một chỗ đứng không dễ dàng gì. Có được đã khó nhưng bị thay thế thì tuyệt đối nhanh chóng. Tôi đối với cấp dưới không yêu cầu cao. Chỉ cần ứng xử khéo léo, biết người biết ta, tình cảm nên đặt đúng chỗ. Thấy than nóng thì lập tức né xa, bằng không hậu họa thật khó lường!” xoay xoay cây bút máy trong tay, Phùng Đậu Tử chậm rãi nói, ánh mắt xoáy sâu vào người đối diện “Thư ký Tả là cô gái thông minh, nhất định hiểu những gì tôi nói”
“......tôi hiểu rõ. Sau này, nhất định chú ý. Phùng tổng, anh yên tâm!” cô đâu phải kẻ ngốc để không nghe ra tâm ý xa gần trong từ ngữ của vị cấp trên môi cười nhưng tâm không cười này. Vốn dĩ từ đầu đã không thể có được người thương, “tình địch” lại là người cô luôn ngưỡng mộ...một đường cắt đứt tương tư, đau lòng nhưng biết làm sao bây giờ.
Lúc cô chuẩn bị bước đến cửa Vưu Đông Đông ngẩn lên bất thình lình bắt gặp ánh mắt lướt qua nhẹ bẫng khi cô đi ngang qua chỗ hắn. Mỹ nữ sắc mặt đặc biệt bình tĩnh nhưng khóe mắt cay cay ẩn nước. Nhẹ nhàng oán trách hắn. Sao từ đầu không nói cho bổn cô nương biết sớm?
Cảm xúc rối ren khiến Vưu Đông Đông chỉ biết ngồi im lặng trên ghế. Đến khi trong phòng chỉ còn lại hai người, miệng hắn vẫn mím chặt một đường. Chuyện điên rồ gì đang xảy ra?
Hắn cảm giác mình vừa biến thành tra nam lừa dối tình cảm người khác. Còn không khác tên sở khanh bắt cá mấy tay. Bị chính cung phát hiện, gọi nhân tình ra chỉ mặt dạy bảo. Trời ơi, hắn có cần xui xẻo đến nỗi đi đường giẫm phân không giẫm lại giẫm trúng con quạ đen Phùng Đậu Tử, hại hắn dở sống dở chết.
Quai hàm bị tóm lấy, Vưu Đông Đông lộ vẻ ủy khuất cùng bất mãn. Hai mắt cay cay, vùng vằng đẩy Phùng Đậu Tử ra liền bị y tóm lấy bắt hắn phải ngồi yên. “Giận rồi?”
“.......” Vưu Đông Đông gầm mặt không đáp hồi lâu “Anh cố ý?”
“Tôi là muốn tốt cho cậu!” Phùng Đậu Tử nghiễm nhiên trả lời.
Vưu Đông Đông muốn ngửa mặt cười ha ha chế giễu mấy cái. Luôn luôn ép buộc hắn làm theo ý mình. Rõ ràng chỉ để bản thân được thỏa mãn mấy ý niệm xấu xa. Nhưng cứ hễ mở miệng là nói vì muốn tốt cho hắn. Phùng tổng, anh buông ra được mấy câu này, lương tâm anh không biết đau sao?
Biết Vưu Đông Đông đang tức giận vì y lần nữa làm việc quá phận, Phùng Đậu Tử nghĩ nghĩ việc thổ lộ tình cảm khiến y lãnh quá nhiều thiệt thòi. Mới thời gian ngắn, trợ lý ngốc nhút nhát luôn nhún nhường cấp trên đã học được cách giận dỗi, làm mình làm mẩy với y. Dẹp xong mớ bòng bong kia, phải ngay lập tức chỉnh đốn tư tưởng của tên ngốc này. Không khéo về sau, Vưu Đông Đông phất cờ khởi nghĩa tạo phản thì Phùng Đậu Tử hối hận không kịp. Nhất định phải dạy dỗ lại thật nghiêm chỉnh!
(Sa: may mà Đông Đông lành tính, không thì bé cho anh ăn đấm từ lâu chứ ở đó mà hoạnh họe =. =)
Choàng tay qua vai Vưu Đông Đông, kéo hắn lại gần mình. Vưu Đông Đông muốn kháng cự. Tiếc rằng hắn chỉ là cái thùng rỗng kêu to. Cao hơn Phùng Đậu Tử nhưng khí lực yếu như sên, cuối cùng vẫn bị lãnh đạo ngang tàng tóm gọn, ép buộc hắn phải ngoan ngoãn ngồi yên cho y ôm. Còn lộn xộn, thắt lưng liền ăn một đòn đau. Vưu Đông Đông còn đang nghi ngờ có phải những gì sáng nay diễn ra đều là giấc mơ. Bao lời hứa hẹn tốt đẹp, chỉ cần hắn có nửa điểm bất tuân liền dùng bạo lực đàn áp. Thái độ người kia có chỗ nào giống đang đối đãi với người thương?
Con người xấu xa, lời nào nói ra cũng là dối trá. Hắn không phục hướng mắt nhìn Phùng Đậu Tử liền bị y búng cho một cái vào mũi. Đau điếng! Vưu Đông Đông ôm cái mũi đau, oan ức khẽ kêu. Bất mãn hết sức! Tôi không muốn yêu thương gì cái người vô tâm kia nữa. Vưu Đông Đông gào thét trong lòng.
Dáng vẻ gã thanh niên lưng dài vai rộng rối rít xoa xoa mũi thút thít khiến Phùng Đậu Tử không nhịn được muốn cười lớn. Nhưng sau đó y mới nhớ ra bản thân có học võ với boxing, lực tay có chút...mạnh hơn người thường. Khi nãy vẻ hờn dỗi của hắn quá đáng yêu nhịn không được ra tay hơi mất kiểm soát. Mới vội vàng gỡ tay Vưu Đông Đông ra xem xét. Chóp mũi hắn đỏ bừng giống bị ong chích. Phùng Đậu Tử nhỏ giọng hỏi han nhưng hắn vẫn ngoan cố im lặng. “Này, đang bực bội với tôi đó hả?” Phùng Đậu Tử sẵng giọng, khẽ cau mày.
Búng mũi hắn muốn rụng, một tiếng xin lỗi không có. Vưu Đông Đông còn chưa kịp tỏ thái độ, Phùng Đậu Tử vẫn chứng nào tật nấy, cứ thế đùng đùng nổi giận ngược lại. Đối với con người xấu tính hết thuốc chữa này, Vưu Đông Đông đành hít mũi ôm thương đau thở dài.
Khi nghe Phùng Đậu Tử bày tỏ tình cảm, Vưu Đông Đông còn nghĩ y chắc chắn ăn trúng bùa mê thuốc lú nên mới nhất thời nói bậy. Nhưng bây giờ Vưu Đông Đông tự trách, có lẽ người thật sự ăn trúng bùa ngải là hắn mới đúng. Bằng không bên ngoài biết bao người nhân cách tốt, hắn không yêu lại nhất định phải mang tâm để ý đến Ngọc diện diêm la cổ quái như Phùng Đậu Tử.
“Đừng giận mà...tôi lỡ tay. Ai bảo cậu vì người ngoài mà tỏ vẻ bất mãn với tôi!” Phùng Đậu Tử nén giận giải thích. Y thật sự bực bội. Hơn nửa năm qua, Phùng Đậu Tử bắt nạt chèn ép lừa hắn thê thảm nhưng trợ lý nhỏ chưa từng bộc lộ thái độ phàn nàn hay tức giận với y. Thường xuyên nhẫn nhịn chịu đựng. Vậy mà vì một cô gái khác, hắn lại hờn trách Phùng Đậu Tử. Kiểu người kiêu ngạo giống Phùng Đậu Tử làm sao nuốt trôi cục ủy khuất ngao ngán này!
“.......” Vưu Đông Đông nín lặng. Chóp mũi tê tê hơi nhức. Trong đầu cảm nhận cơn đau nhè nhẹ. Suốt thời gian quen biết, người ăn thiệt thòi là hắn, chưa từng có cơ hội phát tiết hay nổi giận. Ngược lại kẻ ác Phùng Đậu Tử lại liên tiếp tự đóng vai nạn nhân. Vưu Đông Đông muốn buông bỏ tất cả, chạy về nhà ngao ngao kể lể với phụ mẫu một phen. Thế gian kẻ xấu con không ngại, chỉ sợ mỗi một người mang tên Phùng Đậu Tử.
Nhân lúc Vưu Đông Đông hồn vía phân tán tứ phía khóc than cho thân phận hẩm hiu xui xẻo, Phùng Đậu Tử đã xoay người áp đầu nằm lên đùi hắn. Thoải mái vươn tay vân vê cái cằm vuông vắn nhỏ nhắn trơn nhẵn phía trên. Mấy phút sau vẫn thấy tên đầu đất kia ngồi ngơ ngẩn, Phùng Đậu Tử nằm mãi liền ngứa ngáy, véo gò má hắn thêm một cái thật đau. “Nhìn tôi!”
Theo phản xạ giọng nói Phùng Đậu Tử, Vưu Đông Đông vội vàng nhìn xuống liền bắt gặp đôi đồng tử đen láy đang cẩn thận nắm giữ hình dáng của hắn.
“Thư ký Tả có tình cảm với Đông Đông, cậu biết rõ đúng không?”
Vưu Đông Đông tròn xoe mắt, hơi ngại ngùng gật đầu thừa nhận. Cô ấy trực tiếp thổ lộ tình cảm của mình với hắn, dù bị hắn từ chối, dường như người đó vẫn chưa từng dừng lại hi vọng. Nếu là trước đây, Vưu Đông Đông chắc chắn sẽ cảm động mà gật đầu đồng ý chuyện hai người ngay. Xui xẻo thế nào lại đâm đầu trúng Phùng Đậu Tử, rõ ràng y đối với hắn bày đủ thứ chuyện hạ lưu, vậy mà hắn vẫn cứ một lòng để tâm đến y.
“Cậu có thích thư ký Tả không?” thái độ nhàn nhã, chất giọng lại có điểm khô khốc.
Vưu Đông Đông “.......”
“Có hay không?” Phùng Đậu Tử cao giọng lặp lại câu hỏi. Vưu Đông Đông ủy khuất sâu sắc, hắn có cảm giác đang bị hỏi cung. Phùng Đậu Tử vờn cổ hắn đến đau nhức.
“Tôi chỉ xem cô ấy.... là đồng nghiệp!” Vưu Đông Đông thành thật nói. Đáp án vốn dĩ là có hoặc không. Vưu Đông Đông lại không thể nói dối rằng hắn không có cảm tình với cô gái đó. Hắn đối với thư ký Tả cũng có một chữ thích, nhưng không giống như chữ thích hắn dành cho Phùng Đậu Tử. Nhưng nếu hắn dám lỡ miệng đáp rằng “thích” cô ấy, theo cách nghĩ lẫn hành động của Phùng Đậu Tử còn không sợ y thẳng tay bẻ cổ hắn xuống.
Phùng Đậu Tử trầm mặc, uể oải bẻ khớp tay. Tiếng động răng rắc vang động khiến tim gan Vưu Đông Đông khẽ loạn nhịp. Còn đang lo lắng không biết Phùng Đậu Tử muốn bày ra trò gì thì y bật dậy, im lặng giúp Vưu Đông Đông chỉnh lại áo vest và cravat, ban nãy cả hai đùa giỡn khiến quần áo bên ngoài của hắn lộn xộn không ít. “Ca...cám ơn anh, Phùng tổng!” hắn đỏ mặt nhỏ giọng nói.
Nội tâm kín đáo đánh giá trợ lý nhà mình. Ngoại hình đẹp đẽ, ngũ quan hài hòa sáng sủa, cao ráo như diễn viên. So với cái vẻ băng sơn ngọc khiết ôn thuần nhã nhặn giả tạo mắc ói của Hà Khai Tâm thì Vưu Đông Đông chính là nam nhân ngay thẳng, thuần lương chính hiệu. Cứ đối xử tốt với hắn một phần thì dù cho bị người ta đạp hắn rơi xuống vực sau đó dịu dàng xoa xoa vài cái, hắn liền thành thật cúi đầu vô cùng lễ độ cảm tạ. Bao nhiêu oán thù cứ thế đá ra sau đầu. Phùng Đậu Tử tự hỏi, rốt cuộc phụ mẫu Vưu gia đã bằng nghị lực nào mà dám dạy dỗ ra dạng nam nhân như vậy? Còn không sợ xã hội bên ngoài đạp chết hắn?
(Sa: trước giờ chỉ thấy anh bắt nạt em nó, chứ xã hội nào bắt nạt Đông Đông?)
“Đứa ngốc!” Phùng Đậu Tử buột miệng đánh rơi lời trêu chọc. Vưu Đông Đông có ngốc thì vẫn cứ là đứa ngốc của riêng y. Liếc nhìn cái cổ cao với đường thẳng thật ưu mỹ đẹp mắt. Phùng Đậu Tử nghiêng đầu hôn lên vùng da mềm mại, phảng phất chút hương thơm dịu nhẹ. Nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước cũng đủ khiến cấp dưới mặt mũi đỏ bừng, thân nhiệt tăng vọt, tay chống gối nép người ngồi vào một góc.
Rõ ràng cả hai đã làm rất nhiều chuyện thân mật, tận mắt nhìn ngắm cơ thể của nhau không biết bao nhiêu lần. Súng ống cũng giúp nhau phát tiết mấy tháng liền...vậy mà cứ hễ Phùng Đậu Tử có động thái gần gũi ôm ấp thì Vưu Đông Đông liền trưng ra vẻ xấu hổ, ngượng ngùng. Hại Phùng Đậu Tử nhức răng tê lưỡi mỗi khi nhớ đến bộ dạng câu dẫn, quyến rũ ngon lành của hắn trong đêm bán đấu giá. Cho đến khi nào Vưu Đông Đông mới tự hạ mình bò đến mời gọi y dùng thịt đây? Dục long án binh bất động đến tận ba tháng liền, Phùng Đậu Tử cũng muốn quỳ lạy sự nhẫn nại của chính mình. Nếu là trước kia, Vưu Đông Đông không thuận theo, y liền ra ngoài tìm vài nhân tình cùng vào khách sạn vận động thân thể. Sau đó đường ai nấy đi, trở về tiếp tục chinh phục hắn, nhưng không hiểu sao bây giờ Phùng Đậu Tử không thể làm ra mấy chuyện lén lút này được nữa. Y muốn chân chính quan tâm đối đãi với Vưu Đông Đông. Có được toàn vẹn thân thể lẫn trái tim của hắn!
Có lẽ y đã ngã vào lưới tình cùng đứa ngốc này thật rồi.
Vưu Đông Đông là người đầu tiên khiến y cảm thấy lo lắng, mập mờ đối diện với sợ hãi hắn sẽ thật lòng chán ghét mình, hoặc mang tâm để ý kẻ khác.
Phùng Đậu Tử phong lưu vạn ngã, kinh nghiệm tình trường trải dặm, đối với nhân tình quan tâm hời hợt, người đến kẻ đi dập dìu như cánh hoa trong gió. Ấy vậy mà cũng có ngày Phùng Đậu Tử y biết ghen. Không phải là ghen tị mà chính là ghen tuông chiếm hữu.
Bữa sáng hôm ấy, y rời giường cùng cái điện thoại của Vưu Đông Đông trên tay, vốn dĩ là “vô ý” phá được mật mã, con người ai lại không có bản tính tò mò, Phùng Đậu Tử nghêu ngao điếu thuốc đứng ngoài ban công hóng gió vừa lướt lướt xem xét mấy thư mục trong di động trợ lý. Ngốc ngốc vô vị y chang Vưu Đông Đông! Cho đến khi một tin nhắn được gửi tới. Phùng Đậu Tử đã rất nhẹ nhàng bỏ qua một bên nhưng một loạt tin nhắn lại nối tiếp dồn dập gửi tới. Mới sáng sớm vị nào lại quan tâm Vưu Đông Đông đến nỗi gửi tin nhắn liên tục không biết mệt. Phùng Đậu Tử thở dài đành...mở ra xem.
Khóe môi nhợt nhạt cười khẩy, điếu thuốc hút dở liền rơi vào quên lãng, y chăm chú đọc những dòng tin được gửi tới. Toàn những lời tâm tình ướt lệ vừa hờn dỗi vừa yêu thương, đâm mù mắt Phùng Đậu Tử thì y vẫn thừa sức nhận ra đây là tâm thư của một cô gái đang thất tình, cố gắng khơi gợi tình cảm của đối phương. Lời lẽ tha thiết đến nỗi khiến Phùng Đậu Tử còn hơi xao động, nếu để Vưu Đông Đông đọc được có lẽ hắn sẽ cảm động đến khóc rống luôn. Muốn cùng hắn nghiêm túc suy nghĩ về chuyện tương lai, yêu đương rồi tiến tới hôn nhân! Đây vốn là chuyện nam nữ bình thường, có điều thời khắc đó tâm trạng Phùng tổng liền hóa thành tro tàn. Trong tâm tưởng Phùng Đậu Tử, Vưu Đông Đông chỉ được cái mã ngoài đẹp mắt, còn lại tính tình vừa ngốc vừa nhàm chán, vậy mà vẫn có người dám thật lòng theo đuổi hắn! Haha, Phùng tổng shock não mất mấy giây, trầm tư nhìn những khóm hoa đua sắc dưới sân vườn. “Rắc” khối kim loại tội nghiệp thụ hưởng một lực đạo “mềm mỏng” rồi cong veo. Chính thức chấm dứt sinh mệnh!
(Sa: chi tiết này tiếp chương sau khi Phùng tổng mất tích trở về. Tác giả lười lục không nhớ rõ chương nào nên chỉ ghi chú vậy thôi)
Muốn bàn chuyện tương lai thì cũng là tôi bàn với cậu ta, tuyệt đối không đến cửa người khác!
Quả nhiên thư ký Tả không phải cô gái tầm thường. Vì ái nhân khước từ tình cảm mà dễ dàng rút lui. Vẫn cố gắng kiên trì theo đuổi. Thường xuyên nhắn tin mời gọi Vưu Đông Đông. Vưu đầu đất tuy giữ vững lập trường từ chối nhưng từ ngữ yếu ớt đến nỗi mỗi khi Phùng Đậu Tử đọc được mấy lời hắn viết đều tức đến nhe nanh chửi thề. Khước từ mạnh mẽ, nhiệt tình lên nào chàng trai!!! Sự tình kéo dài lâu ngày, Phùng Đậu Tử đã ăn hết nhẫn nại, chỉ sợ đêm dài lắm mộng. Vưu Đông Đông có khi vẫn còn là thẳng nam nhiều khi kháng cự mỹ nhân không nổi lại co đuôi chạy về phía thư ký Tả thì toi cơm.
Phùng Đậu Tử không còn cách nào khác liền ra tay triệt luôn đối thủ! Mạnh mẽ đánh dấu Vưu Đông Đông trước mặt thư ký Tả để cô ấy biết khó mà lui binh.
Y trăm phương ngàn kế, gieo ban tiếng ác chỉ vì muốn bảo toàn cho Vưu Đông Đông. Phùng Đậu Tử không nghĩ khi yêu thật lòng lại tốn nhiều tâm huyết và công sức đến vậy.
Biết vậy trước kia cứ thế gói Vưu Đông Đông lại, bắt hắn để râu ria bờm xờm, bộ dạng chán đời, kém sắc, xấu xí, để xem còn ai muốn theo đuổi, giành giật hắn với y nữa.
“Tôi đã...nhiều lần từ chối cô ấy!” Vưu Đông Đông cắn cắn môi, ngao ngán mở miệng.
“Kháng cự quá yếu ớt!” Phùng Đậu Tử mạnh mẽ bác bỏ.
“Dù gì cô ấy cũng là con gái...đâu thể nào...nhẫn tâm nặng lời được!” hắn khổ tâm giãi bày. Lặng lẽ dõi mắt nhìn sắc mặt Phùng Đậu Tử, cố gắng bình tĩnh trả lời.
Hai tay duỗi dài trên thành ghế, Phùng Đậu Tử lạnh nhạt hướng mắt đối diện với trần nhà. Nhân cách Vưu Đông Đông quá tốt, hễ một chút lại sợ làm phật lòng người khác. Phùng Đậu Tử luôn nhắm vào yếu điểm này mà thao túng hắn, nào ngờ cũng có ngày bị vả mặt.
“Xử lý dây dưa, thiếu triệt để cô ấy sẽ tiếp tục nuôi hi vọng. Về sau tình cảm càng lớn, cậu lại không thể đáp ứng với người ta, cuối cùng người bị tổn thương vẫn là cô ấy. Chẳng thà một lần chặt đứt tư tình vẫn là tốt nhất!” Phùng Đậu Tử nhàn nhạt nói, nghiêng đầu nhìn hắn cười, nụ cười thập phần xấu xa “Đông Đông xem, tôi nói có đúng không?”
“........” cổ họng khô khốc, Vưu Đông Đông thở dài, bối rối nên đành im lặng. Đáng lẽ y làm việc quá phận, hắn phải nổi giận, nhưng đối với Phùng Đậu Tử, hắn chịu đựng lâu ngày thành quen. Lại luôn vì mấy lời giải thích hợp tình hợp cảnh của y mà thua cuộc. “Nhưng a...anh vẫn nên bàn với tôi...nhỡ đâu....chuyện này lan rộng ra ngoài rồi sao?”
“Tôi bàn với Đông Đông, liệu cậu có đồng ý không?” Phùng Đậu Tử quắc mắt, cao giọng hỏi hắn.
Hiển nhiên là hắn không đồng ý rồi. So với kẻ sở hữu da mặt dày tựa tường thành như Phùng Đậu Tử, thì Vưu Đông Đông nội tâm dễ xấu hổ làm sao dám cùng y show ân ái chọc vào tình cảm người khác.
“Nên vậy tôi mới tự làm theo cách của mình!” Phùng Đậu Tử nghênh ngang đáp. Vô cùng hài lòng với kết quả cuối cùng, vươn tay vuốt ve lên xuống gò má hắn. “Đông Đông.... “
Vưu Đông Đông ngoảnh đầu nhìn, mê mẩn vì đôi mắt nhu hòa của Phùng Đậu Tử “P...hùng.... ưmmmm....” còn chưa nói hết câu thì y đã dán lên môi hắn, chậm rãi chà xát, dịu dàng liếm láp cánh hoa mềm mại khiến nó chịu không nổi kích thích mà hé mở, để đầu lưỡi ướt át luồn vào khoang miệng. Vưu Đông Đông ban đầu ngô nghê tiếp nhận, vật thể tinh quái liếm quanh mấy cái răng trắng nhỏ, trêu chọc con rắn nhỏ lười biếng bên trong thức tỉnh, vô thức bò ra ngoài chạm vào lưỡi y cùng nó quấn quýt trao đổi dịch vị. Khác với mọi khi môi lưỡi cận kề đầy cuồng nhiệt, Phùng Đậu Tử chỉ luồn lưỡi quanh cái lưỡi trơn mềm Vưu Đông Đông kéo nó ra ngoài, nhẹ nhàng ngậm lấy đầu lưỡi hắn không cho nó cơ hội rút về. Từng đợt từng đợt ngậm nhả rắn nhỏ đỏ thẫm đến mỏi mệt.
Phương thức hôn kỳ lạ khiến Vưu Đông Đông cảm giác choáng váng, hai tay đặt lên ngực y, toàn thân dựa hẳn vào thành ghế. Vưu Đông Đông mệt mỏi, lưỡi hắn thấm mệt, nhưng Phùng Đậu Tử vẫn cứ đeo bám, kẹp chặt lưỡi hắn trong miệng mình, đầu lưỡi ác liệt trêu ghẹo con rắn nhỏ mắc kẹt. Sống lưng Vưu Đông Đông nhổm cao căng thẳng, dường như có dòng điện chạy trong huyết quản, phần dưới nhộn nhạo như có hàng ngàn con kiến nhỏ bò lung tung. Hơi thở rên rỉ đứt quãng, hắn muốn mở miệng cầu xin nhưng đầu lưỡi bị đối phương chơi đùa muốn tê dại.
Tưởng chừng lưỡi bị Phùng Đậu Tử chơi rụng thì y dừng lại, cẩn thận hôn lên khóe môi đầy đặn khêu gợi của hắn. Cậu có biết tôi đối với chỗ này là bao ý tưởng xấu xa không?
Âm thanh mút mát vang lên, Vưu Đông Đông nghe thấy chân tay càng thêm bối rối, ngượng ngùng nhắm mắt để Phùng Đậu Tử chiếm thế thượng phong, trong môi miệng hắn thoải mái công thành đoạt đất. Càng hôn càng nồng nhiệt, tay Phùng Đậu Tử luồn ra phía sau vuốt ve lên xuống tấm lưng đang căng lên chịu đựng, Vưu Đông Đông thích được Phùng Đậu Tử hôn nhưng cơ thể hắn luôn đề phòng với những đụng chạm của y. Đây luôn là vấn đề khiến Phùng Đậu Tử đau đầu.
Chuyện hoan ái với Phùng Đậu Tử phải vui vẻ, tự nguyện từ hai phía, y chưa từng ép buộc ai lên giường cùng mình. Tuy với Vưu Đông Đông là ngoại lệ, y theo đuổi suốt thời gian qua, bày đủ quỷ kế nhưng nếu hắn không muốn, Phùng Đậu Tử cũng sẽ không cưỡng ép quá đáng.
Khiến hắn ủy khuất trên giường, biểu cảm nhàm chán thì có khác gì ân ái cùng khúc gỗ.
Côn thịt trong quần dần thức tỉnh, Phùng Đậu Tử đành an ủi bảo nó ngủ tiếp đi. Sau nhiều tháng ngày thăng trầm, gia hỏa muốn tỉnh là tỉnh, muốn yên nghỉ thì yên nghỉ. Đả tới đả lui, khiến Phùng Đậu Tử thấy bản thân thật thần kỳ. Tâm can oanh liệt vì vậy mà muốn thảm thiết khóc một trận.
=======================
Số nhà XY, khu phố Y, thành phố X.
Giữa phòng bếp ấm áp, Vưu Đông Đông mặc áo len dày ngồi bắt hai chân co lên ghế, hai tay ôm vòng quanh, cằm chống lên đầu gối, hai mắt to tròn đảo tới đảo lui theo bóng lưng người đàn ông đang di chuyển xung quanh quầy bếp nhà mình. Ờ, thì nhà hắn nhưng người kia cứ tự nhiên sử dụng. Chiếm tiện nghi liên tục mấy ngày!
Hôm kia tới, hôm qua cũng tới, hôm nay tiếp tục tới! Ngày mai...có lẽ sẽ không thay đổi.
Phùng tổng, biệt thự sang chảnh đầy đủ tiện nghi có vấn đề gì mà y không chịu nằm yên ở nhà, cứ hằng ngày đều chạy tới căn nhà trọ nhỏ bé làm phiền đến giờ ăn giấc ngủ của cấp dưới?
Mỗi khi thấy y xuất hiện thù lù ngay trước cửa như một vị thần cùng đống đồ ăn tươi sống trên tay, Vưu Đông Đông đều rất khổ sở chặn y hỏi đi hỏi lại câu “Tại sao anh lại đến đây?” và Phùng Đậu Tử đều dễ dàng đẩy Vưu Đông Đông qua một bên rồi thản nhiên đi vào nhà.
Thấy Vưu Đông Đông tỏ vẻ bất mãn, Phùng Đậu Tử liền tự nhiên giải thích y là đang lo lắng cho hắn. Sợ hắn vào bếp rồi tự ngộ độc chính mình. Hại y mất đi một trợ lý mẫn cán, Vưu Đông Đông có mệnh hệ gì Phùng Đậu Tử biết đào đâu ra một Vưu Đông Đông khác vừa ngố vừa đáng yêu giống hắn.
Nghe được những lời này liền khiến Vưu Đông Đông đỏ mặt tía tai. Xấu hổ lẻn vào phòng trốn. Mặc kệ Phùng Đậu Tử ở bên ngoài tự tung tự tác. Thật lòng thì đối với sự săn sóc ôn nhu này của Phùng Đậu Tử làm hắn cảm thấy rất ấm áp. Âm thầm đốt lửa hưởng thụ.
Đây là hiện thực thật sao?
Vưu Đông Đông nhiều lúc mơ hồ sợ đây là một giấc mơ. Bất ngờ tỉnh dậy, bao nhiêu đối đãi nhiệt tình kia đều sẽ biến mất. Chẳng thà chưa từng nếm qua mật ngọt, trải qua rồi mất đi, cõi lòng rốt cuộc phải chịu đựng bao nhiêu hụt hẫng?
“Phu...ùng tổng, anh nên về nhà đi!”
Trên tay cầm điều khiển chuyển kênh truyền hình, Phùng Đậu Tử đang tập trung vào màn hình tivi, lười biếng liếc nhìn vị khổ chủ mới mở miệng đuổi khách “Đông Đông xấu tính quá nha. Tôi cất công đến nấu ăn, dọn dẹp, rửa bát thay cậu. Một tiếng cảm ơn còn chưa kịp nghe, vừa mới ngồi nghỉ đã liền muốn đuổi tôi về” nói xong còn quay đi chậc chậc lưỡi mấy cái.
Là ai tự ý xông vào nhà hắn, tự tiện dùng nhà bếp của hắn? Là ai khi hắn muốn phụ rửa bát thì liền đụng tay đụng chân ôm ấp sờ mó cơ thể hắn khiến Vưu Đông Đông nhịn không được mà bỏ về phòng?
Cứ tưởng dọn ra riêng thì sẽ có khoảng không gian yên tĩnh, tự do tự tại hưởng thụ kiếp sống độc thân. Nào ngờ chạy trời không khỏi nắng, ác quỷ không cần lệnh triệu hồi vẫn tự động hiện nguyên hình quấy rối hắn.
Vưu Đông Đông khoanh tay trước ngực, chán nản ngồi thu lu nép người trên ghế sô pha, âm thầm đem lãnh đạo họ Phùng nào đó mắng mắng mấy câu.
Ngược lại Phùng Đậu Tử ngồi phía bên kia ghế vô cùng hưởng thụ tựa hết một bên người vào cái gối lớn, xem truyền hình uống bia. Lâu lâu bật cười ha ha thoải mái đến rung ghế. Hình ảnh tổng tài cao lãnh thoáng chốc vỡ tan tành theo mây khói.
Viễn cảnh hai gã nam nhân tuấn lãng cao ráo, ngồi ở hai góc ghế dài. Người thì tâm tình u ám, rõ ràng bất mãn mà chỉ biết chịu đựng, âm thầm ôm bực bội. Kẻ thì khoái trá luôn thoải mái nhe răng cười, tưởng chừng vô hại nhưng thực chất hình như đang muốn chọc tức người nào đó.
Nhìn tới nhìn lui tình nhân trẻ yêu đương nhiệt huyết chả thấy đâu. Lại giống hai phu phu già cả đang ngầm chiến tranh hờn dỗi vu vơ!
Vưu Đông Đông sực tỉnh khi cái gì đó vô cùng lạnh lẽo áp lên mặt. Gương mặt Phùng Đậu Tử bất ngờ phóng đại cùng nụ cười thiếu đánh, y huơ huơ lon bia lạnh trong tay thứ vừa chạm lên da hắn “Uống cùng tôi đi!”
Miệng nói tay bật bia, khói lạnh từ bên trong tỏa ra ngoài. Mùi vị sảng khoái tươi mát lản tản vào không trung, Vưu Đông Đông chớp mắt nhìn, khẽ nuốt nước bọt nhưng chỉ lắc đầu từ chối. Trong nhà có quỷ, cẩn thận vẫn tốt hơn.
Đợi lúc hắn say xỉn, mất tự chủ, ai biết Phùng Đậu Tử có giở trò lưu manh gì. Hắn thích Phùng Đậu Tử là thật, nhưng đem hết niềm tin cho y, thứ cho hắn nói thẳng vụ cá cược này quá nguy hiểm, tỉ lệ thua chiếm đa số...hắn là nam nhân nhưng cũng biết sợ.
“Đông Đông chả có niềm tin vào tôi gì cả” Phùng Đậu Tử giả vờ tổn thương, ôm ngực ngao ngao trách cứ.
Vưu Đông Đông im lặng. Nửa phần thừa nhận. Hắn bị y hành hạ đến nỗi nửa năm qua, nhiều khi ngủ đều nằm thấy ác mộng, mơ đại ma vương mọc nanh cầm roi da đuổi đánh, miệng lưỡi cay nghiệt liên tục châm chọc, kệ hắn kêu gào xin tha. Vừa đánh vừa hả hê ngạo nghễ cười. Nói đời này dù hắn có chết thì cũng đừng mơ thoát khỏi tay y. Tâm lý lãnh ngược đãi lâu ngày, hắn dù cho nhân từ đức độ đến đâu, cũng không thể ngu ngốc vẫy đuôi với mấy trò chơi nguy hiểm của Phùng Đậu Tử ngay được.
Vưu Đông Đông tư lự hết nửa buổi, Phùng Đậu Tử bên này đã uống hết nửa lon bia mới. Thích thú quan sát đồ ngốc dễ bị lừa họ Vưu. Cồn chảy vào người, hưng phấn lâng lâng. Phùng tổng tu dưỡng bản thân lâu ngày, thanh tâm quả dục nhiều tháng, ngấm chút chất kích thích máu huyết có phần áp lực. Tửu lượng Phùng Đậu Tử rất tốt, vài lon bia nhằm nhò gì, nhưng chả hiểu sao giờ này y cảm giác choáng váng. Liền gục đầu lên vai Vưu Đông Đông, khóe môi khẽ cử động yếu ớt.
“Phùng tổng, anh sao vậy?” đẩy vai y ra, Vưu Đông Đông lo lắng hỏi. Mí mắt Phùng Đậu Tử hơi nhướn lên, tiêu cự mờ mịt “Hình như tôi say mất rồi!”
Công việc khiến Phùng Đậu Tử phải đi giao tiếp rất nhiều. Vưu Đông Đông theo chân y hầu hết các buổi tiệc lớn nhỏ. Nhiều lúc thấy lãnh đạo chén tạc chén thù với quan khách, hắn còn lo ngại thay cho cái bao tử của y. Nhưng Phùng Đậu Tử càng uống càng tỉnh, lại càng thong dong nói chuyện đi vòng quanh, vị nào đi cùng liền bị chuốc cho lết không nổi. Vậy mà sáng hôm sau, Phùng Đậu Tử vẫn ung dung thoải mái đến công ty làm việc.
Biểu hiện lợi hại như vậy mà giờ mới uống có mấy lon bia đã lẩm bẩm tự thú y...say. Lòng dạ hơi nghi ngờ, sợ bị y lừa nhưng thấy hai má mặt Phùng Đậu Tử hơi ửng lên, toàn thân mất lực, uể oải gục đầu trên vai hắn, liên tục rên rỉ đau đầu. Vưu Đông Đông đành giúp y nằm ra ghế, pha trà gừng giải rượu cho y.
Hắn ngồi quỳ dưới sàn nhà, chăm chú nhìn Phùng Đậu Tử nằm nghỉ, sau khi uống cạn tách trà nóng. Y không nhắm mắt, chỉ đơn giản hướng nhìn về phía bức tường đối diện. Hơi thở lắng đọng chậm rãi.
Mới một thời gian ngắn, Phùng tổng bá đạo xuống phong độ nhanh như xe mất phanh trượt dốc. Là cái chuyện gì đang xảy ra vậy ah?
“Có lẽ tôi....già rồi thì phải?!” Phùng Đậu Tử day day điểm giữa hai hàng chân mày, trầm giọng nghi hoặc.
Vưu Đông Đông trợn tròn mắt rồi phì cười. Lãnh đạo đại nhân thì ra có hội chứng ám ảnh tuổi tác. “Anh còn chưa đến tuổi ba mươi!” Vưu Đông Đông tốt bụng nhắc khéo.
“Dạo này tôi thấy mình rất yếu!” hai tay chà xát khắp mặt, Phùng Đậu Tử não nề tiếp lời. “Tỉ như hôm nay mới hít đất hơn năm chục cái đã mệt bở hơi. Chưa bao giờ tôi rớt thành tích thảm đến vậy”
Vưu Đông Đông “......” cảm giác chính mình vừa ăn một cú tát. Hắn mới chống tay đặt ngực xuống đất đến lần thứ năm liền nằm một đống, tay chân rũ rượi. Phùng Đậu Tử yếu, vậy hắn khác gì phế nhân?
Lời Phùng Đậu Tử nói ra không phải là chém gió hay chọc tức Vưu Đông Đông cho vui. Hắn từng vô tình tận mắt chứng kiến Phùng Đậu Tử như cái pít tông hóa thành, hùng hục chống đẩy liên tục tại phòng tập trong biệt thự. Tư thế chuẩn mực, nhanh nhẹn mà dứt khoát. Ngoài mấy giọt mồ hôi lấm tấm trên trán thì bả vai cùng chân tay phối hợp nhịp nhàng lên xuống, hơi thở đặc biệt trầm ổn, lúc y hơi ngước lên đôi mắt giống như phát ra tia lửa điện, ngập mùi nam tính bá đạo. Vưu Đông Đông mặc dù luôn tự nhủ bản thân là đàn ông phải luôn tự trọng, có điều khi thấy y từng khối cơ bắp rắn rỏi nhấp nhô ẩn hiện sau lớp quần áo thể thao cùng âm điệu đếm số trầm khàn, hắn vẫn không nhịn được mà nuốt nước bọt, thân thể rạo rực mong chờ điều gì đó. Thật cuồng nhiệt và nóng bỏng!
Lần đó hắn đã trốn trong nhà tắm rất lâu. Chỉ muốn dội lạnh tâm trí hoang đường lẫn những hình ảnh đầy sắc dục.
Nhớ lại càng khiến Vưu Đông Đông chột dạ xấu hổ. Hắn nhiều lúc cũng cầu nguyện cho Phùng Đậu Tử uy lực suy giảm đi cho đời hắn bớt khổ. Để mỗi lần y giở trò lưu manh, hắn có thể dễ dàng bảo toàn thân thể một chút. Lần nào cũng bị y quần cho mệt đứt hơi. Dạo đầu mà đã thảm vậy rồi, để y thao hắn thật chỉ sợ xương khớp bị giã nhừ luôn.
Nhưng tại sao tôi cũng là đàn ông mà phải nằm dưới anh chứ? Vưu Đông Đông hoang mang nghĩ ngợi.
(Sa: vì con tác giả thuộc Chu Bạch đảng, Long Vũ bang phái, Nguy Lan hội, Dừa Xoài liên hiệp trái cây... Nói chung là nó cho bé nằm kèo dưới đó =]]]]
Phùng Đậu Tử nghiêm chỉnh nằm trên ghế, thở dài “Mà tất cả chỉ tại Đông Đông!” y dứt khoát buộc tội.
Vưu Đông Đông trợn mắt, đầu óc lung tung tự hỏi hắn rốt cuộc đã tạo nghiệp gì để vị kia suốt ngày đổ hết tội lỗi lên đầu mình.
“Là đàn ông đối với người yêu làm sao không nảy sinh ham muốn. Cậu lại bắt tôi ăn chay suốt mấy tháng. Có lẽ vì gia hỏa của tôi lâu ngày không được sử dụng nên cơ thể tôi nảy sinh xung đột. Không biết chừng.....thật sự sinh bệnh!” Phùng Đậu Tử u ám nói, mắt hạ xuống đũng quần bên dưới của mình. Lại thở dài thườn thượt.
Bẻ trắng thay đen không chớp mắt! Nói nhăng nói cuội quen thói, còn không sợ có ngày bị vả mặt. Vưu Đông Đông cụp mắt, chán nán nghĩ. Ây, cái người này...
Hồi nãy nhân lúc hắn đang rửa bát, hùng hục ôm ghì lấy hắn từ phía sau, tay liên tục sờ sờ lên bụng hắn, hết xoa rồi nắn bóp. Ây nha cảm thán Vưu Đông Đông cơ thể thật gầy, nuôi mãi vẫn không béo tốt lên được. Có điều...giọng cười hắc hắc dâm tà lởn vởn bên tai báo hiệu mấy lời tiếp theo sẽ vô cùng xấu xa “May mà mông vẫn căng tròn, chắc nịch. Sờ rất thích!” tim Vưu Đông Đông đập thoi thóp khi một vật thể nói ra ai cũng biết đang cọ xát lên kẻ mông hắn.
Còn ở đó dám nói thân thể bất an.
Đúng là đại dâm tặc đội lốt trí thức, tinh trùng thượng não, côn thịt vô lại muốn cương cứng thả dê lúc nào thì thả.
Hồi trước y bị “gãy súng” mỗi ngày đều đặn bắn tinh hai lần. Đàn ông lúc bình thường còn chả đạt được cái hiệu suất ấy. Rốt cuộc khoảng thời gian đó ngẫm lại kẻ thê thảm nhất vẫn là hắn. Vẫn là trọ lý Vưu Đông Đông xấu số! Phùng Đậu Tử, y không có tư cách than trách mấy lời này. Có cuộc đời ai khốn khổ khốn nạn đến mức mỗi ngày đều phải cầm tính khí gã đàn ông khác giúp y phát tiết. Ngay cả làm kĩ nữ cũng có một ngày nghỉ ngơi không tiếp khách nha.
Hơn nữa cái gì mà đối với người yêu không nảy sinh ham muốn???? Vưu Đông Đông chấn động tâm lý, toàn thân cứng đờ.
Hắn đồng ý làm người yêu của Phùng Đậu Tử bao giờ? Phùng tổng, anh còn chưa ngỏ lời nghiêm túc...toàn tự biên tự diễn theo ý mình. Rõ ràng vẫn chỉ vì tư lợi xấu xa của bản thân.
“Anh nằm nghỉ rồi đi...về đi!” Vưu Đông Đông đắp khăn ẩm lên trán Phùng Đậu Tử, đứng dậy toan bỏ về phòng thì cổ tay bị tóm lấy. Hắn thở dài chau mày nhìn Phùng Đậu Tử chờ đợi.
“Tối nay cho tôi ở lại đây đi. Hiện tại tôi đang đau đầu, cậu làm sao có thể nhẫn tâm để tôi tự lái xe về chứ” Phùng Đậu Tử hơi nghiêng người, xịu mặt, buồn bã nói. Bộ dạng mệt mỏi.
Vưu Đông Đông cay mắt, miệng khô. Tay vẫn để y nắm. Tâm tư trầm mặc. Lãnh đạo nhà hắn quả không hổ danh đại gia, nắm tiền thật nhiều, hàng tháng đều nhả kim lượng nuôi một đống vệ sĩ chỉ để giễu giương oai, trưng bày chơi. Anh ngay lập tức gọi một người tới đưa anh về là được rồi chứ gì!!!!
“Phiền phức!” Phùng Đậu Tử ngoan cố khoanh tay co chân nằm trên ghế nệm.
Chính là tối nay đừng hòng đuổi được Phùng tổng ra khỏi nhà giống mấy ngày trước.
Vưu Đông Đông “......” bất lực thật sự.
Nhấc người dậy, Phùng Đậu Tử kéo hắn ngồi xuống bên cạnh, thân thiết choàng lấy eo hắn, ngọt giọng dụ dỗ “Tôi ngoan ngoãn ngủ phòng bên cạnh là được chứ gì!” sợ hắn không tin tưởng liền đưa tay lên thề thốt “Tôi hứa sẽ không làm gì cậu. Sẽ ngủ ngoan mà...nếu không thì... không thì....” nhướn mắt nhìn nhìn Vưu Đông Đông. Bình thường theo cốt chuyện này nữ chính sẽ chặn tay lên môi nam chính, nói rằng không cần ah, em tin anh mà. Sau đó sẽ oa oa nũng nịu tựa vào lòng nam chính.
Nhưng Vưu Đông Đông không phải nữ chính bạch liêm hoa mà Phùng Đậu Tử chả phải dương quang nam tử gì nên Vưu Đông Đông vẫn im lặng đợi Phùng Đậu Tử làm xong thủ tục.
“Thì tôi cả đời này sẽ không có người nối dõi!” Phùng Đậu Tử nghiêm túc nói.
Mặt Vưu Đông Đông hơi biến sắc, cái người trước mặt mỗi lời nói ra đều khiến hắn phân vân khó xử “Phùn...g tổng, xin anh tuyệt đối đừng mang mấy chuyện này ra đùa giỡn. Tôi chỉ cần anh đừng nạy cửa tự ý xông vào phòng tôi là được rồi”
“Yên tâm. Tôi nhất định giữ lời!” đạt được mục đích Phùng Đậu Tử liền thoải mái cười, dụi dụi mặt lên hõm cổ Vưu Đông Đông đầy cảm kích.
Không nhớ ra mới vừa rồi còn có vị nào bày ra dáng vẻ đau đầu suy yếu nằm rên rỉ trên ghế nữa.
“Nhà lớn nhà nhỏ ở cùng người mình thích vẫn là tốt nhất. Dạo này về nhà tôi thấy trống trải quá” Phùng Đậu Tử bất chợt lên tiếng. Giọng điệu nhẹ hẫng giống như đang tâm sự.
Vưu Đông Đông hóa thành gấu nhỏ để mặc người ta ôm giữ, âm thầm lắng nghe đánh giá.
Sống một mình rất tự do thoải mái nhưng vẫn không tránh khỏi sự cô đơn. Tuổi trẻ thời đại này áp lực công việc thật lớn, đối với gia đình chả dễ gì tâm sự. Bạn bè tri kỉ càng khó tìm. Từng ngày đi cùng với sự trống trải, khoét dần con đường u tịch trong tim. Tường thành vô hình được dựng nên, tự giam hãm bản thân với nỗi cô đơn, hóa thành thói quen. Tưởng chừng vô cùng mạnh mẽ nhưng bản chất thật yếu đuối. Chỉ cần một đường nứt nhỏ để sự nồng nhiệt xâm nhập thì linh hồn liền trở nên tham luyến hơi ấm kia. Một lần trải qua ấm áp sẽ không muốn trở về với sự buồn tẻ cô tịch nữa.
Dù bề ngoài cự nự, luôn muốn mời Phùng Đậu Tử ra về, tỏ vẻ bất mãn nhưng thật lòng có y ở cùng Vưu Đông Đông rất vui. Ít nhất có người chọc tức hắn, trêu hắn đỏ mặt, kẻ đó thật phiền cũng rất quá quắt nhưng chỉ có y mới cùng hắn ăn cơm, cùng hắn trò chuyện. Ít nhất mùa đông này sẽ không vô dụng ôm chăn nằm co ro một mình vẩn vơ trên giường.
“Tôi rất thích ở...cùng cậu, Đông Đông!” lần đầu tiên nói ra mấy lời này, Phùng Đậu Tử có chút ngượng. Y chưa từng đối với ai ngây ngô, thành thật như vậy. Nói xong tay càng giữ Vưu Đông Đông chặt hơi. Dùng hết toàn bộ tay chân tạo thành cái kén bao bọc lấy thân thể hắn.
“.......” Vưu Đông Đông cúi mặt nhìn đầu gối, cắn cắn môi chậm rãi đáp “Tôi... cũng vậy!” rất thích anh, muốn ở chung một chỗ với anh.
Hai gã nam nhân nhất thời im lặng. Không gian ngượng ngùng lướt qua. Hơi hoang mang nghĩ. Đây là ngầm tỏ tình ư?
“Ha ha ha...” Phùng Đậu Tử cụng đầu vào trán Vưu Đông Đông phá lên cười trước, rồi Vưu Đông Đông cũng bật cười theo. Hai đồ ngốc cứ thế ôm nhau rúc rích cười run rẩy.
Dù chả hiểu cả hai đang cười vì xấu hổ quá hóa rồ hay vì cảm xúc nhẹ nhàng quá đỗi gõ nhẹ vào con tim. Thật ngứa, thật hồi hộp!
Đến khi Phùng Đậu Tử hôn lên môi hắn, mí mắt hé mở liếc nhìn y đang thành thật hôn mình. Vưu Đông Đông biết mình cả đời còn lại sẽ luôn tâm niệm con người này. Xem như nhân duyên đã cháy khét thành tro thì giờ phút bên nhau, hắn tuyệt đối trân trọng.
Phùng tổng, dù anh có thất hứa nạy gãy bao nhiêu cái cửa thì đến một lúc anh cũng sẽ lấy vợ sinh con. Sinh ra một bầy Tiểu Đậu Đậu đáng yêu...
......Phùng tổng, nếu tôi với anh bên nhau, chúng ta sẽ không thể có được một gia đình trọn vẹn.
Nếu anh ở bên tôi mới là tuyệt tử tuyệt tôn. Anh có từng suy nghĩ đến chưa?
Với lại làm sao anh dám nói với người nhà mình về tôi.....nên tôi đối với anh hi vọng càng nhiều thì nỗi sợ hãi càng lớn.
Cứ như thế này là tốt lắm rồi!
“Phùng.... tổng, anh đi đâu vậy?” Vưu Đông Đông dáo dác nhìn khung cảnh lướt qua ngoài cửa xe ô tô.
“Hôm trước đã nói cuối tuần về nhà tôi ăn cơm còn gì” Phùng Đậu Tử tập trung lái xe, điềm nhiên trả lời hắn.
Hắn nhớ rõ nhưng mà tại sao mới có mấy ngày, lộ trình lẫn cảnh quang đường về dinh thự khác biệt đến vậy.
Dinh thự của Phùng Đậu Tử nằm khu biệt lập nhưng vẫn ở trong thành phố. Còn đây là đang đi về ngoại thành phía Nam nha. Ngược hướng rồi!
Bánh xe lao vun vút trên con đường mà hai bên vệ đường là những khu rừng với ngọn cây cao lớn, ánh sáng đèn chiếu rọi khiến không gian càng thêm vắng lặng.
Vưu Đông Đông rất nhát gan, ngồi siết tay lên dây an toàn, căng thẳng đắn đo. Không lẽ Phùng Đậu Tử lại đổi nhà?
Cho đến khi cánh cổng lớn cao sừng sững trang nghiêm nặng nề mở ra. Chiếc xe chạy sâu vào trong, Vưu Đông Đông kinh hồn bạt vía, trợn mắt nhìn. Cái này đã chẳng là nhà nữa rồi. Chính là lâu đài đó nha!
Còn nguy nga tráng lệ gấp mấy lần dinh thự Phùng Đậu Tử từng ở. Sân vườn rộng rãi bạt ngàn, người ra kẻ vào thật đông đúc nhưng vẫn tuyệt đối yên lặng, không ồn ào.
“Người làm thôi, đừng để tâm đến họ!” Phùng Đậu Tử nhạt giọng trấn an, lui xe vào một khoảng trống.
Vưu Đông Đông căng thẳng nhìn Phùng Đậu Tử, rốt cuộc đây là chỗ nào vậy?
Vài người mặc áo đen hùng hổ đi về phía xe hai người, rẽ qua hai bên mở cửa, lúc Vưu Đông Đông đang khép nép run chân đặt chân xuống đất hắn đã nghe hàng người kia kính cẩn cúi chào Phùng Đậu Tử “Mừng thiếu gia đã về!”
“Lão phu nhân và ông bà chủ tịch đều đang đợi cậu!”
Trời ơi, nghe đến đây tâm can Vưu Đông Đông đều rơi rụng đầy đất.
Đây là...chính là nhà của Phùng Đậu Tử. Vâng, là nơi Phùng tổng cao quý sinh ra và lớn lên. Tổng bản doanh gia tộc họ Phùng!!!
Phùng tổng quả nhiên thích gây bất ngờ với Vưu Đông Đông, lâu lâu lại nện cho trái tim bé nhỏ của hắn vài tia sét “nhỏ“. Đánh đến tâm tê phế liệt, ngụm máu Lăng Tiêu muốn mạnh mẽ phun trào cũng phải tức nghẹn ngay cổ họng.
Vưu Đông Đông tâm lý điên loạn kêu gào bỏ chạy liền bỏ chạy. Mặc kệ mục đích Phùng Đậu Tử lôi hắn đến đây vì cái gì. Đáng tiếc Phùng Đậu Tử chưa bao giờ cho hắn được toại nguyện. Còn rất không khách khí túm lấy cổ áo phía sau lôi hắn về. “P...hùn...g tô..ổng...” hắn thật sự muốn khóc luôn rồi.
“Im miệng. Còn không ngoan, tôi liền nhốt cậu trong mật thất khi đó đừng hòng chạy ra ngoài” thấy mình đối với hắn hơi quá đáng, lại thấy đứa nhỏ phía sau im lặng ủy khuất, Phùng Đậu Tử đành dừng lại, nắm lấy tay hắn vỗ nhẹ “Theo tôi là được. Có tôi, không ai dám bắt nạt cậu!” đời này chỉ tôi mới được phép bắt nạt Đông Đông.
“Ưm....” Vưu Đông Đông khóe mắt cay nóng khẽ gật đầu, nhưng tâm can vẫn rất sợ.
Hai người đang đứng trầm ngâm dưới sân thì trên đại sảnh cao cao xuất hiện bóng người. Một Phùng Hi đang nhe nanh phóng tia lửa điện về phía họ. Ánh mắt rực lửa như thể muốn cắt lìa hai bàn tay đang thân thiết nắm lấy nhau.
Vưu Đông Đông theo bản năng trốn sau lưng Phùng Đậu Tử. Chủ tịch Phùng thật đáng sợ, thật đáng sợ, thật đáng sợ!
Chuyện quan trọng phải nói đi nói lại ba lần.
Cả gia đình anh sẽ giết chết tôi mất.
“Tiểu Đậu Tử, cháu ngoan của bà đâu rồi?” thanh âm trong trẻo vang lên từ trên đại sảnh.
Đứng sau lưng Phùng Đậu Tử, Vưu Đông Đông không nhìn ra biểu tình của y nhưng từ lòng tay của cả hai truyền xuống từng đợt run rẩy.
Phùng Đậu Tử đang lo lắng?