Có lần xui xẻo thua cá độ với mấy nữ nhân cùng phòng làm việc, kết quả hình phạt Vưu Đông Đông bị ép xem một phim ngôn tình. Thể loại cung đấu cổ trang...mưu mô và cẩu huyết!
Là đàn ông, hắn chẳng thể nào ngấm nổi kiểu phim dài tập tình tiết lê thê, ngược tâm ngược thân, ngược từ nhân vật đến khán giả. Vậy mà mấy cô gái vừa xem, vừa gặm khăn khóc lóc nhưng nhất quyết không chịu để hắn tua nhanh qua đoạn nào. Còn rất “tâm trạng” bắt hắn quay lại mấy đoạn ngập mùi máu chó để bọn họ ngấm sâu nỗi đau của nữ chính. Một tập phim trung bình bốn năm mươi phút bị kéo thành cả tiếng đồng hồ. Hắn méo mặt thật sự. Một xô máu chó đã được nâng cấp thành đại dương mất rồi. Có ai giải thoát hắn khỏi hình phạt đáng sợ này không? Bắt hắn xem mấy bộ phim dài ngoằng này, có khác nào ép khô hắn.
Tưởng tượng hắn có người yêu. Và cô ấy hằng ngày ép hắn cùng nhau xem mấy thể loại này....
Yeah! Chưa bao giờ Vưu Đông Đông cảm thấy mình may mắn khi chưa có bạn gái.
Độc thân muôn năm!
Hắn không thể hiểu nổi suy nghĩ của nửa còn lại của thế giới!
Và hiện tại thì càng không có hứng thú tìm hiểu.
Sau hơn một tuần vật vã cùng xem phim với họ. Xuyên suốt gần tám mươi tập, Vưu Đông Đông không hề có chút ký ức hay ấn tượng gì với diễn biến phim. Ngoài việc nam chính là một tra nam hạng nặng, khẩu vị phẩm chất thật là... mất mặt đàn ông. Rõ ràng nữ chính rất yêu gã nhưng gã hết lần này đến lần khác làm tổn thương nàng ta. Mà câu cửa miệng nổi tiếng quen thuộc của gã là “Nàng yên tâm!”
Yên tâm cái đầu nhà ngươi ý!
Lời vừa mới thoát khỏi mồm thì liền quên mất, thản nhiên đạp cho tâm can người ta đổ máu. Vậy mà cứ ép đối phương phải tin tưởng mình, nhất mực chung thủy trong khi bản thân lại là kẻ đốn mạt thích trêu hoa ghẹo nguyệt, dập dìu ăn chơi trụy lạc. Đến khi người kia tuyệt vọng buông tay thì lại hoảng hốt nổi đóa, gây ra chuyện càn quấy để nàng chú ý đến, cố gắng lấy lại sự quan trọng trong tim nàng.
Tra nam đúng là tra nam.
Vỗ tay cho màn tra nam xấu xa tự vả mặt.
Đến cuối phim nữ chính chết tâm. Buông bỏ gã. Nhẹ nhàng nhắm mắt xuôi tay. Bỏ lại tra nam với nỗi mất mát, tuyệt vọng cô đơn trên cõi đời.
Đáng kiếp lắm!
Kết phim Vưu Đông Đông suýt nữa gào rú ăn mừng luôn. Phải có hậu như vậy chứ! Hắn gào thét sung sướng trong câm lặng vì sợ làm kinh động mấy cô nương đang ấm ức khóc hận bên cạnh, còn sợ các nàng nhận ra có một gã nam nhân đang sót lại trong phòng, có khi bị họ liền lôi hắn ra đánh hội đồng thay nữ chính trút giận. Xin đừng nha, hắn là nam nhưng không tra. Hắn không giỏi hứa hẹn nhưng nếu hắn đã hứa nhất định giữ lời.
Hắn với nam chính kia đều là đàn ông, nhưng hắn tuyệt đối không đứng chung thuyền với gã.
Có điều khi đó Trợ lý Vưu mặc dù đang bị hỗn thế ma vương Phùng tổng cho ăn hành ngập mồm nhưng vẫn rất có thời gian ngẩn người tự hỏi. Tại sao bao nhiêu năm, rõ ràng nữ chính bị nam chính lừa dối, làm nàng ta tổn thương rơi nước mắt biết bao lần nhưng chỉ cần gã ôm nàng rồi dịu dàng nói “Nàng yên tâm!” thì cô ấy đều dễ dàng bỏ qua mọi lỗi lầm rồi nguyện tình ở bên cạnh? Quá mù quáng rồi không? Nữ chính vốn chả phải bánh bèo vô dụng, nàng thông minh, sáng suốt, quyết liệt cả đời nhưng chỉ vì một người đàn ông mà đánh mất tất cả. Cho đến phút cuối cùng nàng mới tỉnh ngộ, dứt khoát từ bỏ thì cũng là lúc sức cùng lực kiệt.
Nếu từ bỏ sớm một chút, có lẽ cô ấy đã có kết cục tốt hơn!
Nếu vậy thì đã chả có phim xem. Cũng chẳng khiến hắn uổng phí hết mất ngày trời.
Có khoảng thời gian Vưu Đông Đông vẫn luôn xem ba chữ của tra nam nọ là câu thoại kinh điển. Mỗi khi nghĩ đến là lại muốn cười ha ha mấy cái. Hứa hẹn chém gió kinh thiên động địa!
Cho đến một ngày đời hắn theo quỹ đạo hóa thành sao chổi đâm sầm vào con quạ đen Phùng Đậu Tử. Một cách vô cùng trực diện và thẳng tắp! Hắn mới biết ba từ kia chưa đáng kể gì với mấy lời vị cấp trên đạo mạo nhà mình thốt ra.
Nửa điểm dịu dàng không thấy, thái độ nửa nạc nửa mỡ, toàn gieo rắc nỗi sợ hãi cho hắn nhưng lúc nào cũng thản nhiên đạo đức tuyên bố “Đông Đông, đừng lo!” với vô số ngữ cảnh, khung hình, môi y đều dễ dàng tuôn ra mấy từ này để trấn an hay dụ dỗ hắn.
Có lẽ hắn đã phần nào hiểu được tình cảnh của cô gái kia....biết rõ là không có kết cục tốt mà vẫn cứ ôm hi vọng viển vông.
Hi vọng người kia vì mình mà thay đổi!
Hi vọng những gì đối phương nói ra là sự thật...mặc dù đối phương chính là sư phụ chém gió không biết chớp mắt là gì.
Tâm trí thừa hiểu toàn là lời sáo rỗng, điêu ngoa, chả có giá trị thực tiễn gì. Vậy mà hết lần này đến lần khác, Vưu Đông Đông đều ngu ngốc tin lời. Cam tâm tình nguyện nghe theo mọi sắp xếp của y. Trong khi, đáng ra hắn nên quyết liệt kháng cự.
Có khi...đời hắn đã không tanh tưởi sặc mùi máu chó như lúc này đây.
Số mệnh Vưu Đông Đông cháy rụi thành than từ cái ngày định mệnh khiến hắn buột mồm đọc sai tên y. Trong vòng vài tháng ngắn ngủi, tam quan bị đánh vỡ nát. Có loại ngược đãi nào hắn chưa hưởng qua? Nếu đời hắn dựng thành phim còn chẳng rõ nên xếp vào bi kịch hay hài kịch nhưng mỗi khi ngẫm lại Vưu Đông Đông đều rùng mình sợ hãi. Còn tự hỏi rốt cuộc hắn nhận được sự bảo hộ thần thánh nào để có thể duy trì cái mạng nhỏ đến ngày hôm nay?
(Sa: chân lý chỉ có một...em đang nằm dưới ô của tác giả đó *hehe*)
Phùng Đậu Tử bên ngoài chắc thấy hắn chưa đủ thê thảm, liền rất vui vẻ tha trợ lý nhỏ bay thẳng tới tổng hành dinh Phùng gia. Trực tiếp để ba vị đại nhân vật thiêu sống hắn.
Gặp sơ qua đã đủ đáng sợ. Giờ đây hắn còn đang ngồi trong phòng ăn xa hoa, bao quanh chính là những người đức cao vọng trọng bậc nhất của một gia tộc giàu có quyền lực.
Dám ngồi cùng bàn dùng bữa với Chủ tịch Phùng Hi, trong người hắn có bao nhiêu lá gan đều mang ra sử dụng hết. Mồ hôi còn chưa kịp túa ướt thân thì nhận ra còn có cả Phùng lão phu nhân - người nắm mọi quyền sinh sát trong nhà. Ngoài xã hội, địa vị thật lớn, ngay cả mấy vị chức sắc cấp cao trong bộ chính phủ nghe thấy tên lão bà tuổi thất thập cổ lai hi này cũng phải khép nép nhỏ giọng mấy tầng âm.
Đôi khi Vưu Đông Đông lặng lẽ đưa tay để trước mũi để xem thử hơi thở chính mình có quá mạnh? Làm giật mình mấy người xung quanh không?
Thật sự muốn biến thành người tàng hình luôn...
Hắn sinh ra với quả tim mong manh dễ vỡ, chỉ cầu kiếp nhân sinh giản đơn với những con người đơn giản. Có cần ép một hạt cát lép như hắn đối diện với mấy quả núi cao sừng sững kia không? Áp lực, quá sức áp lực đi.
“Đừng lo, họ không ăn thịt cậu đâu mà sợ!”
Thanh âm phảng phất nho nhỏ bên cạnh, chẳng những không giúp hắn bớt căng thẳng mà càng làm Vưu Đông Đông thêm lực bất tòng tâm.
Mấy ánh mắt như tia lửa điện đó giống như không muốn xé xác tôi ra sao?
Vưu Đông Đông nén tiếng thở dài, hai mắt nhìn chòng chọc cái đĩa trắng sứ với phần bít-tết ngon lành, thịnh soạn. Không có tâm trạng ăn uống! Thổn thức nghèn nghẹn chẳng dám ngẩn mặt lên. Hắn chỉ lo lúc mở mắt nhìn liền bị ba đoạn tia sét giáng xuống, thiêu hắn thành miếng thịt khét lẹt.
Phùng Đậu Tử ngồi bên cạnh vẫn đang hồn nhiên thưởng thức đồ ăn ngon cùng giai điệu du dương từ dàn giao hưởng do các nghệ sĩ đang trình bày trên sân khấu.
Phùng gia có sở thích nho nhỏ “giản dị” vào mỗi bữa ăn tối đều có một dàn nghệ sĩ đàn hát góp vui, tạo thêm không khí vui vẻ. Nếu trong lúc dùng bữa có xảy ra cãi vã thì mấy bài nhạc cứ thế dần chuyển sang giai đoạn kịch tính lên xuống phối hợp nhịp nhàng để tăng tiết tấu, thúc đẩy cảm xúc gây cấn, cao trào.
Điệu nhạc êm ái trôi vào tai Vưu Đông Đông càng khiến hắn hồi hộp, căng thẳng. Yết hầu nuốt nuốt mấy cái muốn lên tiếng nói gì nhưng cơ thể cứng đờ, hai tay cầm khư khư dao nĩa, không nhúc nhích cử động.
“Tiểu Vưu, thức ăn do đầu bếp chỗ chúng ta làm không hợp khẩu vị của cháu sao?” giọng nói dịu ngọt, chậm rãi đánh thức tâm trí Vưu Đông Đông.
Hắn giật mình ngẩn đầu, đôi mắt ngây ngô vô tình bắt gặp nụ cười sắc sảo vô cùng xinh đẹp của người phụ nữ ngồi đối diện. Đường nét có gì đó hao hao với quỷ vương thích trồng hành bên cạnh hắn, nhất là khóe môi, thân thiện nhưng chứa nhiều ẩn ý, ngay cả đôi mắt nhiêu nhiêu đầy sao cũng khiến người ta lo lắng khi nhìn vào. Chỉ sợ nhìn lâu một lúc sẽ bị giam hãm tâm trí trong đó mãi mãi.
Quả nhiên là mẹ con, đường nét y hệt.
Mẹ là mỹ nhân, sinh con ra dù nó có muốn hóa thành vịt cũng sẽ là con vịt đẹp nhất trong bầy.
Giờ thì Vưu Đông Đông càng hiểu vì sao Phùng Đậu Tử nổi tiếng là con cưng của Phùng Hi. Y chính là sự kết hợp hoàn hảo giữa hai người bọn họ!
Nhìn sơ qua Phùng Đậu Tử rất giống Phùng Hi từ ánh mắt đến phong thái, nhưng thật ra từng đường nét ngũ quan y đều thừa hưởng vẻ đẹp hoàn hảo của mẹ - Phàn Gia Hồng.
Nét mĩ miều nhu thuận như hoa từ mẫu thân, thêm sự bá đạo, kiêu ngạo, khí chất của lão cha đắp vào người...hèn gì Phùng Đậu Tử lớn lên thành loại người quái gở, kì lạ, xem trời bằng vung là phải. Chuyên làm chuyện ác, tính tình đại bạo nhưng sở hữu ngoại hình ưu tú sẽ liền được tha thứ. Sinh ra muốn làm tuyệt thế ác ma cũng cần tu bổ một khóa đầu thai ah!
“Không ah...rất ng...ngon...n ạ!” Vưu Đông Đông lắp bắp đáp. Khe khẽ lúc lắc mái đầu.
Mẫu thân Phùng Đậu Tử chau mày “Đứa nhỏ này nói dối thiệt dở nha” thẳng thắn bắt bài, nhẹ giọng trách hắn “Nãy giờ cháu còn chưa ăn một miếng mà dám bảo là ngon. Không chân thật chút nào!”
Vưu Đông Đông tắt điện “.......” cần thuốc trợ tim gấp.
Có cần ngay lập tức vạch trần hắn vậy không?
Ây, cái kiểu nói chuyện này...còn không phải giống hệt cái kiểu đầu trên đầu dưới đều chui không lọt của Phùng Đậu Tử sao?
Vưu Đông Đông còn đương cứng họng, ngượng ngùng nhìn Gia Hồng thì Phùng Đậu Tử bên cạnh đã lên tiếng cứu nguy “Công ty dạo này dự án bộn bề, Đông Đông thay con xử lý mấy vấn đề quan trọng, căng thẳng lâu ngày nên đôi lúc mất tập trung. Lại không biết nói lời làm người khác vui vẻ...Mẹ đừng để ý đến mấy vấn đề vặt vãnh này mà làm khó cậu ấy. Đứa nhỏ này dễ bị dọa sợ!” nói xong chậm rãi nhấc ly thủy tinh uống một ngụm rượu đỏ. Ánh mắt ẩn ý hướng về phía Phùng Hi đang không ngừng bắn tia lửa điện về phía Vưu Đông Đông.
Bị thị uy trực tiếp chả trách kẻ có dây thần kinh nhạy cảm như Vưu Đông Đông sợ phát run là phải.
Muốn nắm tay hắn trấn an nhưng sợ bị bà nội và mẹ phát giác, Phùng Đậu Tử đành thả tay xuống trực tiếp đặt lên đùi Vưu Đông Đông vỗ vỗ mấy cái. Đừng sợ, có tôi ở đây!
Vỗ vỗ rồi lại vuốt qua lại vài lần xuyên suốt ngoài lớp vải quần...lực đạo lúc nhanh lúc chậm nắn bóp một hồi. Từng chút từng chút, quyến luyến không rời. Cứ thế từ từ phát nhiệt muốn thiêu rụi luôn lớp vải quần, trực tiếp muốn va chạm với làn da non mịn nơi bắp đùi. Hại Vưu Đông Đông bị lợi dụng đụng chạm, bất giác nhìn y khó xử hai má mặt khẽ hồng lên, khổ sở lắc đầu. Bên này Vưu Đông Đông cự tuyệt, bên kia còn bị hai con mắt ngập lửa của Phùng Hi thiêu đốt, Phùng Đậu Tử liền học cách biết điều rút tay lên, lấy khăn trắng làm điệu bộ lau chùi rồi an phận dùng bữa tiếp.
Gia Hồng nghe y nói xong ồ lên tỏ vẻ đã hiểu “Tiểu Vưu quả là nhân viên mẫn cán. Thảo nào được cấp trên quan tâm như vậy. Khi nãy ta không có ý gì đâu, chỉ muốn trêu cháu một chút ai ngờ tiểu tử này thiệt nhát gan. Mau ăn đi kẻo nguội, nếu không hợp thì lập tức nói đầu bếp đổi món cho cháu!”
Vưu Đông Đông được giải vây, tâm lý nhẹ đi phần nào, hơi liếc nhìn Phùng Đậu Tử nhưng y chỉ một mực nhìn lão cha phía đối diện. Hắn gượng gạo cười với Phùng phu nhân rồi cắm cúi cắt thịt, chậm rãi thưởng thức.
Phùng Hi nhấc ly rượu uống cạn, chán ghét nhìn hai kẻ ngồi phía bên kia. Cảm giác vô cùng chướng mắt, còn dám mang tình nhân về nhà, trực tiếp muốn tuyên bố cái gì đây???
“Công việc ở công ty nhiều lắm à?” Lão phu nhân ngồi ở vị trí chủ trì quan tâm hỏi thăm cháu trai.
“Dạo này tổng công ty ném xuống chỗ cháu rất nhiều dự án kỳ lạ. Xử lý mãi không hết. Bọn cháu phải cố gắng rất nhiều, làm việc đêm ngày mới chạy đúng tiến độ. Mệt muốn đứt hơi...” Phùng Đậu Tử thở dài, nắm lấy tay Phùng lão phu nhân thân thiết giãi bày “Vì vậy mà cháu không thể về nhà thăm bà nội được, cháu thật xin lỗi! Bà biết không? Đậu Tử lúc nào cũng nhớ người, ngay cả lúc đang ký hợp đồng với khách hàng bất giác lại nhớ người muốn khóc. Cháu không phải là không muốn về thăm người! Mà là bận đến không thở nổi...” âm điệu trầm ấm, chân thành, độ rung cảm vừa đủ càng nói lại càng khiến người làm lão bà cảm động, liền nhỏ giọng an ủi vỗ về cháu cưng.
Quay ngoắt một cái lão phu nhân liền nghiêm mặt quở trách Phùng Hi thất trách, dám đày ải cháu nội mình, bắt y trăm công nghìn việc, không có thì giờ nghỉ ngơi. Sau đó lại tỉ tê nói y trông hốc hác, gầy đi rất nhiều...hại Phùng Hi tức đến nỗi chỉ muốn bỏ lên phòng thờ, thắp nhang vái tội với tổ tiên.
Nghịch tử đúng là nghịch tử. Gây ra chuyện xấu xa vẫn thoải mái nói cười. Còn không ngừng khua môi múa mép nịnh nọt hai vị kia. Dám mở miệng nói rất nhớ bọn họ, quả nhiên mặt dày mặt dạn, không sợ thiên lôi đánh trúng.
Dinh thự Phùng gia với biệt thự Phùng Đậu Tử ở, nói gần không gần, xa lại càng không xa. Chỉ cần y có tâm muốn về thăm hỏi, lái xe ba mươi phút là tới. Nhưng đứa con này hễ thả ra khỏi nhà là đi luôn mất dạng, hành tung bí ẩn như một nhẫn giả, gần nửa năm trời không hề ló mặt về nhà.
Còn bao biện rằng do công việc bận rộn. Mạnh mồm chỉ đích xác Phùng Hi có ý bắt chẹt y, vạch tội phụ thân trước mặt lão phu nhân. Ây da, cái đứa con hư này, lật lọng quá thể đáng!!!
Chẳng phải Phùng Đậu Tử thường xuyên chơi trò mất tích, ném hết việc lên đầu kẻ khác. Hễ đi công tác thì đi đến quên trời quên đất. Còn rất “bận rộn” chạy đến chỗ anh họ đánh nhau để bị bắt vào tù vì tội gây mất trật tự nơi công cộng. Thời gian không có còn dám vung tiền cho nhân viên nghỉ việc đi du lịch. Để bản thân có dịp rảnh rỗi để theo đuổi nam nhân.
Là theo đuổi nam nhân. Đây mới là trọng yếu! Công việc bấy lâu nay Phùng Hi ném xuống chỉ toàn là tép riu, với năng lực của Phùng Đậu Tử chỉ cần nhắm mở một mắt, tập trung một chút là hoàn tất. Có điều đứa con này thật sự muốn quay đầu cắn lão cha một phát thì mới vừa lòng hả dạ.
Lúc gọi điện thoại lệnh y về nhà thì tiểu nghịch tử trời đánh không trúng này lập tức ra yêu sách bắt buộc phải để Vưu Đông Đông đi cùng, bằng không y tuyệt đối không về nhà. Giọng điệu vô cùng thử thách sự nhẫn nại của Phùng Hi.
Hoàn toàn là uy hiếp. Chủ tịch Phùng Hi mà lại bị con trai uy hiếp!!!!
Thật nực cười! Cái đứa kia được cưng đến hư não rồi sao? Phùng Hi là ai mà để y thao túng chứ....
Cuối cùng nghĩ đến bị mẹ già phạt quỳ bàn chông, vợ yêu giận dỗi đá ra khỏi phòng nếu không khiến thằng con hư trở về thì Phùng Hi còn lâu mới nghiến răng nghiến lợi đồng ý.
Nói xem có điểm nào giống nhớ thương? Ngoài tình nhân, y có chút nào để đám người già bọn họ vào mắt?
Vậy mà vừa về đến nhà đã ríu rít bên bà nội, ôm chân mẫu thân. Mở miệng một câu nhớ, một câu thương. Hai vị kia bị làm cho cảm động rơm rớm nước mắt. Hại bao tử Phùng Hi nhộn nhạo muốn nôn.
Không nhớ mình có thể sinh ra một ảnh đế, còn có khả năng diễn xuất nhập tâm đến rơi lệ.
Phùng Hi bên kia một tâm miệt thị. Bên này Vưu Đông Đông cũng không khá hơn.
Đã quá quen với hình ảnh bá đạo, có phần nham nhở của y. Nên lúc Phùng Đậu Tử tỏ ra ngoan ngoãn, nhu thuận, lại mang chút nũng nịu khi ở cùng hai nữ nhân kia khiến hắn cảm thấy thất kinh.
Lúc ở dưới đại sảnh, lão phu nhân vừa xuất hiện, Vưu Đông Đông còn tưởng Phùng Đậu Tử run rẩy vì lo lắng nào ngờ chưa đầy mấy giây sau y đã lao vào ôm chầm lão bà, mồm năm miệng mười kể lể hệt một đứa trẻ con lâu ngày gặp được người thân. Vưu Đông Đông đứng đằng xa phải dụi mắt mấy lần, không dám tin nam nhân đang cười đến sáng lạn mặt mũi kia là lãnh đạo hắc ám nhà mình. À mà, đôi khi Phùng Đậu Tử chả có chút hình tượng nào cả, nhưng mà trông thấy y như thế khiến hắn thấy khá đáng yêu lẫn buồn cười.
Ra ngoài là đại bàng hung ác, về nhà liền hóa thành tiểu oa nhi ngoan ngoãn. Phùng Tổng thật sự bản lĩnh đầy mình!
Nhận ra trước mặt Vưu Đông Đông hiện ra cái vẻ bám đuôi sẽ chả vẻ vang gì, Phùng Đậu Tử nhanh chóng hồi phục điệu bộ cao ngạo thường nhật, nhanh chóng gọi hắn đến bên cạnh giới thiệu với lão phu nhân, mẹ y và cả...Phùng Hi - cha y. Vui vẻ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Mặc dù trong lòng Vưu Đông Đông rất lo sợ, chỉ muốn một đường bám víu lấy góc áo của Phùng Đậu Tử, sợ ở chốn này rời xa y một chút sẽ bị làm thịt ngay. Nhưng bà nội y cứ một câu Tiểu Đậu Tử, hai câu Tiểu Đậu Tử khiến hắn bất giác nghĩ đến một tiểu hài tử đáng yêu, mập mạp ngoan ngoãn, hay cười.
Tiểu Đậu Tử....Tiểu Đậu Đậu...nghe quá “hàm xúc” dương quang sáng lạn đi. Hèn gì Phùng Đậu Tử đối với cái tên của mình mang nhiều cố chấp. Chỉ cần đọc sai tên y thì đời nhà ngươi lập tức ra bã. Có biến thành bã cũng là đống bã tội nghiệp nhất.
(Sa: Tiểu Vưu nói xem em đáng thương ở chỗ nào? *thở dài* Đông trừng mắt đi kiếm dao đuổi giết tác giả *Này thì cho ngươi mất trí nhớ!*)
Phùng Hi chắc chắn rất cưng chiều Phùng Đậu Tử nên mới đặt cho y cái tên “thiếu tiền đồ” này. Chỉ không ngờ đứa con cưng sau khi lớn lên vì hận cái tên do thân phụ đặt cho liền hóa thành Ngọc diện diêm la quái gở. (Đông em tự bổ não-ing)
Thật không tưởng tượng nổi hồi nhỏ, Phùng Đậu Tử là kiểu con nít như thế nào. Cũng không dám tưởng tượng hình ảnh y lúc nào cũng ríu rít theo đuôi bà và mẹ. Hài tử ranh ma sau lưng chuyên giở trò nghịch ngợm, bị phạt một chút lại trở thành tiểu oa oa để cầu được bảo vệ.
Tính tình hai mặt, nói dối điêu ngoa từ bé. Hèn gì lớn lên vừa hống hách vừa khó ưa. May mà trời sinh trong nhà quyền thế, được nhận dạy dỗ đàng hoàng, bằng không nhất định sẽ trở thành mối họa của nhân loại. Biết đâu đã cầm đầu băng nhóm xã hội đen lúc nào không hay?
(Sa: thôi đừng, trong nhà có một trùm hắc đạo là đủ loạn rồi )
“Tiểu Vưu chắc cháu nhỏ hơn Đậu Tử nhà bác mấy tuổi nhỉ?” Gia Hồng vui vẻ hỏi chuyện.
Hiếm khi nào nghe thấy ai đó gọi ra tên thật của lãnh đạo, Vưu Đông Đông có chút lạ lẫm. Hơi gật đầu “Cháu nhỏ hơn Phùng tổng hai tuổi...”
“Tuổi hai đứa con rất hợp nhau” Phùng Đậu Tử từ đâu bồi thêm vào. Nói xong còn rất hài lòng mỉm cười.
Một câu nói tưởng bâng quơ nhưng nhất thời nhấn chìm không gian rộng lớn đồng loạt chìm vào tĩnh mịt. Chỉ còn lại tiếng nhạc êm tai.
Phùng Hi cau mày, rượu trong miệng suýt nữa phun ra ngoài “......” Tiểu Đậu Tử, con có nhớ bà nội lẫn mẫu thân con đều bị bệnh tim không?
Vưu Đông Đông tim gan đều cháy thành than, tay chân lúng túng, xấu hổ nhìn cái người vừa đốt nhà nhưng vẫn rất nhàn nhã kia. Tự hỏi y đang nghĩ cái gì trong đầu ah?
Lão phu nhân và Gia Hồng im lặng một lúc rồi đồng loạt bật cười. Gia Hồng thủng thẳng nói “Cấp trên với cấp dưới hợp tuổi mới tốt. Không xung khắc, mới có thể làm việc lâu dài!”
Vợ à, nói gì có lý chút đi. Cấp dưới của anh đều kỵ tuổi với anh, chẳng lẽ anh phải đuổi việc tất cả bọn họ hay sao? Phùng Hi cay cú thầm nghĩ.
Có điều sự thật là chủ tịch Phùng nào có nhớ sinh nhật của cấp dưới bao giờ.
(Sa: bệnh chém gió có thể di truyền nha =]]]
“Hai mươi sáu tuổi à? Vậy mà nhìn rất chững chạc, chả trách Đậu Tử chọn cháu làm trợ lý cho nó” mẹ y thấu hiểu gật gù, nhìn Vưu Đông Đông đánh giá một lượt “Đậu Tử nhà bác coi vậy nhưng rất khó tính...”
“Mẹ à...” biết sắp bị mẫu thân nói xấu, Phùng Đậu Tử liền kéo dài giọng nhắc nhở.
“Còn không phải do khó tính nên mới ôm việc vào người. Tự xử lý tất thảy. Cử cho con bao nhiêu trợ lý đều bị con trả về” Phàn Gia Hồng trực tiếp nói hết.
“Bọn họ quá phiền!” Phùng Đậu Tử ngắn gọn đáp.
Vưu Đông Đông cắn môi tư lự. Giá mà họ đọc sai tên anh, thì có lẽ đã được giữ lại. Lúc anh cho người ta ngậm hành, anh đâu có thấy phiền...
“Tuổi trẻ tài cao. Lại có khả năng chịu đựng tốt. Thanh niên như cháu bây giờ rất hiếm!” Lão phu nhân phúc hậu mỉm cười khen ngợi Vưu Đông Đông. Lời vô tình đến tai Phùng Đậu Tử có chút đau mặt. Đây là gián tiếp nói y gây khó dễ cho cấp dưới???
Đông Đông, đính chính một câu là tôi có bao giờ bắt nạt cậu không nào?
Nói thật đi, tôi nhất định không trừ lương hay cắt thưởng cậu!
Gáy đột ngột hưởng một tia ớn lạnh. Khỏi nói cũng biết từ đâu giáng xuống. Số hắn quá khổ mà. Vưu Đông Đông gượng ép mở miệng “Là do.....d...Phùng tổng đã chiếu cố cháu rất nhiều!”
Nhiều đến nỗi rinh luôn về nhà ở chung. Phùng Hi ngán ngẩm thở dài. Lòng dạ đau nhức khi biết rõ sự thật mà vẫn phải tiếp tay giấu giếm dùm hai tên tội đồ đối diện.
Nhân sinh quá đỗi tàn khốc!
“Trước giờ Tiểu Đậu Tử chưa bao giờ mang bạn bè về nhà...cấp dưới lại càng không” lão phu nhân chậm rãi hồi tưởng.
“Đây là lần đầu tiên!” Gia Hồng bình thản bổ sung.
“Vậy là quả thật Tiểu Đậu Tử rất coi trọng cháu” câu nói vô thưởng vô phạt lại khiến vài người mắc nghẹn.
Phùng Hi muốn phát động sát khí khi thấy bộ mặt vô cùng thỏa mãn của Phùng Đậu Tử. Mẹ à, vợ à, hai người dừng việc tung hứng cho chúng đi! Sau này biết chuyện, tự tát vào mặt sẽ rất mỏi tay. Chủ tịch Phùng đặc biệt lo lắng cho tương lai Phùng gia.
Nghiệp quật toàn gia!
Vưu Đông Đông ngoảnh đầu nhìn Phùng Đậu Tử, vẫn nét mặt ưu nhã, vô tâm vô phế dưới ánh đèn chùm lại càng khiến ngũ quan thêm rực rỡ. Có điều nhìn mãi vẫn không thể chạm đến tận tâm can người bên cạnh.
Hắn không rõ bản thân được người kia xem trọng bao nhiêu, hay trong mắt y có thật sự tồn tại hình bóng của hắn như những gì y đã nói...hắn không dám hi vọng. Càng không hiểu lý do vì sao y mang hắn đến đây nhưng khi nghe Lão phu nhân nói đây là lần đầu tiên y mang người ngoài về gặp mặt...trái tim hắn có chút tự mãn lẫn vui sướng.
Bất giác rất muốn nắm lấy bàn tay đang nghịch ngợm gõ nhẹ trên mặt bàn kia.
Tâm trạng cả hai gã nam nhân bỗng trở nên ngô nghê, vụn vặt đến lạ thường.
Gia Hồng tinh tế kéo sâu khóe môi. Bất giác hướng mẹ chồng bàn luận “Mẹ xem, Tiểu Vưu tuổi còn trẻ, học thức có, gia cảnh không tệ, ngoại hình lại bảnh bao...đặc biệt tính tình hiền lành, ngoan ngoãn, lại là cấp dưới của Đậu Tử...con thấy thằng bé rất vừa mắt! Hay là giới thiệu Tiểu Vưu cho Lam Tuệ....”
“Mẹ à!” Phùng Đậu Tử cắt ngang, thái độ nhàn nhã nhưng đồng tử có điểm lạnh. Ném cho trợ lý nhỏ bên cạnh một cái nhìn sắc bén đầy đe dọa khiến hắn co rúm. Cõi lòng cảm thấy vô cùng oan ức. Là mẹ anh tự nói, sao anh lại nổi giận với tôi...?
Phùng Hi ngồi một bên im lặng xem diễn biến. Tổng giám đốc mang bạn trai về ra mắt, cuối cùng bị mẫu thân mai mối người yêu cho chị họ. Kịch hay!
“Thiệt là, làm mẹ giật mình...cái đứa này!” Gia Hồng thảng thốt, chau mày, nhẹ giọng trách cứ con trai.
Lam Tuệ là chị họ Phùng Đậu Tử, xinh đẹp dịu dàng. Nam nhân theo đuổi không ít, có điều mãi chẳng có tên nào lọt qua hàng rào lửa của mấy vị bô lão của Phùng gia. Bởi nàng quá yếu đuối, mong manh. Phùng gia giàu có, cần gì con cháu kết hôn với hào môn nào khác, chỉ cần một nam nhân hiền lành, ngốc ngốc, nhu hòa có thể cả đời chăm sóc yêu thương nàng là ổn. Có thể bị bọn họ thao túng càng tốt.
Vừa hay Vưu Đông Đông rất hợp! Đáp ứng tất cả yêu cầu.
Mẹ Phùng Đậu Tử thích, Lão phu nhân nhất định đồng ý.
Nhưng Phùng Đậu Tử tuyệt đối phản bác.
Quá đi ngược lại lẽ phát triển của tự nhiên! (Sa:......)
“Mẹ đừng nói là định mai mối Vưu Đông Đông cho chị Lam Tuệ?” Phùng Đậu Tử cao giọng. Nhận được cái gật đầu thành thật từ mẫu thân khiến y thêm chán ghét nhưng giọng điệu vẫn từ tốn “Chị Tuệ lớn hơn Đông Đông hai tuổi làm sao có thể?”
“Thằng bé này, sống ở trời Tây bao nhiêu năm mà có suy nghĩ cổ hủ thế à? Trước đây chẳng phải con từng có bạn gái lớn hơn cả chục tuổi hay sao? Mà đâu phải chỉ có một cô!”
Phùng Đậu Tử chính thức bị vả mặt. Lịch sử hẹn hò đen tối vô tình bị chính người nhà vạch trần. Trước mặt người y đang theo đuổi!
Còn gì may mắn hơn?
Phùng Hi giơ ra ngón cái. Tát hay lắm vợ yêu, 10 điểm!
“Trai hơn một, gái hơn hai! Rất xứng đôi!” lão phu nhân thấy tình hình chưa đủ loạn, nhẹ nhàng bồi thêm mồi lửa.
Xứng cái gì chứ? Tuyệt đối không xứng!!! Phùng Đậu Tử thả phẫn nộ. Ngoài mặt vẫn điềm nhiên mỉm cười “Chị Tuệ dù gì cũng là cành vàng lá ngọc. Vưu Đông Đông xuất thân bình thường sao xứng với chị được. Bố mẹ chị ấy chắc chắn không đồng ý đâu” phản bác quyết liệt đến nỗi không nhận ra chính mình vừa tự đâm bản thân một dao.
Vưu Đông Đông chậc lưỡi. Các người là kim sa châu báu, họ Vưu tôi chỉ là lục bình trôi sông...nào dám trèo cao...
Phùng tổng, thứ lỗi anh sau này đừng làm phiền thứ thường dân như tôi nữa!
(Sa: Phùng Đậu Tử, chàng trai vàng trong làng tự vả)
Đôi bên hăng say đôi co, điệu nhạc càng thêm cao trào, cảm xúc.
Phùng Hi âm thầm rót rượu xem kịch hay.
Vưu Đông Đông thầm nghĩ, rõ ràng là câu chuyện của đời hắn nhưng ba người kia tuyệt đối không để hắn vào mắt. Cứ thế tự mình quyết định. Còn không thèm hỏi ý kiến của hắn có muốn hay không?
Bây lâu nay, tôi đã trách lầm anh rồi, Phùng tổng! Cứ nghĩ tính anh là tự hình thành thói xấu. Thì ra bản tính tự tung tự tác, thích thay người khác hành động... là do di truyền.
“Hai người không thể tự quyết như thế được?”
Không dám tin người nói ra câu này là lãnh đạo chuyên quyền nhà hắn ah!
Vưu Đông Đông ngồi tại giờ phút này cũng không dám tin. Còn tự hỏi lúc thốt ra lời này, tâm can Phùng Đậu Tử có thấy đau không?
Nhớ ra lý do vì sao hắn gặp hai nữ nhân thích tự quyết kia đều là do một nam nhân thích tự quyết khác tự ý mang hắn đến.
Giữa cuộc đời các người, Vưu Đông Đông tôi thật nhỏ bé...haizzz, chỉ vì đọc sai tên một người, có cần chịu nhiều đọa đày vậy không?
“Ít nhất chúng ta phải lắng nghe ý kiến của Đông Đông, hơn nữa...còn chưa biết cậu ấy đã người yêu hay chưa? Đừng khiến cậu ấy khó xử, hay phải làm việc có lỗi với người khác....” Phùng Đậu Tử chậm rãi phân giải. Hướng về Vưu Đông Đông một cái nhìn vô vàn thân thiện.
Trợ lý Vưu khó khăn nuốt nước bọt. Đây là tình huống gì vậy?
“Phải ah, thật xin lỗi. Chúng ta thật đường đột!” Phàn Gia Hồng đỡ trán, thở dài “Dạo này vì hôn sự của mấy đứa nhỏ, cứ khiến ta bị căng thẳng. Người làm cha làm mẹ thật không dễ chịu”
Hôn sự...Vưu Đông Đông chợt nhớ về buổi xem mắt của Phùng Đậu Tử và Trần tiểu thư.
Xem ra Phùng Đậu Tử quậy một trận thật lớn. Đến bây giờ vẫn chưa tẩy trắng xong. Bia miệng khắp nơi vẫn đồn đãi nhiều tin bát quái. Chả trách người Phùng gia cần tạo một hỉ sự để xả xui.
“Nhưng mà Tiểu Vưu này, cháu đã có người yêu hay chưa?” Gia Hồng tuyệt đối không lùi bước, thẳng thắn đề cập vấn đề. Chính là không cho hắn đường lui.
Vưu Đông Đông căng thẳng tột độ. Đôi mắt đen láy đối diện xoáy sâu, xoắn chặt lấy tâm trí hắn. Đây là câu hỏi tưởng chừng bình thường lại giống như đang tham dò, hệt như...bà ấy đã biết điều gì đó.
Hắn hoàn toàn có thể trả lời hắn chưa có. Đó là sự thật! Nhưng hình như người ngồi bên cạnh cũng đang yên lặng chờ đợi câu trả lời của hắn.
Y muốn hắn đáp như thế nào đây?
Hướng mắt nhìn hắn mà làm gì? Còn cái nụ cười nửa miệng điểu giả ngập mùi dọa dẫm đó là sao?
Mọi việc đều là do y bày ra, cuối cùng người thu dọn tàn cuộc lại là hắn.
Phùng tổng, anh tuyệt đối không đáng tin chút nào!
“Ch...á...u vẫn còn trẻ nên chưa nghĩ... đến chuyện lập gia đình ạ!” Vưu Đông Đông chậm rãi trả lời.
Không nhất thiết phải thẳng thắn nói ra hắn có người yêu hay chưa. Chỉ cần biết rằng hắn chưa có ý muốn lập gia đình. Lại còn bị người khác cưỡng ép...quá sức đáng sợ!
Cửa hào môn hắn sợ không bước qua nổi.
“Gia đình Lam Tuệ rất giàu có và thế lực, con bé lại là con gái độc nhất. Nếu có thể đôi bên tác hợp, cháu nhất định sẽ có một tương lai tươi sáng. Khi nãy chúng ta quá gấp rút đã khiến cháu sợ nhưng hãy suy nghĩ kỹ. Lam Tuệ là cô gái xinh đẹp, lại hiểu chuyện. Ta có thể sắp xếp để hai đứa gặp mặt để tìm hiểu. Tuyệt đối không ép buộc cháu...Tiểu Vưu cơ hội không dễ gì có lần hai đâu! Là thanh niên phải biết nắm bắt, biết đâu là hướng đi đúng đắn cho mình” Phàn Gia Hồng nhìn sâu vào mắt hắn, như đang nhắn gửi điều gì đó.
Vưu Đông Đông trầm mặc, hình như hắn đã hiểu ra cái gì đó.
Phùng Đậu Tử cũng đã bắt đầu cảm nhận được sự bất ổn. Y còn đương định lên tiếng thì lần này đã bị người kia mở lời trước.
“Cháu vô cùng cảm ơn nhã ý của Phùng gia. Nhưng cháu nghĩ chuyện tình cảm lẫn kết hôn hãy để thuận theo duyên phận. Không nên gượng ép hay cưỡng cầu. Lam tiểu thư nhất định sẽ có một vị hôn phu tốt, nhưng người đó không phải là cháu...bởi lẽ,...cháu đã có người trong lòng...” hắn ngẩn lên, trái tim nhỏ bé giống như dùng hết sự dũng cảm mà nói thành lời “...dù không biết sẽ đi đến đâu, cũng không rõ tình cảm người kia đối với cháu bao nhiêu phần chân thật...có khi chỉ đang đùa giỡn mà thôi nhưng cháu vẫn muốn có thể cùng người đó an ổn sống bên nhau! Cháu thành thật xin lỗi!”
Vưu Đông Đông không rõ khi nói ra những lời này, yết hầu có bao nhiêu run rẩy, thanh âm lắp bắp buồn cười đến nhường nào. Chỉ biết khóe mắt thật cay.
Tự hỏi vì sao kiếp sống của mình lại vướng vào đoạn tình cảm vô vàn phức tạp? Khiến tâm can nửa buông nửa sợ, nửa mong chờ hối tiếc...lời xin lỗi này rốt cuộc phải nói cho ai nghe đây?
Tại sao y không cho hắn bất kỳ đáp án rõ ràng nào? Cứ bắt hắn chờ mong vô vọng. Chơi đùa nửa vời, hành hạ hắn thảm như vậy...y vẫn có thể dửng dưng bình thản, người đó có lương tâm sao?
Đối với y có phải hắn rất ngốc, nên chơi mới vui như vậy!
Phải khiến hắn trở thành đồ ngốc trước mặt mọi người thì hắn mới hài lòng...vậy thì vừa ý rồi đúng không?
Bàn tay giấu giếm dưới bàn đột ngột bị một lực đạo nắm lấy. Nhiệt lượng âm áp đến muốn tan chảy. Da thịt cận kề, mấy ngón tay thon thon siết lấy tay hắn đến muốn mềm nhũn “Gặp phải cậu, người kia chắc cũng xui xẻo lắm!” chất giọng đều đều đặc trưng, nhìn trợ lý ngốc nghếch cố tỏ vẻ can trường nhưng mắt mũi đều hồng lên, Phùng Đậu Tử nhoẻn miệng cười, có chút bất đắc dĩ “Việc người kia đùa giỡn, lại suốt ngày muốn ở cùng cậu...chứng tỏ trong mắt người đó cậu rất quan trọng...
......nên mới bày nhiều chuyện để giữ cậu bên cạnh!”
Có điều y cũng chỉ là tên ngốc. Dùng sự ngang tàng, hống hách để chiếm dụng sự chú ý từ người y quan tâm.
Những mối tình trước đây giống cơn gió hoang tàn của tuổi trẻ, cũng chưa rõ khi đó bao giờ có tình yêu. Cứ nghĩ bản thân tài giỏi, ngập đầy bản lĩnh, biết rõ tình ái là gì. Hóa ra chỉ được cái thùng rỗng kêu to.
Đến bây giờ lại hoảng hốt nhận ra không biết phải đối đãi với chân tình như thế nào cho đúng.
Vưu Đông Đông, tôi sẽ từ từ đi đến chỗ cậu...cho cậu thấy được chân thành của mình.
Tôi không muốn hóa thành một nam chính ngu ngốc, liên tiếp làm tổn hại người thương, chỉ biết dùng lời lẽ sáo rỗng an ủi.
Tin tôi một lần có được không?
Phùng Hi thở dài, nhìn hai gương mặt cảm xúc vạn phần phức tạp của mẫu thân lẫn vợ, ông biết mình nên buông tay đầu hàng sớm.
Tình yêu của tuổi trẻ bây giờ phức tạp quá. Về phòng ngủ cho nhanh!
============================
Chiếc xe ô tô màu đen lao vun vút trên con đường vắng lặng le lói vài tia sáng vàng vọt. Chỉ còn lại vài âm thanh nho nhỏ lướt qua từ chiếc xe chạy ngang.
Hai nam nhân vẻ ngoài đẹp đẽ chỉnh chu, trên mặt lại hằn lên nét mệt mỏi phờ phạc. Từ khi rời khỏi dinh thự vẫn không ai dám mở miệng phá vỡ sự im lặng tuyệt đối trước. Giai điệu trầm ổn phát ra từ dàn âm thanh, hai người hai mảnh trời riêng rơi vào suy nghĩ.
Cuối cùng Phùng Đậu Tử vẫn là người lên tiếng đầu tiên “Khi nãy...mẹ tôi và cậu đã nói những gì?”
Ban đầu đưa Vưu Đông Đông về cùng chỉ vì muốn chọc tức Phùng Hi cha y là chính. Với lại muốn trêu Vưu Đông Đông một chút, lâu rồi không thấy bộ dạng tội nghiệp ủy khuất của hắn. Cho đến khi mẹ y bắt đầu đề cập đến chuyện mai mối với Vưu Đông Đông, Phùng Đậu Tử chính là không thể nhịn nỗi. Y không thể tưởng tượng ra hình dáng Vưu Đông Đông sẽ như thế nào khi không thuộc về y nữa. Để hắn sánh bước cùng người khác... chẳng thà cứ thế để y một tay phá hủy hắn cho xong.
Muốn khẳng định cho người khác biết rằng Vưu Đông Đông thuộc quyền sở hữu độc nhất của Phùng Đậu Tử. Cả đời này cũng đừng mong ai chia rẽ hai người họ.
Cuộc bàn luận tại bàn ăn tưởng chừng đã vỡ ra nhiều chuyện. Nhưng thế giới phản quang của Lão phu nhân và Phàn Gia Hồng nhanh chóng nhấn chìm suy nghĩ come out đột ngột bộc phát của Phùng Đậu Tử. Y thừa hiểu cả hai người kia đều đã biết chuyện, phụ nữ vốn dĩ nhạy cảm và sâu sắc hơn đàn ông.
Định giăng bẫy để tạo đường lui cho hai người bọn họ. Hoặc rằng hai người đó đang toan tính chuyện gì khác.
Nên mới không quyết liệt vạch trần. Nửa đường vẫn xoay chuyển được càn khôn, đưa câu chuyện thoát khỏi ngõ cụt. Đôi bên mới hết cảm thấy ngập ngừng khó xử.
Phùng Đậu Tử không quan tâm mấy đến suy nghĩ của người nhà điều khiến y lo lắng chính là những suy nghĩ tiêu cực từ Vưu Đông Đông. Chỉ lo hắn sợ khó mà bỏ chạy, một đường vứt bỏ cuộc tình.
Sau khi tàn cuộc, trước khi rời đi, mẹ y lại bí hiểm gọi Vưu Đông Đông ra riêng một góc nói chuyện. Lên xe hắn lại càng im lặng, trầm tĩnh đến khó chịu.
Nếu không phải vì đêm đã khuya, đi đường nguy hiểm. Y chỉ muốn dừng lại bên đường, đè cái đứa im ỉm kia ra hôn cắn, ép hắn mở miệng kể hết mọi chuyện.
“Làm lơ tôi đấy à?” Phùng Đậu Tử bực bội kéo dài giọng. Tập trung lái xe, không quên liếc xéo đứa đang ngồi thừ người bên cạnh.
Vưu Đông Đông dời mắt khỏi khu rừng bên lề đường, khẽ dụi mắt “Tôi chỉ đang suy nghĩ những gì Phùng phu nhân nói!”
“Về vụ kết hôn với Lam Tuệ?”
“.......” Vưu Đông Đông từng nghĩ Phùng tổng nhà mình có lúc rất mất não. Và bây giờ não y có lẽ đã bay về phương trời xa lắm. Hắn đã thẳng thừng từ chối, Phùng phu nhân cũng đâu phải dạng người dai dẳng như Phùng Đậu Tử, ăn không được vẫn điên cuồng đuổi cắn. Hơn nữa bà ấy không độc ác đến mức gả bán cháu gái cho kẻ mất tiền đồ như Vưu Đông Đông đâu.
Câu chuyện giữa hai người tương đối đơn giản. Phu nhân là người hiểu chuyện, tuyệt nhiên không đe dọa hay làm khó hắn. Nhưng Phùng Đậu Tử lại tỏ ra lo lắng, còn có vẻ ghen tức với vụ Lam Tuệ, không hiểu sao Vưu Đông Đông lại muốn cho y ăn ít giấm chua.
“Bác ấy nói sau này vẫn có thể thay đổi câu trả lời!” Vưu Đông Đông tỏ vẻ lơ đễnh mở miệng nói. Sợ không lừa được y liền đánh mắt ra ngoài ô cửa.
“Không có thay đổi gì hết! Tôi nói không là không!” Phùng Đậu Tử dứt khoát gạt phăng đi. Giọng điệu vô cùng dõng dạc.
Muốn giải quyết mớ rắc rối này triệt để thì chỉ còn cách bà chị họ kia phải xuất giá sớm thôi. Phùng Đậu Tử tự biết xử lý sao cho ổn!
“Phu...ùng tổng, anh lại vậy rồi!” Vưu Đông Đông bất mãn. Không bao giờ chịu nói lý lẽ, con người này hạnh kiểm lúc nào cũng thấp lè tè.
“Tôi trước nay luôn là như vậy” Phùng Đậu Tử ngang ngược khẳng định, y thà làm kẻ bạo động còn hơn mất quyền kiểm soát Vưu Đông Đông “Đã thích tôi rồi thì đừng mơ đưa mắt đi hướng khác!”
“B...ao giờ....? Anh....anh nói bậy gì vậy...?” Vưu Đông Đông thảng thốt, xấu hổ lắp bắp.
Hừ, sao Phùng Đậu Tử có thể thuê một con cá vàng làm trợ lý?
Lúc nói ra mấy lời kia thắm thiết đến nỗi tự hắn suýt rơi nước mắt, hại Phùng Đậu Tử suýt nữa kiềm không được thú thật mọi chuyện với bà nội và mẫu thân. Vậy mà bây giờ hắn lại muốn chối bỏ trách nhiệm.
Nếu không phải thời gian này, Phùng Đậu Tử đang tu luyện đạo đức thì mười Vưu Đông Đông cũng không đủ để y mắng nhiếc. À không, phải là lập tức ném hắn xuống hầm, lột sạch quần áo, trói chặt hắn trên giường, rồi tra tấn vũ nhục một trận. Nhất định phải làm đi làm lại làm đến khi đứa ngốc này không dám chạy trốn nữa thì thôi.
Siết chặt tay trên vô-lăng, Phùng Đậu Tử nén tức khí, âm hiểm nở nụ cười, nhướn mắt nhìn Vưu Đông Đông “Vậy ngoài tôi ra, ai là người khiến cậu muốn an ổn sống cùng quãng đời còn lại?”
Thử nói không phải là Phùng Đậu Tử này xem, tôi nhất định thả trôi kẻ đó về một nơi xa. Cả đời không ngóc đầu dậy nổi.
Mấy cái răng nhỏ cắn cắn lên đầu môi, Vưu Đông Đông tưởng toàn thân đều bị nhuộm trong rượu đỏ. Cảm thấy thật choáng váng!
“T...ôi...i...không...có...!” mấy ngón tay vò vò gấu áo sơ mi, bối rối bởi vì biết không thể tránh né mãi được.
Mu bàn tay Phùng Đậu Tử hất nhẹ lên gò má Vưu Đông Đông khẽ trêu “Không vội, cứ từ từ. Sau này sẽ có lúc cậu tự động ngoan ngoãn thổ lộ cho tôi nghe thôi!” Phùng Đậu Tử tự tin nhếch môi “Mệt rồi, chợp mắt chút đi. Đến nhà tôi gọi!”
Vưu Đông Đông còn đương muốn phản bác nhưng quả thật hôm nay hắn rất mệt. Lúc lên xe chỉ muốn nhắm mắt nghỉ ngơi. Giờ có tranh cãi với Phùng Đậu Tử đều là vô nghĩa, bởi lẽ sẽ không thể nói lại con người vô lý kia. Hơn nữa kia đều là sự thật, càng nói chỉ càng khiến bản thân xấu hổ. Chẳng thà ngủ đi, ôm chút thỏa mãn đi vào giấc mơ.
Phùng Đậu Tử quay sang thấy Vưu Đông Đông đã ngủ mất. Gương mặt yên bình tựa lên thành ghế, ánh sáng lẫn bóng tối cứ lần lượt chạm lên gương mặt non mềm. Đúng là cấp dưới ngoan ngoãn, khiến y cảm thấy yên lòng đây mà.
“Tôi thật lòng muốn cùng cậu sống bên nhau!”
Thanh âm nhàn nhạt buông rơi hòa tan vào màn đêm thăm thẳm.
Mặc người có nghe thấy hay không, chỉ biết kẻ nói ra lần đầu tiên biết được trái tim kiên định sẽ như thế nào.
==================
Giữa khu phố vắng lặng, đêm tối bủa vây, bóng xe dừng lại bên ngoài ngôi nhà nhỏ. Cửa xe bật mở, xuất hiện dáng người đàn ông đĩnh đạc, động tác vững chãi bế ngang một nam nhân khác vì sợ làm người kia bị tỉnh giấc vừa nhiễm lạnh mà nhanh chóng ôm hắn đi nhanh vào trong nhà.
“Tách” “Tách” tiếng động sắc lạnh vang lên từ phía xa. Trong một chiếc xe đậu sẵn từ xa, không biết từ bao giờ. Từng khung cảnh đều được thu gọn vào ống kính. Không để sót bất kỳ giây phút nào.
“Chụp rõ mặt không?”
“Rõ lắm, chính là cậu ta!”
“Mau về báo cáo cho Boss thôi”
Bánh xe chậm rãi lặng lẽ rời đi.
Khu phố nhỏ lại lần nữa chìm hẳn trong im lặng và sương đêm.
==========================
Tạm dừng
Tác giả đã chính thức trở lại. Chả nhớ đã lăn đi bao lâu nữa
Một phần dừng viết vì bận việc, một phần vì tâm trạng mất vui do phần tử tự rinh chuyện và chuyển ver chuyện đột ngột tăng lên, khiến mình muốn nghỉ ngơi vì thấy công sức mình tạo ra không được coi trọng.
Hơn nữa càng viết càng dở nên out một thời gian.
Sắp tới sẽ quay lại thời gian đăng bài như cũ. Mong cả nhà vẫn ủng hộ nhiệt tình nhé:D