Ngay từ đầu nàng đã tính mua về một
người chồng. Sau khi quan sát, nhận thấy hắn là người có thể phó thác
chung thân, che chở cho nàng cả đời, tính tình cũng rất tốt, vì thế liền mượn nước đẩy thuyền cho đến hôm nay. Tuy vậy, hắn vẫn hy vọng có thể
có một chút gì đó đặc biệt hơn nữa, không chỉ có tình cảm vợ chồng thuần túy như vậy.
Có lẽ là vì hắn tham lam. Hắn thật sự hy vọng, không chỉ có tính tình của mình mà nàng còn có thể thích nhiều
điều ở hắn hơn nữa, thích những bộ phận thuộc về hắn ví như giọng nói,
tướng mạo, thân mình… Thậm chí là toàn bộ con người hắn.
“Thích chứ.” Nàng ngáp một cái, dựa vào hõm vai hắn, chậm rãi đáp một tiếng.
Rõ ràng đây chính là kiểu ăn nói rất tùy ý, có trời mới dám tin nàng.
Nàng có biết hay không? Có người cực yêu thích nàng. Thích tính tình của nàng, cũng thích cả cái cách nàng ưa
tìm lấy phiền toái vào người. Thích tất cả những chuyện nàng đã làm vì
hắn. Thích còn người của nàng, thích thân thể của nàng. Thậm chí, yêu
thích cả bộ dáng lúc nàng nói chuyện, lúc nàng mỉm cười. Thích ánh mắt
sáng lạn, lóng lánh lưu chuyển lúc nàng trêu đùa người khác. Ngay cả bộ
dáng lúc nàng ngủ, đôi lông mày và lông mi lơ đãng rung động, hắn đều
yêu hết, rất yêu…
Nhưng đổi lại, không ngờ chỉ là đôi câu lấy lệ như vậy.
Nếu nàng hỏi hắn, hắn tuyệt đối sẽ không trả lời cái kiểu như vậy đâu.
Đã đôi ba lần bị trêu chọc, nam nhân
trong lòng bất bình, liền nổi lòng tiểu nhân báo tư thù. Hắn vươn tay
lay nàng dậy, “Đừng ngủ nữa, có chuyện muốn thương lượng nè.”
“Thiếp mệt lắm, lần khác nói sau đi.”
“Không được.” Hắn kiên quyết muốn trả thù đến cùng, “Mở mắt ra.”
“Được rồi… chàng muốn nói gì?”
“Ninh Tâm Đường ở Đông đường muốn thu hồi rồi, nàng có nghe nói không?”
“Cũng có nghe! Nghe nói là Triệu lão gia đã qua đời. Gia sản đã phân chia một phần cho con cháu, thầm nghĩ tận
sức kinh doanh cửa hàng nhưng lại không có ai muốn kinh doanh cái cửa
hàng nho nhỏ không có mấy lợi nhuận đó, cho nên đã quyết định bán đi.”
Nhưng chuyện đó thì có liên quan gì đến bọn họ chứ?
“Hai ngày trước ta có đến đó hỏi thăm,
giá cả coi như cũng hợp lý. Nếu nàng không phản đối, ta muốn mua lại tự
mình làm. Dọn sạp bánh trôi đi, bán mấy loại canh canh chè chè đó cũng
chẳng kiếm được bao nhiêu tiền.” Quan trọng nhất là, hắn không muốn nhìn thấy nàng hết mệt mỏi lại cảm cúm. Mùa động còn phải chịu rét chịu run, ngồi xổm xuống nhúng tay vào nước lạnh rửa chén. Nhìn thấy mà đau lòng.
“Chúng ta làm gì có dư tiền?” Hơn nữa, Ninh Tâm Đường là tiệm bán son phấn mà.
“Chuyện này nàng không cần phải lo, ta
sẽ xử lý. Ý nàng thế nào?” Hơn nửa năm nay ăn uống tiêu dùng tiết kiệm,
cũng đâu phải chỉ vì thích chịu khổ. Số tiền dành dụm được, vốn là vì dự tính sau này nếu muốn kinh doanh nhỏ thì sẽ cần đến nó để làm vốn.
Việc buôn bán của Ninh Tâm Đường nhiều
nhất cũng chỉ đủ ăn, khách mua hàng cũng ít ỏi có thể đếm được. Hắn
nghĩ, dù sao ông chủ cũng là không ngựa nhớ chuồng*(ví với người làm quan không muốn rời bỏ chức vị của mình). Nếu dùng thành ý đến nói chuyện, hoặc có thể làm cho bọn họ chia ra thanh toán nhiều lần thì chắc cũng mua được.
“Tốt thôi.” Hắn là đại nam nhân, nếu đã
không sợ toàn thân mùi son phấn bị người ta cười, thì nàng cũng chẳng có gì cớ gì phản đối cả.
“Thương lượng tốt vậy sao?”
“Lấy chồng theo chồng thôi.”
Những lời nói đầy phụ đức (đức tính của người vợ hiền) như vậy mà khi được nàng thốt ra miệng, nghe cứ quái lạ quỷ dị thế nào ấy.
“Ta nói gì nàng cũng nghe theo sao?”
“Vâng…”
“Mua tiệm xong, nếu làm ăn trôi chảy, cuộc sống ổn định rồi thì chúng ta sinh một đứa con nhé?”
“Được.”
“À, ta nghĩ rồi, sinh được hai đứa thì tốt, một nam một nữ.”
“Dạ.”
“Ba đứa?” Hắn thử hỏi lại.
“Ừm.”
Không thích hợp. Hắn cúi đầu nhìn thử.
Giai nhân trong lòng đang cúi mi mơ màng mệt mỏi, nửa thần hồn đã sớm
tìm nơi nương tựa Chu Công* rồi. Căn bản là không hề nghe rõ hắn hỏi
những gì nữa.
Dùng giọng nói mềm nhẹ, ghé vào bên tai nàng nhỏ giọng hỏi lại: “Thích ta không?”
“Thích…”
“… Ở cùng ta, rất yêu đúng không?”
“Yêu…”
Hắn cảm thấy mỹ mãn, nở nụ cười, ôm chầm lấy nàng, mang theo đáp án chờ mong bấy lâu rốt cuộc cũng đã có được,
bình yên chìm vào giấc ngủ.
Mặc dù có được một cách quái dị như vậy.
———- *** ————
Sau đó, Ấp Trần bàn bạc với Triệu thiếu
gia. Hết nói chuyện rồi lại đàm phán, cuối cùng cũng định xong việc mua
bán cửa hàng. Về phần cửa hàng, tạm thời vẫn dùng phương thức thuê mướn
để đối phương kiếm được chút tiền thuê. Quyền tài sản vẫn thuộc sở hữu
của Triệu gia. Hai bên ước định ngày sau chuẩn bị đủ tiền rồi sẽ ký hợp
đồng mua bán sau.
Thu dọn sạp bánh trôi, toàn tâm kinh doanh cửa hàng mới của bọn họ, đổi tên theo tên của nàng là Trần Hương Cư.
Tháng đầu tiên, quả thật là cực kỳ gian khổ.
Việc kinh doanh hồi còn ở trong tay
Triệu gia chỉ có thể đủ ăn, không có khả năng đổi qua tay bọn họ lại đột nhiên kiếm được đồng tiền lớn. Khấu trừ tiền thuê cửa hàng, số tiền thu được cũng chỉ đủ để chi tiêu tất yếu, hầu như chẳng dư được đồng nào.
Vẫn phải dựa vào việc hắn cẩn thận tính toán chi tiêu từng đồng thì mới
có thể miễn cưỡng chịu đựng qua ngày.
Mục Hướng Vũ đã nói sẽ nghe theo hắn cả, liền thật sự một câu cũng không hỏi, chỉ yên lặng duy trì từng quyết định của hắn.
Tình huống trước mắt, nhất định là hắn
đã lường trước được rồi. Không có ai hiểu hắn hơn nàng. Nếu cái đầu ưa
mưu tính sâu xa kia không tính toán ra được thì sẽ không xúc động làm
việc. Trong lòng hắn nhất định đã có tính toán của mình rồi.
Người khác có thể đâm hắn một đao nhưng
lại tuyệt đối mơ tưởng, muốn được hắn chỉ dạy cách làm ăn. Phong hào
‘Tiền tinh’ Ấp Trần cũng không phải chỉ là lời nói chơi.
Ban ngày, ngoại trừ trông coi cửa hàng
mời chào mối làm ăn ra, hầu như hắn đều ngâm mình trong mấy ngăn tủ sách thuốc mà cha nàng để lại. Sau khi nhiều lần mãi thương nghị với nàng
rằng, có mấy phương thuốc nếu đem đi điều phối, ngược lại có thể tiêu
thụ được thì nàng có đồng ý không?
Dù sao, đó cũng là thành quả cả nửa đời làm nghề y của cha nàng, còn phải hỏi qua ý kiến của nàng mới được.
Lúc này nàng mới chính thức lĩnh ngộ: “Chàng chính là vì tính đến chuyện này sao?”
“Đúng vậy.” Những phương thuốc này là chính hắn đã dùng thân để làm thí nghiệm rồi. Quả thật rất công hiệu.
Nhưng trên đời này, người bị hủy gần nửa khuôn mặt như hắn cũng không nhiều lắm. Về sau, hắn nhẫn nại dùng thử
loại cao liền sẹo này, đem mình trở thành một bình thí nghiệm, cũng
chính vì chuyện này.
“Mới nói chàng đổi tính, đột nhiên lại thích chưng diện.” Hóa ra vẫn là vì tiền.
Vài vị khách quen thuộc đều hỏi hắn đã uống được tiên đan (thuốc tiên) gì, sao da mặt càng lúc càng mịn màng, vết sẹo ngày càng nhạt dần, rõ ràng là một binh sĩ tuấn mỹ.
Làm cho nhóm đại thẩm luôn miệng đùa giỡn. Hóa ra, dùng chính mình làmchiêu bài* (bảng quảng cáo) sống a…
Hắn đã hy sinh sắc đẹp, phối hợp đến vậy rồi, nàng sao lại không dốc hết tâm lực ra hỗ trợ cơ chứ?
Đã nhiều ngày qua, bọn họ thảo luận đi
thảo luận lại, điều chỉnh những phương thuốc hắn đã đưa ra, chế thành
một loại thuốc bôi ngoài da càng thích hợp cho người bình thường dùng để dưỡng da,
Hắn muốn bán giá cao. Nàng chỉ liếc mắt nhìn một cái rồi rơi vào trầm mặc thật sâu.
Bán giá đó thì có ma mới mua.
Gian thương! Đồ gian thương kiếm chác món lời kếch sù! Đồ gian thương không có lương tri!
“Ánh mắt làm buôn bán là phải biết nhìn
xa, chứ không thể tham món lợi nhỏ trước mắt được. Ngay từ đầu phải phá
bỏ giá thị trường, bằng không sau này đừng mong làm ăn khấm khá lên
được.”
Hắn nói rất có đạo lý, nhưng nếu ngay từ đầu đã ít người hỏi mua thì chẳng phải là cũng như rơi vào tình cảnh
nhạc cao ít người họa hay sao!
“Nàng không hiểu tâm tính con người rồi. Giá rẻ thì tất nhiên có thể được ưu ái, nhưng ngược lại rất dễ bị trở
thành vật tầm thường trên phố, dễ bị khinh thường. Đây chính là bệnh
tính của người đời. Quý nhất, vĩnh viễn là tốt nhất.” Chỉ cần có thể
chứng minh công hiệu của nó thì người bằng lòng vung tiền như rác, có
thể sẽ vượt quá khả năng tưởng tượng của nàng. Bán rẻ, ngược lại còn làm xấu đi giá trị của món hàng.
Mỗi chủ quán đều phải có chiêu bài của
riêng mình thì chuyện làm ăn mới khấm khá được. Lúc trước Ninh Tâm Đường sở dĩ chỉ làm ăn thường thường, đó là bởi vì không có gì đặc sắc. Chỗ
nó có bán thì chỗ nào cũng bán. Như vậy vì sao lại không thể không tới
chỗ khác để mua?
Phương thuốc độc môn của lão đại phu,
món ăn chiêu bài sở trường của nữ đầu bếp, hay võ học độc môn… Bọn họ
có, người khác không thể có được, là độc nhất vô nhị. Đó mới chính là
con đường sinh tồn, không có con đường thứ hai.
Tuy rằng ngay từ đầu, ngay cả đưa hàng ra tiêu thụ hắn cũng không đưa, cũng chẳng thấy tỏ ra vội vàng gì.
Mục Hướng Vũ thấy hắn không nhanh không chậm, bước đi trầm ổn thì cũng không nói gì cả. Cùng hắn đồng cam cộng khổ, chờ đợi.
Đến tháng thứ ba, cửa tiệm mới tung ra
sản phẩm mới. Chính là Ngưng cơ ngọc cốt… cái gì đó cao. Mẹ ơi, hắn nói
nghe thuận miệng ghê, còn nàng, nói xong liền quên mất tiêu.
“Đưa cho ta Băng băng cơ ngọc cốt khi
sương tái tuyết chim sa cá lặn quế hương cao.” Hắn lạnh lùng nhắc nhở
nàng, “Nếu nàng không để ý, ta đã đơn giản hóa nó thành Ngưng hương ngọc phu sương.”
“…Tùy ý, nó là khác gì đâu?” Đều đã trở thành hư không rồi. Thật đáng sợ! Thật đáng sợ!
Nhìn ngân lượng trước mắt, doanh thu nửa ngày liền vượt xa thành quả mà trước đây bọn họ phải tích lũy cả tháng
trời, thần hồn kinh hãi bay đi uống trà mãi vẫn không chịu trở về.
Hắn rốt cuộc đã làm chuyện gì thế này?
“Cũng không có gì, chỉ đem mấy bình đi tặng cho Ngô Đồng của Lưu gia, mời bọn hắn dùng thử.”
Là cô nương mặt rỗ đó sao?
“À, còn có Thanh Thủy Đường thẩm cô nương.”
Cô nương Đậu tử?
“Còn có một bình cho…”
“… Chàng không cần phải nói nữa.” Nàng hoàn toàn hiểu rồi.
Việc buôn bán của Trần Hương Cư xem như
đã ổn định… Đó kỳ thực là cách nói khiêm tốn thôi. Giữa người với người, truyền miệng có sức mạnh thật kinh hồn.
Lúc ban đầu, khách đến tiệm tuy nhiều
nhưng chỉ đến để mua sản phẩm gia truyền chi bảo của cửa hàng nhà bọn
họ. Nhưng về sau tiếng tăm truyền nhanh như tên bắn, cứ ai muốn mua son
phấn cũng sẽ đến đây mà mua.
Có tiền vốn rồi liền có thể trữ hàng
nhiều hơn, chất lượng cao hơn. Loại son phấn xa hoa trong kinh thành,
trang sức châu ngọc hình thức độc đáo, hắn cũng có thể nghĩ cách chuẩn
bị bàn bạc. Có hàng độc, người càng giàu càng muốn vung tiền ra mua.
Kiếm tiền nhiều hơn, cuộc sống cũng càng lúc càng tốt hơn.
Tiếp theo, hắn mua quyền sở hữu cửa hàng rồi ở luôn trong thành, nói là hàng ngày đều phải mở tiệm buôn bán, đi
tới đi lui không tiện.
Căn nhà cũ khi xưa, hắn đã nhờ người tu
sửa. Tính khi nào rảnh rỗi sẽ cùng nàng trở về thăm lại hàng xóm cũ.
Nhóm cô chú liên tục khen nàng thật có mắt nhìn. Nữ nhân, đời này chỉ
cần làm được một chuyện thông minh là đủ rồi – – đó chính là chọn đúng
nam nhân.
———- *** ———-
Đã nhiều ngày trôi qua, thời tiết lạnh
dần. Nàng lấy quần áo mùa đông đã làm sẵn cho hắn, được cất trong ngăn
tủ ra. Mấy thứ này… nên làm cái gì bây giờ mới tốt đây?
Hiện tại, việc ra đường bàn chuyện làm
ăn đều do hắn đảm nhiệm. Một mặt là vì không thể để nàng bôn ba bên
ngoài, mặt khác cũng là vì hắn biết rõ kỹ xảo. Hắn chính là người có đầu óc kinh doanh trời sinh. Bởi vậy, hắn không thể ăn mặc tùy tiện được.
Mấy bộ quần áo mùa đông này cũng không
phải quá mức keo kiệt, nhưng chỉ là mũi khâu vững chắc chứ không có kỹ
xảo gì đa dạng. Kiểu dáng giản dị, trắng trong thuần khiết, lại là loại
vải dệt lỗi thời…
Ấp Trần ôm Thanh Thanh trở về phòng, đã thấy nàng nhìn đống quần áo mùa đông trên giường mà phát sầu. “Làm sao vậy?”
Tuy rằng đã thuê vú nuôi, nhưng Thanh
Thanh vẫn rất thích quấn lấy hắn. Ngoại trừ ban ngày phải vội vàng buôn
bán ngoài tiệm nên giao đứa nhỏ cho bà vú chăm sóc ra thì ban đêm hắn
vẫn ôm trở về phòng. Một nhà ba người sinh hoạt cùng nhau.
Nàng ngoái đầu nhìn lại, hỏi hắn: “Mấy thứ này… chàng còn mặc không?”
“Mặc chứ. Nàng may cho ta mà, vì sao lại không mặc?” Hắn đặt Thanh Thanh xuống giường, thu dọn từng bộ từng bộ
quần áo mùa đông, cất lại vào trong ngăn tủ.
Hắn luôn khoe khoang với bên ngoài rằng
quần áo hắn mặc là do vợ nhà tự tay may cho. Nàng không phải cứ hay nói
ngoa rằng chính mình là hiền thê tốt đó sao? Hắn chỉ thay nàng tuyên
truyền rộng rãi mà thôi.
Trở lại bên giường, hắn vươn cánh tay ôm lấy nàng. Ngả vào nhau ôn tồn một lúc lâu sau, giọng nói ấm áp của hắn
vang lên: “Sau này, còn muốn nhờ nàng cắt may cho ta mặc cả đời.”
Nàng cười ngất, liếc mắt nhìn hắn một
cái, “Trong thành có rất nhiều thợ giỏi, may được rất nhiều trang phục
thời trang lưu hành nhất. Chàng còn lo không có quần áo mặc hay sao?”
“Nhưng ta đâu có cưới bọn họ.” Hắn thấp giọng rì rầm, vùi đầu vào cổ nàng hôn hít.
Quần áo đẹp ư. Hắn vĩnh viễn chỉ nhớ rõ
lần đầu tiên khi nhận được bộ đồ mới mà nàng tự tay may cho hắn. Tâm
tình trong lòng, tất cả đều là quý trọng. Hắn để ở cửa hàng chứ không
dám mặc, mấy lần cứ mở ra xem rồi sờ sờ một cái, rồi lại nén lòng cẩn
thận cất trở vào.
Nàng thấy vậy, ngoài miệng tuy rằng cứ
chê cười hắn nhưng về sau lại bắt đầu vì hắn mà may quần áo. Muốn hắn
yên tâm mà mặc, đừng sợ dơ sợ hư làm gì, vì còn có rất nhiều, rất nhiều
mà…
Còn nữa, lúc ấy hết lần này đến lần khác dọa hắn, trong lòng lại nghĩ muốn đem hắn trở thành chung một khối với
mình – Vị Thành Hướng Vũ Ấp Khinh Trần, cùng quân cùng một nhà.
Hay đổ cả giỏ đậu ra bắt hắn nhặt, là vì biết tính tình của hắn nóng vội, muốn báo đáp chút gì đó cho nàng, ôm
đồm rất nhiều chuyện vào người mình. Cho nên dứt khoát đuổi hắn đi lựa
đậu, không cho hắn làm việc nặng nữa. Để tránh thân thể còn đương dưỡng
thương không thể gánh vác nổi.
Hắn biết. Hắn biết nương tử của hắn mềm
lòng, thương tiếc hắn nhưng ngoài miệng lại nói nói không ngừng. Chuyện
đó, phải là người có tâm mới có thể cảm nhận được, mới có thể hiểu ý
được.
Nàng đẩy hắn ra, ngửi ngửi trên người hắn.
Trước đây luôn cảm thấy mấy hương vị
ngọt ngào này tẩm lên người hắn, biểu cảm thật đáng yêu. Nhưng bây giờ
thì… rõ ràng là một người vợ ăn phải dấm chua của hắn, không thể nào còn cảm thấy đáng yêu được nữa.
Hắn đánh bài ngửa, tự khai nhận, “Vừa mới đến thanh lâu, uống một ly.” Thật sự chỉ có thế thôi.
Có người nào như hắn không? Ngay cả đến thanh lâu mà cũng thản nhiên bộc trực thừa nhận.
“Sờ soạng hoa nương ở đâu? Mùi son phấn nồng quá đó!”
Hắn bán son phấn mà, không có mùi son phấn mới lạ đó.
“Một ngón tay cũng chưa để bọn họ chạm
vào.” Hắn đến đó bàn chuyện làm ăn, chứ có phải đi tìm hoan mua vui gì
đâu. “Ta trực tiếp cùng bàn chuyện với chủ chứa trong viện, sau này tất
cả son phấn mà các cô nương ở Minh Nguyệt Lâu sử dụng, toàn bộ do chúng
ta cung cấp.”
Đây là mối làm ăn không nhỏ. Sau khi bàn xong, Bảo nương kính hắn một ly, hắn đành phải uống thôi.
“Ta mệt rồi, nàng còn chưa ngủ sao?”
Hừ, ngày xưa cực khổ như vậy, hắn phải
đi sớm về muộn mà có thấy hắn than mệt tiếng nào đâu. Bây giờ giả vờ mệt là vì muốn trốn tránh sao!
Thắt lưng bị ôm trọn, lôi kéo lên
giường, bá đạo ôm chặt vào trong ngực, thấu tiến môi cùng môi mút máp
một lát, lại cắn cắn hai cái, có chút làm càn lại liếm liếm… Nhưng,
nhiều nhất cũng chỉ có vậy mà thôi.
Nếu nàng bằng lòng, cho hắn một chút
hưởng ứng thì hắn sẽ thuận thế thân thiết lâm trận. Nếu không tỏ vẻ muốn tiếp tục, hắn cũng sẽ đình chỉ ở đó, an phận đắp chăn đi ngủ.
Người này dường như rất ngoan, nếu nàng không cho phép thì hắn sẽ không làm xằng làm bậy.
Ngón tay lần mò đi xuống, nắm chặt lấy hạ thân của hắn, buộc chặt lửa nóng.
Ghi chú:
*Chu Công: tên thật là Cơ Đán, là công thần khai quốc nhà Chu
trong lịch sử Trung Quốc. Ông có công giúp Chu Vũ Vương (Cơ Phát) lập ra nhà Chu (1122 – 256 trước Công nguyên), giành quyền thống trị Trung Hoa từ tay nhà Thương. Sau khi Chu Vũ Vương chết, Cơ Đán đã giúp vua mới là Chu Thành Vương xây dựng và phát triển nhà Chu thành một nước mạnh mẽ
và có công xây dựng nên nền văn hóa Trung Hoa rực rỡ trong quá khứ. Công lao to lớn của Cơ Đán với sự phát triển của văn hóa Trung Hoa khiến
người ta gọi ông bằng chức vụ là Chu Công (quên đi cái tên Cơ Đán),
khiến cho nhiều người lầm tưởng Chu Công là tên thật của ông.
Trong Luận ngữ còn nhắc đến việc Khổng Tử luôn nằm mộng thấy Chu
Công, nếu như lâu mà không thấy mộng thì Khổng Tử cho là mình đã suy
rồi.