Bất tri bất giác, không ngờ lại ngủ thiếp đi.
Đợi đến khi tỉnh lại, người cùng yên giấc bên cạnh mình đêm qua, đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
Mặc xong quần áo rồi đi ra cửa phòng.
Nghe thấy trong nhà bếp có tiếng động, hắn bèn theo tiếng mà đi. Thấy
nàng đang ngồi xổm bên bếp lò thổi lửa, đang cầm rùi bổ một thứ gì đó,
nhìn rất quen mắt…
Hắn nheo mắt nhìn cho kỹ thì nhận ra, đó chính là tấm ván giường mà hắn đã ngủ hơn nửa năm qua.
Khó trách sáng nay khi tỉnh lại đã thấy
trong phòng có gì đó khang khác. Hóa ra là cái gường của hắn đã bị nàng
bổ ra làm củi đốt rồi…
Khuông ngực cảm thấy ấm áp, hắn tiến lên tiếp nhận cây rùi sắt: “Để ta, không khéo bị vụn gỗ đâm tay bây giờ.”
Nàng hào phóng nhượng lại rồi ngồi xổm một bên, nâng má nhìn hắn.
“Ây da, hôm nay chúng ta nghỉ bán, có được không?”
Hắn nhìn nhìn sắc trời ngoài cửa sổ. Hôm nay dậy trễ, nghỉ ngơi một ngày cũng được.
“Được.”
“Chúng ta chuẩn bị chút quà lễ đi tảo mộ, để cha thiếp gặp mặt chàng.”
Cánh tay đang bổ tấm ván gỗ bỗng thoáng
ngừng một chút, lại lần nữa hạ xuống, hắn nói: “Vẫn chưa có dịp hỏi
nàng, lúc trước… vì sao lại chọn ta?”
Câu hỏi này đã tồn tại trong lòng rất
lâu rồi. Cũng không phải là hắn tự coi thường mình, mà là lúc đó, thoạt
nhìn hắn quả thật rất thảm hại. Ngay cả chủ buôn cũng không dám trông
cậy vào hắn.
Nàng lại hối tiếc hắn một cách kỳ quái.
“Này? Không phải chàng túm lấy thiếp trước, muốn thiếp đưa chàng đi sao?”
Bàn tay ai cứ ra sức túm lấy vạt váy của nàng? Giống như sợ nàng không cần hắn vậy. Ánh mắt cũng tràn đầy khát
vọng cùng cầu khẩn.
“… Chỉ vậy thôi?”
“Đúng vậy.” Nàng cũng không phải là
thiên kim tiểu thư quen được cưng chiều gì. Cho tới bây giờ cũng không
cần gia nô. Ngay từ lúc đầu, vốn chỉ muốn có một người bạn. Việc này cần phải cả hai người cùng tình nguyện. Mà lúc đó, hắn lại vừa vặn bằng
lòng đi cùng nàng. Vậy là nàng liền đưa hắn đi.
Nếu hai người có duyên phận thì kết làm
vợ chồng. Nếu vô duyên thì coi như người nhà cả đời. Tương lai, nếu gặp
được người nào hợp ý, thì để hắn lấy danh nghĩa huynh trưởng tiễn nàng
xuất giá.
Tất cả nàng đều đã tính xong rồi. Nhưng
lại không dự đoán được, tính tình của người này còn thú vị hơn nàng
tưởng nhiều. Đùa giỡn hay là quan tâm, ba phần giỡn chơi, lại có bảy
phần tình ý. So với suy nghĩ ban đầu của mình, nàng càng lúc càng thích
người chồng mua được này.
Cho dù là gia nô, nàng cũng sẽ không để
người ta vì nàng mà phải lau chân rửa tay gì. Mấy hành động này, nàng cứ nghĩ, đó chỉ là sở thích của mấy thiếu nữ khuê phòng mà thôi. Chỉ cần
hắn ôn tồn làm bạn tri kỷ, vậy thì khi hắn bệnh hoạn, nàng cũng sẽ
nguyện vì hắn mà thay quần áo cho.
Ấp Trần trừng mắt nhìn nàng, thật lâu sau cũng không nói được nên lời.
Há mồm rồi ngậm miệng. Cứ thế lặp lại mấy lần. Ngây ngốc đến thất thần.
“Ta… ta…” Lúc đó, chính là đói đến mức
đầu óc choáng váng, lại ngửi thấy trên người nàng có mùi bánh nướng. Nào có biết bản thân túm được cái gì đâu…
Nhưng, phải nói thế nào đây?
Hắn giương mắt nhìn nàng, lại gục đầu xuống, yên lặng chẻ củi.
Vẫn nên giấu nàng thì hơn, cả đời cũng đừng nói. Tạm thời coi như nó là cái… ừm, một sự hiểu lầm đáng yêu.
———- *** ———-
Đây là… sao lại thế này?
Vườn trái cây của thôn Trường Gia đến
mùa thu hoạch lại thiếu người làm. Hắn bèn qua đó làm thêm nửa ngày,
kiếm khoản thu nhập. Lúc trở về, thế nào… Hôm nay đã xảy ra biến cố lớn
đến mức hắn không thể theo kịp như thế này sao?
Nhìn chằm chằm vào vật thể trước mắt.
Hắn – Mục Ấp Trần, quản gia vạn năng của Mục Hướng Vũ, nhờ có vô vàn những chuyện phiền phức do nàng ban tặng,
trải qua biết bao sóng to gió lớn, sớm đã luyện được tinh thần thép. Cho dù nàng có mang về phiền toái cỡ nào, cho dù Thái Sơn có sập xuống
trước mắt cũng không biến sắc, hắn cứ cho rằng đã không có cái gì còn có thể làm cho hắn hoảng sợ, nhưng… nhưng này…
Hắn chớp mắt mấy cái, lại dùng lực dụi
dụi vài cái. Hình ảnh trước mắt vẫn không biến mất. Vật nhỏ kia vẫn như
cũ, nằm trên giường của bọn họ mà vung tay vung chân. Cho dù hắn cố gắng thong dong trấn định, nhưng lúc này cũng hết cách, đứng ngây ra…
“Mục Hướng Vũ! Ngươi ra đây cho ta!”
Hết cách, quản gia đại nhân của nàng đã
chính miệng điểm danh rồi. Nàng đành phải sờ sờ cái mũi, từ trong góc
tối tha bước đi ra.
“Nói cho rõ ràng, đây là chuyện gì?” Ánh mắt hắn không tự giác dừng lại ở bụng nàng, lại nhìn đứa bé đang chảy
nước miếng nhiễu nhãi kia, dao động liên hồi. Hôm trước mới cùng nàng
vui vẻ giao hoan, muốn sinh trứng sinh con gì thì cũng phải tốn công tốn sức mấy lần. Không, không đến mức nhanh như vậy chứ…
Nhìn thấy ánh mắt hắn dừng trước bụng mình, khuôn mặt nàng bỗng dưng đỏ lên, xấu hổ mắng: “Không biết xấu hổ!”
“Vậy sao còn không nói rõ cho ta nghe?”
“Chuyện là… Mới vừa rồi ra cửa, cô bé này đã ở trong vườn của chúng ta rồi. Trong lòng còn có một phong thơ…”
Hắn tiếp nhận thư, cấp tốc mở ra xem.
Đây là đứa con của Tôn tú tài. Tự y
không thể nuôi nổi nên đã hạ thủ xuất ra chiêu này. Nói cái gì mà, nếu
ngày sau đề tên lên bảng vàng, thăng chức rất nhanh, tất sẽ về đón đứa
nhỏ, còn mang vàng bạc đến đáp tạ đại ân…
Chó má! Nếu lỡ y thi rớt, cả đời nghèo túng, vậy thì bọn hắn phải thay y nuôi dưỡng đứa nhỏ sao?
Hắn quả thực không thể tin nổi, trên đời này lại có người như thế. Người đọc sách, không phải hiểu biết nhất là
lễ giáo, liêm sỉ hay sao? Vì sao lại ủy thác trước mà không hề hỏi han
một lời, xem người ta có đồng ý hay không, vô sỉ như vậy chứ?
Bực mình đầy bụng mà không có chỗ nào
phát hỏa. Nghiêng đầu lại nhìn thấy nàng đang co vai rụt cổ, bộ dạng cúm núm, hắn không khỏi thở dài.
Người ta căn bản đã sớm nhìn thấu cái
tính dễ mềm lòng của nàng rồi. Biết chắc nàng sẽ không đành lòng nên mới ném đứa nhỏ lại rồi bỏ chạy. Hắn còn có thể nhẫn tâm vứt đứa bé này ra
ngoài, bỏ mặc sống chết hay sao?
“Tốt lắm, tốt vô cùng!” Hắn chỉ biết,
nàng không có khả năng để hắn sống yên thân được lâu. Nhớ ngày đó nói
biết bao điều êm tai, cái gì chọn hắn, đau lòng vì hắn, tất cả đều là
gạt người. Mới an phận chưa bao lâu đã lại chứng nào tật nấy. Hết nhặt
chó lại nhặt thỏ, bây giờ còn quá đáng hơn, ngay cả con nít mà cũng nhặt về được. Công lực tăng nhiều đến mức không cần ra cửa, phiền toái đã tự mình tìm đến rồi!
Nàng đó, nàng giỏi lắm. Nếu không phá sản thì nàng không phải là Mục Hướng Vũ nữa.
“Vậy, vậy chàng…” Cái này là đồng ý rồi
đúng không? Nàng biết lúc nào nàng quá đáng, hắn cũng luôn trầm mặt
xuống không nói lời nào, làm cho nàng rất bất an.
Đứa bé kia ở trên giường đá đạp lung
tung, vùng vẫy rất hào phóng. Đôi mắt hắc bạch phân minh, sáng lạn rạng
ngời chuyển qua chuyển lại, chống lại hắn.
Bốn phía yên ắng không một tiếng động.
Nàng nhìn hắn, hắn trừng lại. Bốn mắt nhìn nhau. Không khí lúng túng. Rồi sau đó…
“Oa…” Không có ai để ý đến, cô bé con mếu máo, bỗng nhiên ngoác miệng khóc lớn.
Thì ra, đó là đang ám chỉ “Còn không mau lại đây hầu hạ ta”
Cuối cùng hắn cũng ngộ ra, vươn bàn tay
to chụp tới, đem đứa bé vững vàng ôm vào lòng. Cô bé con cũng rất thức
thời, có cái thang leo xuống liền làu bàu vài tiếng rồi kết thúc công
việc diễn xuất, bá vào ngực hắn, ngủ ngon lành.
Hắn kinh ngạc mà nhìn.
Này, tính tình này… sao cứ giống người
nào đó ấy nhỉ. Thích ứng trong mọi hoàn cảnh, cộng thêm công phu diễn
trò tinh xảo, chọc giận người ta mà vẫn hợp lý hợp tình!
Cho nên là… phải đồng ý ư?
Mục Hướng Vũ lặng lẽ nhẹ nhàng thở phào, quan sát từng cử chỉ nhỏ của hắn không hề bỏ sót tí nào. Trông thấy ánh mắt hắn đã mềm mại dịu dàng hơn rất nhiều. Hắn đặt cô bé xuống, động
tác vô cùng nhẹ nhàng, linh hoạt, dịu dàng, như rất sợ sẽ làm cô bé đang say ngủ thức giấc vậy.
Nàng luôn luôn biết rằng, hắn cũng mềm
lòng không thua gì nàng đâu. Mỗi lần đều tỏ ra không tình nguyện, nhưng
khi đã chiếu cố thì lại tận tâm hết sức. Lúc phải tiễn đi lại càng khó
chịu hơn nàng. Vậy mà còn dám hung dữ với nàng, còn có mặt mũi nói nàng
phá sản!
Ngày hôm sau, hắn liền đến khu rừng sau
nhà chặt trúc mang về, lại dùng dao chăm chỉ tước cành tước lá, cẩn thận mài cho bóng loáng rồi làm thành một chiếc nôi trẻ mới sinh.
Mục Hướng Vũ rất ngoan, không dám chạy lung tung bên ngoài nữa mà an phận ở lại trong nhà giúp chồng dạy con.
Nàng muốn đi làm cơm nên ra ngoài gọi hắn một tiếng. Hắn buông nửa giỏ trúc xuống, đứng dậy bế cô bé đang nằm trên võng vào nhà.
Hắn để nàng ăn trước, còn mình thì bưng chén cháo gạo kê đút cho đứa nhỏ.
“Tôn tú tài đã đặt tên cho con bé chưa?”
“Không đâu, cứ suốt ngày oán trời trách
đất, quở trách thê tử rồi lại ai thán khi không lại gặp bao xui xẻo, nào có công sức đâu mà nghĩ đến đứa nhỏ nữa.”
“Sao lại có loại cha như thế chứ?” Còn
có mặt mũi mà đi oán trách thê tử sao? Chính hắn làm còn chưa xong nữa
mà? Đứa bé có loại cha mẹ như thế, thật sự là bất hạnh của nó.
“Hết cách thôi. Bây giờ đã thành con của chúng ta rồi. Chúng ta cứ đặt tên cho nó đi.”
Một câu ‘Con của chúng ta’ đã sưởi ấm trái tim hắn.
“Nàng nghĩ ra tên gì chưa?”
Người nào đó lại lật lật quyển sách, trong miệng thì thào tự nói: “Ấp Trần đã đặt cho chàng rồi, vậy chỉ còn…”
Vị Thành.
Cảm động chưa được bao lâu, tất cả đều tan thành mây khói.
Với tính cách của nàng, hắn tin, nàng thật sự dám lắm.
“Biểu cảm của chàng là sao? Đặt tên như
vậy thì người ngoài vừa nghe thấy đã biết chúng ta là người một nhà. Có
gì không tốt!” Nàng ngược lại, vạn phần bội phục tư duy nhanh nhạy khéo
léo của mình.
“…” Cơn ác mộng khi xưa đã thành hiện thực, chẳng qua là không phải rơi xuống người mình.
Con gái, con đừng oán ta. Bất kỳ việc gì cũng luôn luôn có thứ tự.
“Không… không có lựa chọn khác sao? Nó
là con gái mà, tên này không hay lắm.” Vì không muốn đứa nhỏ ngày sau sẽ oán hắn là vô tình vô nghĩa, thấy chết mà không cứu, hắn vận dụng hết
tài năng hòng ngăn cơn sóng dữ, “Hay là, tiếp câu sau đi…”
‘Khách xá Thanh Thanh liễu sắc tân*’.
Nàng kỳ quái liếc hắn. “Gọi là ‘Khách Xá’ có vẻ được nhỉ?”
“…” Nàng, thật đúng là lưu manh mà!
“Được rồi, Thanh Thanh thì Thanh Thanh, cha quyết định.”
Chuyện đặt tên cứ như vậy được thông qua.
Nàng lại trêu chọc hắn, nói để hắn có dịp kiến tập, tương lai bản thân có con rồi sẽ bắt đầu ngay.
Từ tắm rửa cho đến đút cho con ăn, một
tay hắn bao hết. Ban đêm, con khóc nỉ non. Hắn ngủ ít, cho nên trước khi nàng có động tĩnh thì hắn đã đứng dậy dỗ dành xong rồi.
Đứa bé rất thích cười, ngày thường cũng không khó nuôi. Bởi vậy, tuy là lần đầu nuôi con nhưng cũng không đến nỗi hoảng loạn.
Đứa bé có vẻ quen hơi, thích được hắn dỗ ôm, cứ bám riết lấy hắn. Nếu không phải là hắn, còn có thể giận dỗi khóc nháo lên.
Ban ngày bày hàng buôn bán cũng phải cõng đứa nhỏ theo. Một ít khách quen cũng sớm thấy nhưng không thể trách.
Ây da, thì ra hắn còn có thiên phú làm
mẹ. Không thể hiểu nổi… Nàng còn có thể bắt hắn làm bao nhiêu nữa mới
hài lòng đây? Nếu cứ thế này thì con đường trở thành quản gia vạn năng
cũng chẳng còn cách hắn bao xa nữa.
Ấp Trần tìm vui trong đau khổ.
Khi trời vào thu, thời tiết bắt đầu se lạnh.
Sau này nàng lại làm cho hắn vài bộ quần áo, mấy đôi giày. Nói là chỉ mua mấy tấm vải thừa, cũng không tốn nhiều tiền lắm, đỡ mất công bị hắn cằn nhằn.
Nhưng, lại tiêu phí tâm tư của nàng.
Nàng cắt may, dần dần cũng quen tay,
động tác nhanh nhẹn hẳn lên. Trước mắt đang gia tăng, đẩy nhanh tốc độ
may quần áo mùa đông. Nàng đã chọn được loại vải sợi bông vừa nhẹ vừa
ấm, muốn hắn mặc vào sẽ ấm đến tận tâm, khen nàng đôi câu ‘Hảo hiền
thê’.
Vải may đồ cho hắn còn thừa, nàng cũng
không lãng phí, dùng may tã lót cho con. Đồng thời cũng để cho người
ngoài vừa thấy đã biết, đây là cả nhà hòa thuận…
Nàng thực sự rất thích cường điệu hai chữ ‘cả nhà’, làm như sợ người ta không biết không bằng.
Ở trong phòng dỗ cho đứa nhỏ ngủ say
rồi, trở ra thấy đứa lớn – càng khiến hắn bận tâm hơn, đang ngủ trên
võng ở phòng ngoài. Hắn cười khổ.
Hắn đang định vươn tay ra khép tấm áo
ngoài đang chảy xuống khỏi người nàng, lơ đãng nhìn thấy trong đống vải
nằm lung tung trên bàn, rơi ra một mảnh màu thủy lam.
Màu vải này, nhìn rất quen mắt nha…
A! Là tấm vải vừa mới dùng để may quần áo mùa thu cho hắn!
Nàng lại lấy dùng làm tã lót. Còn còn…
Làm cái yếm.
Dùng vải quần áo của hắn dán lên phần da thịt tinh tế nhất, thân thiết nhất của nàng.
Ái muội như vậy, làm cho hắn, chỉ trong
chớp mắt, hơi thở căng thẳng. Không có cách nào đẩy lùi được lửa tình,
nhìn thấy khuôn mặt ngủ say hồn nhiên cực hạn của nàng, hắn chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô, khát vọng âu yếm…
Hắn quả thật đã làm, cúi người ôm gọn thân thể mềm mại ngọt ngào, tham khát hít hà trộm hương.
“Hái hoa tặc (yêu râu xanh, dâm tặc)…” Trong giấc ngủ triền miên lại phát ra một tiếng nũng nịu.
Ai hái ai, còn không biết đâu!
Bàn tay to lớn luồn vào trong áo, nắm
gọn trong tay mềm mại ngấy no đủ. Giọng nam trầm dán lên môi nàng: “Cái
kiểu thiếu dè dặt của nàng, còn không phải đang giả bộ ngủ sao?”
Cũng đã khai thật với Chúc đại tẩu về
hành vi lộ vai lộ chân rồi mà. Hắn có ngốc cũng có mức độ chứ. Hôm nay
không hái, ngày mai lại có người ngầm mắng hắn là đầu gỗ, không biết
lãng mạng.
Nàng sung sướng cười khẽ, rướn người chủ động đặt mình vào tay hắn, không hề che giấu ý đồ nữa.
Hắn bị dụ đến mức cả người như có lửa nóng, ôm lấy nàng bước nhanh trở về phòng.
Từ sau đêm hôm đó, hai người cũng chưa
nằm cùng giường, chưa từng tiến thêm một bước hành động. Không biết là
vì dè dặt hay vì điều gì khác, hai người cứ cảm thấy ngượng ngùng quẫn
ý, cũng có vẻ như chưa hoàn toàn thích ứng với hoàn cảnh và mối quan hệ
mới. Tóm lại, nàng rất an phận, hắn cũng không tỏ vẻ gì lắm. Cũng chẳng
chơi trò ngây thơ như ngắm trăng nữa. Ngay cả ngày thường cũng không hề
có cử chỉ gì thân mật.
Bởi vậy, một đốm lửa cháy lan ra đồng cỏ, rốt cuộc đã không thể thu thập nổi.
Hưởng qua tư vị mất hồn này, hắn mất tự
chế dây dưa, cứ muốn xâm chiếm mỗi tấc da thịt của nàng, làm cho nàng
thở gấp không nghỉ, liên tiếp xin tha.
Xong chuyện, nàng ghé dựa vào người hắn, tìm kiếm nghỉ ngơi.
Một lúc sau, bàn tay nhỏ bé lại bắt đầu không an phận, sờ đông sờ tây trên người hắn.
Hắn nắm chặt lấy. “Nàng còn muốn thêm lần nữa sao?
Ngón tay giai nhân gian ác nhéo hắn một cái: “Đừng xằng bậy.”
Ban ngày rất bận rộn cũng chưa thấy hắn
nghỉ ngơi chút nào. Lúc này còn có thể đối phó nàng, rốt cuộc thể lực ở
đâu ra mà lắm thế?
Bây giờ là ai đang xằng bậy? “Vậy thì an phận đi, chớ chọc ta.”
“Thiếp đang nhìn mấy vết sẹo mà. Trong
mắt đại phu không phân biệt nam nữ. Đang nghĩ cái gì vậy!” Khi vừa mang
về, toàn thân cao thấp của hắn, nàng đã sớm sò mó cả rồi, cũng không
thấy hắn có phản ứng mạnh như vậy.
Trách tư tưởng hắn không sạch sẽ sao? Có đại phu nào toàn thân trống trơn, ghé sát vào thân đàn ông để xem miệng vết thương hay không?
Hắn nhắm chặt mắt, không nói gì, chỉ biết hỏi trời cao.
“Xem ra, số thuốc đó cũng không tệ…” Bóc hết lớp da cũ già, sau khi tân trang tẩy rửa lại phối hợp điều phối
thuốc dán liền sẹo. Bây giờ thì dấu vết cũng đã phai mờ rất nhiều.
“Này!” Đột nhiên, nàng như phát hiện ra điều gì, cả người dán sát vào hắn, mũi cạ mũi, cùng hắn mắt to trừng mắt nhỏ.
“Lại làm sao vậy?”
“Bây giờ thiếp mới nhìn rõ… Hóa ra,
chàng rất đẹp trai.” Nếu nhìn kỹ, ngũ quan của hắn thật ra vô cùng tốt.
Đoan trang tao nhã tuấn tú. Đợi những vết sẹo cũ trên mặt nhạt dần, hẳn
là sẽ trở nên hoàn hảo, càng đẹp trai?
Ngày đêm gặp mặt, còn ngủ chung một giường, vậy mà đến bây giờ nàng mới nhìn kỹ bộ dáng của hắn sao?
“Vậy nàng… thích không?” Hắn dè dặt cẩn trọng, chờ mong, mở miệng thấp giọng hỏi.