Hắn bị oan. Nhưng người kia còn tỏ ra
oan ức hơn nữa, phẫn nộ khó cầm nén, nói tiếp: “Ôm cũng ôm rồi. Ở trước
mặt hắn lộ chân lộ vai, vừa sờ vừa nắn. Còn chưa đủ sao? Chẳng lẽ muốn
ta xông đến cưỡng bức hắn mới gọi là rõ ràng chính xác hay sao? Ta dù
sao vẫn là một thục nữ khuê các chưa gả nha, cũng biết dè dặt chứ…” Dừng một chút, “Tuy rằng không quá nhiều.”
Đó là bởi vì… Nàng cứ không đứng đắn làm cho hắn không thể biết được chính xác là nàng có bao nhiêu phần nghiêm
túc, mấy phần vui đùa ầm ĩ nữa!
Những cử chỉ vô cùng thân thiết đó, hắn
cũng biết là đã vượt giới hạn nhưng luôn luôn chỉ cho rằng nàng mê muội, tính tình vốn cẩu thả, không câu nệ tiểu tiết. Bởi vậy mới càng cẩn
thận giữ gìn chừng mực cho nàng, không thể làm tổn hại đến danh tiết của nàng, ai ngờ… Nàng quả thật là có tâm tư như vậy.
Đúng vậy! Nếu là vô tình thì làm gì mà
lúc nào cũng ăn nói khiêu khích, thái độ ái muội như thế? Khôi hài thì
cũng phải có giới hạn chứ. Nàng cũng không phải là một cô nương không
biết chừng mực.
Hồn nhiên vô tình vì hắn là bại quang danh tiết, là vì… trong lòng sớm đã có định kiến, hạ quyết tâm muốn hắn.
Nhưng hắn không ngờ…Ngay từ rất sớm, từ
lúc hắn còn chưa nghĩ rõ ràng được gì, nàng đã trầm ổn quyết định tương
lai của bản thân.
Kiên định phó thác cuộc đ%