Vừa nói xong hôn sự, hắn liền có kế
hoạch đi thu mua đủ thứ dùng để thành thân. Tam mối lục sính, danh mục
quà tặng, danh thiếp mời khách, tiệc rượu… Tất cả đều tự mình làm chứ
không nhờ tay người khác.
Hắn nhớ lại. Trước ngày thành thân mấy
ngày, theo cổ lễ, vợ chồng không được gặp nhau nên để nàng về thôn trước vài ngày. Đó là căn nhà cũ của Mục gia, từ nơi đó rước nàng về nhà mới, cũng coi như hợp tình hợp lý.
Nàng thấy vậy thì cười nói: “Làm gì mà
phải phiền phức như thế.” Theo nàng thấy, đêm ấy, cúi đầu dưới tàng cây
bái tế liền rất bớt việc. Cùng lắm thì mời mọi người đến chung vui một
chút là được rồi mà.
Hắn lại đáp lời nàng: “Sợ nàng không chịu trách nhiệm.”
Nữ tử này chẳng có tài cán gì, chỉ được
cái giả bộ chơi xấu là giỏi. E rằng sau này nàng sẽ mượn cớ mất trí nhớ
mà thoái thác. Hắn muốn danh chính ngôn thuận, nói cho mọi người đều
biết, hai người bọn họ là vợ chồng.
Chậc, chưa thấy nam nhân nào lại so đo danh phận như hắn, suốt ngày cứ muốn nàng phải nói rõ ràng.
Toàn bộ hôn sự đều do một mình hắn ôm
hết mọi việc. Nàng nhàn rỗi vô sự, chỉ có thể dán mấy tờ giấy hồng lên
cửa sổ, thêu uyên ương để giết thời gian.
Ngày hôm đó, hắn là lên đường đi thu
mua. Nàng thêu uyên ương riết cũng chán, đang muốn dạo quanh bên ngoài
thì bất thình lình, có một vị khách tìm đến nhà.
“Mục – – Ấp Trần đâu? Nghe nói hắn ở đây?” Người khách gọi tên với vẻ mới lạ kỳ quái, tám phần là không quen gọi.
Một câu nàng cũng không đáp hơn được,
ngơ ngác ngốc nghếch nhìn hắn. Ánh mắt lưu chuyển theo hắn, chưa từng
dời khỏi hay chớp mắt chút nào. Ngay cả rót nước mời khách cũng quên
luôn.
“Ngươi… luôn tiếp khách như vậy sao?” Bị nàng nhìn quá gắt gao, đối phương cũng không để ý, thong dong đi vào
phòng rồi thản nhiên ngồi xuống.
Có trời cao làm chứng, không phải ngày nào nàng cũng mất mặt xấu hổ như thế, khác thường như thế. Thật sự là bởi vì…
Thần hồn vẫn chưa về, vẫn còn hốt hoảng
dong chơi nơi cửa trời, một câu hỏi ngu ngốc đến ngực điểm liền được
thốt ra bên môi nàng: “Da mặt của ngươi… là thật hay giả vậy?”
Gã thong dong khoan thai, ra vẻ phong lưu đùa giỡn nàng: “Nếu là da giả, ngươi có muốn sờ thử không?”
“Ồ.” Nàng vươn tay muốn sờ, mới chợt nhớ đến… Không đúng! Dù giống thế nào thì cũng không phải là Tiểu Mục Tử,
làm sao có thể sờ loạn. Có người sẽ tung hê gọi bậy, thanh toán nàng
ngay.
Rút tay về, lại lắc lắc đầu, cuối cùng nàng cũng thanh tỉnh một chút.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thế nào vẫn thấy không đúng. Trên đời này, làm sao lại có người giống đến như vậy…
Nàng nhịn không được, trộm liếc mắt một cái dò xét, rồi lại liếc mắt một cái.
Vốn đang hoài nghi là người nào đó trêu
cợt nàng, nhưng chuyện này bình thường đều do nàng làm mà. Hắn cũng
không nhàm chán như vậy, cũng không có can đảm dám trêu cợt nàng.
Huống chi, từ thần vận, tư thái cho đến
mỗi ánh mắt lưu chuyển, từ đầu đến chân, ngoại trừ khuôn mặt giống nhau
kia thì tất cả đều khác hẳn. Tiểu Mục Tử nhà nàng trầm ổn hơn, ánh mắt
cũng trong sáng, chính trực hơn rất nhiều…
Dù sao, thế nào đi nữa thì cũng chỉ có nhà nàng là tốt nhất!
“Ngươi…” Phát ra tiếng nói, nàng mới thấy chua xót, thà im lặng còn hơn: “Đến đây làm gì?”
Khuôn mặt kia đã đủ nói lên tất cả sự tình. Không phải là ruột thịt, thì làm sao giống nhau đến vậy được.
Đối phương cũng không la, “Đến xác nhận.”
“Xác nhận rồi làm gì?” Muốn đưa hắn về sao?
Đối phương không trực tiếp trả lời nàng, làm như trở về nhà mình vậy, rất tự tại, còn đảo khách thành chủ, tiếp
đón nàng: “Ngồi đi, đừng cứ đứng hoài thế. Để ta kể chuyện cho ngươi
nghe.”
———- *** ———-
Câu chuyện thật ra rất đơn giản, cũng rất cũ. Nó là như thế này…
Rất lâu, rất lâu trước kia, có một dòng
họ kép Mộ Dung. Phu nhân của tộc trưởng, rất lâu sau khi thành hôn, rốt
cuộc cũng mang thai. Hơn nữa, rất không chịu thua kém, sinh ra một cặp
song sinh.
Chúc mừng lão gia! Chúc mừng phu nhân! Sao? Sai!
Càng là gia tộc truyền thống thì càng mê tín. Nếu hạ sinh song thai, một sẽ là hưng gia vượng tộc, người trong
long phượng, một nhất định sẽ thành ma, tác nợ thảo mệnh, suy bại gia
tộc.
Có công bằng hay không? Vận mệnh vừa
sinh ra, mọi người đều đã dùng một lời để thay bọn họ quyết định rồi. Mà bọn họ, thậm chí lại chỉ mới là hai đứa trẻ không hiểu chuyện, cái gì
cũng chưa làm.
Trong nhà để lại người con cả là Mộ Dung Thao. Con trai út tên là Mộ Dung Lược, vốn phải buộc đá ném xuống sông. Nhưng chung quy thì cũng là đứa con đã mang thai gần 10 tháng, Mộ Dung
phu nhân không đành lòng, quyết trí không tiếc dùng sinh mạng để đấu
tranh. Cuối cùng cũng thuyết phục được mọi cười, cứu lại cái mạng nhỏ
của đứa trẻ mới sinh. Nó được đưa về nhà mẹ đẻ của phu nhân để ngăn cách song sinh, mong đợi có thể tránh cho bi kịch xảy ra.
Năm tháng thấm thoát, hơn mười cảnh xuân tươi đẹp vội vàng trôi qua. Mộ Dung Thao quả như mọi người mong đợi,
trưởng thành với diện mạo hiên ngang, nhẹ nhàng, tuấn lãng, văn thao võ
lược, không gì là không giỏi. Hắn là niềm kiêu hãnh của mọi người, là
niềm hy vọng của cả gia tộc.
Năm ấy, cha mẹ lần lượt qua đời. Hắn vô
tình nghe được từ miệng ông chú chuyện cũ nhiều năm về trước. Biết mình
còn có một người em đang được nuôi dưỡng ở Mỗ gia. Hơn nữa, còn vì
chuyện cấm kỵ buồn cười thời xưa mà cốt nhục ly tán. Bởi vậy đã giận tím mặt, phát ra một chút tính tình trước nay chưa hề có, kiên trì muốn đón người em trở về.
Khi đó, hắn đã tiếp nhận quyền chủ sự, là đại đương gia cầm quyền. Quyết định của hắn, ai có thể không nghe?
Người em được đón về, cũng quả thật là cả nhà đoàn tụ, không tranh chấp gì sao?
Chỉ có người si nói mộng.
Mộ Dung Thao bụng dạ quanh minh chính
đại, là người thiện tâm. Cũng thông cảm cho người em từ nhỏ đã phiêu bạt bên ngoài, chưa từng nhận được sự quan tâm của thân tình ngày nào. Khó
tránh khỏi tình cảm mới lạ. Hắn dùng thời gian năm năm, vô cùng kiên
nhẫn mà đối xử tử tế, quan tâm, kéo gần khoảng cách giữa hai anh em. Chỉ hy vọng có một ngày có thể bồi dưỡng tình nghĩa huynh đệ chân chính.
Nhưng tính tình Mộ Dung Lược lại vặn
vẹo. Hắn nhìn không thấy tấm lòng chân thành mong cho hắn tốt của người
anh. Tâm rất âm ám, không hề quang minh ấm áp. Dù cho người anh có khẩn
thiết nói: “Em là huynh đệ của ta, không phải người ngoài. Tất cả những
gì của ta đều nguyện cùng em chung hưởng.” hắn vẫn cúi đầu thầm nghĩ:
‘Nếu có thể độc chiếm, vì sao lại phải chung hưởng?’
Đại ca chính trực ngu ngốc của hắn sẽ không hiểu được. Có một số việc, vật là không thể chung hưởng.
Một bước sai, dẫn đến từng bước sai.
Mộ Dung Thao sai lầm rồi. Không nên đánh giá cao nhân tính, khảo nghiệm nhân tính. Từ khi Thao đón Lược trở về,
bắt đầu đã định phải có một tấn bi kịch ‘Một núi không thể có hai hổ’ sẽ xảy ra.”
Trong thân tộc lúc đó, mâu thuẫn tranh
chấp luôn luôn tồn tại. Gia nghiệp khổng lồ, ích lợi xung đột dễ dàng
khiến cho người ta lầm lạc bản tính, phạm vào những lỗi lầm không thể
cứu vãn được.
Địa vị ở Mộ Dung gia của Thao quá trọng
yếu. Người bình thường không thể xuống tay với hắn. Nhưng cũng không
phải là không ai có thể làm được. Ít nhất thì người em ruột thịt mà hắn
tin yêu cũng không hề phòng bị, là có thể.
Loại độc đầu tiên, chính là do người em
mà hắn thương yêu nhất hạ dược. Hóa nội lực của hắn, nhập thẳng vào cơ
thể. Vì Lược không muốn trên đời này lại có người có dung nhan giống hệt hắn như vậy. Hắn muốn mình là duy nhất.
Có giặc trong tiếp tay mở cửa, người bên ngoài nếu muốn xuống tay liền dễ dàng hơn rất nhiều. Đi một bước, rốt
cuộc đã không thể quay đầu lại được nữa. Thế cho nên, diễn biến thành
cục diện hôm nay.
Hối hận sao? Cho đến ngày nay, vẫn không dám tự hỏi bản thân, vĩnh viễn cũng không dám đụng vào vấn đề này.
Mục Hướng Vũ lẳng lặng nghe, yên lặng nhìn, không nói một câu.
Rồi sau đó, nàng đứng lên, lùi lại một
bước. Thần thái vô cùng trấn định – – dùng sức chém ra một cái tát, dùng hết khả năng mà nàng có thể dùng cả đời, vung lực mạnh nhất, đánh cho
tên đại nam nhân kia hầu như cũng không thể chống đỡ được. Hắn phải ngả
lưng vào ghế dựa mới có thể ổn định thân mình.
Nàng rất giận, thật sự rất giận. Đời này chưa từng tức giận đến như vậy. Ngay cả khi bị lừa mất gia sản, nếm mùi đau khổ mất mát cũng chưa từng như vậy!
Nhìn thấy khuôn mặt này, nàng chỉ biết
nghĩ ràng: Đó là của chàng, chàng cũng từng có một khuôn mặt giống hệt
như vậy. Khuôn mặt tuấn lãng xuất chúng, nhưng còn bây giờ thì sao?
Dung mạo hầu như đã bị hủy hết, nhận
biết bao khinh thị đùa cợt. Mặc dù sau này, nàng đã dùng hết tâm tư điều dưỡng, cũng không thể nào hoàn toàn không còn chút dấu vết, trả lại vẻ
tuấn mỹ ban đầu được. Dựa vào cái gì mà gia hại khuôn mặt của hắn, cướp
đoạt tất cả những gì từng là của hắn? Dựa vào cái gì?
Người này, chính là em trai ruột thịt
của chàng mà! Nàng luôn luôn biết, quyền thế địa vị đã gây ra rất nhiều
tai họa tranh chấp, nhưng không thể ngờ được lại có thể khiến người ta
phát rồ đến tận mức này!
“Anh ấy thực sự nợ ngươi nhiều như vậy
sao?” Có lẽ lúc ban đầu, bắt hắn phải rời khỏi nhà, mất đi tình thân ấm
áp, Mộ Dung Thao cũng có liên quan. Nhưng chuyện đó đâu phải là chuyện
hắn có thể quyết định mà phải hứng chịu sự trừng phạt nghiêm trọng đến
mức phải hủy dung, hạ độc, phản bội, nhận hết những lời cay độc?
“Ta từng rất hận hắn.” Mộ Dung Lược lau
lau vết máu nơi khóe miệng. Vẻ mặt đạm mạc, dường như đang nói không
phải là chuyện của mình vậy.
Từng, rất hận.
Ai sinh sau thì phải là ác nhân sao? Nếu lúc trước, người được ở lại Mộ Dung gia là hắn, được đối xử tử tế, lớn
lên trong sự coi trọng, không cần phải tranh thủ mà vẫn có thể có tất cả thì hắn cũng có thể trưởng thành với tính tình quang minh tốt đẹp như
vậy.
Lúc Mộ Dung Thao nói nguyện cùng hắn chia sẻ tất cả, hắn thật sự rất hận, hận bộ dáng giả nhân giả nghĩa kia.
Nhưng vì sao, sau khi đại ca thật sự
biến mất, nơi lồng ngực lại giống như bị phủ một màn sương mù, mờ mịt
đến mức không biết phải làm sao?
Khúc mắc trong đầu không bởi vậy mà được tiêu trừ. Những đôi mắt nhìn chăm chú mà hắn luôn mong mỏi, cũng không
bởi vì đại ca biến mắt mà rơi vào người hắn. Ngược lại còn mất đi càng
nhiều. Ngay cả một chút quan tâm duy nhất vốn có, nay cũng đã mất đi
rồi.
Mỗi khi đêm dài thanh vắng, dường như vì nhung nhớ quá mức, còn có thể nghe được giọng nói ấm áp kia nhẹ nhàng cất lên…
“Còn chưa ngủ sao? Không để ý lại tổn hại sức khỏe đấy.”
“Nhạn hồi hầm, mang đến cho em tẩm bổ đây.”
Nhưng khi thật sự quay đầu lại, luôn tìm không thấy.
Hắn tìm không thấy, những lời dặn dò hắn đừng thức khuya, đem tất cả thuốc bổ trân quý lần lượt vội vàng mang
đến cho hắn tẩm bổ, nói là đau lòng khi thấy hắn trở về với bộ dáng gầy
yếu nên phải dưỡng thân hình cường tráng, dẻo dai một chút…
Hắn bắt đầu sợ hãi. Sợ đêm khuya yên
tĩnh cái gì cũng đều nghe thấy… Cũng có lẽ, sợ là đêm khuya, cái gì cũng đều nghe không thấy.
Vì thế, hắn lại điên cuồng tìm kiếm, đi tìm hình bóng ngày trước hắn vẫn ước gì biến mất kia.
Nhưng… bất luận hắn có tìm thế nào cũng
không trở về nữa. Mất đi Mộ Dung Thao, ngay cả tình thương chân thành
duy nhất trên đời này, hắn cũng đã không còn nữa rồi.
“Cho nên thế nào? Bây giờ ngươi đến đây
để xác nhận xem anh ấy đã chết chưa ư? Hay là hối hận, muốn tìm anh ấy
về?” Mục Hướng Vũ lạnh lùng hỏi.
Nếu là lý do đầu, mơ tưởng! Ngay cả gặp
mặt nàng cũng sẽ không để cho bọn họ gặp nhau đến một lần. Nếu là lý do
thứ hai, vẫn như cũ, miễn bàn. Nàng sẽ không để hắn phải trở lại cái nơi chỉ nghe thôi đã thấy tâm lực lao lực quá sức ấy.
Có một số chuyện, mất đi thì là mất đi rồi, đứng mong sẽ tìm về được nữa.
“Ta không biết…” Trước khi đến đây, hắn
chỉ có một suy nghĩ – – Xác nhận xem Mộ Dung Thao có còn trên đời này
hay không. Chỉ khi nào còn sống, tất cả đều còn có khả năng.
“Anh ấy ở đây rất tốt, ta sẽ chăm sóc cho anh ấy cả đời.” Tốt hơn thời còn ở bne6 cạnh kẻ vô liêm sỉ như ngươi.
Thái độ của cô nương này rất rõ ràng chính xác, cũng thật kiên định. Nói rõ sẽ không để Mộ Dung Thao đi.
Hắn vuốt cằm, lấy từ trong lòng ra một
túi gấm nhỏ: “Nghe nói hắn muốn thành hôn, ta thay hắn đưa cái này đến
đây, nhờ ngươi chuyển lời với hắn một tiếng.”
“Đó là cái gì?”
Đón nhận ánh mắt phòng bị của nàng, hắn
cười tự giễu: “Ngươi yên tâm, ta sẽ không làm gì bất lợi cho hắn nữa
đâu. Bên trong có ngày sinh tháng đẻ của hắn cùng mấy món trang sức bằng ngọc mà ngày trước mẹ đã chuẩn bị cho hắn cưới vợ. Còn có một miếng
bùa, lúc hắn vừa sinh ra đã đeo rồi. Là mẹ mời trụ trì trong miếu cầu
phúc, nói là có thể bảo bình an. Từ hắn hắn đã chưa từng tháo bỏ. Ta
cũng có.”
Cũng là vật có ý nghĩa sâu nặng, nàng
đành thu nhận dùm hắn. Trong lòng thầm nghĩ, xong liền phải đi nấu một
nồi thuốc xông hơi. Không có độc thì cũng để đuổi xui.
Mộ Dung Lược cũng biết người ta không chào đón hắn, thức thời đứng dậy cáo từ, không dây dưa nhiều.
“À… đợi chút.”
Vừa ra trước cửa chính, hắn dừng bước
chân, ngoái đầu nhìn lại thì thấy cô nương ngay thẳng kia nhưng lại tỏ
ra một tia xấu hổ: “Cái kia… Anh ấy trước kia… Có cô nương nào tốt
không?”
Thì ra là thế.
“Vậy phải xem định nghĩa của ngươi về tốt như thế nào. Yêu hắn? Hay là hắn yêu?”
“Đương nhiên là anh ấy yêu, có thệ ước.” Còn lại, cho dù nữ nhân yêu hắn có cả một sọt lớn thì cũng không phải chuyện của nàng.
“Nếu vậy thì không có.”
Nàng thở phào nhẹ nhõm. Thật sự muốn hoành đao đoạt ái, nhưng lại sợ bị sét đánh.
Có được đáp án, nàng liền đổi ngay sắc mặt thực tế, vẫy vẫy tay: “Đi thong thả, không tiễn!”
Tốt nhất là đời này vĩnh viễn không gặp lại nữa!
———- *** ———-
Một lát sau, Ấp Trần trở về. Còn chưa vào đến cửa đã thấy cô nương ta đang ngồi giữ cửa, ngồi như không ngồi.
“Sao lại ở ngoài này hứng gió như vậy?
Cũng không chịu khoác thêm áo. Ta không có ở đây thì nàng không biết tự
lo cho mình … này!” Một nụ hôn vô cùng mãnh liệt xông thẳng đến. Hắn
không phòng bị, đột nhiên bị một lực rất mạnh va chạm, ngã ngửa.
Sao lại thế này? Hắn bị cọp vồ à? Nhưng cọp, cũng không có mùi hương mềm dịu như ngọc thế này.
Sau khi phục hồi tinh thần, người đánh
lén được đằng chân lân đằng đầu. Tay chân đều ôm chặt cứng, lại càn quét môi hắn không ngừng.
Hắn cúi đầu cười khẽ, che chở không để
nàng ngã bị thương, cũng không ngăn cản nàng hành hung dã man, cho phép
nàng lại cắn, cười xích: “Nha đầu hoang dại này! Sự dè dặt của nàng đâu
mất rồi?”
Trong khuê phòng đoàn tụ sum vầy, sao
không thấy nàng chủ động như thế đi? Ban ngày ban mặt lại nhiệt tình lôi kéo. Ở ngay cửa phòng thế này thì có thể làm được chuyện gì? Vậy không
phải đang có ý định muốn trừng trị hắn sao?
“Thiếp, thiếp sẽ đối với chàng thật tốt, thật tốt…” Giống như muốn cam đoan điều gì, nóng vội cho hắn thấy.
Sau khi Mộ Dung Lược đến, trong ngực
nàng luôn tràn ngập một cảm xúc không biết tên, rất mãnh liệt. Tràn ngập đến mức gần như tàn phá cả tim phổi, đau đớn không thôi. Nàng không
biết hắn là như vậy. Nếu sớm biết như thế, nàng sẽ đối với hắn thật tốt, càng đau tiếc cho hắn. Đây… đúng là cái tên tốt đẹp làm đau lòng người.
“Ta chưa bào giờ hoài nghi chuyện đó.”
Trên đời này, có ai đối với hắn tốt hơn nàng đâu. Hắn vương tay trấn an, vuốt vuốt tóc nàng: “Sao thế? Có muốn kể cho ta nghe không?”
Nàng vùi mặt vào trong lòng hắn, kiên định lắc đầu hai cái.
Nàng một chữ cũng không dự tính nói cho
hắn biết. Đó không phải là chuyện gì vui vẻ, nói làm gì. Chỉ làm cho hắn đau theo một lần, thừa nhận nỗi đau bị người thân yêu nhất phản bội.
Cũng như lời hắn nói. Hắn là Mục Ấp Trần, là người của nàng. Chỉ cần nàng chăm sóc cho hắn là đủ rồi.
“Vậy… đứng lên trước đi, đừng làm khách khứa chê cười nữa.”
Cái gì?
Cái đầu đang vùi trong lòng nhanh chóng
bắn lên. Lúc này mới nhìn thấy vị khách theo hắn trở về, ở một bên xem
diễn từ đầu đến cuối.
“Ta hẹn đầu bếp Thiên Hương Quán về đây
bàn chi tiết tiệc rượu.” Hắn dừng một chút, vô cùng vô tội nói thêm một
câu, “Nhưng nàng chưa cho ta cơ hội nói.”
Không ngờ nàng… hoàn – toàn- không – phát – hiện.