A a a! Rất dọa người a!
Ba chân bốn cẳng bò lên, cũng bất chấp
lễ nghĩa tiếp khách là thế nào, xấu hổ chạy vội về phòng. Không còn mặt
mũi nào mà nhìn thế nhân nữa.
“Nàng không ở lại cùng nhau thảo luận sao?”
“…” Mẹ ơi! Tốt nhất là nàng còn mặt mũi để ở lại.
Khách vẫn còn run run khóe miệng, có vẻ
như đã phải nén cười rất lâu rồi. “Khó trách sao Mục đương gia lại muốn
cưới vợ một cách vội vã như vậy.”
Có người như sói như hổ như vậy, không mau cưới về một chút, đứa nhỏ cũng được sinh ra mất thôi.
“… Khiến ngài chê cười.” Thế nào… biến thành hắn cũng không còn mặt mũi nào nhìn người rồi sao?
Hôn lễ đã được quyết định cử hành vào ngày mồng 5 đầu tháng, chính là mười ngày sau.
Tất cả đều ấn theo kế hoạch của Ấp Trần, không nhanh cũng không chậm mà tiến hành.
Một ngày, vốn là đã hẹn trước với sư phụ đến đo đạc để cắt may cho bọn họ, nhưng nàng đợi mãi đợi mãi vẫn không
thấy hắn trở về, chỉ nhờ người nhắn lại. Nói rằng đang vội, không thể về được, đành phải để nàng đo giá y (áo cưới) trước.
Không đúng nha… Ấp Trần luôn xem hôn sự
là việc quan trọng hơn tất cả. Không ngờ lại vì việc khác mà bỏ rơi
nàng. Dù nghĩ thế nào cũng đều thấy rất khác thường.
Sau khi đo xong, nàng ra cửa hàng tìm. Tiểu nhị nói, đương gia đã đi ra ngoài với một người cực kỳ giống hắn.
Cực kỳ giống hắn, còn có thể là người nào nữa chứ? Nghĩ thế nào cũng chỉ có một mà thôi.
Ngươi giỏi lắm, Mộ Dung Lược! Đã nói là
không được đến quấy rầy hắn nữa rồi mà. Dám đem lời nói của ta nghe tai
này lọt ra tai kia à!
Nàng cảm thấy không yên. Chuyện đó, nàng chỉ nghe thôi mà trong lòng đã rất khó chịu rồi. Nếu Ấp Trần biết được, sẽ đau đớn đến mức nào đây?
Chỉ mong Mộ Dung Lược có thể khôn khéo một chút, đừng dại dột mà thú nhận tất cả.
Nàng kiềm chế cơn sầu lo đang tràn đầy trong lòng, đi về nhà chờ hắn.
Cố tình…
Hôm nay nhất định là một ngày đen tối chết người. Mọi việc đều không xong. Tất cả phiền phức đều nhằm cả vào ngày hôm nay…
“Muốn giữ lại… Thanh, Thanh Thanh đúng
không?” Gã đàn ông nói có vẻ bất định, ngập ngừng một lát rồi lại ưỡn
ngực nói: “Cũng không phải là không thể thương lượng. Ta thấy các ngươi
rất thân thiết với con bé. Rất muốn mang con bé về lại sợ các ngươi
không nỡ rời xa. Nhưng đó là cốt nhục tình thân, các ngươi cũng không
thể không giao trả lại có đúng không? Nói thế nào thì ta vẫn là cha ruột của con bé…”
Có mỗi một câu mà nói lòng vòng đến mười mấy hai mươi vòng. Mục Hướng Vũ nghe mà cảm thấy đầu óc mê man.
Cố nhẫn nại đứng nghe Tôn tú tài nói cả
canh giờ, nghe hắn tán hươu tán vượn xong, cuối cùng cũng nghe ra được
một chút manh mối.
“Ta có thể to gan thay ngài kết luận
được không… Phải làm sao mới có thể an ủi nỗi đau cốt nhục chia lìa của
ngài? Ngân lượng sao? Ngươi đau khổ đến mức nào? Cần bao nhiêu ngân
lượng mới đủ để bù đắp?”
Không ngờ nàng lại thẳng thắn như thế,
Tôn tú tài vừa thẹn lại quẫn, mặt đỏ bừng, bị lời châm chọc lạnh lùng
kia làm cho vô cùng xấu hổ.
Nhưng, con người một khi đã sợ nghèo thì nỗi nhục nào cũng không khổ bằng sự bần cùng. Hắn dám nhịn xuống nỗi
nhục nhã này, tiếp tục kiên trì: “Mục cô nương tội gì phải trì chiết như thế? Ngươi cũng không phải là kẻ tiểu nhân, qua lại đối nhân xử thế
cũng là vui vẻ tương trợ. Huống chi hiện thời, tiền tài đối với ngươi mà nói, chẳng đáng kể gì. Các ngươi lại yêu thích con bé này, coi như là
tạ ơn ta đã cho các ngươi một đứa con tri kỷ đi. Có hề gì đâu.”
Nói trắng ra, không phải là xảo trá sao?
Nàng có tiền là chuyện của nàng. Nàng
nguyện ý tiếp tế cũng là chuyện của nàng. Đó đâu có nghĩa là nàng rất
thích bị người ta lừa bịp, uy hiếp tống tiền.
Khá lắm, tên thư sinh kia! Chẳng phải
hắn ăn cháo đá bát lại còn không biết kiểm điểm đó sao? Hành vi hiện
thời có gì khác mấy tên vô lại ngoài đường phố đâu chứ?
Không, có khác đấy, khác ở chỗ càng vô
sỉ hơn, càng hạ lưu hơn! Dùng chính con gái của mình làm lợi thế để đến
lừa đảo. Hắn có còn là người không?!
“Khí khái của kẻ đọc sách, ta xem như có thêm kiến thức.” Nàng lạnh lùng phun ra một tiếng, cũng chẳng thèm dây
dưa với hắn nữa: “Muốn tiền thì ta đưa. Từ nay về sau không được để ta
nhìn thấy ngươi nữa.”
Ấp Trần dùng bao nhiêu tâm tư để chăm
sóc Thanh Thanh, yêu chiều Thanh Thân, nàng đã nhìn thấy cả. Với bọn họ
mà nói, con bé đã trở thành một phần da thịt của họ rồi, khó mà dứt bỏ
được. Nếu thật sự để Tôn Tú tài đưa con bé đi, thì lúc đó sẽ không thể
trấn an hắn giống như vừa tiễn bước cục cưng được. E rằng hắn sẽ náo
loạn nàng không dứt.
“Vũ nhi!”
Tiếng gọi vừa vang lên, nàng liền than
thầm “Thôi rồi!” Vốn muốn đuổi Tôn Tú tài đi trước khi hắn trở về, không ngờ lại vừa vặn để hắn đụng mặt.
Cũng không hiểu đã đứng ở ngoài phòng bao lâu, Ấp Trần chậm rãi đi vào, sắc mặt trầm lạnh.
“Nàng vào trong đi, để ta nói chuyện với hắn.”
“Dạ…” Chàng định xử lý thế nào?
Mục Hướng Vũ lo lắng, lui xuống, lẳng lặng đứng phía sau hắn.
“Tới đón con bé đi à?” Ấp Trần giật nhẹ
môi. Tư thái hoàn toàn giống như đang bàn chuyện làm ăn hay đang nói
chuyện thời sự vậy. “Để ta nhớ lại xem lúc trước ngươi đã nói thế nào.
Nếu ngày nào đó có thể thăng quan tiến chức, tất sẽ mang số tiền lớn đến để tạ ơn…”
Hắn trầm ổn ngồi xuống. Cầm bút lên,
thấm đẫm mực, lưu loát múa bút viết một trang dài. Những chữ những số cứ thế tuôn ra. “Ta cũng không tính gì đến tiền tạ ơn. Nhưng con bé ở đây
bấy lâu nay, chi phí chi tiêu, ăn mặc, tiền trả cho bà vú, còn có năm đó nó bị lên đậu, ngày đêm chăm sóc, tốn không ít tiền chữa bệnh; Còn tiền công hàng đêm phải thức dậy dỗ nó, không ngày nào có thể ngủ yên đến
sáng được; Con bé mọc răng, bị sốt, cứ khóc nỉ khóc non, trong lòng dù
làm cái gì cũng không an tâm; Con bé còn chưa ăn no thì ta cũng không
thể nào nuốt trôi cơm được; Lúc nào cũng ôm cũng dỗ, ngay cả lúc đi bàn
chuyện làm ăn cũng phải mang theo bên mình, vướng tay vướng chân… Mấy
cái đó, thêm thêm giảm giảm, bỏ qua số lẻ, tính chẵn cho ngươi một trăm
lượng. Đưa đủ tiền thì có thể mang con bé đi bất cứ lúc nào.”
Tôn tú tài nghe xong sửng sốt, há mồm
ngậm miệng, mãi vẫn không thể nói được một câu hoàn chỉnh: “Ngươi, ngươi đang tính khống, bộ nuôi sư tử sao…”
Tính khống? Hắn cười lạnh: “Thế nào?
Không biết nuôi một đứa trẻ lại phải tốn nhiều tâm huyết như vậy đúng
không? Lúc trước ngươi vứt con bé vào sân nhà ta, nói thoải mái lắm kia
mà, không nghĩ đến chuyện đó sao? Con bé tên là gì? Bây giờ bao nhiêu
tuổi? Tập đi thế nào? Bao giờ thì biết đi? Mọc răng khi nào? Bao lâu thì mở miệng nói câu đầu tiên? Thích ăn gì nhất? Không ăn cái gì? Một ngày
ăn mấy bữa? Ăn bao nhiêu? Có thói quen gì? Không cần nhiều, chỉ cần tùy
tiện trả lời ba câu thôi thì không cần đưa tiền nữa, ta cũng sẽ để cho
ngươi đưa con bé về.”
Tôn tú tài bị hắn nói cho á khẩu, không
trả lời được. Một câu nói hoàn chỉnh cũng không đáp ra lời: “Nó, nó tên… Thanh Thanh… Năm nay… hai tuổi… À ờ…”
“Đúng là người cha tốt!” Ấp Trần đứng
dậy, đem tờ giấy nợ đầy là chữ viết rậm rạp, ném lên bàn trước mặt hắn.
“Đem tiền đến đổi lấy con bé. Nếu không thì chúng ta hẹn gặp nhau trên
công đường đi. Ta cũng muốn xem, Thanh Thiên đại lão gia sẽ phán thế
nào!”
Hắn cũng không thèm để ý đến bộ dáng chật vật, sắc mặt xám như tro của Tôn tú tài, bước nhanh bỏ đi.
“Chuyện này…” Tôn tú tài nhìn Mục Hướng Vũ xin giúp đỡ. Hai mắt nhìn nhau, không cần phải nói nhiều.
“Chàng quyết định.” Nếu hắn không biết,
nàng còn có thể gạt hắn, lặng lẽ sắp xếp. Nhưng Ấp Trần đã lên tiếng
rồi, nếu nàng còn tỏ vẻ gì thì khác nào chọc dậy bánh xe. Lúc gặp chuyện thật sự, đối với mỗi một quyết định của hắn, nàng đều tuyệt đối tôn
trọng.
Nàng biết hắn không phải thật lòng muốn
làm khó dễ Tôn tú tài, cũng không thật sự muốn lấy một trăm lượng kia.
Từng lời nói gằn giọng kia, đều là sự yêu thương vướng bận sâu đậm dành
cho con bé. Đem Thanh Thanh giao cho một người cha hoàn toàn không biết
gì về con bé, chính là tất cả mối bất an của hắn.
Haiz… Quả nhiên, điều này sẽ làm cho tâm tình của hắn rất xấu.
Nhìn theo bóng lưng thẳng tắp đang bỏ đi, trong lòng âm thầm sầu lo.
Hôm nay hắn cực kỳ khác thường. Ngày
thường đối đãi, dù tức giận cũng đều có thể thản nhiên như không. Hôm
nay lại không thể khống chế, tức giận với Tôn tú tài, đủ thấy tình thế
rất không thích hợp.
Là… Mộc Dung Lược đã nói gì với hắn rồi sao? Họa vô đơn chí, cũng khó trách sao hắn lại khác thường như thế.
Cả đêm, Ấp Trần cũng không về phòng.
Nàng hiểu, trong lòng hắn không dễ chịu
gì, nên cũng không đi quấy rầy hắn. Vốn định tìm cách hỏi xem Mộ Dung
Lược đã nói với hắn những gì, nhưng tình huống hiện giờ, muốn hỏi cũng
hỏi không được.
Cả đêm hắn đều ở lì trong phòng Thanh Thanh. Trời vừa sáng, hắn ra khỏi phòng, sai người đi mời Tôn tú tài đến.
Nàng ở phía sau yên lặng nhìn, không nói một câu.
Đợi sau khi Tôn Tú tài đến, cũng không
quản xem người ta nghĩ thế nào, hắn chỉ vào cái rương gỗ đặt trong góc,
nói thẳng: “Bên trong là mấy bộ quần áo thường mặc và một ít đồ chơi mà
con bé thích nhất. Còn có con rối gỗ mà Vũ nhi may cho nó nữa. Con bé
rất yêu thích, nhất định phải ôm nó mới ngủ được. Nó rất có chính kiến.
Lúc mặc quần áo, bắt buộc phải mặc theo ý của con bé. Nó muốn màu vàng,
nếu ngươi cho nó mặc màu xanh, nó sẽ xị mặt ra, phụng phịu cả ngày.
Trước khi đi ngủ, không cần phải đặc biệt dỗ dành gì, cứ quăng có nó mấy món đồ chơi. Chơi mệt rồi nó sẽ tự mình ôm con rối gỗ mà ngủ. Nó cũng
hơi kén chọn. Chuyện này phải từ từ dạy bảo, không thể cứ thích ăn cái
gì là cho ăn cái đó, sẽ làm hư nó… Đúng rồi, con bé tên là Thanh Thanh.
Nó rất thích được gọi như vậy. Chỉ cần gọi một tiếng là sẽ vui vẻ tung
tăng chạy đến. Ta nghĩ, có lẽ cũng không cần sửa lại.”
Cả đêm hắn không ngủ, đêm tất cả sở
thích của con bé, từng món từng món chuẩn bị cho nó. Chuẩn bị xong xuôi
rồi, nếu thiếu thứ gì, sau này nhớ đến, lại đưa tới cho nó.
“Bây giờ, nó đã một tuổi năm tháng. Chín tháng học đi, tròn một tuổi thì đứng một mình được rồi. Bảy tháng mọc
răng, bây giờ ước chừng có đến mười cái. Câu đầu tiên nó nói rõ ràng
nhất chính là ‘Cha’, chừng hơn một tuổi thì nói được rồi. Gặp ai cũng
kêu, chẳng biết tiết chế gì. Thích nhất là ăn chè ngọt, bị Vũ nhi dạy hư rồi. Còn nữa, quyết không thể cho nó ăn măng, nó sẽ bị đi tiêu cả đêm.
Trước mắt thì một ngày ăn bốn bữa, số lượng vừa phải thôi… Nhớ kỹ chưa?”
Như thế, tương lai Thanh Thanh lớn lên,
nếu nó có hỏi đến chuyện hồi còn bé, ít nhất cũng có thể kể được vài
chuyện. Không có người làm cha nào lại có thể hoàn toàn không biết gì về con gái như thế cả. Hắn không cho phép.
Trông cái mặt khờ ngốc kia kìa, thôi bỏ đi.
Chìa ra một tập giấy chi chít chữ mà hắn đã liệt kê suốt đêm qua. Tôn tú tài có vẻ phòng bị, chậm chạp mãi mà
không dám đưa tay ra nhận.
“Yên tâm đi, không đòi nợ ngươi đâu. Ta
đem tập tính của Thanh Thanh và một vài điều cần lưu ý, tất cả đều liệt
ra đây cả rồi. Ngươi có mang theo bên người mà tham khảo. Lúc mới đầu
chăm sóc con bé cần đến rất nhiều.”
Cuối cùng, lưu luyến không rời, liếc mắt nhìn con bé đang ngủ say trong lòng một cái, nhẹ nhàng linh hoạt giao
vào tay Tôn tú tài. “Một đồng ta cũng sẽ không cho ngươi. Giá trị của
Thanh Thanh không thể dùng tiền để đánh giá được. Nếu ngươi thật sự muốn con bé, phải đối xử với nó thật tốt.”
Cái gì cần nói đều đã nói cả rồi, hắn liền xoay người đi nhanh vào trong.
Hoàn toàn không dự đoán được sẽ có kết quả như thế, Tôn tú tài nâng đứa bé đang ngủ say trong lòng, hoàn toàn ngớ ngẩn.
Lặng lẽ đứng xem hồi lâu, Mục Hướng Vũ
nhẹ giọng thở dài. Sau đó liền đuổi theo hắn, đến hậu viện thì bắt kịp.
Thấy hắn không có ý định dừng bước, nàng quýnh lên, túm lấy tay hắn. Làm vậy mới có thể khiến hắn dừng lại.
Trông thấy gương mặt buộc chặt, không
nói được lời nào của hắn, nàng không khỏi thở dài một tiếng: “Làm gì
vậy? Tiền bạc, chúng ta không phải không kiếm nổi. Rõ ràng là luyến
tiếc, vì sao lại bắt bản thân phải chịu đựng?”
Hắn đã yêu Thanh Thanh đến tận tâm khảm. Ngay cả Tôn tú tài ở ngoài chỉ ngẫu nhiên liếc mắt nhìn một cái cũng
biết hắn rất yêu Thanh Thanh nên mới có thể lợi dụng nó để đến uy hiếp.
Bây giờ như vậy… Sao phải khó xử mình như vậy!
Tiễn Thanh Thanh đi, chỉ sợ trong lòng hắn sẽ rỉ máu, đêm về khó lòng ngủ say được.
“Nếu vậy nàng cho rằng, ta nên dùng bao nhiêu tiền để mua Thanh Thanh mới hợp lý đây?”
Hắn hất tay ra, bỗng nhiên nhìn xuống:
“Tiền tài thật sự có thể giải quyết tất cả sao? Giá trị con người, có
thể dùng tài vật để so sánh sao? Hôm nay, chúng ta có thể dùng tiền để
mua đứt sự ràng buộc huyết mạch giữa Tôn Tú tài và Thanh Thanh, nhưng
sau này thì sao? Thanh Thanh lớn lên, nếu biết được thì sẽ khó chịu đến
mức nào? Con bé bị cha ruột của mình bán đi lấy tiền, bị xem là hàng hóa đưa lên bàn cân mặc cả… Nàng kêu con bé làm sao mà chịu nổi đây? Nàng
chưa từng bị xem là gói hàng, chưa từng bị đem ra mặc cả mua bán, làm
sao hiểu được bị giẫm đạp lên lòng tự trọng, thể diện là nhục nhã thế
nào!”
Không phải hắn luyến tiếc tiền tài mà là không thể trở thành đồng lõa. Hắn đưa, Tôn tú tài nhận, Thanh Thanh sẽ
thật sự trở thành giao dịch. Hắn không thể, cũng không cho phép Thanh
Thanh bị chà đạp.
Hắn xoay người bỏ đi, không để ý đến nàng đang ở phía sau, ngạc nhiên cùng khiếp sợ khôn kể.
Người nói vô tình, ngươi nghe có tâm.
Nàng cũng không đuổi theo.
Giống như đêm hôm trước, hắn cũng không về phòng ngủ.
Đến khi đêm dài thanh vắng, nàng nằm trên giường, không tài nào chợp mắt.
Lời hắn nói, vẫn không ngừng vang vọng mãi bên tai.
‘Nàng chưa từng bị xem là gói hàng, chưa từng bị đem ra mặc cả mua bán, làm sao hiểu được bị giẫm đạp lên lòng
tự trọng, thể diện là nhục nhã thế nào!’
Nàng không hiểu được, trong lòng hắn vẫn để ý đến.
Bị trở thành một gói hàng hóa để mặc cả
mua bán… Chuyện này nàng đã làm, chính vì vậy mới mua được hắn về. Nàng
không biết trong lòng hắn lại luôn luôn tồn tại vướng mắc như vậy. Hắn
chưa từng biểu hiện ra ngoài.
Hắn nói: ‘Giá trị con người, có thể dùng tài vật để so sánh được sao?’
Nàng biết mà! Nàng đương nhiên biết giá
trị con người không thể dùng tài vật để so sánh. Nhưng chính hắn đã bắt
lấy nàng, không phải sao? Bởi vì hắn bắt lấy nàng, tỏ vẻ muốn đi theo
nàng trước, cho nên nàng mới dẫn hắn đi. Lúc ấy, đó là cách duy nhất.
Nàng không nói hai lời, cho hết tất cả những gì nàng có, ngay cả một văn tiền cũng không chừa lại. Mọi người đều cười nàng coi tiền như rác,
cũng không sao. Nhưng chưa từng nghĩ dùng phương thức mặc cả để bình
phán về giá trị của một con người. Nàng đã rất cẩn thận, rất cẩn thật,
thật sự không hề chà đạp tự tôn. Không ngờ vẫn làm hắn bị tổn thương…
Hắn căm hận hành vi giao dịch bắt người
làm súc vật. Hành động của Tôn tú tài mới có thể khiến cho hắn không thể khống chế được cảm xúc. Còn nàng… lại cũng dùng phương thức mà hắn căm
hận nhất để làm nhục hắn. Hôm nay, nếu không có chuyện của Thanh Thanh,
khiến cho hắn vô tình thổ lộ tiếng lòng thì e rằng, suốt đời này hắn
cũng không cho nàng biết?
Thanh Thanh được Tôn tú tài ẵm đi có ba
ngày mà hắn đã không thiết nói chuyện, cứ ở mãi trong phòng Thanh Thanh. Ở đó cho đến quá nửa đêm.
Hắn không về phòng, cũng không cười nữa. Mặc cho mọi người ai ai cũng nhận ra, cảm xúc hắn rất tồn tệ.
Lúc hai người gặp mặt, luôn không nói
gì, lại mượn cớ bận công chuyện mà mạnh ai nấy đi. Nàng không biết hắn
vì chuyện của Thanh Thanh mà buồn phiền, hay là vì có vài phần do nàng.
Hắn chưa từng lạnh lùng với nàng như
vậy. Mục Hướng Vũ lẳng lặng đứng ở ngoài phòng hồi lâu. Hắn vẫn chỉ ngồi dựa vào bên giường, cứ nhìn mãi vào cái gối đầu, cái chén, cái áo bông
bé nhỏ của Thanh Thanh, không hề nhúc nhích.