Nếu thật sự tức giận, thì cứ mắng thẳng vào mặt nàng đi. Cứ buồn bã như vậy, muốn giúp cũng không được.
Vì thế, nàng chậm rãi tiến lên, tự mình nộp mạng cho hắn trút giận.
“Có muốn… trút giận, nói ra tất cả những bất mãn trong lòng hay không?”
Hắn ngước mắt nhìn nàng một cái, lắc
đầu, yên lặng tiếp tục xếp quần áo đang bày trên giường: “Ta quên chuẩn
bị chiếc áo bông mà Thanh Thanh thích nhất rồi. Nó không tìm thấy, sẽ
giận dỗi.”
Sống mũi nàng cay cay, không hiểu sao lại rất muốn khóc: “Hay là, thiếp đi đón Thanh Thanh về, có được không?”
Hắn cúi đầu suy nghĩ một lát rồi nhẹ nhàng lắc đầu.
“Không phải chàng rất nhớ nó sao?” Nàng
cũng vậy mà. Mới có mấy ngày không gặp mà đã rất nhớ khuôn mặt nhỏ nhắn, cực kỳ ngọt mịn, tiếng cười ê a của con bé, còn cả hương vị lúc được ôm thân thể mềm yếu của nó vào ngực nữa…
Thấy hắn vùi đầu sửa sang lại quần áo,
chẳng tỏ vẻ gì, nàng nhẹ giọng thở dài, ngồi xuống bên cạnh hắn, hất
chiếc áo bông nhỏ trên tay hắn ra. Hắn thuận thế kề dựa vào nàng, gối
đầu lên vai nàng, mặc cho nàng nhìn thấy tư thái vô cùng yếu ớt của
mình.
Cử chỉ hoàn toàn tin cậy lại vô cùng
thân thiết không muốn rời xa này, chỉ trong chớp mắt đã khiến trái tim
nàng vô cùng đau đớn: “Chẳng phải chàng đang buồn thiếp, không để ý đến
thiếp sao?”
“Vì sao?” Nàng đâu có làm chuyện gì sai, buồn nàng làm gì chứ?
“Bởi vì thiếp cũng giống Tôn tú tài.
Thiếp cũng như hắn, đã dùng hơn năm lượng để mua chàng về, làm tổn
thương đến tự tôn của chàng. Hôm đó đã nói rất tức giận mà.”
“Nói bậy!” Hắn mắng nhỏ: “Hai người
đương nhiên không giống nhau. Hôm đó ta nói, không phải muốn nhằm vào
nàng. Trước mặt nàng, những khinh thị và nhục nhã trước kia… ta không
muốn nhớ lại nữa. Nhưng mà Vũ nhi, ta thật sự rất mừng vì nàng đã đến,
nắm lấy tay và đưa ta đi. Đó là chuyện may mắn nhất cuộc đời ta. Nàng
chưa bao giờ và cũng không bao giờ cùng loại với đám người đó.”
Nàng chưa bao giờ coi thường hắn, hắn
biết chứ. Bằng không, vì sao hắn lại yêu nàng sâu đậm đến thế? Không ngờ nàng lại đa cảm như vậy.
“Vậy, vì sao mấy ngày nay không thèm để ý đến thiếp?”
“Trong lòng ta có chút khúc mắc…” Hắn
khó khăn dừng một chút, suy tư nên giải thích thế nào. “Ta muốn dành cho bản thân chút an tĩnh để lý giải nó rõ ràng. Đó không phải là cảm thụ
tốt đẹp gì. Ta không muốn… đem những cảm thụ âm u này phiền lụy đến
nàng.”
Vũ nhi của hắn, phải thuộc loại ấm áp tốt đẹp. Hắn thầm nghĩ, phải cho nàng những thứ tốt đẹp nhất.
“Ngốc quá! Vợ chồng là thế nào chứ? Vợ
chồng chính là chàng chuốc lấy đau khổ một mình, còn thiếp vẫn cứ thoải
mái sung sướng hay sao? Nếu vậy thì đừng kết hôn còn hơn.”
“Đừng!” Vất vả lắm mới dụ được nàng gật
đầu, nói thế nào cũng không thể để nàng hủy hôn vào lúc này. “Đừng hồi
hôn, ta nói, ta nói.”
Hắn ôm chặt lấy nàng, vùi mặt vào tóc
nàng, rầu rĩ nói nhỏ: “Ta chỉ sợ rằng, ta đã hại nàng… Vũ nhi, ta cảm
thấy bản thân rất thất bại. Vốn thật tình muốn đối xử tốt với người ta,
ta cho rằng bọn họ sẽ hiểu được, sẽ cảm nhận được ta bằng lòng vì bọn họ mà trả giá tất cả tâm ý. Nhưng mà… Cuối cùng đổi lấy, đều chỉ là oán
hận không đội trời chung. Có phải ta thật sự quá tệ rồi không, không
hiểu được yêu một người phải thế nào? Hắn như vậy, bây giờ lại đến Thanh Thanh… Muốn ta dùng bao nhiêu ngân lượng để đổi lấy con bé, ta cũng
không thấy tiếc. Nhưng ta rất sợ, tương lai nó cũng sẽ nói với ta như
vậy, hận ta ích kỷ, hận ta đã tự chủ trương thay nó quyết định tất cả,
chặt đứt tình thân cốt nhục của nó, quyền lợi có được tình thương yêu
của cha ruột…”
Thì ra, đây mới chính là nguyên nhân chính yếu khiến hắn đem Thanh Thanh trả lại cho Tôn tú tài.
Mộ Dung Lược chết tiệt, nhất định là đã
nói gì với hắn rồi! Mới gặp có lần trước mà giống như đã ảnh hưởng đến
hắn, làm cho hắn hoàn toàn khác thường.
Chuyện của Thanh Thanh tạm gác qua một
bên, từ những ý nghĩa lộ ra trong lời nói của hắn, nàng âm thầm đo lường xem, rốt cuộc hắn đã biết được bao nhiêu. Thử mở miệng hỏi: “Là… Mộc
Dung Lược sao?”
Thân mình hắn khẽ run lên: “Hắn đã nói với nàng rồi sao?”
Nói vậy nghĩa là, giống như hắn không cần ai đến nói cũng biết vậy…
“Chàng đã nhớ lại từ khi nào?” Nàng to gan đoán, cẩn thận chứng thực.
“Rất sớm.”
Quả nhiên! “Sớm thế nào?”
“Nếu không biết rõ lai lịch của bản thân thì ta sao dám cưới nàng?” Lỡ may hắn là giang dương đại đạo, chẳng
phải sẽ liên lụy nàng làm một tặc bà (vợ của giặc cướp), cùng hắn bỏ mạng nơi góc biển chân trời hay sao?
Ban đầu, quả thật có một thời gian thần
trí hỗn độn. Nhưng sau khi được nàng bỏ công điều trị, độc trong cơ thể
dần dần được quét sạch, ý thức cũng càng lúc càng tỉnh táo, rõ ràng. Hắn chỉ là… thuyết phục bản thân không nhớ, làm bộ như quá khứ không hề tồn tại, không cần đối mặt với những nỗi đau không thể chịu nổi đó nữa. Hắn chỉ là Mục Ấp Trần mà thôi. Được như vậy thì cuộc sống sẽ tốt đẹp biết
bao…
“…” Không ngờ có thể không để lộ dấu vết đến tận bây giờ!
“Nếu đã không nhớ nữa, vậy thì cứ coi hắn là người xa lạ đi. Sao còn bị hắn ảnh hưởng?”
Hắn khép mắt, lúc mở miệng nói tiếp thì
giọng nói đã khàn đặc. “Ta cũng đã tưởng rằng mình đã quên. Nhưng khi…
nhìn thấy hắn, lại vẫn nhớ đến vẻ mặt lúc hắn nói hận ta, nói… nếu như
trên đời không có ta thì tốt biết bao. Ta không biết, mình lại làm cho
hắn hận chết như thế.”
Mộ Dung Lược chết tiệt! Không ngờ còn dấu diếm, không nói những lời này với nàng.
Nghe được câu nói đó, trong lòng đau đớn đến chừng nào! Đó lại không phải là ai khác, mà là anh em song sinh như thể tay chân, tuy hai mà một của hắn.
“Có lẽ cũng giống như hắn nói, ta luôn
tự cho mình là đúng. Đối với ta mà nói, làm vậy là muốn hắn tốt. Nhưng
với hắn mà nói, chỉ là bố thí, thương hại hắn. Mặt ngoài luôn tươi cười, nhưng trong lòng lại chịu tổn thương nhục nhã. Nói ta chỉ vì không muốn bị bia miệng chê cười cắn nuốt, chỉ vì muốn thỏa mãn hình tượng giả
nhân giả nghĩa, giả đạo đức tốt nên mới đối xử tốt với hắn… Ta không
muốn Thanh Thanh cũng như vậy. Oán ta chỉ vì thỏa mãn lòng riêng của
mình mà giữ nó ở lại. Tự cho mình là đúng, tự cho rằng mình sẽ đối xử
tốt với con bé mà cướp đoạt đi thiên tính huyết thống, khiến nàng phải
tiếc nuối cả đời.”
Cái tên ngu ngốc này! Trong đầu sao lại suy nghĩ nhiều quá như thế. Vậy mà một câu cũng chẳng thèm nói với nàng!
Trong lòng bị thương nặng như vậy, lại
còn có thể giữ được trái tim ấm áp mềm mại, bằng lòng yêu thêm lần nữa,
cũng nguyện vì nàng mà trả giá…Nam nhân này, rốt cuộc còn có thể trân
quý hơn nữa không?
“Cái tên khốn khiếp Mộ Dung Lược kia có
phải là người đâu, cho nên không cần nói đến nữa. Chúng ta nói về chuyện con người là được rồi. Chàng thật sự tin rằng, trên đời này tồn tại
thiên tính huyết thống hay sao? Nếu vậy, mấy cô nương ở Câu Lan viện vì
sao lại phải vào đó?”
Nghe ra được lời ám chỉ mịt mờ sau lời
nói của nàng, hắn run lên. Cho dù biết rõ nàng chỉ tận lực nói quá lên
để hù dọa hắn thôi, nhưng cứ nghĩ đến chuyện Thanh Thanh có khả năng
cũng bị đối xử như thế, lập tức không thể không kinh tâm.
Trả con bé lại cho Tôn tú tài, thật sự
có phải là việc làm đúng đắn hay không? Ngoại trừ có chung huyết thống,
hắn có điểm nào xứng đáng làm cha?
Dừng một chút, nàng lại nói tiếp: “Mua chàng về, chàng có từng oán không?”
“Đương nhiên không có.” Được ở bên cạnh nàng, được nàng đối đãi vô cùng thật tình, có gì mà oán?
“Nếu vậy, vì sao chàng lại cảm thấy
Thanh Thanh sẽ oán hận? Chúng ta toàn tâm đối tốt với nó. Nhiều năm sau, chàng nghĩ xem trong lòng nó sẽ nhận ai là cha? Dù thế nào thì cũng tốt hơn là phải lưu lạc phong trần, ngày ngày oán hận vì sao lúc trước
chúng ta lại vứt bỏ nó…”
Vứt bỏ?!
Hai chữ trùng trùng, lập tức gõ tỉnh hắn.
Đúng vậy, huyết thống thì sao chứ? Mộ
Dung gia có bao nhiêu người cùng chung huyết thống với hắn, hắn muốn trở về sao? Tuyệt không. Biến hắn thành một thân độc độc thương thương, có
người nào lại không phải cùng chung huyết thống với hắn đâu?
Bần cùng cực độ và phú quý cực hạn, đều dễ dàng làm cho con người bị lệch lạc bản tính.
Hắn không cần, Thanh Thanh cũng không
nhất định cần. Bọn họ chỉ cần được đối xử thật tình, bằng lòng thật tình tiếp nhận những người thân bên cạnh bọn họ. Vậy là đủ rồi, là hạnh phúc lắm rồi.
Nghĩ đến điều này, hắn đứng thẳng dậy, vội vàng nắm lấy tay nàng: “Sáng sớm ngày mai chúng ta đi đón Thanh Thanh về!”
“Được.” Nàng mỉm cười, vuốt ve gương mặt hắn. “Vậy, bây giờ có thể về phòng ngủ được chưa? Đã nhiều ngày rồi
không được ôm chàng, thiếp ngủ không yên.”
“Ừm.” Hiếm khi nào thấy nàng làm nũng, hắn thuận thế ôm lấy chiếc eo nhỏ, theo con đường đầy ánh trăng, trở về phòng.
“Thật ra…” Lén liếc nhìn hắn một cái, lại ngậm miệng.
“Vì sao định nói lại thôi?” Ấp a ấp úng, không giống cá tính của nàng chút nào. “Nàng có biết không. Chỉ cần
không bảo ta rời xa nàng, cho dù nàng nói cái gì, ta cũng sẽ không tức
giận.”
“Thiếp biết chứ.” Cũng không phải vì sợ
làm hắn tức giận, nàng chỉ lo, có nhất thiết phải nói hay không mà thôi. “Ừm, thiếp nghĩ thế này. Mộ Dung Lược, thật ra… rất nhớ chàng. Nhưng
với cá tính của hắn, chàng cũng biết mà, rất chán ghét tình yêu, hẳn là
cả đời này hắn sẽ không thừa nhận. Nhưng thật sự, hắn rất yêu chàng, hắn hối hận đến chết.”
Ngoài miệng thì nói rất vô tình, rất độc ác nhưng vẻ mặt thì hiển hiện lên nỗi tịch mịch không thôi, hốc mắt
hồng hồng, giống như một đứa trẻ bị vứt bỏ, không ai yêu thương vậy. Có
là kẻ ngốc mới không nhận ra, có người đang khóc tìm ca ca (anh trai).
Hắn dừng chân một chút: “Vì sao đột nhiên lại nói giúp cho hắn vậy?”
“Ai thèm nói giúp hắn chứ, là nói thay
chàng thôi. Chàng thật tình chăm sóc hắn như vậy, hắn làm gì mà một chút cảm giác cũng không có được chứ?” Nàng chỉ muốn cho hắn biết. Tấm chân
tình đối đãi với người khác của hắn, không phải là hoàn toàn uổng phí.
Nếu biết thì trong lòng sẽ nhẹ nhõm hơn một chút.
Hắn tốt lắm, rất đáng được yêu thương,
đáng được quý trọng. Chỉ cần có thể làm cho hắn hiểu được điều này là
đủ. Về phần những chuyện khác, muốn đối mặt thế nào, xử lý thế nào,
trong lòng hắn nhất định sẽ có quyết định. Nàng chẳng cần phải hỏi đến
làm gì.
———– *** ————
Bọn họ cũng không cần phải đợi đến hừng đông.
Trong đêm hôm, hai vợ chồng bị tiếp đập cửa liên hồi đánh thức. Người gác cổng vào thông báo, nói là Tôn tú tài tới chơi.
Đã là canh ba rồi, nếu không phải là chuyện lớn thì sẽ không đến chơi vào nửa đêm thế này. Thanh Thanh bị làm sao ư?
Không kịp ăn mặc chỉnh tề, hai người vội vàng rời gường. Tùy ý khoác đại một lớp áo ngoài rồi đi vội ra đại sảnh.
Tôn tú tài vừa nhìn thấy bọn họ đến là
lập tức đứng dậy khỏi ghế, khẩn cấp trao trả đứa nhỏ đang khóc thét khóc thảm trong lòng cho bọn họ.
“Vì sao Thanh Thanh lại khóc dữ vậy?”
Con bé trợn mắt, trông thấy hình bóng quen thuộc, tin cậy nhất mới suy yếu mềm nhẹ gào lên một tiếng: “Cha…”
Ấp Trần vừa đưa tay ra ẵm, con bé liền khẩn cấp nhào vào lòng, vùi người vào lòng hắn, vô cùng ủy khuất mà khóc thút thít.
“Thanh Thanh ngoan, cha đây mà.” Dán má
vào khuôn mặt nhỏ nhắn nóng hổi của con bé. Nó khóc đến mức mặt đỏ ửng,
toàn thân suy yếu. Hắn nhìn thấy mà bủn rủn cả người lẫn tim.
“Vì sao lại thành ra thế này?” Lúc giao
vẫn còn là một cô bé vui vẻ khỏe mạnh, vậy mà chỉ mới có mấy ngày đã
biến thành một thân èo uột thế này là sao?
“Ta, ta cũng không biết đâu mà. Ta ẵm về nhà, nó vừa tỉnh lại liền khóc, dù có dỗ dành thế nào cũng vô dụng…”
Tôn tú tài cố gắng làm sáng tỏ rằng mình thật sự không hề ngược đãi con
bé. Nói thế nào thì cũng là con ruột của mình mà.
Vẻ mặt Tôn tú tài đau khổ, bắt đầu kể
lể. Đã nhiều ngày nay bị con bé hành đến là thảm. Thanh Thanh hoàn toàn
không giống như hắn nói: Lúc nào cũng cười toe, ngoan ngoãn hiền hòa,
gặp ai cũng kêu cha… Đã nhiều ngày này, nó chưa từng gọi cha đến một
lần. Cứ tỉnh lại liền khóc, khóc đến nỗi cổ họng khàn đặc, bị nhiễm
lạnh, toàn thân phát sốt. Thật sự không có cách nào, thành ra mới trả về đây. Con bé này thật sự rất khó hầu hạ, hắn thật sự không nuôi nổi…
Ấp Trần nghe xong, cau mày lại.
Đã khóc liền mấy ngày rồi, vậy mà đến bây giờ mới đưa về?
“Vũ nhi, về phòng khám cho nó xem sao,
xem phải khai thuốc thế nào, ta phải đi đến phòng thuốc bốc mấy thang
mang về.” Hắn ôm con bé đi vào trong nhà, giữa đường vẫn không quên thấp giọng tinh tế trấn an: “Thanh Thanh đừng sợ, về nhà rồi…”
Nhìn thấy tình cảnh này, Tôn tú tài cũng biết con bé không hề muốn về với hắn. Cho dù Mục gia chịu buông tay,
con bé cũng không chịu. Ôm về đã nhiều ngày rồi, chưa từng trông thấy
con bé tỏ ra thân thiết, hoàn toàn không muốn xa rời như vậy
Thôi, cho dù hắn có muốn nuôi cũng không nổi, cũng không muốn lại tự chuốc lấy tội. Đành xem như vô duyên thôi…
Nhớ đến gì đó, Ấp Trần dừng chân một
chút, ngoái đầu lại nhìn rồi bổ sung một câu. “Nếu ngươi muốn gặp con
bé, cửa Mục gia luôn rộng mở, ngươi có thể đến thăm bất cứ lúc nào.”
Hắn yêu thương con bé, muốn che chở cho
nó trưởng thành trong trạng thái vô ưu vô lự, nhận được đầy đủ tình yêu
thương và quan tâm, không muốn cắt đứt tình cảm cha con của nó. Ngày sau khi Thanh Thanh hiểu chuyện, hắn cũng sẽ không cố tình lừa dối hay cản
trở.
Vất vả cả một đêm, cuối cùng con bé cũng an ổn mà ngủ.
Nhưng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc. Liên tiếp mấy ngày sau đó, hắn chịu vất vả, khổ đến mức không nói nên lời.
Con bé thật chơi khó hắn. Mới dỗ dành cho nó ngủ yên, hắn vừa nhấc mông
lên chưa được bao lâu thì con bé lại khóc nỉ non, giống như muốn trừng
phạt hắn vậy.
“Ai kêu chàng thắt nút, tự đi mà gỡ
chứ.” Mục Hướng Vũ nói, đầy vẻ vui sướng khi thấy người gặp họa. Hắn thì ngủ không đủ giấc, mặt mày tiều tụy, còn nàng thì ở một bên vỗ tay,
trầm trồ khen ngợi.
Đáng đời hắn lắm. Ai kêu hắn chọc giận
con bé làm chi. Con bé cảm thấy bất an nên mới đòi bám riết lấy hắn,
không gặp một lát liền khóc liền nháo. Hắn bị chỉnh đến mức chẳng ngủ
yên được đêm nào, nhưng cũng rất cam tâm tình nguyện.
Chỉ cần chăm sóc Thanh Thanh ngày một hồi phục bộ dáng hồng hào đáng yêu, muốn trừng phạt hắn thế nào cũng được.
Vất vả lắm mới dỗ Thanh Thanh ngủ yên,
ngước mắt nhìn qua nữ tử đang nằm bên gường. Đại khái là cười nhạo đủ
rồi, lúc này không tiếp tục chê cười hắn nữa, chỉ chống khuỷu tay nằm
nhìn hắn.
“Nhìn cái gì?”
“Thiếp đang nhìn… thiếp thật có mắt nhìn, rất biết chọn nam nhân.”
Hừ, nói hờn nói mát mấy ngày nay, bây giờ mới đến vỗ về khen tặng, có phải hơi chậm hay không?
“Nam nhân này bị một con bé chưa đầy hai tuổi trừng phạt cái tội không đức hạnh, tốt chỗ nào?”
“Lòng dạ hắn rộng rãi, khoan dung độ
lượng, rất tốt. Trái tim hắn mềm mại, không oán không hận, cố gắng qua
ngày, rất tốt. Hắn rất biết yêu thương, yêu vợ thương con, tốt không chỗ nào chê. Hắn…”
“Đủ rồi, đừng nói nữa.” Hắn nhắm mắt lại, có chút thẹn thùng.
Chậc, mới khen có hai, ba câu mà đã đỏ mặt rồi, da mặt cũng thật mỏng.
Những lời kể trên, cũng không có lấy một câu khuếch đại. Hắn không hiểu được, lúc hắn nói với Tôn tú tài, hoan
nghênh đối phương đến thăm con bé bất cứ lúc nào, trái tim nàng đã chấn
động và rung cảm biết chừng nào, vì lòng vô tư và đại lượng của hắn.
Trải qua mọi chuyện, bởi vì được giải
thoát cho nên đã có thể dùng giọng điệu thản nhiên như đang nói chuyện
phiếm để nói về quá khứ của hắn. Chắp vá lại câu chuyện cũng biết được
trước khi hắn gặp nàng sống thế nào. Tâm thần hắn đần độn, vị vất ở bãi
tha ma sống dở chết dở. Từng ngủ trong những căn miếu đổ náy, ăn vỏ cây
cỏ dại sống qua ngày, chịu đựng độc tính trong cơ thể tàn sát bừa bãi,
đau đến tận xương tủy. Sau đó lại rơi vào tay buôn người, nhưng dù sao
cũng có miếng cơm ăn nên cũng chẳng thấy sao… Có thể sống sót đã là tái
thế làm người rồi. Thầm nghĩ, muốn bảo vệ cuộc sống an ổn hạnh phúc hiện có, vô tình lại nhớ lại được chuyện trước kia.
Hắn kể một cách lạnh nhạt, nhẹ tựa lông
hồng. Đổi lại là người khác, cho dù tâm tính không bị vặn vẹo thì cũng
trở nên âm u quái gở, lúc nào cũng nghi ngờ người khác. Có thể lại yêu
như vậy, cũng dám đón nhận tình yêu như hắn, có thể có mấy người?
Thật sự, nàng cảm thấy rất kiêu ngạo, nam nhân của nàng tài giỏi đến thế kia mà.
Lòng tràn đầy cảm động, muốn được thân
mật, nhưng con bé vẫn chưa ngủ say liền bị tiếng nói chuyện của bọn họ
nhiễu tỉnh. Chân mày vừa động, hắn vội đưa tay qua ôm dỗ thì bị nàng giữ lại, cười cười nói: “Chàng ngủ đi, để thiếp.”
Lương tâm cắn rứt sao? Mấy ngày nay đều khoanh tay đứng nhìn, muốn cùng Thanh Thanh trừng phạt hắn sao?
“Thanh Thanh, Thanh Thanh, mẹ chơi với con nha, đừng làm ồn cha ngủ…”
Ấp Trần nghe được giọng nói nhỏ nhẹ thân thương của vợ, khóe miệng mỉm cười, bình yên nhắm mắt, ôm trọn cả hai
vợ con trong vòng tay ấm áp của mình.