Hôn kỳ đã đến. Hiện nay, mọi chuyện đã được chuẩn bị sẵn sàng, chỉ còn thiếu bái đường nữa mà thôi.
Trước hôn kỳ ba ngày, Mục Hướng Vũ trở về nhà cũ ở. Trượng phu (chồng) của nàng còn tâm lý đến mức cho cả một đoàn tỳ nữ hộ tống, thay nàng
chuẩn bị tất cả. Mọi việc đều chẳng cần nàng phải động tay đến, chỉ cần
ngoan ngoãn chờ đám rước đến đón nữa là xong.
Ngày đầu tiên cũng rất tốt. Hết sai vặt
những người chung quanh lại đi tìm mấy hàng xóm cũ ôn chuyện. Nhưng đến
ngày thứ hai, nàng bắt đầu nhớ chồng nhớ con, chịu không nổi nữa.
Vì thế, nàng lại quay trở về.
Dù sao hắn cũng biết nàng không phải là
một cô nương hiền lành ngoan ngoãn chịu an phận gì đó. Nhiều nhất thì để hắn mắng hai câu. Mắng xong, chẳng phải sẽ tiếp tục dung túng, sờ sờ
đầu nàng rồi buông một câu: ‘Thôi bỏ đi, nàng có muốn ngoan ngoãn nghe
lời thì ta cũng không quen.’
Nàng ngọt ngào nghĩ, vụng trộm vào nhà
bằng cửa sau, muốn cho người ta một sự bất ngờ. Kết quả, ngược lại là
hắn làm cho nàng kinh hãi.
Bà vú ôm Thanh Thanh ở trong hậu viện hóng gió, nói cho nàng biết, chủ tử đang ở tiền thính tiếp khách.
“Là khách đến bàn chuyện làm ăn sao?”
“Hình như không phải. Là một danh nữ. Thoạt nhìn hình như họ đã có quen biết. Dáng vẻ rất xinh đẹp.”
“Tốt! Ta mới đi có một ngày mà đã cho ta hồng hạnh xuất tường*?!” Không an phận vậy sao?
“Phu nhân… Hồng hạnh xuất tường không phải dùng như vậy đâu…”
“Đó đâu phải là trọng điểm!” Hừ hừ, đợi
người ta đi rồi…Tốt xấu gì cũng phải dọa hắn một chút mới được. Nàng
được một lúc suy nghĩ nghiêm túc.
“Ngươi… sao lại biến thành thế này?” Nữ tử rưng rưng nước mắt, người run run, nói không thành câu.
“Ta vẫn là ta đó thôi, không hề thay đổi a.” Trái lại, hắn vẫn bình thản, hiền hòa cười trấn an nàng.
“Không giống mà, không giống mà…” Mạc Nhạn Hồi thì thào lặp lại, đau lòng đến mức không thể chịu đựng nổi.
Trước kia, hắn khí phách hiên ngang,
phong thái trác tuyệt, ôn nhuận như ngọc, là một mỹ nam. Nơi nào có hắn, nơi đó các cô nương không tài nào dời mắt đi được. Nhưng bây giờ, bây
giờ…
Hắn rốt cuộc đã phải chịu bao nhiêu khổ? Bị bao nhiêu tội?
Nàng không thể tưởng được, tên kia rốt cuộc đã trút bao nhiêu tra tấn cùng nhục nhã xuống người hắn, khiến cho một người vốn là thiên chi kiêu tử (con cưng của trời) được người người thèm muốn, biến thành bộ dáng thế này.
“Ta rất hận hắn…”
Hắn mặt mày vừa động, nhìn qua nàng. “Ngươi thật không hiểu, vì sao hắn phải làm như vậy ư?”
Nàng run rẩy, hai tay nắm chặt, nhắm mắt không đáp.
Hai người này… Ấp Trần thở dài.
Không biết cũng tốt, không muốn đối mặt
cũng thế. Nàng không đáp, hắn cũng sẽ không nhất thiết phải nhai mãi vấn đề này, chọc cho người ta khó chịu.
“Nhạn Hồi, hứa với ta, đừng làm tổn thương hắn.”
“Vì sao?” Nàng phút chốc ngước mắt, đã kinh ngạc hết nói.
Chẳng lẽ hắn… không hận sao? Tất cả mọi thứ, nguyên bản vốn đều là của hắn mà…
“Phải chịu đựng tất cả chuyện này là ta, cuối cùng ta vẫn là người có quyền quyết định, có trả thù hay không.”
Mà hắn đã không muốn trả thù, thì càng đặc biệt không muốn mượn tay nàng để trả thù. “Nhạn Hồi, ngươi vẫn còn nợ ta. Ta chỉ muốn ngươi lúc này
đây, nếu hắn làm gì có lỗi với ngươi, hãy vì ta mà tha thứ cho hắn lần
này. Dùng ân tình của ta để trả nợ cho hắn, như vậy xóa bỏ.”
“Không được!” Không thể thay hắn trả
thù, cũng không thể trả thù vì bản thân, hắn muốn nàng làm sao bây giờ?
Ngay cả hận cũng không được, nàng phải đối với Mộ Dung Lược thế nào đây?
“Ta biết, ép buộc nàng thế này là không
phải, nhưng… ít nhất thì, cứ xem như là nể mặt ta, xin ngươi đừng làm
tổn thương đến người thân nhất của ta.”
“Người thân nhất? Thân nhất! Thân nhất…” Nàng châm chọc. Mộc Dung Lược nếu từng niệm tình thân, sao có thể hạ
thủ được? Còn hắn, lại muốn nàng khoan thứ cho cái tên còn không bằng
loài súc sinh cầm thú đó hay sao!
“Ta không thể cưỡng cầu ngươi phải làm
thế nào. Chung quy, quyết định vẫn thuộc về ngươi. Nhưng người có tư
cách trách hắn nhất là ta mà cũng có thể tha thứ được. Người không đủ
lập trường để chỉ trích hắn nhất, thật ra lại là ngươi. Với trí tuệ như
ngươi, sẽ không thể không hiểu ta đang nói gì chứ.”
“Tài trí hơn người như ngươi, đã nhiều năm như vậy rồi, sao lại không biết…” Sao lại không biết tâm tư của nàng?
Rất nhiều lần rồi, nàng không khỏi hoài
nghi. Thật ra hắn giả câm vờ điếc, là vì không thể hưởng ứng tấm chân
tình của nàng, hay là… bởi vì muốn thành toàn cho đệ đệ thân yêu nhất
của hắn?
Nàng không hiểu, cũng không có cái thân
phận kia để hỏi thăm. Dù sao nàng cũng chỉ là một cái bóng phía sau hắn, chỉ là một cái bóng bé nhỏ không đáng kể. Ngoại trừ toàn tâm hộ vệ sự
an nguy cho hắn, còn lại, nàng không thể, cũng không có tư cách hy vọng
xa vời.
Nhưng đến cuối cùng, với sự toàn tâm hộ vệ của nàng, hắn vẫn xảy ra chuyện.
Hắn sẽ không hiểu được nàng đã hận bao
nhiêu. Không thể tha thứ người đã làm hại hắn, càng không thể tha thứ
cho sự thất trách của bản thân.
“Đó không phải là giá trị tồn tại duy
nhất của ngươi.” Dường như nhìn thấu suy nghĩ của nàng, hắn chậm rãi
nói: “Lúc trước ta mang ngươi về là xuất phát từ thiện tâm, chứ không
phải muốn ngươi phải đền đáp bằng thanh xuân cả đời, vì ta mà bỏ mặc sự
sống chết của mình, coi việc bảo vệ ta là sứ mệnh cả đời. Như vậy thì
nếu ta chết, ngươi sẽ thế nào đây? Việc thiện lúc ban đầu, bây giờ ngược lại, là một sai lầm đã hại cả đời ngươi. Đây vốn không phải là ý nguyện ban đầu của ta. Nhạn Hồi, Nhạn Hồi… Hãy suy nghĩ đến tâm ý của ta khi
đặt cái tên này cho ngươi.”
Nhạn đi, cuối cùng cũng có lúc nhạn về. Muốn nàng lui một bước, tầm mắt mở rộng, đừng cố chấp mà bỏ mặc sinh mệnh như vậy nữa.
Không ngờ, quay đầu hỏi lại nàng mang họ gì, chỉ nghe lạnh lùng đáp một chữ ‘Mặc’ (đừng), lập tức khiến hắn không thể nói được gì mất một lúc lâu.
Mặc Nhạn Hồi – đừng chờ mong nhạn về, đổ thành giống như hắn đang nguyền rủa vậy, hại nàng cả đời cũng chờ không thấy ngày tâm quy.
“Ngươi… thật sự sẽ không bao giờ trở về hay sao?” Vậy nàng ở lại nơi đó, còn có ý nghĩa gì nữa?
“Mộ Dung gia, ngoại trừ Mộ Dung Thao, còn có Mộ Dung Lược.” Hắn ngầm ám chỉ, ý nghĩa sâu xa mà nhìn nàng.
Nhưng cho đến tận bây giờ, đều không có ai nhận ra.
“Nhàn Hồi, phiền ngươi hãy thay ta nói
với hắn… Mộ Dung Thao đã không còn tồn tại nữa. Trên đời này, chỉ có Mộ
Dung Lược. Hắn, đã là duy nhất.”
Nếu tất cả, thật sự là niềm khao khát
ngày đêm, vậy thì hắn đã lui một bước mà thành toàn cho họ rồi. Về phần
phải làm thế nào để giữ vững chúng, thì phải nhờ vào bản thân hắn.
Đây coi như sự sủng ái cuối cùng mà kẻ làm huynh trưởng như hắn giành cho đệ đệ của mình.
Mạc Nhạn Hồi hiểu được. Hắn nói vậy không chỉ muốn nói cho Mộ Dung Lược nghe, mà cũng là nói cho nàng nghe.
Mộ Dung Thao, nói thế nào cũng không thể trở về được nữa. Nàng, có đợi cả đời cũng không đợi được.
“Tán gẫu gì mà lâu quá vậy! Nói nhiều quá đi…” Nàng đợi trong phòng, càng chờ càng buồn, càng chờ càng ngồi không yên.
Ban đầu vốn đã muốn đến tiền thính dọa
hắn một phen, nhưng vừa đặt chân đến trước cửa tiền thính, nàng lỡ đãng
nghe được vài câu, liền yên lặng thu chân, xoay người trở về phòng chờ
đợi.
Nàng giỡn thì giỡn nhưng cũng rất có tự trọng, không phải là kẻ không biết chừng mực.
Nhưng… Thật sự nhiều chuyện để tán gẫu đến thế sao?
Nói cái gì cũng không thèm thừa nhận đã
bị ghen tuông chọc thẳng lên mũi. Nàng đi tới đi lui trong phòng, giậm
chân tại chỗ. Lại cầm lên bộ quần áo mới may được một nữa may tiếp,
luyện tính tình trinh tĩnh…
Tính tình trinh tĩnh cái gì chứ! Lòng
yêu thương vợ triền miên, tình ý sâu nặng. Nàng không mù, hắn cũng không mù, bằng không, trinh tĩnh kia làm sao tốt đến vậy được?
Nhưng hắn chưa từng đề cập với nàng về đoạn tình này!
Mục Ấp Trần quả đúng là không biết sống chết, nhằm ngay lúc ghen tuông đang bốc ngút trời mà bước vào phòng.
Vừa thấy nàng liền ngẩn người. “Không
phải đã nói phải về nhà cũ ở mấy ngày sao, trước khi thành thân không
thể gặp nhau kia mà?”
Phải mà, không gặp mặt, để ngươi tận tình phát huy ‘Tình cũ’!
Vốn định phun ra mấy lời giấm chua mắng
mỏ hắn, bỗng nhiên hắn cười, tiến lên xoa xoa gò má nàng. “Mà thôi bỏ
đi, sớm biết nàng không an phận như vậy mà. Nếu nhất nhất đều nghe lời
ta, thật sự khiến ta thụ sủng nhược kinh.”
Bị hắn kiểm tra, cười một cái, tim gàn gì cũng đều mềm nhũn cả rồi, làm gì mà còn phun dấm chua nổi nữa?
Nàng bất đắc dĩ hừ hừ, “Tiễn ‘Bạn cũ’ về rồi à?” Rất tận lực nhấn mạnh hai chữ ‘Bạn cũ’.
Hắn tiến lên, đang muốn lấy chén châm
trà, nghe nàng nói với giọng buồn tang như vậy, có chút hoang mang ngoái đầu lại nhìn nàng.
“Hàn huyên cái gì thế? Có muốn kể cho thiếp nghe một chút không?” Vẫn làm ra vẻ lơ đãng, nhưng rõ ràng là muốn cho hắn biết mà.
Hắn suy ngẫm một hồi. “Cũng hàn huyên không ít…”
Yêu chủ tử, chẳng lẽ là số mệnh của phận nô bộc hay sao? Hắn đã vậy, mà Nhạn Hồi cũng thế.
Tâm ý của Nhạn Hồi, không phải hắn không biết. Sau này gặp gỡ Vũ nhi, mới chính thức hiểu được, cảm giác đó là
như thế nào. Ngày ngày đều nhìn thấy, lúc nào cũng nghĩ đến. Toàn tâm
toàn ý vì người mà tính toán. Để ở trong lòng, gặp mặt lâu ngày, rốt
cuộc đã khắc cốt ghi tâm.
Trước đây vốn luôn muốn lảng tránh,
không để mình nghĩ nhiều. Bây giờ mới biết, tấm chân tình của Nhạn Hồi
sâu đậm bao nhiêu. Nhưng sau khi hắn phụ lòng người ta rồi mà trời xanh
vẫn đối xử với hắn không tệ. Cho phép trong lòng hắn yêu thương một
người, và người đó cũng đáp lại chân tình của hắn.
Ấp, thấm vào ý, nếu không có Hướng Vũ, tại sao lại Ấp Trần? Cả đời này, hắn chỉ vì nàng.
Không cần nhiều lời, đã biết hắn cũng giống như Nhạn Hồi, tất nhiên có thể biết.
“Này này này, chàng than thở cái gì vậy!” Làm gì mà thở dài thườn thượt như thế, đang thương hương tiếc ngọc sao?
Hắn đoan trang ngay thẳng, vô cùng
nghiêm túc nói: “Ta luôn muốn nói chuyện rõ ràng với nàng. Nàng có biết
là… hai gian cửa hàng, còn có hiệu thuốc, đều thuộc quyền sở hữu của
nàng. Giấy tờ chủ quyền đều đã rành mạch để ở chỗ nàng. Số tiền thu chi
hiện nay, đều được ghi rõ ràng trong sổ sách…”
“Chàng… vì sao bỗng nhiên lại nói chuyện này?” Dấm chua nàng cũng không ăn, lập tức bị hắn làm sợ đến mức lắp bắp.
Nói rõ ràng ra như vậy, cũng không phải là chuẩn bị bỏ đi bất cứ lúc nào đấy chứ…
“Chỉ muốn giải thích rõ ràng với nàng
thôi. Cho đến nay, mọi thứ đều là của nàng, ta chỉ thay nàng quản lý mà
thôi. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nghĩ thế nào cũng đều cảm thấy, giữa chúng ta không mấy công bằng. Tuy là vợ chồng thì cũng phải tính sổ cho rõ.
Thừa dịp trước khi thành thân, chúng ta bàn điều kiện cho rõ ràng đi,
tránh cho sau này hai bên lại nói hai lời. Ta đã là thương nhân, việc
làm ăn lỗ vốn thì sẽ không bao giờ làm. Nàng cùng lắm cũng chỉ dùng có
hơn năm lượng bạc để mua ta về, nhưng ta đã trông quán, lo việc kinh
doanh, làm việc nhà, quản tất cả những việc lớn nhỏ … Tóm lại là quản
tất tần tật không bỏ chỗ nào, khiến cho bản thân phải làm lụng vất vả
chết khiếp. Ít nhất thì ta cũng phải có quyền yêu cầu chi lĩnh lương
bổng chứ?”
“Nói như vậy… hình như cũng có lý.” Nàng nghe mà sửng sốt sững sờ. Ngẫm lại, quả thật đã áp bức hắn quá đáng.
“Nàng cũng đồng ý?” Tốt lắm, lập tức nói là làm liền. Hắn mài mực cầm bút, cấp tốc múa bút.
Không hổ là người làm ăn. Tư thế thật sự là mười phần quyết đoán.
Nàng còn đang bị phong thái tự tin bình
tĩnh trong lúc đàm phán của hắn làm cho mê đầu choáng váng, hắn đã cực
lực tăng hiệu suất, đưa ra bản hợp đồng mới. “Nếu không có ý kiến gì thì điểm chỉ vào chỗ này.”
“Hả.” Mới xem qua điều khoản thứ nhất, nàng liền ngây người. “Một tháng bảy lần?”
Nàng xem xem điều khoản, lại ngửa đầu lên nhìn hắn, đảo qua đảo lại mấy lần.
Còn có thể có cái nào bảy lần? Giấy
trắng mực đen đều đã ghi rõ ràng, chính là chuyện mà vợ chồng thường làm trên giường đó đó. Tất nhiên cũng không phải là chuyện đắp cái chăn,
xoa bóp vai, mát xa cổ hay thay phiên ru con ngủ yên… gì đó rồi!
“Ơ… bộ nhiều lắm sao?” Bị ánh mắt khiếp
sợ của nàng nhìn lên, hắn không khỏi âm thầm tỉnh lại, nghĩ xem điều
kiện này có phải rất khắc nghiệt hay không. Có người thẹn thùng vì đã
nhân lúc cháy mà đi hôi của.
“Bên vợ không được vô cớ thoái thác?” Nàng giống như muốn xác nhận, đọc ra một câu.
“Ý nói là không được lý do, không được cò kè mặc cả, một lần cũng không thể thêm bớt.”
“Nếu không, nô bộc số khổ có thể hợp lý đình công?” Đây là uy hiếp sao?
“Rất hợp lý, không phải sao?” Nếu không có lương bổng, hắn tội gì phải vất vả?
Buồn cười! Nàng cũng nhìn không được
nữa. Dùng một chưởng đập một phát, chụp bản hợp đồng xuống mặt bàn, đứng dậy, đi đến gần hắn: “Bảy lần? Bảy lần? Bảy lần?! Thiếp tốn nhiều ngân
lượng như vậy, nấu bao nhiêu ấm thuốc, dưỡng chàng trở nên cường tráng
như vậy, một giọt chất độc cũng không còn. Chàng lại chỉ có năng lực một tháng bảy lần?! Còn lại, chàng muốn để dành cho ai hưởng hả?!”
Rất vô liêm sỉ, nàng yêu cầu một đêm bảy lần thì còn nghe được!
“Hả?” Ngón tay chỉ thẳng vào bộ ngực dày của hắn, càng chỉ càng nặng. Hắn mạo hiểm gây ra sơ suất lớn, cả gan
dám phỏng đoán ý của bề trên. “Ý nàng là… có thể thêm sao?”
Thật sự là từ khi mở niêm phong của bình nữ nhi hồng cho đến bây giờ, đã hơn một năm rồi, số lần hai người bọn
họ thân mật, nếu tính ra, ngay cả hai bàn tay cũng vẫn còn dư. Mỗi lần
nàng xoay lưng đi, hắn sẽ không làm. Bảy lần, đối với hắn mà nói, đã là
một sự ban ân lớn rồi. Cũng không dám đòi hỏi quá nhiều, nếu không, có
thể sẽ bi thảm đến cực điểm. Hắn cũng không muốn dùng chiêu hạ lưu này.
“Còn có câu này nữa… căn cứ vào lo lắng
ổn định hôn nhân lâu dài. Bên vợ phải tương đối thành ý, cố gắng yêu
thương phu quân. Vừa kính vừa yêu mới có thể tạo dựng hôn nhân mỹ mãn…”
Ấp Trần cũng biết, tình yêu là một
chuyện không thể dùng hợp đồng để ép buộc được. Chỉ có điều, viết ra để
an ủi mà thôi, tốt xấu gì thì cũng để nàng hiểu, nguyện ý cố gắng thử
hứa hẹn một lần. Trong lòng cũng cảm thấy vui sướng hơn.
“Được rồi, cái này thật sự có chút gian thương. Ta…”
Không đợi hắn nói xong, nàng nghiến răng oán hận. “Ít nhất thiếp cũng đã nói đến tám trăm lần rồi, vậy mà gọi là không yêu chàng sao?! Không ngờ còn dám làm ra sắc mặt oán phu, oán
nàng sao!
“Lúc đó nàng…”
“Ngày nào cũng dùng luận điệu như oan
hồn đòi mạng, ở bên tai thiếp truy hỏi ‘Có yêu ta không’, ‘Có yêu ta
không’… Phiền đến nỗi không thể ngủ được, là hỏi giả sao?”
A! Hóa ra…
“Nàng không ngủ?!” Hắn quả thật xấu hổ muốn chết!
“Vô nghĩa.” Nàng là ai! Người đời đều
tôn là quỷ tinh – Mục Hướng Vũ nha. Xưa nay chỉ có nàng chọc người ta,
muốn lừa bịp tống tiền nàng sao, nói dễ hơn làm! Đúng là cái tên không
biết sống chết!
Hắn vừa xấu hổ vừa quẫn, nhất thời ngũ vị tạp trần (5 vị ngọt chua cay đắng mặn trộn lẫn vào nhau).
Bản thân ngây thở ngu xuẩn, vừa đánh đã
thua, thật quẫn muốn chết. Nhưng… biết nàng không ngủ mà vẫn đáp lời hắn cả tám trăm lần, lại đều là thật tình thật lòng. Niềm vui sướng khó nói thành lời lập tức nhét đầy trái tim.
“Cho nên, là thật lòng yêu ta?” Đành bỏ
mặc sự xấu hổ mất mặt. Đây là lần đầu tiên hắn hỏi thẳng trong lúc nàng
tỉnh. Khát vọng, mong muốn được xác thật.
“Yêu yêu…” Tức giận đáp xong, nàng nhẹ
giọng, mang chút ôn nhu cùng ý cười, than: “Đồ ngốc! Không yêu chàng thì yêu ai bây giờ!” Bằng không, hắn cho rằng đêm đó, vì sao phải cùng hắn
bái thiên địa, vì sao phải mở bình nữ nhi hồng đã được niêm phong hai
mươi năm? Bộ tưởng rằng với ai nàng cũng làm vậy thật sao?
Trấn an xong nô bộc nhà nàng, nói mấy câu khiến hắn thỏa mãn cõi lòng, giống như con sư tử được vuốt lông, nhu thuần ôm ấp.
Mơ màng ngả dựa vào nhau một lát, nàng giơ giơ vật trong tay lên. “Hợp đồng thế nào? Còn ký hay không?”
“Ký chứ.” Giỡn hoài, người làm ăn mà,
nếu chỉ dựa vào hai ba chén mê canh mà đầu óc choáng váng, làm sao làm
ăn? Hơn nữa, hắn thật sự đã bị nha đầu tặc tử này làm sợ, giấy trắng mực đen là đáng tin nhất.
“Vậy… Không được vô cớ thoái thác này, vậy nếu có lý do thì sao?”
Nàng lúc nào mà chẳng có lý do… Ai nói lại nàng chứ!
“Miễn thương lượng.” Hắn rất kiên trì. Ai thèm quản có cớ hay vô cớ, không muốn nghe.
“…” Xem ra, hắn đã nín nhịn từ rất lâu, oán khí tận trời rồi.
“Mục Tân Liễu, chàng cảm thấy thế nào?”
“Cái gì thế nào? Mơ tưởng lảng sang
chuyện khác à.” Đó là chuyện chính yếu nhất, hắn tuyệt đối không… Bỗng
nhiên, hắn trừng mắt nhìn nàng.
“Hay là chàng thích Mộ Dung Tân Liễu?”
Là “Khách xá thanh thanh liễu sắc tân”**… Chính là ý chỉ … Tân Liễu đó sao?
Hắn ngốc đến thất thần, dời mắt về phía phần bụng của nàng, gắt gao nhìn chằm chằm, bất kể thế nào cũng không chịu dời mắt.
“Lại không thích à, thiếp cũng hết cách. Cảnh cáo chàng đó, không được đọc tiếp câu sau đâu đấy.”
Nàng có chết cũng không muốn nghe hai câu sau
Chính mình cũng thật là não heo mà, đến
lúc cần đặt tên thì tìm mãi không ra, mới nghĩ đến hai câu thơ đó… Xui
làm sao, lại chính là một bài thơ đưa tiễn! Cái gì nàng không chọn, đi
chọn bài thơ xui xẻo đó!
“Ta quên mất, tiếp theo vẫn còn mà nhỉ?” Hắn cực kỳ thức thời đáp.
“Ừm, tốt lắm.”
“… Thật sao?” Bàn tay to sờ sờ bụng nàng, vẫn cảm thấy rất chân thật. “Có đi khám đại phu chưa? Chắc chứ?”
“Thiếp đây chính là đại phu.”
…Phải ha!
Lại yên lặng một lát.
“Thật ra ta cũng không ngại đặt là
‘Dương quan’.” Nàng đã dám nói muốn đặt là Vị Thành, không có lý nào hắn không có can đảm đặt Dương Quan, nếu nàng thật sự sinh thêm vài đứa
nữa.
“… Mộ Dung Ấp Trần, chàng muốn chết sao?”
“Được, được, được, quên rồi mà.”
Cả nhà bọn họ muốn ở bên nhau cả đời.
Mấy câu thơ này không nhớ cũng thế, không dùng cũng được, vĩnh viễn sẽ
không xướng lên khúc tiễn đưa.
Ghi chú:
*Ưng liên kịch xỉ ấn thương đài,
Tiểu khấu sài phi cửu bất khai.
Xuân sắc mãn viên quan bất trú,
Nhất chi hồng hạnh xuất tường lai
Dịch:
Sợ chăng guốc phạm lối rêu
Mười lần gõ cổng, chín đều lặng thinh
Vườn bưng khó nhốt xuân xinh
Vượt tường hạnh đỏ một cành khoe bông.
Ở đây tác giả ý muốn nói, dù tường có cao đến mấy cũng không giấu nỗi một đóa hoa (ý nói người con gái) đang ở tuổi xuân thì.
Nhưng bây giờ câu nói “Hồng hạnh xuất tường” lại ý chỉ người phụ nữ trèo tường đi ngoại tình.
** Vị Thành khúc (Tác giả: Vương Duy – Trung Quốc)
Vị Thành triêu vũ ấp khinh trần,
Khách xá thanh thanh liễu sắc tân.
Khuyến quân cánh tận nhất bôi tửu,
Tây xuất Dương Quan vô cố nhân.
Khúc hát Vị Thành (Người dịch: Tương Như)
Mưa mai thấm bụi Vị Thành,
Liễu bên quán trọ sắc xanh ngời ngời.
Khuyên anh hãy cạn chén mời,
Dương quan ra khỏi ai người cố tri.