Mưa Rơi Ở Kim Thành

Chương 92: Chương 92: Câu dẫn! Nói chuyện!




EDITOR: ĐỘC LY

Nghiêm Thấm đối diện với anh, hơi nghiêng đầu, hỏi anh: “Anh Dịch Anh là đang sợ điều gì?”

Thẩm Dịch An không rõ bản thân đang sợ hãi cái gì.

Sợ rằng ba của mình cùng một giuộc ti tiện với Trần Minh Phàm hay là sợ cô giống với Trần Mộng Kỳ thật sự bị xâm hại?

Thẩm Dịch An hỏi cô: “Có phải em?”

Nghiêm Thấm nhìn anh, mỉm cười, nhẹ nhàng lắc đầu.

Thẩm Dịch An đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, trên người dường như có vật đè nặng cứ như vậy rơi xuống đất.

Chưa kịp truy cứu cô đã doạ anh sợ hãi một phen, một bóng dáng hướng tới chỗ này đi tới, Nghiêm Thấm nhìn thấy, túm chặt cánh tay Thẩm Dịch An kéo đến một chỗ ngoặt, thân thể cô gái nhỏ áp sát người anh, ánh mắt nhìn trên người Trần Minh Phàm đang đi đến.

Bạn đang đọc bản dịch không đầy đủ, chỉ được đăng tải duy nhất trên Wattpad, truy cập Wattpad DocLyHihi để đọc full chương. Đọc ở wattpad là tôn trọng công sức của Editor.

Thẩm Dịch An rũ mắt nhìn cái đầu tròn của cô: “Em biết lão?”

Anh đã nhận ra người đó là Trần Minh Phàm, như thế nào cô cũng biết lão?

Nghiêm Thấm ngẩng đầu: “Anh Dịch An, chúng ta đánh cược đi.”

Thẩm Dịch An: “Cái gì?”

Nghiêm Thấm nói: “Đánh cược Trần Minh Phầm sẽ không bị pháp luật trừng phạt, lão có thể thuận lợi đưa Trần Mộng Kỳ đi.”

Thẩm Dịch An: “Không có chuyện đó.”

Nghiêm Thấm mềm mại cười một cái, tiếp tục nói: “Nếu em thắng, tối nay anh Dịch An phải ngủ với em.”

Anh nhìn chằm chằm: “Từ ngủ này không nên nói ra từ miệng của một người con gái.”

Cô “Hừm” vớii giọng điệu nâng lên, “Danh từ cũng không được sao? Mỗi ngày anh Dịch An không cần ngủ sao?”

Thẩm Dịch An: “...”

Nghiêm Thấm chớp mắt: “Anh Dịch An đang nghĩ là......động từ sao?”

Hô hấp ấm áp, trêu trọc lòng anh.

Thẩm Dịch An hơi đẩy người ra, đã không còn thấy bóng dáng Trần Minh Phàm đâu nữa.

Mấy phút đồng hồ sau, Nghiêm Thấm lôi anh đến một góc đại sảnh, không chớp mắt chờ đợi, chờ đợi, nhìn đến Trần Minh Phàm tiến đến nắm cánh tay Trần Mộng Kỳ, lão đang vui vẻ chào hỏi cảnh sát xử lý vụ án, giọng điệu chính là đối với cô con gái nuôi vô cùng bất đắc dĩ cùng mệt mỏi.

“Làm phiền các anh rồi, đứa nhỏ này....Đứa nhỏ này luôn muốn dùng cách này để lấy sự chú ý của chúng tôi.....”

Trần Mộng Kỳ bị lão nắm chặt không nói một lời, không dám có bất cứ lời phản bác nào, Trần Minh Phàm còn mang đến luật sư để giải quyết sự việc.

Cứ như vậy, Trần Minh Phàm quang minh chính đại mang người......rời đi.

Nghiêm Thấm không thấy ngạc nhiên chút nào, nhưng trong lòng cảm thấy vô cùng nặng nề.

Lúc này Trần Mộng Kỳ bỗng nhiên quay đầu lại, ánh mắt cầu cứu nhìn bọn họ, Thẩm Dịch An- người ấp ủ pháp luật có thể bảo vệ kẻ yếu, trong lòng đã chấn động sau khi nhìn thấy ắnh mắt cầu xin của cô.

Anh đi dò hỏi cảnh sát xử lý vụ án: “Vì sao không cứu cô ấy?”

Gã cảnh sát uyển chuyển nói ra rằng đối phương đã đưa ra giấy giám định tâm thần của Trần Mộng Kỳ, hơn nữa, Trần Mộng Kỳ đến đồn cảnh sát quá vội vã thế nên không lấy được từ cơ thể cô chứng cứ có giá trị.

Nghiêm Thấm lẳng lặng đứng một bên, nhìn ánh sáng bên ngoài chói mắt, nhưng khi cô đưa tay lên che thì ánh nắng trước mặt đã biến mất.

Bóng tối không che được ánh nắng chói chang, nhưng có thể che chắn được những đôi mắt nhìn thấy ánh mặt trời.

Trên đường trở về, Thẩm Dịch An vẫn trước sau trầm mặc.

Nghiêm Thấm nghiêng đầu nhìn anh, ngẩng khuôn mặt nhỏ hôn anh, từ cổ đến cằm, từ sườn mặt lại đến khoé môi, điểm điểm nhẹ nhàng, giống y con vật nhỏ tham lam.

Thẩm Dịch An xoay đầu lại, cô không để ý, vừa đúng lúc hôn lên môi anh, cô gái nhỏ có chút giật mình.

Thẩm Dịch An đỡ gáy cô, dùng sức hôn lên.

Nếu luận về cấp bậc dụ dỗ, không thể phủ nhận cấp độ của Nghiêm Thấm đã nâng lên một bậc.

Tài xế phía trước qua gương chiếu hậu nhìn hai người hôn nhau, trong lòng không khỏi âm thầm cảm khái tuổi trẻ thật tốt, không cần bận tâm ánh mắt của người đời.

“Ong ong ong—”

Điện thoại của Nghiêm Thấm vang lên, là Doãn Kinh Mặc.

Cô gái nhỏ mềm mại nép trong ngực Thẩm Dịch An, điện thoại được kết nối, không kiêng dè, dịu dàng nói chuyện cùng Doãn Kinh Mặc.

“Về đến nhà chưa?” Hắn hỏi.

Nghiêm Thấm: “Sắp tới rồi.”

Bên này Doãn Kinh Mặc vội vã sắp xếp xong liền lập tức gọi điện cho cô, vì nghĩ rằng bọn họ có lẽ đã về đến nhà từ lâu: “Đi ra ngoài chơi?”

Nghiêm Thấm: “Ừm, anh Kinh Mặc xong việc rồi sao?”

Doãn Kinh Mặc: “Vẫn chưa.”

Cô gái nhỏ “Ừm” một tiếng.

Doãn Kinh Mặc nghe âm thanh mềm mại của cô, khẽ mỉm cười nói: “Em gái Nghiêm phải mau lớn lên.”

Nghiêm Thấm hỏi hắn: “Anh Kinh Mặc là muốn cùng em làm.....Ưm.”

Trước khi cô nói ra những điều không nên nói, Thẩm Dịch An đã che miệng cô lại, ánh mắt ngăn lại lời nói của cô, cô cứ như vậy nói ra cũng không khác đang tán tỉnh con trai là bao.

Thẩm Dịch anh nghe được âm thanh bên kia, hồ nghi mở miệng: “Em gái Nghiêm?”

Đầu lưỡi Nghiêm Thấm đưa ra liếm lòng bàn tay anh, như một chú mèo con ướt át, Thẩm Dịch An thu tay lại nhanh chóng, dường như cô gái nhỏ đã tìm được một cách chơi mới thú vị, ngồi trong lòng anh ôm chặt eo, nói chuyện phiếm với Doãn Kinh Mặc.

Cô cùng một chàng trai khác thân mật đồng thời vẫn không quên trêu chọc anh, trong mắt Thẩm Dịch An hiện lên vẻ phiền muộn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.