EDITOR: ĐỘC LY
Nhưng cô giống như chẳng thấy hành vi của mình có chút nào sai, trò chuyện cùng Doãn Kinh Mặc, sau đó ngẩng đầu lên hôn anh.
Anh tránh mặt sang một bên, cô liền đuổi theo cánh môi anh.
Tài xế bị hành động của Nghiêm Thấm làm cho ngốc, cô gái nhỏ xinh đẹp thanh thuần này, đang đồng thời hẹn hò với hai chàng trai?
Cuộc gọi kết thúc, Nghiêm Thấm xoay mặt anh lại, nhỏ giọng giận dỗi: “Anh Dịch An sao không cho em hôn?”
Thẩm Dịch An đè lại tay cô, đôi mắt thâm trầm, “Em nghĩ là vì cái gì?”
“Anh Dịch An tức giận sao?” Cô gái nhỏ lại nép vào ngực anh, giống như vô cùng quyến luyến, lại giống như rất thích anh, nhưng lời nói ra lại là: “Em nói chuyện cùng bạn trai của mình, anh Dịch An sao lại tức giận?”
Cô nói: “Vậy nếu em lên giường với anh Kinh Mặc, anh Dịch An sẽ phải tức giận như thế nào?”
Bạn đang đọc bản dịch không đầy đủ, chỉ được đăng tải duy nhất trên Wattpad, truy cập Wattpad DocLyHihi để đọc full chương. Đọc ở wattpad là tôn trọng công sức của Editor.
Cô nói Doãn Kinh Mặc là bạn trai của cô.
Thẩm Dịch An siết chặt tay, vậy sao còn đến trêu chọc anh?!
Cô gái nhỏ lưu luyến hôn anh, thì thầm: “Anh không thể tức giận, bởi vì anh không phải bạn trai của em, chúng ta không phải.....Yêu đương vụng trộm sao?”
Kẻ thứ ba chen vào trong tình yêu, không thể giận dỗi với bạn trai chân chính.
Thẩm Dịch An cảm thấy anh điên rồi mới có thể bị cô gái nhỏ này trêu chọc.
“Dừng xe!” Anh trầm giọng nói với tài xế phía trên.
Tài xế đã sớm bị lời nói của Nghiêm Thâsm làm cho sợ hãi, khắc sâu câu nói không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, bất tri bất giác cho xe dừng lại ở ven đường.
Thẩm Dịch An gạt cánh tay Nghiêm Thấm, không nói một lời xuống xe bỏ đi.
Nghiêm Thấm nhìn bóng lưng anh rời đi, bóp lại má, nhìn ra cửa sổ xe vài giây, nói với tài xế: “Sư phụ, đến số 76 đường Bình Kinh.”
Thẩm Dịch An không bắt xe, đi bộ về nhà.
Mất gần một tiếng đồng hồ, hôm nay là ngày thi đại học, trên đường tràn lan giấy thi.
Thẩm Dịch An dựa lưng vào ghế, ngơ ngác nhìn chiếc đồng hồ điện tử đặt trên bàn.
Bầu trời bên ngoài cửa sổ lặng lẽ chuyển thành màn đêm, đèn phòng ngủ bên cạnh cũng không hề bật sáng.
Thẩm Dịch An cầm điện thoại, thật lâu sau, cuối cùng lại ném sang một bên, cô có năng lực như vậy còn cần anh quản!
Cuối cùng, thời gian chuyển rạng sáng, anh vẫn không nhịn được bấm điện thoại gọi đi.
Thanh âm mơ mơ màng màng nhận điện thoại, là âm thanh bị quấy rầy giấc ngủ, “Alo?”
Thẩm Dịch An bất chợt cảm thấy bản thân thật nực cười, anh ở đây hiện tại do dự không ngủ được, lo lắng cô về muộn như vậy không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô hiển nhiên còn đang say sưa mộng đẹp.
Nghiêm Thấm tới căn phòng nhỏ bí mật thì cảm thấy buồn ngủ, nơi này mặc dù tu sửa rất đơn giản, kém xa so với Thẩm gia xa hoa, nhưng lại có thể làm cho cô có cảm giác an toàn.
Sau hai ngày cô mới trở lại Thẩm gia.
Thẩm Dịch An dậy rất sớm, thời điểm xuống lầu vừa lúc đối diện với cô, thờ ơ đi xuống.
Nhưng khi anh chuẩn bị đi ngang qua cô, cô gái nhỏ đột nhiên nói: “Em đi ngủ với anh Kinh Mặc.”
Giờ khắc này, Thẩm Dịch An cũng không biết tại sao anh lại tức giận, trong khoảng thời gian ngắn không thể kiềm chế cảm xúc kích động của mình, nắm lấy cánh tay cô, kéo người từ phòng khách ra ngoài sân.
Nghiêm Thấm bị anh nắm đau, giãy giụa một hồi, vẫn không thể thoát.
Thẩm Dịch An kéo cô tới sân sau của biệt thự, kiến trúc bị che khuất, nếu không tới gần sẽ không nhìn thấy người ở đây.
“Em vừa nói cái gì?”
“Anh Kinh Mặc rất dịu dàng, em bảo anh ấy hôn em, anh ấy liền hôn, anh ấy so với anh Dịch An, ưm.......”
Thẩm Dịch An tay đặt sau gáy cô, gắt gao thô lỗ hôn lên cánh môi mềm mại của cô, bàn tay siết chặt trên eo cô. Cô lúc này thật ngoan ngoãn, không như vừa rồi bộ dáng chọc giận người, yếu ớt nép trong lòng anh, mặc anh làm gì thì làm.
Nhưng Thẩm Dịch An biết, ngoan ngoãn chỉ là sự giả dối, cô thực sự chính là cô gái nhỏ biết chọc giận người khác.
Triệu Nhã Phỉ tâm tình hôm nay đặc biệt tốt, đi vào trong sân tưới hoa, ánh mắt Nghiêm Thấm quét qua, kéo anh vào một lùm cây, hai thân thể dán chặt vào nhau, “Dì Triệu ở bên kia.”
Triệu Nhã Phỉ trong mơ cũng không thể ngờ tới được Nghiêm Thấm đang ở dưới mí mắt bà ta tiếp cận con trai ưu tú của mình.
“Anh Dịch An, anh phải rất yêu, rất yêu em, nếu không.....Em sẽ đi tìm người khác.” hô hấp của cô nhẹ nhàng phả lên khuôn mặt thanh tuấn của anh, “Đi tìm người khác, bọn họ sẽ cho em thứ em muốn.”