Mưa Rơi Ở Kim Thành

Chương 118: Chương 118: Cô ấy không thích cậu




EDITOR: ĐỘC LY

“Chuyện của tôi không cần giải thích với cậu.” Thẩm Dịch An lạnh lùng nói.

Quý Hậu bật cười: “Tôi không quan tâm đến việc của anh, nhưng cô ấy........không được.”

Đôi đồng tử đen như gỗ mun liếc hắn một cái, lãnh đạm nói: “Cậu không phải mẫu người cô ấy thích.”

Một câu phản kích, đánh thẳng vào mạch máu.

“Khụ khụ khụ ——” Vương Quan Vũ bị sặc, thấy hai người đồng thời nhìn về phía mình, che miệng ho, giảm nhẹ sự tồn tại của mình: “Các cậu tiếp tục, tiếp tục đi.”

Quý Hậu “Bang” đặt chai bia xuống bàn, “Chúng tôi là anh em tốt, anh nói hươu nói vượn cái gì vậy.”

Bạn tốt, anh em, vào một số thời điểm có thể coi là cái cớ.....Rất hoàn hảo.

Thẩm Dịch An không muốn cùng hắn tranh luận, tất nhiên là không bị lý do đó của hắn thuyết phục.

Quý Hậu thấy Thẩm Dịch An liếc mình một cái thì giận sôi máu, mẹ nó quả nhiên là cái loại mặt liệt, nhìn vào càng thêm khó chịu,

Trần Mộng Kỳ và Nghiêm Thấm cùng nhau ra khỏi phòng.

“Quý Hậu, Trần Mộng Kỳ muốn sống ở tạm đây một thời gian, cô ấy ở phòng kia là được, các cậu.....”

“Ừ.” Quý Hậu hỏi cũng không có hỏi, cô nói muốn cho Trần Mộng Kỳ sống ở đây thì đồng ý lập tức, gọi Hầu Tử: “Đi mua thêm thịt về đây.”

Hầu Tử đứng lên nhanh chóng, đi về phía cửa lại quay đầu lại: “Cái kia, cậu thích ăn lẩu gì?” Hắn hỏi Trần Mộng Kỳ.

Bạn đang đọc bản dịch không đầy đủ, chỉ được đăng tải duy nhất trên Wattpad, truy cập Wattpad DocLyHihi để đọc full chương. Đọc ở Wattpad giúp Editor có động lực ra chương mới.

Trần Mộng Kỳ dừng một chút, sợ sệt nhút nhát nói: “Cái gì, cái gì cũng được.”

Vương Quan Vũ thấy thế sờ sờ cằm, trong mắt hiện lên vài phần nghiền ngẫm: “Chờ tao, tao với mày đi.”

Trong phòng khách bầu không khí nghiêm trọng, Vương Quan Vũ vẫn quyết định đi ra ngoài hít thở không khí, thuận tiện hỏi chuyện bát quái.

Nghiêm Thấm ngồi bên cạnh Thẩm Dịch An, để anh bóc hạt dưa cho mình. Ngón tay anh thon dài, động tác bóc hạt dưa đều lộ ra vẻ tao nhã, cô gái nhỏ ngồi bên cạnh trông mong, chờ đợi được anh chăm sóc.

Hầu Tử cũng rất nhanh trở về, Vương Quan Vũ thì cầm theo túi lớn túi nhỏ đồ ăn và thịt, còn mua thêm một túi đồ ăn vặt mà con gái thích.

“Ờm, Nghiêm Thấm, cái này cậu và......Bạn cậu cùng nhau ăn đi.” Nghiêm Thấm đang cắn hạt dưa, đột nhiên trong lòng bị nhét một túi đồ.

“Hôm nay sao cậu lại có tâm thế?” Nghiêm Thấm nghi ngờ hỏi.

“Tôi không......Mẹ nó, cậu lại chiếm tiện nghi của tôi, ai thèm có tâm với cậu.” Hầu Tử phản bác lại, chửi thề một câu, giật lại túi đồ ăn vặt đưa hết cho Trần Mộng Kỳ.

Nghiêm Thấm méo miệng, uỷ khuất nhìn chằm chằm Thẩm Dịch An: “Cậu ta bắt nạt em.”

Thẩm Dịch An lại đưa hạt dưa cho cô, “Đợi lát nữa mua cho em.”

Cô gái nhỏ vui vẻ cười lớn, “Vâng.”

Hầu Tử cảm thấy tám phần là đầu óc Nghiêm Thấm hỏng rồi, nếu không cô gái ngày trước cầm chai rượu dám xông lên theo chân bọn họ đi đánh nhau sao lại biến thành loại người không ra người quỷ không ra quỷ thế này.

Mọi người vây lại cùng ăn lẩu, vô cùng sôi động, trước mặt Vương Quan Vũ và Hầu Tử bày không ít rượu.

“Tiếp theo.” Quý Hậu ném cho Nghiêm Thấm một ly.

Theo bản năng Nghiêm Thấm vươn tay ra cầm, nhưng người ngồi bên cạnh cô rõ ràng đã nhanh hơn cô một bước, Thẩm Dịch An vững vàng cầm lấy, “Cảm ơn.”

Quý Hậu cười như không cười: “Nếu anh muốn uống thì nơi này rất nhiều, sao phải đoạt của một cô gái.”

Thẩm Dịch An bình tĩnh mở nắp lon bia, “Cô ấy không uống rượu.”

Nghiêm Thấm bĩu môi: “Em muốn...”

Thẩm Dịch An cúi đầu liếc cô một cái, khuôn mặt xinh đẹp của cô gái nhỏ nhẹ nhàng nâng lên, nâng ly rượu trong tay anh uống một hớp, “Muốn uống.”

Thẩm Dịch An nhìn cô, nhiều ít cũng có phần bất lực, “Có anh ở đây mới có thể uống.”

Nghiêm Thấm: “Em uống bia sẽ không say.”

“Cũng không được.” Anh nhấp rượu, nói.

Trần Mộng Kỳ nhìn hai người câu ra câu vào, trong mắt hiện lên vẻ trầm tư: Nghiêm Thấm, đối với anh ta.......Thật sự chỉ là lợi dụng thôi sao?

Buổi tối.

Thẩm Dịch An đã in ra hầu hết tài liệu quan trọng liên quan đến Trần Mộng Kỳ cùng với một số bình luận trên Weibo nhằm vào Trần Mộng Kỳ. Anh cũng đang bàn luận với luật sư về phương diện này trong khoảng thời gian khá lâu.

“Cốc cốc cốc—”

Thẩm Tuấn Tài đẩy cửa vào: “Vẫn chưa ngủ sao?”

Thẩm Dịch An ngừng lại một lúc, sau đó cầm vở bài tập che trên đống tài liệu, “Hẹn gặp lại.”

Thẩm Tuấn Tài liếc mắt nhìn đống tài liệu trên bàn anh: “In cái gì nhiều vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.