EDITOR: ĐỘC LY
Thẩm Dịch An: “Một ít.....tài liệu ôn tập.”
Thẩm Tuấn Tài gật đầu: “Cuối cấp học tập vất vả, mẹ con nấu canh sâm tẩm bổ, gọi con xuống uống.”
Thẩm Dịch An: “Được.”
Hai người cùng xuống lầu, Thẩm Tuấn Tài hỏi han tình hình học tập của anh, một nhà ba người ngồi trên bàn ăn, vẫn duy trì sự hài hoà.
“Đứa nhỏ Nghiêm Thấm này từ khi ở lại trường cũng hiếm trở về, không biết trong lòng đối với tôi có ý gì không nữa.” Triệu Nhã Phỉ tỏ vẻ bối rối thấp giọng thở dài một hơi.
Bạn đang đọc bản dịch không đầy đủ, chỉ được đăng tải duy nhất trên Wattpad, truy cập Wattpad DocLyHihi để đọc full chương. Đọc ở Wattpad giúp Editor có động lực ra chương mới.
Đối với việc vợ mình tự ý sắp xếp, đương nhiên Thẩm Tuấn Tài vô cùng bất mãn, nhưng trước mặt Thẩm Dịch An cũng không dám làm trò gì, uống mấy ngụm canh rồi đi lên tầng nghe điện thoại.
Thẩm Dịch An dừng một lúc, mắt nhìn mẹ mình, về việc liên quan đến Nghiêm Thấm không có nói câu gì, càng nói sẽ càng sai.
Nhìn Thẩm Tuấn Tài đã đi lên tầng, sắc mặt của Triệu Nhã Phỉ không được tốt lắm, uống canh nhân sâm, bà nói: “Cô của con không may bị ung thư cổ tử cung, con có thời gian thì gọi điện hỏi thăm cô ấy, khi nào đi thăm một chút.”
Thẩm Dịch An ngẩng đầu: “Ung thư cổ tử cung?”
Triệu Nhã Phỉ gật đầu: “Tỷ lệ mắc bệnh này rất cao, hồi đó vaccine HPV cũng chưa được phổ biến, ai....Đều là số cả, giờ phát hiện thì đã là giai đoạn giữa rồi, sau này không biết sẽ như nào nữa.”
Thẩm Dịch An giống như thuận miệng hỏi một câu: “Hiện tại có thể tiêm không?”
Triệu Nhã Phỉ ngậm ngùi nói: “Cô con đã qua tuổi được tiêm, không còn tác dụng gì nữa, vaccine này tiêm lúc còn trẻ thì càng tốt.”
Thẩm Dịch An trầm mặc, “Ừm” một tiếng.
Thẩm Tuấn Tài đi lên tầng, bảo thư ký gửi văn kiện đến đây, trong thùng rác bên cạnh có một tờ giấy A4 bị in lỗi, nội dung trên đó nói về luật bảo vệ trẻ vị thành niên khiến lão chú ý đến.
Thẩm Tuấn Tài khom lưng lấy trang giấy từ thùng rác, nheo nheo mắt, sau đó đi đến phòng ngủ của Thẩm Dịch An.
Gạt quyển bài tập che đậy phía trên, Thẩm Tuấn Tài nhìn tập tài liệu in ra bên dưới, từng trang đều là tài liệu pháp lý, vụ án và......Toàn bộ sự kiện về Trần Mộng Kỳ trên Weibo gần đây.
Thẩm Tuấn Tài nheo lại mắt, việc này của Trần gia có thể nó là nháo đến mức huyên náo, Trần Minh Phàm cũng đã trở thành đối tượng bị bàn luận, tiêu tốn không ít nhân lực để đào sâu vụ này nhưng không hề thu lại được gì, xem ra đã được dập xuống rồi.
- --
Ký túc xá.
Sau khi tắt đèn, Nghiêm Thấm nằm giường tầng trên, nói chuyện cùng với Thẩm Dịch An.
Nghiêm Thấm: Không ngủ được.
Thẩm Dịch An: Nhắm mắt lại, một lát là ngủ rồi.
Nghiêm Thấm: Em nhớ anh.
Qua một hồi lâu, Thẩm Dịch An mới phục hồi tinh thần, cũng chỉ nhắn lại một chữ: Ừm.
Nghiêm Thấm: Em muốn ôm anh ngủ.
Chàng trai đang tìm hiểu về vaccine phòng bệnh ung thư cổ tử cung trên mạng, một lúc sau mới trả lời:.......Ngủ ngon.
Nghiêm Thấm: Em muốn làm anh khóc không ra nước mắt.
Sau đó là sự trầm mặc hồi lâu, khi Nghiêm Thấm cho rằng anh sẽ không trả lời, bên kia đột nhiên gửi đến một bức ảnh, Nghiêm Thấm kinh ngạc, còn nghĩ rằng anh gửi cho mình một bức ảnh khiêu dâm, kết quả vừa mở ra: Biểu đồ so sánh của ba loại vaccine HPV.
Nghiêm Thấm:?
Thẩm Dịch An: Sắp tới đi tiêm vaccine HPV 9-valent.
Nghiêm Thấm:?
Thẩm Dịch An: Năm nay vừa lúc.
Loại vaccine HPV 9-valent phòng ngừa ung thư cổ tử cung hiệu quả nhất, cũng có giới hạn độ tuổi nghiêm ngặt từ 16-26 tuổi, vừa vặn năm nay cô 16 tuổi.
Nghiêm Thấm: Không cần, đau lắm.
Thẩm Dịch An: Anh đi với em.
Nghiêm Thấm do dự: Vậy cũng không.
Thẩm Dịch An:.
Hiển nhiên anh không muốn hỏi ý kiến của cô nữa, chỉ nghĩ rằng cô đang giở tính trẻ con.
Nghiêm Thấm xuống giường, bật đèn bàn của mình lên, lấy chiếc hộp màu sặc sỡ và thanh sô cô la.
Tôn Nhạc Nhạc thấy được ánh sáng thì tò mò, nhìn xuống Nghiêm Thấm đang ở dưới, nghiền vụn sô cô la và thêm những viên thuốc màu trắng không rõ, cuối cùng tự mình ăn nó.
Tôn Nhạc Nhạc nghi ngờ nhìn chiếc hộp nhỏ mà cô để sang một bên, mặc dù lần trước hai người đã bị phạt vì xích mích trong ký túc xá, nước sông không phạm nước giếng nhưng sâu bên trong Tôn Nhạc Nhạc vẫn ôm mối hận.
Đã ở chung trong nửa năm, Nghiêm Thấm cũng chưa bao giờ nói chuyện với mọi người, vừa trở về thì thui thủi một mình, chỉ cảm thấy cô vô cùng quái dị.
Khi cô đang híp mắt theo dõi từng cử chỉ, Nghiêm Thấm bỗng nhiên quay đầu lại, không sai không lệch bốn mắt nhìn nhau, Tôn Nhạc Nhạc có tật giật mình vộ vàng nằm sấp xuốg giả vờ ngủ.
Nghiêm Thấm mặt không cảm xúc thu dọn đồ đạc rồi đi đánh răng.
Ánh mắt Tôn Nhạc Nhạc nhìn về phía tủ quần áo đóng chặt của cô, chẳng lẽ Nghiêm Thấm có bệnh gì?