Mưa Rơi Ở Kim Thành

Chương 120: Chương 120: Nghiêm Thấm, đã xảy ra chuyện!




EDITOR: ĐỘC LY

“A, cậu lấy ở đâu ra vậy? Ký túc xá không phải không cho phép mang vật nuôi vào sao?” Từ Tư Nam trở về sau giờ nghỉ trưa nhìn thoáng qua Tôn Nhạc Nhạc đang chơi đùa với mèo trên bàn.

Tôn Nhạc Nhạc: “Suỵt, nhỏ giọng thôi, tôi sẽ giữ nó trong ký túc xá hai ngày, đợi đến thứ sáu nghỉ sẽ mang về.”

Từ Tư Nam vươn tay ra vuốt ve, “Vậy cậu phải giấu cho kỹ, ngàn vạn đừng để quản túc phát hiện, nếu không sẽ bị phạt.”

Bạn đang đọc bản dịch không đầy đủ, chỉ được đăng tải duy nhất trên Wattpad, truy cập Wattpad DocLyHihi để đọc full chương. Đọc ở Wattpad giúp Editor có động lực ra chương mới.

Lúc này Nghiêm Thấm đeo tai nghe tiến vào, Tôn Nhạc Nhạc thấy thế cất cao giọng nói: “Chỉ cần không có người mách lẻo thì sẽ không bị phát hiện, trong cái ký túc xá này chỉ có mình chúng ta biết.”

Nghiêm Thấm nghe được, nhưng đầu cũng không thèm nâng, thay đổi dép sau đó lên giường, động tác lưu loát liền mạch.

Thấy cô coi mình như không khí, Tôn Nhạc Nhạc cắn chặt răng.

Dương Nghệ vào sau Nghiêm Thấm, Tôn Nhạc Nhạc lập tức lớn tiếng nói: “Dương Nghệ, cậu nhìn xem mèo của tôi đáng yêu không?”

Gia cảnh nhà Dương Nghệ không tốt, cứ cách nơi cô sống mười mét lại thấy mèo hoang, đã từng bị mèo hoang cào phải đi tiêm vaccine phòng dại nên cô không mấy hứng thú với vật nuôi, nhưng cô không dám đắc tội với Tôn Nhạc Nhạc, chỉ tiến tới ra vẻ thích thú vuốt ve mấy cái.

Chỉ là cô không nghĩ tới, lời nói tiếp theo Tôn Nhạc Nhạc nói chính là: “Tủ quần áo của tôi đã đầy rồi, tủ của Dương Nghệ cậu không phải không nhiều đồ đạc sao? Khi đi học thì mèo con để trong tủ của cậu đi.”

Nụ cười Dương Nghệ cứng đờ: “Nhưng....”

Tôn Nhạc Nhạc: “Cậu không muốn?”

Dương Nghệ chỉ có thể lắc đầu, “Không phải.”

Tôn Nhạc Nhạc lấy từ tủ vài bộ quần áo ném cho cô: “Cái này cho cậu, tôi mặc hai lần nhưng mặc không hợp. Cậu phải chăm sóc tốt cho mèo con của chúng tôi nhé.”

Giờ nghỉ trưa kết thúc, Nghiêm Thấm cũng không rời giường, bởi vì Thẩm Dịch An đặt lịch hẹn cho cô đi tiêm vaccine vào cuối tuần, cô ghét nhất là tiêm.

“Nghiêm, Nghiêm Thấm, cậu không đi học sao?” Tôn Nhạc Nhạc vui mừng khoác tay Từ Tư Nam rời đi, chỉ còn lại Dương Nghệ nán lại đi vệ sinh, thấy Nghiêm Thấm vẫn còn trên giường, do dự lúc sau mới hỏi.

Nghiêm Thấm ngồi dậy, chứng kiến cô không muốn nhưng vẫn khoá con mèo trong tủ của mình, nhìn thêm hai lần, “Nếu con mèo này xảy ra chuyện gì, cậu sẽ chỉ thêm đắc tội cô ta.”

Thậm chí so với trực tiếp từ chối còn tệ hơn.

Dương Nghệ chần chờ nói, “Chắc là.......Sẽ không có chuyện gì?”

Nghiêm Thấm không nói gì nữa, lời nhắc nhở dừng ở đây.

Đi vào lớp, Quý Hậu và Vương Quan Vũ bước vào, Kim Thần luôn luôn ồn ào lại không thấy mặt mũi đâu, “Hầu Tử đâu?”

Quý Hậu: “Xin nghỉ.”

Nghiêm Thấm khó hiểu: “Ốm?”

Quý Hậu: “Theo đuổi con gái.”

Nghiêm Thấm kinh ngạc, “Hầu Tử thích ai?”

“Khụ khụ khụ.” Vương Quan Vũ ho nhẹ hai tiếng, “Hầu Tử đến phòng nhỏ.”

Ở bên ngoài bọn họ sẽ không nhắc tới tên Trần Mộng Kỳ, phòng ngừa gây thêm phiền toái cho cô.

Nghiêm Thấm hơi hơi nâng mắt, “Hả? Ý cậu là Hầu Tử thích......Cô ấy?”

Vương Quan Vũ: “Đại khái là, tôi chưa thấy hắn quan tâm cô gái nào như vậy.”

Chuông vào học vang lên, Hầu Tử lúc này mới thở hổn hển chạy vào, giáo viên cũng không trông mong bọn họ có thể tuân theo khuôn phép, thấy thế cũng không nói gì thêm.

“Này này.” Vương Quan Vũ ra hiệu với Hầu Tử: “Dứt ra được rồi?”

Hầu Tử ngượng ngùng sờ sờ gáy, cười hai tiếng.

Trong giờ học còn quái dị hơn, Nghiêm Thấm quay đầu lại thế nhưng lại thấy Hầu Tử đang......Đan khăn?

Lại còn là bộ dạng rất nghiêm túc.

Vương Quan Vũ hiện tại nhìn thấy cảnh như vậy cũng không trách, đối với những hành động kỳ quái của hắn giờ đã có thể tiếp thu được.

Sau khi tan học, Hầu Tử chào một tiếng rồi chạy đi.

Nghiêm Thấm nghiêng đầu nhìn về phía hắn rời đi, “Cậu ấy như vậy đã bao lâu rồi?”

Vương Quan Vũ: “Từ lần đầu tiên gặp mặt, sau đó thì ngày nào cũng nói không dứt.”

Quý Hậu tuỳ ý ném một câu: “Con cái lớn khôn, rời xa cha mẹ.”

Nghiêm Thấm: “.......”

Bọn họ bên này vừa nói vừa cười trêu ghẹo, còn Hầu Tử bên này khi đến phòng nhỏ đã thấy điều gì đó không ổn, cửa đã mở sẵn.

“Trần Mộng Kỳ?”

“Trần Mộng Kỳ cậu ở đâu?”

Hắn gọi liên tục hai lần, đều không được đáp lại, trong nháy mắt mồ hôi lạnh chảy xuống: Không thấy người!

Đến cửa cô cũng không dám ra, không có khả năng đi ra ngoài!

“Ong ong ong ong ong ——”

Điện thoại Nghiêm Thấm vang lên, ba người đang chơi game cùng nhau nghe vậy có chút mất hứng, nhưng Nghiêm Thấm nghe tiếng chuông vẫn không hề do dự off game: “Alo, Hầu.....”

“Nghiêm Thấm, đã xảy ra chuyện! không thấy, không thấy Trần Mộng Kỳ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.