EDITOR: ĐỘC LY
Nghiêm Thấm quay đầu lại, nhìn thấy đôi chân dài của chàng trai bước xuống xe.
Quý Hậu nheo đôi mắt, dừng trên mặt Doãn Kinh Mặc, hai ba giây sau phóng đãng nhìn về phía Nghiêm Thấm: “Ai nói ông đây thích chân thiện mỹ*? Cậu đây nếu hư đến độ ám cả vào xương tuỷ rồi, tôi và cậu mới thật sự là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.”
(*)Có nghĩa là bản chất ban đầu của sự chân thành thực sự, hạnh phúc vị tha, lời nói và việc làm đẹp. Nó thường được dùng để mô tả đạo đức và bản chất của con người. Ý bảo Nghiêm Thấm không cần giấu giếm.
Quý Hậu ngồi trên xe máy cúi người mặt đối mặt Nghiêm Thấm, Nghiêm Thấm nhìn chằm chằm chàng trai phóng túng đứng gần cô trong gang tấc..
“Làm sao cậu biết tôi sẽ thất vọng nếu cậu không nói với tôi? Kể cả cậu giết người phóng hoả, ông đây vẫn gọi cậu là anh em, tiểu nha đầu còn muốn giả bộ che giấu khó chịu, như vậy đã được chưa? Để tôi xem xem chuyện như nào mới có thể khiến tôi thất vọng, hửm?”
Nghiêm Thấm sửng sốt, chưa kịp mở miệng, Doãn Kinh Mặc đã đi tới ôm lấy cô kéo vào trong ngực.
“Quý Hậu.” Đối với giáo bá nhỏ hơn hắn một tuổi này, hắn vẫn có thể nhận ra mặc dù Quý Hậu đang đội mũ bảo hiểm.
“Đi đây.” Quý Hậu phớt lờ, cũng không hề có ý định chào hỏi, nói một tiếng với Nghiêm Thấm và rời đi ngay.
Bạn đang đọc bản dịch không đầy đủ, chỉ được đăng tải duy nhất trên Wattpad, truy cập Wattpad DocLyHihi để đọc full chương. Đọc ở Wattpad giúp Editor có động lực ra chương mới.
“Anh Kinh Mặc sao lại đến đây?” Nghiêm Thấm quay sang phía Doãn Kinh Mặc.
Doãn Kinh Mặc quay đầu lại: “Em và Quý Hậu......Rất thân quen?”
Nghiêm Thấm gật đầu: “Bọn em là bạn.”
Doãn Kinh Mặc dừng một lúc, sờ đầu cô, cười dịu dàng: “Em gái Nghiêm đã có bạn trai rồi, không phải nên giữ khoảng cách cùng các chàng trai khác sao?”
Nghiêm Thấm hỏi hắn: “Anh Kinh Mặc ghen sao?”
Doãn Kinh Mặc trả lời: “Có một chút.”
Nghiêm Thấm tiếp tục hỏi: “Nếu anh Kinh Mặc phát hiện em ngoại tình thì sẽ thế nào?”
Nụ cười của Doãn Kinh Mặc đông cứng lại, “Tại sao......lại hỏi như vậy?”
Nghiêm Thấm nói: “Em mới xem một đoạn video, cô gái đó yêu đồng thời hai chàng trai, em cảm thấy giống như <<Tề nhân chi phúc>> vậy.”
(*) Tề nhân chi phúc: ý chỉ cuộc sống giàu sang sung sướng, nhiều thê thiếp.
Trước khi cô nói, Doãn Kinh Mặc còn có chút khẩn trương, vì sợ rằng cô thật sự có gì với Quý Hậu, sau khi nghe xong thì dở khóc dở cười, “Tề nhân chi phúc cái gì, đừng xem những cái vớ vẩn đó, sẽ ảnh hưởng không tốt.” Hắn nói: “Sự chung thuỷ rất quan trọng trong một mối quan hệ.”
Cô gái nhỏ dường như đang suy nghĩ nghiêm túc về vấn đề này.
Doãn Kinh Mặc cảm thấy bản thân dạo gần đây thường xuyên bận rộn chương trình học song ngành nên khoảng thời gian này đã bỏ mặc cô, nghĩ đến việc đền bù: “Thứ bảy đưa em đi chơi được không?”
Nghiêm Thấm nói với hắn: “Thứ bảy anh Dịch An đưa em đi tiêm vaccine HPV.”
“Đó là cái gì?”
Nghiêm Thấm nghĩ nghĩ sau đó u oán nói: “Anh Dịch An nói để phòng ngừa ung thư cổ tử cung, muốn em đi tiêm.”
Doãn Kinh Mặc nghe được, cười cười véo chóp mũi cô: “Dịch An cẩn thận kỹ lưỡng như vậy là chuyện tốt, sao lại không vui? Vậy thì đi tiêm vaccine trước, chủ nhật đi chơi cũng không sao.”
Hai người đứng nói chuyện được một lúc, nhân viên bảo vệ hét vọng ra: “Đóng cổng a! Không vào thì sẽ đóng cổng!”
Doãn Kinh Mặc cầm một túi vải từ trong xe đưa cho cô, bên trong đều là đồ ăn vặt và sản phẩm dinh dưỡng, hắn biết quản túc không cho mang đồ ăn vặt vào, còn cẩn thận bọc túi nilon bên ngoài: “Vào đi, chú ý sức khoẻ.”
Nghiêm Thấm gật đầu, đi vào cổng còn quay đầu lại hướng phía hắn vẫy vẫy tay, xoay người lại thì khôi phục bộ mặt vô cảm.
Đi trong sân trường, cô cầm điện thoại gửi cho Thẩm Dịch An một tin nhắn thoại, “Anh Dịch An, tiêm vaccine yêu cầu phải có thẻ căn cước, thẻ của em không biết ở chỗ nào rồi, anh hỏi bác Thẩm hoặc dì Triệu giúp em đi.”
Toàn bộ giấy tờ của cô đều ở chỗ Thẩm Tuấn Tài, lần này tiêm vaccine hoá ra lại là cơ hội để lấy về.
Cầm theo một túi đồ ăn vặt to tướng đi vào ký túc xá, kết quả vừa mới đẩy cửa, lập tức bị hắt một phen nước lạnh, Nghiêm Thấm không hề phòng bị, bắt đầu cảm thấy lạnh thấu tim.
Gần đây thời tiết đã có dấu hiệu hạ xuống, bị dội một trận như vậy, Nghiêm Thấm bắt đầu rùng mình.
“Mày là cái loại con gái độc ác, tao liều mạng với mày! Tôn Nhạc Nhạc mặt mày đỏ bừng, hùng hổ tiến về phía Nghiêm Thấm.
Nghiêm Thấm buông tay ra, túi vải lập tức rơi trên mặt đất, cô siết chặt bàn tay.
“Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc, cậu đừng xúc động, chuyện này nhất định có hiểu lầm.” Dương Nghệ ngăn cản Tôn Nhạc Nhạc từ phía sau.
Dưới lời lẽ cay độc của Tôn Nhạc Nhạc, Nghiêm Thấm lặng lẽ nhặt chậu từ mặt đất lên, trong đó còn đọng lại một ít nước bẩn.