Mưa Rơi Ở Kim Thành

Chương 122: Chương 122: Tôi sẽ bảo vệ cậu




EDITOR: ĐỘC LY

Dưới lời mời nhiệt tình của Hầu Tử, cuối cùng Trần Mộng Kỳ cũng gật đầu.

Tuy nhiên, Nghiêm Thấm không cảm thấy thoải mái cho lắm, linh cảm xấu vẫn chạy trong đầu cô.

Ngay từ đầu cô cũng không thể trốn thoát, Trần Mộng Kỳ cũng ở trong hoàn cảnh giống cô như đúc, không có thẻ căn cước, hiện tại trên mạng tràn lan ảnh chụp của cô (TMK), kể đến Trần Minh Phàm, trong tay lão sẽ có không ít bức ảnh chụp và video, nếu công khai ra có thể sẽ khiến cô mất hết mặt mũi.

Sự bình yên này có thể kéo dài trong bao nhiêu ngày?

Bạn đang đọc bản dịch không đầy đủ, chỉ được đăng tải duy nhất trên Wattpad, truy cập Wattpad DocLyHihi để đọc full chương. Đọc ở Wattpad giúp Editor có động lực ra chương mới.

Doãn Kinh Mặc lái xe đến gần đó, nhìn thấy xe của Quý Hậu đỗ bên dưới, trong khi vòng lại thoáng thấy Trần Minh Phàm sau cửa sổ ô tô.

Doãn Kinh Mặc dẫm phanh, đang muốn nhìn rõ ràng, xe ô tô đã lái đi.

Nơi này không phải là nơi mà người như Trần Minh Phàm có thể đến, hắn đến nơi này làm gì?

Doãn Kinh Mặc dừng một lúc, gọi điện thoại cho Nghiêm Thấm.

“Em gái Nghiêm, em đang làm gì vậy?”

Nghiêm Thấm: “Đang ở cùng bạn học.”

Doãn Kinh Mặc: “Anh nhìn thấy em ở đường Bình Kinh, đang ở gần đây sao?”

Nghiêm Thấm có chút kinh ngạc: “Ừm.”

Doãn Kinh Mặc: “Anh còn thấy được Trần Minh Phàm ở gần đây, cái cô gái kia có phải cũng ở đó?”

Lời hắn nói làm Nghiêm Thấm không tự chủ siết chặt bàn tay: “Anh Kinh Mặc nhìn thấy Trần Minh Phàm ư? Khi nào?”

Tên Trần Minh Phàm từ trong miệng cô nói ra, biểu cảm trên mặt mọi người ít nhiều có biến hoá, Trần Mộng Kỳ vô thức nắm chặt cánh tay Kim Thần.

Kim Thần là một người khô khan, căn bản không biết trấn an người khác như thế nào, nửa ngày mới thốt ra được một câu: “Tôi, tôi sẽ bảo vệ cậu.”

Quý Hậu liếc nhìn Kim Thần một cái, ánh mắt đào hoa đa tình mang theo vài phần nghiền ngẫm.

Doãn Kinh Mặc: “Vài phút trước.”

Nghiêm Thấm trầm xuống, cũng không rõ Trần Minh Phàm có nhìn thấy bọn họ đến đây hay không, có biết Trần Mộng Kỳ ở đây hay không: “Em biết rồi, cám ơn anh Kinh Mặc.”

Kết thúc cuộc gọi, Nghiêm Thấm nhìn Hầu Tử: “Cậu hỏi bác gái một tiếng, xem hôm nay có thể đưa cô ấy về không, có khả năng Trần Minh Phàm.......đã biết cô ấy ở đây, nơi này không thể ở lại nữa rồi.”

Kim Thần lập tức gọi điện thoại cho mẹ mình, gia đình hắn là gia đình đơn thân, mẹ Kim cũng là người phụ nữ hiền hậu, ba hắn có thành lập một công ty nhỏ, trước khi mất giao cho người chuyên môn quản lý, mỗi tháng có một số tiền lời không nhỏ, vì thế cho dù hai mẹ con sống nương tựa vào nhau đến nay vẫn xem như là thoải mái.

Mẹ Kim biết được con trai mình muốn đưa về một cô gái thì có chút giật mình.

Kim Thần ngay lập tức giải thích rằng chỉ là bạn, có một số chuyện đã xảy ra và muốn ở nhà mình một thời gian, về việc khác cũng không đề cập quá nhiều, sợ Trần Mộng Kỳ cảm thấy không tự nhiên.

Mẹ Kim là người từng trải, cười cười hỏi con trai mình có phải thích con gái nhà người ta hay không.

Kim Thần ấp úng cuối cùng cũng chỉ nói một câu: “Là bạn.”

Mẹ Kim ở đầu bên kia cười cười.

Vương Quan Vũ nghe điện thoại xong thì đi trước, Nghiêm Thấm đi với Quý Hậu đưa người đến Kim gia.

Hầu Tử nhiệt tình mời hai người vào nhà, Nghiêm Thấm từ chối: “Tôi phải về trường.”

Hầu Tử nhìn Quý Hậu.

Quý Hậu nhún vai: “Đưa cô ấy về trường.”

Bốn người tách ra, Quý Hậu phóng motor đi chậm rãi vì gió có chút mạnh, giữa dòng xe cộ tấp nập, hắn hỏi: “Nghiêm Thấm, cậu đang giấu tôi chuyện gì sao?”

Nghiêm Thấm từ phía sau ôm hắn vẫn chưa trả lời ngay.

Chờ đến cổng trường, Quý Hậu hỏi lại lần nữa: “Có phải cậu đang giấu tôi chuyện gì không?”

Nghiêm Thấm hờ hững nói: “Làm gì? Cậu sống ở biển* à, quản nhiều như vậy làm gì?”

*住海边 /zhù hǎibiān/ Thuật ngữ của người Đài Loan nha mọi người, nếu nói một người quản quá nhiều việc không thuộc trách nhiệm của mình thì họ có thể nói “Gia đình bạn sống ở biển.”

Cô tháo mũ bảo hiểm xuống, Quý Hậu không đưa tay nhận lấy: “Cậu quen Trần Mộng Kỳ như thế nào? Khi nào dẫn tôi đến nhà cậu chơi một lúc?”

Nghiêm Thấm đặt mũ xuống đuôi xe, hơi nghiêng đầu: “Quý ca, giống như tôi không hỏi quá nhiều chuyện của nhà cậu, mỗi người đều có một bí mật riêng, không thể hiểu đến từng chân tơ kẽ tóc, bằng không khó tránh khỏi thất vọng.”

“Bíp bíp—”

Chiếc xe ô tô đã sớm đứng đợi ở cổng trường, cửa xe mở ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.