Mưa Rơi Ở Kim Thành

Chương 37: Chương 37: Em muốn chơi chết anh




Nghiêm Thấm từ trong phòng bếp bưng bát canh đi ra, trên cánh tay nhỏ lộ ra bên ngoài có một mảng đỏ bừng, dưới làn da trắng nõn, màu đỏ rất bắt mắt.

Thẩm Dịch An đặt đồ trên tay xuống, đi đến cầm lấy bát trên tay cô.

Triệu Nhã Phỉ ngừng động tác ăn trái cây.

“Em nấu cơm?” Thẩm Dịch An xoay người, hỏi Nghiêm Thấm.

Cô gái nhỏ lắc đầu.

Thẩm Dịch An đảo mắt qua mảng đỏ hồg trên tay cô: “Vậy sao ở trong bếp?”

Nếu không nấu cơm, vậy vào phòng bếp làm gì?

Nghiêm Thấm cúi đầu, không nói chuyện.

Mí mắt Thẩm Nhã Phỉ giật giật hai lần, “Dịch An, Tiểu Thấm thấy người giúp việc bận rộn, muốn vào giúp đỡ.”

Thẩm Dịch An môi mỏng mấp máy, nhìn thấy cô gái nhỏ đang thất thần nhìn cánh tay ửng đỏ của mình, xoay người lấy trong tủ lạnh túi chườm đá rồi ấn trên cánh tay cô.

Nghiêm Thấm đột ngột bị lạnh, theo bản năng muốn rút cánh tay về, nhưng giây tiếp theo đã bị Thẩm Dịch An mạnh mẽ đè lại, “Tự cầm.”

Nghiêm Thấm hơi hơi ngẩng đầu, khoé môi hồng khẽ mím, đẩy tay anh ra rồi xoay người trở về phòng.

Túi chườm đá rơi trên mặt đất.

“Cháu đi xem em ấy.” Tống Tuệ Ninh đứng lên, nói.

Triệu Nhã Phỉ trong lòng không vui, nắm lấy tay Tống Tuệ Ninh, “Cháu là khách, không thể phiền cháu, Dịch An....Chị Vương đi xem thử đi.”

Trong bất kì hoàn cảnh nào, Triệu Nhã Phỉ đều không mong con trai của mình tiếp xúc quá nhiều với Nghiêm Thấm.

Trong phòng, Nghiêm Thấm đứng rửa mặt trước bồn, mặt không cảm xúc đưa tay hướng về vòi nước lạnh.

Người giúp việc gõ cửa tiến vào, hỏi cô có cần dùng đến thuốc mỡ hay không.

Nghiêm Thấm: “Không cần dâu dì Vương, dì bận việc đi đi, cháu không có vấn đề gì.”

Dì Vương ít nhiều thấy cô gái nhỏ này có chút đáng thương, tuổi còn nhỏ đã mất cả ba lẫn mẹ còn ăn nhờ ở đậu, “Được, lát nữa đến bữa tối, cháu thoải mái hãy xuống ăn.”

Nghiêm Thấm ngoan ngoãn gật đầu: “Cám ơn dì Vương.”

Dì Vương cũng không ở lại lâu, lúc đi ra ngoài, gặp Thẩm Dịch An đi đến đây, lên tiếng chào hỏi.

Thẩm Dịch An gõ cửa, âm thanh nước quá lớn, Nghiêm Thấm cũng không nghe thấy, mở cửa phòng ra, anh chần chừ giây lát rồi mới bước vào.

Nghiêm Thấm nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau, ngẩng đầu nhìn anh trong gương, trên tay cầm thuốc mỡ trị bỏng.

Cô đóng vòi nước, xoay người, cánh tay duỗi ra ôm lấy anh.

Anh rất cao, tận 1m85, cao hơn cô hẳn một cái đầu. Khi cô ôm anh vào lòng, má của cô vừa vặn áp trên lồng ngực nơi trái tim anh. “Anh Dịch An, cánh tay em đau quá.”

Một câu uỷ khuất oán giận của cô, làm anh quên mất hành động đẩy người ra.

Anh cầm thuốc mỡ đưa đến trước mặt cô: “Bôi cái này.”

Cô là cô gái nhỏ có một tính xấu, chỉ cần anh để lộ sự thương hại, cô lại được đà lấn tới quấy nhiễu lòng anh, lắp ba lắp bắp muốn anh bôi thuốc cho bằng được, trong lúc anh dùng đầu ngón tay tinh tế của mình nghiêm túc bôi thuốc lên cánh tay cô thì cô----

Hôn anh.

Động tác bôi thuốc của Thẩm Dịch An dừng lại, còn chưa đợi đến lúc anh nói lời cảnh cáo, cô gái nhỏ liền ngồi lên đùi anh, một tay ôm eo anh, ngón tay cái tay còn lại đặt ở ấn đường, bốn ngón chậm rãi luồn sâu trong mái tóc ngắn của anh, mang theo hương thơm hôn lên môi anh.

Một ấn, hai ấn...

Sự kích thích trên da đầu và cảm giác ngưa ngứa trên môi có thể khơi dậy ham muốn chiếm giữ của bất kì người đàn ông nào.

Nhưng, “Đau-----”

Thẩm Dịch An lạnh lùng ngăn cản thủ đoạn của người con gái này, đứng lên, “Nghiêm Thấm, đừng lộn xộn nữa!”

Anh đang nói lời cảnh báo, nhưng hơi thở rối loạn của anh lại bán đứng hoàn toàn.

Hơi thở rối loạn khiến trái tim trong lồng ngực anh cuồng loạn, giống như nóng lòng muốn tìm một thứ gì đó để bộc phát, loại cảm xúc xa lạ này, trực giác của Thẩm Dịch An bắt đầu cảm thấy nguy hiểm.

Nhưng càng nguy hiểm, càng có thể kích thích tự chủ của đàn ông, dụ dỗ anh lao vào.

“Anh Dịch An, em thích anh.”

Cô nói, em thích anh.

Thích anh.

Thích.....Anh.

Thẩm Dịch An nắm cổ tay cô không ngừng siết chặt, “Nghiêm Thấm, em muốn làm gì?”

Nghiêm Thấm nhón chân định hôn anh lần nữa: “Em muốn anh.” Cô nói, “Muốn....phá huỷ anh.”

Thẩm Dịch An nghiêng đầu tránh môi của cô, nhưng cô gái nhỏ này không chịu thua, anh né tránh, cô liền thay đổi vị trí khác rồi hôn lên.

Nhưng anh rất cao, lúc tránh né, cô căn bản với không tới, nhón mũi chân cũng không được, buồn bực bắt đầu giơ nanh vuốt như một con thú nhỏ đặt lên vai và cổ anh, há miệng thật lớn.

“Lần sau ở trên giường, chơi chết anh.” Cô gái nhỏ nhắn ngọt ngào như sữa, nhưng lời nói ra vừa thô vừa tục.

Thẩm Dịch An duỗi ra cánh tay dài, nâng tay đem cô gái nhỏ loạn ngôn ném lên trên giường, “Nghiêm-----”

Cô gái nhỏ rất nhẹ, trên giường lại êm ái đàn hồi, cơ thể nhỏ nhắn thon gầy bị ném lên giường còn nảy lên hai lần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.