Thẩm Dịch An đứng ở gian quầy sữa chua chiên, lấy điện thoại di động ra liếc một cái, nói với nhân viên bán hàng: “Đổi sang vị dâu.”
Nhân viên bán hàng nhìn đồ đã làm được nửa chừng, xấu hổ nói: “Bạn học à, cái này....không thể đổi được nữa.”
Thẩm Dịch An trả thêm tiền một lần nữa: “Lấy thêm vị dâu.”
Nhân viên cửa hàng: “Được, lập tức có ngay.”
Nghiêm Thấm đặt điện thoại sang một bên: “Không sao, lần sau tôi sẽ cẩn thận hơn.”
Quý Hậu cắn chặt hàm sau: “Tôi hỏi cậu, là ai?”
Nghiêm Thấm im lặng.
Quý Hậu mơ hồ đoán được Nghiêm Thấm có một số việc không nói cho hắn biết, không nghĩ rằng xảy ra loại chuyện này cô vẫn không nói gì, giận dữ đá vào ghế bên cạnh, “Cậu được lắm.”
Nghiêm Thấm cười như không cười: “Người bị hãm hại là tôi, với thái độ này của cậu nếu không biết gì tôi còn tưởng lão biến thái đó đắc tội với cậu.”
Quý Hậu ngồi xuống ghế bên cạnh nhanh như chớp, duỗi đôi chân dài ra, nói: “Là tôi, tôi sẽ xé xác hắn rồi ném cho chó ăn.”
Ngón tay Nghiêm Thấm đặt ở trên cằm, sau một lúc suy tư: “Đây cũng là một ý kiến hay.”
Quý Hậu liếc cô một cái, cười lạnh.
Nghiêm Thấm bị hắn chọc cho cười.
Thẩm Dịch An trực tiếp bắt taxi trở về, để tránh cho sữa chua chiên không bị tan, anh còn mua thêm hai túi đá đặt bên cạnh.
“Phía tường, phía tường...có một team nhảy qua.”
“Đi nhặt thính, phía trước có máy bay......Không còn nhiều đạn nữa rồi, bọn họ ở trên núi bắn tôi, trên núi bắn tôi.....Bọn họ bị team khác bắn trả rồi.”
“Bên trái vẫn còn người.”
“Bên trái tôi hình như có xe? A, có xe tới, tôi....Chết rồi?” Nghiêm Thấm chỉ chơi có một tay nên bị giảm sút phong độ, bị kẻ khác bắn chết, thật muốn ném cái điện thoại đi.
Quý Hậu vỗ đầu cô: “Tôi sẽ giết họ sau, tức cái gì.”
“A? Anh Dịch An, anh về rồi.” Ánh mắt Nghiêm Thấm nhìn cửa phòng bệnh thấy Thẩm Dịch An, mặt đang suy sụp lập tức sáng lên.
Thẩm Dịch An đi tới, đặt sữa chua chiên ở một bên, ánh mắt lạnh nhạt quét qua Quý Hậu, liến mắt nhìn trên điện thoại hắn vẫn chưa rời khỏi trò chơi, trong thế giới của anh không tồn tại game mobile.
“Nghỉ ngơi cho khoẻ, anh đến lớp cưỡi ngựa.”
Mấy chục phút trước vẫn còn mè nheo đòi anh ở lại, bây giờ ăn sữa chua chiên, nghe anh nói phải đi, chỉ gật đầu nói vâng.
Đi tới cửa phòng bệnh, ma xui quỷ khiến thế nào Thẩm Dịch An quay đầu lại, Nghiêm Thấm ăn sữa chua chiên không cẩn thận dính lên mặt, Quý Hậu nhìn cô ăn uống vụng về ánh mắt ghét bỏ, lúc cô khó chịu trừng mắt, Quý Hậu thô lỗ lấy giấy lau khoé miệng cho cô, sau đó cầm thìa đút cô ăn.
Bóng dáng Thẩm Dịch An biến mất ở cửa phòng bệnh, Nghiêm Thấm nhìn theo hướng anh rời đi.
Ở trường đua ngựa, Thẩm Dịch An- người đang mặc đồng phục cưỡi ngựa đã mấy lần phân tâm suýt chút nữa bị ngựa hất xuống đất. Huấn luyện viên nhìn thấy, vội thổi còi và chạy về phía trước khống chế con ngựa.
“Cậu làm sao vậy? Sao lại lơ đãng như vậy trong khi đang cưỡi ngựa?” Huấn luyện viên cưỡi ngựa chất vấn với vẻ mặt sợ hãi.
Thẩm Dịch An tháo mũ bảo hiểm xuống, mở bình nước khoáng uống mấy ngụm: “Không có gì.”
Huấn luyện viên nhìn anh: “Xem ra hôm nay cậu không có tâm trạng cưỡi ngựa rồi.”
Thẩm Dịch An cầm bình nước trong tay dừng lại một chút: “Xin lỗi.”
Huấn luyện viên vỗ vai anh: “Hôm nay không cần lên ngựa.”
Ngày Nghiêm Thấm xuất viện, về tới Thẩm gia liền nghe được tiếng nói chuyện phiếm cùng tiếng cười của Triệu Nhã Phỉ và Tống Tuệ Ninh trong phòng khách.
“Các con trở về vừa đúng lúc, Dịch An, hai ngày trước mẹ đi bảo dưỡng túi xách giờ cần lấy về, nhân viên trong cửa hàng bận rộn, con đi lấy giúp mẹ đi.” Triệu Nhã Phỉ một bên cười vẫy vẫy tay ý bảo Nghiêm Thấm đến ngồi cạnh mình, một bên nói với Thẩm Dịch An.
Thẩm Dịch An: “Vâng.”
“Thật sự ta rất vui nếu cháu có thể thường xuyên tới trò chuyện cùng bác, bác chỉ có mình Thẩm Dịch An là con trai, vẫn luôn mong có một đứa con gái thông minh lại hiểu chuyện giống như cháu.” Triệu Nhã Phỉ nắm tay Tống Tuệ Ninh nói.
Tống Tuệ Ninh vô thức liếc thoáng qua Nghiêm Thấm.
“Nghiêm Thấm, cháu mang đĩa hoa quả ra đây.” Triệu Nhã Phỉ tuy nói chuyện với Nghiêm Thấm nhưng đầu cũng chẳng thèm quay ra.
Nghiêm Thấm không nói câu nào, chỉ đứng lên hướng phòng bếp đi tới.
Khi cô cắt hoa quả mang lên, Triệu Nhã Phỉ cắn một miếng, nhíu mày: “Sao lạnh như vậy? Bên ngoài không phải có hoa quả thường sao, đĩa này để ngoài lát nữa cháu ăn đi, mang đĩa hoa quả khác ra đây.”
Tống Tuệ Ninh một lần nữa lại nhìn Nghiêm Thấm, hình như chuyện này cô đã quá quen thuộc rồi, xem ra, Nghiêm Thấm ở Thẩm gia không có chút địa vị nào.
“Ăn lạnh nhiều không tốt cho sức khoẻ.” Triệu Nhã Phỉ thấy Tống Tuệ Ninh nhìn đĩa trái cây trên bàn, cười nói.
Tống Tuệ Ninh gật đầu.
“Lát nữa Tuệ Ninh ở lại ăn bữa cơm, phòng bếp không đủ người, cháu đi xem có cái gì cần giúp đỡ không.” Sau khi Nghiêm Thấm đặt đĩa trái cây xuống, Triệu Nhã Phỉ liếc mắt về phía phòng bếp.
Nghiêm Thấm thừa biết Triệu Nhã Phỉ đang cố gây khó dễ cho cô trước mặt Tống Tuệ Ninh, mỗi lần Thẩm Tuấn Tài giở trò gì với cô, đây là điều mà Triệu Nhã Phỉ hay làm.
Thẩm Dịch An đi rồi về, không nhìn thấy bóng dáng của cô gái nhỏ.