Thẩm Dịch An đối với nhưng lời trong miện Doãn Kinh Mặc đều không có hứng thú.
Bản thân Doãn Kinh Mặc cũng không phải là một người an phận, vừa có tiền, lớn lên đẹp trai, gia đình lại buông thả, khoảng thời gian ở nước ngoài làm sinh viên trao đổi có thể dùng tới hành vi phóng đãng để hình dung, rất là đa tình.
“Không có hứng.....”
Thẩm Dịch An vẫn như cũ nhìn ra ngoài cửa sổ, đoạn ghi âm vừa mới bắt đầu phát bỗng nhiên quay đầu lại, một tay giật lấy điện thoại trong tay Doãn Kinh Mặc, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm điện thoại, nghe thanh âm mềm mại nũng nịu trong đoạn ghi âm.
“Aiya? Sao bảo không có hứng thú?”
Doãn Kinh Mặc đang định trêu chọc anh hai câu, nhưng nhìn bộ dạng sửng sốt của anh: “Cậu....”
“Bộp.” Thẩm Dịch An ném điện thoại lên ghế phụ phía trước, phát ra tiếng động lớn, khiến Doãn Kinh Mặc hoảng sợ.
“Kít—”
Doãn Kinh Mặc vội vàng dừng xe lại, thiếu chút nữa va vào đuôi xe đằng trước, vẫn cảm thấy hoảng sợ, nghiêng đầu: “Cậu làm sao vậy?”
Hai người bọn họ quen biết từ nhỏ, Doãn Kinh Mặc chưa bao giờ nhìn thấy Thẩm Dịch An làm như vậy, hơn nữa còn là vô cùng tức giận.
Thẩm Dịch An siết chặt bàn tay: “Cậu nói chuyện với cô ấy bao lâu rồi?”
Doãn Kinh Mặc trực giác cảm thấy sự tình không đúng: “Ba tháng?”
“Đêm ngày 27 tháng 4, cậu có nói chuyện với cô ấy không?” Thẩm Dịch An nói ra, vì ngày đó là lần đầu tiên anh bắt gặp Nghiêm Thấm ở trong sân nói chuyện mờ ám với người đàn ông khác.”
Doãn Kinh Mặc: “Cậu hỏi như vậy, tôi nhớ rõ làm sao được, từ từ đợi đã, cô gái này cùng cậu có quen biết?”
Thẩm Dịch An rũ mắt, con ngươi giống như vì sao lạnh lùng trong đêm đông: “Không quen biết.”
Anh nhớ lại những gì mẹ anh nói và cảm thấy đúng, cô quấn lấy anh, dụ dỗ anh, làm tâm anh loạn, nhưng thật ra đều là hành vi đùa giỡn trêu chọc, không có chút thật lòng.
Đối với người khác, cũng đều như vậy.
Doãn Kinh Mặc khó hiểu nhìn anh: “Thật sự?”
Thẩm Dịch An cũng không muốn để ý đến hắn, lại quay ra nhìn cửa sổ.
Doãn Kinh Mặc lại một lần nữa đạp chân ga, nói thẳng: “Nếu cậu đã nói không quen biết, tôi sẽ xuống tay, lần này tôi trở về, đều là vì muốn gặp cô ấy.”
Thẩm Dịch An mím môi: “Tuỳ cậu.”
Đường Bình Tân, trước cửa trung tâm thương mại Long Đằng ồn ào ầm ĩ.
Không phải là do đông khách, mà hiện trường đang trình diễn tiết mục chính thất bắt gian, người phụ nữ một thân hàng hiệu khí thế bức người tát thẳng mặt tiểu tam bên cạnh chồng, mà người chồng bên cạnh cũng không nói một từ.
“Cao Tĩnh Đàn, tao cảnh cáo mày lần cuối, mày quyến rũ người đàn ông của tao một lần nữa, tao sẽ cho người thay phiên làm mày, tao muốn nhìn xem rốt cuộc mày có bao nhiêu phần thanh cao, nhìn xem mày không rời khỏi đàn ông được, tuổi còn trẻ đã biết phá hoại gia đình người khác.”
Cao Tĩnh Đàn bụm mặt, cúi đầu, thậm chí từ lúc bắt đầu không hề cãi một câu.
Người đàn ông ngoại tình cảm thấy mất hết mặt mũi, muốn kéo vợ mình đi.
Nhưng người phụ nữ không nghĩ sẽ rời đi như vậy, hất tay hắn ra, chỉ vào Cao Tĩnh Đàn hỏi: “Người phụ nữ này, anh muốn cô ta, hay là gia đình.”
Người đàn ông tuy rằng không quản được nửa thân dưới của mình, nhưng đầu óc lúc này rất minh mẫn, lại nói đến người đàn ông này hiểu rõ sự tình, phân định rất rõ ràng, bên ngoài muốn thân thể trẻ đẹp, lại muốn đằng sau là vợ hiền trong nhà, “Đương nhiên là em, nhiều người nhìn như vậy, về nhà thôi.”
Nghiêm Thấm đứng một bên nhìn, cô và Quý Hậu đã đến được một lúc, đang định tiến lên thì bị Cao Tĩnh Đàn dùng ánh mắt ngăn lại, Quý Hậu vẫn luôn nắm lấy cánh tay Nghiêm Thấm, ngăn không cho cô tiến lên.
Việc Cao Tĩnh Đàn gây ra cũng không phải chuyện vẻ vang gì, đương nhiên bị đuối lý, Nghiêm Thấm đến cũng không giải quyết được cái gì, chỉ biết đứng nhìn.
Đợi đến khi người đàn ông ngoại tình kéo vợ rời đi, đám người ở lại chỉ chỉ trỏ trỏ Cao Tĩnh Đàn.
Cao Tĩnh Đàn biểu cảm không chút dư thừa đi về phía trước, Nghiêm Thấm đẩy tay Quý Hậu ra đuổi theo.
Cao Tĩnh Đàn tìm được ghế ở ven đường, ngồi dựa vào.
Mặt Cao Tĩnh Đàn sưng hết lên, nhìn điện thoại, trên đó là số tiền người đàn ông trộm gửi qua cho cô, Cao Tĩnh Đàn nhìn số tiền trên màn hình thì cười, khẽ động đến miệng vết thương, nhưng vẫn như cũ cười lên.
“Tiền cậu muốn vẫn còn chưa đủ sao?” Nghiêm Thấm đi tới trước mặt cô rồi dừng lại.
Cao Tĩnh Đàn thu lại điện thoại, hơi hơi ngẩng đầu, ánh sáng chiếu phía sau Nghiêm Thấm có chút chói mắt, cô nheo nheo mắt: “Còn cậu? Có tiền rồi, đủ rồi sao?”
Nghiêm Thấm ngồi bên cạnh cô, “Còn thiếu chút nữa.”
Cao Tĩnh Đàn cười khẽ, nhắm mắt lại, khuôn mặt sưng đỏ mang vẻ hờ hững: “Nếu tôi là phú nhị đại thì tốt rồi.” Nói xong, cô chợt mở mắt, nhìn về phía Nghiêm Thấm: “Cậu cùng tiện nghi ca ca*, ngủ rồi?”
*Mình thật sự không biết edit kiểu gì cho chất, mọi người giúp Ly nha:v
Nghiêm Thấm: “Còn thiếu chút nữa.”
Cao Tĩnh Đàn: “Nếu cậu thực sự muốn ngủ với anh ta, tôi có cách.”
Nghiêm Thấm ngẩng đầu: “Hả?”