Quý Hậu vừa đi tới, đúng lúc nghe được lời Cao Tĩnh Đàn nói, bước tới một tay kéo Nghiêm Thấm lên, hung dữ quát: “Hả cái gì mà hả, không được nghe.”
Nghiêm Thấm rất nhẹ, bị hắn túm đồng phục phía sau lưng, thiếu chút nữa bị nhấc bổng lên, cô ngẩn ra, lúc sau phản ứng lại thì hất tay hắn ra: “Cậu làm gì vậy? Không thể nói câu gì hơn à.”
Cô cúi đầu sửa sang lại đồng phục.
Áo đồng phục của Quý Hậu vắt trên vai, bên trong mặc áo thun đen, bà tay to chụp lên đầu cô, “Tôi nói cậu không được qua lại với cái cô gái này, có phải điếc rồi không?”
Nghiêm Thấm ngẩng đầu, nhe răng: “Cậu không cần móng vuốt nữa đúng không?”
Tên này có phải bị rối loạn tăng động* không?
*Rối loạn tăng động (ADHD) là một rối loạn sức khỏe tâm thần bao gồm sự kết hợp của các vấn đề khó chú ý, hiếu động thái quá và hành vi bốc đồng.
Hay là bệnh ngứa tay tái phát?
Quý Hậu nheo mắt: “Không cho cậu nghe, thì cậu không được nghe, cậu và cô ta thì có thể học được cái gì tốt.”
Nghiêm Thấm: “Vốn dĩ tôi không cần học tốt cái gì.”
Quý Hậu muốn đánh cô một trận, quay sang một bên không thèm nhìn cô, kết quả lại bắt gặp ánh mắt cười như không cười của Cao Tĩnh Đàn, bộ dáng như nhìn thấu tất cả, làm cho anh càng tức giận, “Nhìn cái gì mà nhìn.”
Cao Tĩnh Đàn cười lạnh một tiếng, “Nghiêm Thấm, cậu có biết Quý công tử đây đối với cậu.....”
Quý Hậu hét lên: “Câm miệng!”
Cao Tĩnh Đàn cũng không sợ hắn, khẽ nâng cằm: “Cậu đang nói với tôi?”
Quý Hậu hít sâu một hơi, chửi thầm một câu: “ĐM.”
Nghiêm Thấm nhìn về phía Cao Tĩnh Đàn: “Gì cơ?”
Cao Tĩnh Đàn giữ kín miệng, cười cười: “Không có gì, cậu tới đây không ảnh hưởng cậu đi học chứ.”
Nghiêm Thấm: “Trốn học.”
Cao Tĩnh Đàn im lặng: “Hãy học cho thật tốt, học sinh cấp ba sau này ra trường sẽ có tương lai, hơn nữa nếu cậu học không giỏi, sau này sẽ bị từ chối bởi một trường đại học.....Rất tốt.”
Điện thoại của Cao Tĩnh Đàn vang lên, cô ấy nhìn tên người gọi một hồi lâu, mãi cho đến khi đầu kia cúp máy, cô ấy mới đứng dậy nói với Nghiêm Thấm: “Cậu quay lại trường học đi, tôi phải đi.”
Nghiêm Thấm chọc chọc Quý Hậu bên cạnh, “Hay cậu đưa cô ấy về đi, nhìn cô ấy như vậy cũng không tiện ngồi taxi.”
Quý Hậu “Ha” một tiếng: “Giờ mới nghĩ tới tôi.”
Nghiêm Thấm co được dãn được*: “Thật xin lỗi.”
*Nguyên tác: Năng khuất năng thân (能屈能伸): Thành ngữ Trung Quốc, biết ứng phó thích hợp với tình hình cụ thể.
Quý Hậu lúc này mới hài lòng, “Không tồi.”
Nhìn bộ dáng kiêu ngạo của hắn, Nghiêm Thấm cảm thấy lời xin lỗi của mình quá dư thừa.
Thật ra hắn cũng cần nói chuyện với Cao Tĩnh Đàn. Quý Hậu đưa cô trở về, sau khi cô xuống xe, lấy di động từ trong túi: “Mã QR.”
Cao Tĩnh Đàn mỉm cười: “Quý công tử đây định cho tôi tiền?”
Quý Hậu: “Tôi cho cậu 2 vạn*, sau này đừng làm phiền cô ấy nữa.”
*2 vạn= 20.000 tệ~ 72 triệu VNĐ (công tử thật lun ó mng (° ロ °)!)
Cao Tĩnh Đàn cười cao hứng: “Số tiền tôi muốn, so với giá mà Quý công tử đưa ra e rằng còn lâu mới đủ.”
Quý Hậu: “Cậu...”
Cao Tĩnh Đàn: “Quý công tử thích Nghiêm Thấm như vậy, lại đứng yên một chỗ chứng kiến cô ấy theo đuổi chàng trai khác, còn có thể coi như không có chuyện gì xảy ra, cũng khiến tôi phải mở to mắt.”
Đôi mắt Quý Hậu hơi loé, nhưng sau đó lạnh lùng cười nhạo: “Tôi chỉ coi cậu ấy là huynh đệ, cậu biết cái rắm.”
“Vậy huynh đệ của cậu muốn ngủ cùng chàng trai khác, Quý công tử đây hẳn là phải nên chúc mừng?” Cao Tĩnh Đàn đáp, trước khi hắn tức giận đã xoay người rời đi.
Quý Hậu nghiến răng: “Con mẹ nó!”
Nghiêm Thấm bên này đi dọc ven đường, xem định vị trạm xe bus công cộng gần nhất, dựa theo lộ trình mà đi, cô xác định phương hướng không tốt lắm nên những tuyến đường phức tạp phải dừng lại một lúc lâu.
Doãn Kinh Mặc dừng xe đợi đèn xanh đèn đỏ, chán chường cầm di động gửi tin nhắn thoại cho người tình trong mộng, “Tiểu bảo bối, anh về nước rồi, khi nào chúng ta mới gặp nhau?”
Ánh mắt Thẩm Dịch An nhìn ngoài cửa sổ, nhẹ liếc mắt đám người một cái, giống như tự động định vị, liền phát hiện cô gái nhỏ đứng ven đường.
“Tiểu bảo bối sao không trả lời anh?” Doãn Kinh Mặc đã gửi liên tiếp hai tin nhắn thoại, nhưng bên kia vẫn chưa hồi âm, ngồi một bên lẩm bẩm, quay đầu lại phát hiện Thẩm Dịch An nhìn chằm chằm không chớp mắt một nữ sinh mặc đồng phục: “Cậu quen sao?”
Khoảng cách hơi xa, Doãn Kinh Mặc không nhìn rõ mặt, chỉ nhìn thấy bóng dáng thấp thoáng.
Thẩm Dịch An không nói chuyện nhưng vẫn như cũ nhìn chằm chằm.
Doãn Kinh Mặc nhìn đèn giao thông chuẩn bị chuyển xanh, lái qua đó, trước khi Thẩm Dịch An ngăn cản đã bấm còi.
“Bíp bíp bíp—”
Nghiêm Thấm nghe được tiếng còi nhìn thoáng qua, cô quay đầu lại, làn da trắng nõn, mềm mại đáng yêu như được dùng nước sạch rửa hàng ngày, khuôn mặt nở nụ cười mê hồn khiến cho Doãn Kinh Mặc lung lay.
“Bạn học, em đi đâu? Anh cho em đi nhờ một đoạn?”
Vừa nói xong, Doãn Kinh Mặc có chút hối hận, nghe giọng điệu có vẻ không đứng đắn, “Em đừng hiểu lầm, bọn anhkhông phải người xấu, em xem.....” Doãn Kinh Mặc đẩy Thẩm Dịch An: “Anh ấy cùng trường với em, chắc là em biết.”
“Anh Dịch An.” Cô nhẹ gọi.
Doãn Kinh Mặc cảm thấy nhẹ nhõm khi cô quen biết Thẩm Dịch An, nhưng khi nghe giọng nói của cô thì ngẩn ra một lúc.