Lời tác giả:
Update… ~*^^*
Hôm qua không có đăng… nên giờ đăng gộp lại cả hôm qua lẫn hôm nay chung một giờ luôn =w=
Cảm ơn Days giao sữa bò~~ ôm~! Cuối cùng là Tiểu Phi Phi… sau khi mời uống sữa của Days, lớn quá chừng luôn!
(Tiểu Phi Phi: Mấy người nói dưới lớn hay trên lớn…)
(Tiểu Tùng:…mấy người thiệt 8CJ (không trong sáng), ==)
Cảm ơn mọi người ủng hộ~ cuối cùng mai cũng được nghỉ!
Chúc mọi người ngày nghỉ đi chơi vui vẻ, ăn tới nốc, đọc truyện thấy phê phê! (xấu hổ ôm chặt ~>///<)
29.
“Mày đến rồi…”
Tần Lập Vân đột nhiên mở miệng, tuy rằng tiếng nói rất nhẹ, nhưng vẫn khiến Thẩm Nhiên Phi tưởng rằng anh đã ngủ sợ hết hồn.
“Mẹ kiếp, mày tỉnh sao không nói sớm chút.” Hại hắn cẩn thận từng li từng tí như ăn trộm cả buổi.
“Coi mày tập làm ăn trộm.” Hơi di chuyển cơ thể, chợt làm bật ra tiếng rên rỉ nhẹ nhàng.
“Chỗ nào đau?” Thẩm Nhiên Phi nhanh chóng đứng lên đến định dìu người, đi tới bên giường thì nhìn thấy Tần Lập Vân lắc lắc đầu.
“Không phải là đau… tại tao nằm ngửa ngủ lâu quá không đổi nên bị vọp bẻ, tao tính quay sang nằm ngang…”
Thẩm Nhiên Phi bật đèn bàn, nhìn anh mặt mày ủ rũ, cười trêu nói, “Nằm ngang thì eo mày lại rút gân.”
“Mày còn cười…” Tần Lập Vân lườm hắn một cái, “Nếu như bổn đại gia bị hủy dung, thì là lỗi của mày.”
Thẩm Nhiên Phi cười cười, “Tiền trùng tu của mày tao trả là được chứ gì.”
Tần Lập Vân lại lườm hắn thêm một cái nữa, “Thôi đi, nhìn mặt mày xem, tưởng mặt cương thi không đó, hai hôm nay cuối cùng là mày làm gì đó.”
“Không phải đang chăm sóc mày sao.” Thẩm Nhiên Phi tắt đèn đi, mượn bóng tối che giấu tâm tình của mình, chậm rãi ngồi trở lại trên băng ghế, “Đừng có tỉnh táo thế mãi, nhanh ngủ đi, ngủ xong cho tao còn về nhà.”
“Mẹ kiếp, đây chính thái độ chăm sóc bệnh nhân của, ác lắm…”
“Mày bớt xoi mói đi.”
“Phắc…”
Trong phòng bệnh yên tĩnh lại, Thẩm Nhiên Phi cảm giác mình cũng bắt đầu mệt rã rời, ngáp mạnh.
Trong lúc ý thức lộn xộn, dường như đã nghe thấy có tiếng thở dài, nhưng không quá rõ ràng.
Sau đó hắn tựa trên băng ghế ngủ.
Khi tỉnh lại phòng bệnh đã sáng ngời, Thẩm Nhiên Phi cả kinh, chăn đắp trên người cũng tuột xuống.
“Tỉnh rồi.” Tần Lập Vân liếc hắn, bởi vì vẫn chưa tháo băng gạc, nên khi làm ra vẻ mặt đó lại thấy buồn cười vô cùng.
“Ừm, ” Thẩm Nhiên Phi ngủ đến xương khắp người đau nhứt, nhặt tấm chăn bị rơi bên góc giường, “Tao đi công ty một chuyến, mày ngủ nữa đi.”
“Sắp trưa đến, ngủ nữa chắc thành heo.” Tần Lập Vân nhìn ra ngoài cửa sổ, “Cao quá, một cái cây cũng không có, nào mày tới nhớ đem cho tao cuốn báo để đọc.”
“Được.” Thẩm Nhiên Phi vừa nghe thấy anh nói đã đến trưa, vội vã vào WC rửa mặt rồi nhanh chóng chạy tới công ty.
Vừa đến công ty đập ngay vào mắt là mớ giấy tờ đã được chia làm hai đống đặt trên bàn làm việc.
Đầu óc choáng váng khó chịu cả buổi, bốn giờ chiều triệu tập quản lí các chi nhánh mở họp, còn có một tháng nữa là cuối năm, có vài thứ cần phải đưa ra chuẩn bị trước.
Chờ hắn họp xong đi ra đã gần sáu giờ, về văn phòng thu dọn giấy tờ và lấy tư liệu ngày mai cần dùng, chạy về đến nhà đã hơn bảy giờ, cầm canh hầm cùng với quyển tạp chí mới vừa tiện tay mua ở ven đường rồi đến bệnh viện nhìn Tần Lập Vân, lúc đi ra chỉ cảm thấy đầu óc lâng lâng
Lúc cầm lái còn có chút do dự không biết nên đi nhà Tống Vũ hay là về nhà ngủ, nhưng khi thật sự khởi động xe lại, cơ thể như bị mất khống chế, theo bản năng chạy thẳng về hướng nhà Tống Vũ, thời điểm lấy lại tinh thần thì đã đến rồi.
Dừng xe, chậm rãi về phía dãy nhà công nhân kiểu cũ.
Gió đêm vừa thổi, Thẩm Nhiên Phi lập tức run cầm cập, chỉ cảm thấy cơn gió này như thổi thẳng vào xương tủy, thổi đến mức khớp xương đau nhức không ngừng.
Còn chưa đi tới cửa, Thẩm Nhiên Phi chỉ bằng ánh đèn đường tệ hại bên ngoài đã nhìn thấy cái người đang cầm một túi rác.
Thế nhưng không biết tại sao, mà tướng y đi vứt rác có hơi kỳ lạ.
Rác cũng đã bỏ vào thùng rác, lại còn nhìn đông nhìn tây, động tác đó vẫn luôn duy trì đến khi nhìn thấy hắn mới thôi.
Thẩm Nhiên Phi có cảm giác mình chân giống như bị trét keo dính thật chặt, thế nào cũng dịch không nổi một bước.
Người đàn ông đó cũng đứng ngoài kia, cũng không nhúc nhích.
Nên nói gì đây?
Thẩm Nhiên Phi chỉ thấy trong đầu mình toàn là hồ dán, tiếng vang ong ong không dứt.
Không biết có phải là bởi vì hắn vẫn cứ nhìn chằm chằm vào y đến không dám chớp mắt hay không, hai mắt đã cay đến mức khiến hình ảnh của người trước mắt trở nên mơ hồ.
Có phải là y đang lấy cớ vứt rác để chờ hắn không?
Suy nghĩ như thế, trong lòng Thẩm Nhiên Phi đột nhiên lại dâng lên một chút chờ mong.
Như bầu trời đầy mây bất ngờ có mặt trời mọc vậy, hân hoan tập kích.
Cơ thể hơi ngả về phía, Thẩm Nhiên Phi cảm thấy hình như mình đã bước về trước một bước, đầu gối hơi động, cả người cư như thế mất cân bằng, chính hắn cũng có chút không ứng phó kịp.
Đầu rất nặng, cánh tay chống đỡ trên đất theo bản năng muốn ngẩng đầu lên, mắt mở, tất cả mọi thứ trước mắt chợt như trời đất quay cuồng, cuống quít khép mắt lại.
Đột nhiên trên cánh tay căng thẳng, y lo lắng kéo hắn.
“Sao vậy?!”
Thẩm Nhiên Phi vẫy vẫy tay, hắn đột nhiên lại nghĩ là không thể bỏ qua cơ hội được nhìn y với khoảng cách gần lần này, thế là lại mở mắt ra lần nữa.
“Lên, nằm lên.” Y đưa lưng qua, trở tay lôi kéo một cánh tay của hắn.
“Tống Vũ…”
Nhìn sống lưng y, Thẩm Nhiên Phi gọi xong, mũi chợt chua xót.
“Tôi cõng cậu đi.” Tống Vũ nghe giọng nói ủy khuất oan ức của hắn mà trong lòng thoáng thấy thắt lại.
Thẩm Nhiên Phi khịt khịt mũi, cùng tay cùng chân bò lên trên lưng y.
Tống Vũ cõng Thẩm Nhiên Phi một tầng một tầng trèo lên trên, cằm Thẩm Nhiên Phi tì trên vai y, hô hấp nóng rực phun bên tai.
Hôm nay mãi đến rất khuya cũng không nhìn thấy Thẩm Nhiên Phi xuất hiện.
Mấy lần từ cửa sổ nhìn xuống cũng không thấy người, y vốn là cho rằng hắn sẽ không tới.
Nhưng sau khi thu dọn nhà bếp xong, không hiểu sao y lại nhìn thấy một túi rác nhỏ không hợp mắt.
Nên muốn xuống lầu một chuyến, vứt rác.
Thế nhưng khi y thật sự xuống lầu rồi, lại không nhịn được dừng lại đứng nhìn xung quanh.
Lúc đó chỉ cảm thấy không thể xảy ra một chuyện khéo như vậy, cuối cùng thật sự đã nhìn thấy người.
Y cảm thấy hắn chỉ là đang do dự chút thôi, thầm nghĩ có nên mời hắn lên miếng nữa rồi nói chuyện đôi chút như trước khikhông, đang muốn mở miệng đã trông thấy người hắn lảo đảo, cứ như thế là ngã.
Trong hành lang vọng lại tiếng bước chân của một người, đều đều, có chút tác dụng thôi miên.
Chờ đến lúc Thẩm Nhiên Phi mơ mơ màng màng tỉnh lại, người đã nằm ở trên giường Tống Vũ.
Tống Vũ ngồi bên giường, đưa tay sờ lên trán của hắn, rồi lại đứng lên đi tìm thuốc bỏ trong ngăn kéo, rót ly nước ấm.
“Uống viên thuốc hạ sốt, sáng sớm ngày mai không hạ sốt thì phải đi bệnh viện.”
Thẩm Nhiên Phi mơ mơ hồ hồ gật đầu, nhận thuốc bỏ vào trong miệng, cơ thể đau nhức đến không nhấc lên nổi.
Thuốc đã tan ra trong miệng, đắng muốn chết.
Thẩm Nhiên Phi cau mày, tay dùng sức đẩy một cái.
Tống Vũ ngồi xuống ở giường đầu, y chống tay, một tay ôm bờ vai của hắn, để hắn tựa vào trên người mình, một tay cầm qua ly ấm cho hắn uống.
Thẩm Nhiên Phi chỉ cảm thấy nơi đang dựa vào y hơi toả nhiệt, không nhịn được thông qua mép ly ngẩng đầu thử nhìn y, uống non nửa ngụm nước, ho tới ướt cổ áo.
Tống Vũ thả lý nước xuống, vươn tay ra định lau nước chảy trên cằm cho hắn
Thẩm Nhiên Phi lập tức mở cổ áo của mình ra, len lén mang chút mừng rỡ, “Tự em làm là được rồi.”
Tháo ba cúc áo xong, bỗng nhiên nhìn thấy ngay dưới mắt mình là một cái khăn tay được đưa đến.
“Lau đi.”
Đột nhiên ý thức được là mình đã hiểu lầm động tác của y, đối phương chỉ là muốn lau khô cho hắn, không phải kêu hắn cởi cái áo bị ướt.
Mặt Thẩm Nhiên Phi đỏ lên, cúi đầu nhìn quần áo đã mở một nửa, có chút lúng túng đồng thời còn có một nỗi đau lòng mà khổng thể diễn tả.
Sau khi phản ứng xong, hắn đến đầu cũng không dám nhấc, cũng không nhận khăn tay, tay lau lung tung hai lần một vết nước ướt trên cổ cùng cằm, sau đó nhanh chóng cúc áo mới vừa mở ra lại lần nữa gài lại.
Cổ áo uớt tiếp xúc được da dẻ nóng bỏng, có chút lạnh.
Nhúc nhích thở đau đớn, nhưng vào lúc này hắn đã không thể cố hơn nữa được như vậy.
“Em, em khỏe rồi, em đi trước.”
Thẩm Nhiên Phi nằm ở trên giường tìm giày của mình, kết quả mí mắt vừa nhấc, phát hiện giày được đặt ngay ngắn bên cạnh sopha.
Hắn biết y nhất định đang nhìn hắn, cắn răng một cái, thẳng thắn đặt xuống sàn nhà, cúi thấp đầu, lê chân chậm rì rì – đi tới bên cạnh sopha, cầm giày mang lung tung, khách sáo, “Xin lỗi, lại gây phiền phức cho anh.”
Vất vả lắm mới mang giày xong, Thẩm Nhiên Phi hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên về y đang đứng, nỗ lực mỉm cười, “… Cảm ơn.”