Update… ~*^^*
Chương này hơi ngược chút?
Tự nhiên hôm nay được nhận rất nhiều quà~ vô cùng vui luôn~ cuối cùng tui rửa mặt xong đọc kĩ lại thì… toàn là đòn roi yêu thương aaaa~! (><||||)
Cảm ơn chibi giục truyện của Nha Phân (thế là đăng rồi~), cảm ơn đòn roi giục truyện nữ vương của Finch (nhưng mà lúc tui đọc xong thì thấy bị xén bớt… chứng tỏ là thật sự có vấn đề à?_?), cảm ơn gạch giục truyện của Thẩm Túy (ho một cái, quang minh thần điện JQ tui…), cảm ơn sư tử nhỏ của Mafalda và lovekk (ôm mạnh, cuối cùng cũng không phải quà hối T T)
Cảm ơn sự ủng hộ của mọi người và cả tin nhắn lại của mọi người nữa. =333=
Tiểu Tùng cảm thấy mình rất hạnh phúc. *^^*
30.
Y không muốn để hắn ở qua đêm, cũng không bảo hắn ở lại.
Thẩm Nhiên Phi sờ sờ đầu, cảm thấy tay nhiệt độ trên tay gần như bằng với trán, thế là đưa tay chống lên đầu gối một cái rồi đứng lên.
“Tạm biệt.”
Sau khi nói xong, Thẩm Nhiên Phi tựa vào sofa nhích từng bước sang bên, lúc đi ngang qua chân ghế thì người chợt lảo đảo.
Y vẫn đứng đó không nói gì, khiến cho Thẩm Nhiên Phi đang vừa đi vừa chờ đợi một điều gì đó, dần dần thất vọng.
Cảm giác vui sướng mới bắt đầu dâng lên dưới lầu lúc ban nãy rất nhanh đã tan đi từng chút từng chút một, Thẩm Nhiên Phi đi nhanh hơn, gần như là dùng mọi sức lực vọt đến cửa, nắm lấy tay nắm.
“Tiểu Phi.”
Động tác của Thẩm Nhiên Phi dừng lại.
“Đi đường cẩn thận.”
“Ừm.” Thẩm Nhiên Phi đáp một tiếng, cổ tay xoay hai lần mới vặn cửa ra được, trong lòng bàn tay ứa đầy mồ hôi lạnh.
“Ừm, tạm biệt.”
Còn nói một lần gặp lại, như là đang không ngừng nhắc nhở mình vậy, Thẩm Nhiên Phi đóng cửa sau đó nhẹ nhàng khép lại, xoay người giả vờ đóng cửa chống trộm lại.
Một tiếng “két” vang lên nửa đêm rất vang dội, Thẩm Nhiên Phi biết mình nên xuống lầu sau đó đi bệnh viện thăm Tần Lập Vân.
Nhưng hắn không nhúc nhích.
“Ha ha…” Trầm thấp bật cười thành tiếng, Thẩm Nhiên Phi tựa lưng vào góc tường ngồi xuống.
Hắn nhớ lại buổi tối hôm đó khi hắnuống say, hình như cũng là ở ngay góc tường này, hắn mặt dày mày dạn ôm Tống Vũ, sau đó hôn y.
Lại nhớ đến đêm đó nằm trên giượng cọ cọ y, còn hôn thêm mấy cái.
Trong hành lang gió rất lớn.
Đèn cảm ứng trong hành lang rất nhanh đã tắt, xung quanh một màu đen kịt.
Thẩm Nhiên Phi ngồi co người thành một cục, mơ mơ màng màng, cảm thấy trên người khi lạnh khi nóng.
Mắt chậm rãi quen với bóng tối, thứ có thể nhìn thấy cũng chỉ là cửa sổ được mở ra một nửa trong hành lang, còn có cánh cửa sắt vẫn luôn đóng chặt ở bên trái mình.
Cơ thể vừa nhúc nhích đã thấy đau nhức không chịu nổi.
Ngay lúc hắn định vịn cửa đứng dậy, cửa đột nhiện đột nhiên mở ra từ bên trong.
Đèn cảm ứng ngoài hàng hiên lại sáng lên, Thẩm Nhiên Phi cả kinh, y đứng sau cánh cửa sắt đã mở một nửa híp mắt nhìn hắn.
Cửa sắt rất nhanh đã mở hết ra, Thẩm Nhiên Phi buông lỏng tay, ngã xuống đất.
Dường như mọi sức lực chợt quay về, gần như là trong giây lát Thẩm Nhiên Phi vừa chạm đất, hắn chống hai tay bước nhanh bước về trước, đứng tựa vào lan can trên hành lang,
“Lúc nãy em hơi choáng, ngồi nghỉ một lúc.” Thẩm Nhiên Phi lập tức xoay người, eo tựa trên lan can, mặt hướng Tống Vũ, “Em đi ngay.”
Hận không thể đào cái lỗ đề chui vào, Thẩm Nhiên Phi lúng túng tựa vào lan can di chuyển, nhích từng bước đi về phía cầu thang.
Tống Vũ đi tới trước mặt Thẩm Nhiên Phi, kéo cánh tay của hắn.
“Vào đi.”
Thẩm Nhiên Phi bị Tống Vũ kéo trở về sau cửa, hắn ở phía sau nhìn gáy y, và cả chữ Phúc đã tróc trên cửa.
Niềm vui tưởng như đã biến mất đột nhiên lại dâng lên trên, hắn cứ thế mà đâm đầu vào sau lưng y, còn mơ mơ màng màng – hít hít hai cánh mũi đã nghẹt.
Tống Vũ cảm giác trên lưng chợt nặng, vội vàng xoay người, rất tự nhiên để một tay lên eo hắn, một tay khác nắm chặt bàn tay bị gió thổi đến lạnh buốt của hắn.
Thẩm Nhiên Phi lập tức nắm lấy tay y, nắm thật chặt.
“Hồi nãy tôi đứng ở bệ cửa sổ đợi một lúc, không nhìn thấy cậu ra cửa lớn.”
Tống Vũ dìu Thẩm Nhiên Phi đến ngồi trên ghế salon xong, rồi lấy trong tủ quần áo một cái túi chườm nóng, lại đi đến góc tường ngồi xổm xuống cầm lấy bình thủy đổ nước vào.
“Chườm tay đi.”
Đưa túi chườm nóng cho Thẩm Nhiên Phi, rồi lại đến tủ quần áo lấy một đồ ngủ sạch sẽ ra, vừa lúc người thuê chung từ trong phòng đi ra, nhìn thấy một người xa lạ đang ngồi trong phòng khách, giật mình.
Tống Vũ “ồ” một tiếng, tiện tay đồ ngủ trên ghế salon, quay đầu nhìn lại cậu ta cười, “Con trai của bạn tôi đến thăm tôi, trên đường đến đây bị lạnh, cậu…” Nhìn cái balo trong tay, lại nhìn quần áo nghiêm chỉnh trên người, “Cậu lại đi ra ngoài à.”
Người thuê chung nhẹ nhàng nhìn qua Thẩm Nhiên Phi, lại phát hiện ra Thẩm Nhiên Phi đang nhìn chằm chằm vào bộ đồ ngủ kia, hoàn toàn không nhìn mình, thế là ho khan một tiếng, “Ừm thì, bạn tôi gọi bảo tôi sang nhà chơi, chú Tống không cần để cửa cho tôi, tôi có mang chìa khoá.”
“Bạn gì mà bạn, thằng nhóc cậu có bạn gái rồi đúng không, mấy nay cứ bận.”
Tống Vũ vỗ vỗ lên vai người thuê chung, dùng vẻ mặt hiểu rõ của người từng trải, cười.
“Ha ha… Đúng rồi đúng rồi.” Cậu ta khoác balo lên vai, “Vậy tôi đi đây, tạm biệt.”
Trong phòng lần nữa yên tĩnh lại.
Tống Vũ dừng một chút, cầm lấy mở đồ ngủ ra, “Bữa đó đi siêu thị thấy đồ ngủ giảm giá nên mua một bộ, còn mới.”
Thẩm Nhiên Phi nhìn đồ ngủ gật gù, suy nghĩ một chút, lại “Ừm” một tiếng, ôm chặt túi chườm nóng trong tay.
“Thay đi, rồi lên trên giường nằm đi.”
Thẩm Nhiên Phi nhìn đồ ngủ sửng sốt một lúc, mãi đến tận khiTống Vũ cầm quần áo lắc lắc hai cái trước mặt hắn hắn mới phản ứng được, dường như sợ y đổi ý vội lập tức vàng ném túi chườm nóng, cởi quần áo, đổi đồ ngủ mới.
Chất vải mỏng manh phủ trên trên người có chút lạnh, Thẩm Nhiên Phi lại vội vàng lấy túi chườm nóng ôm tiếp.
Tống Vũ hơi dở khóc dở cười nhìn Thẩm Nhiên Phi chỉ cái gì làm cái nấy, “Đi lên giường, ngồi như vậy không lạnh à.”
“Ồ.” Thẩm Nhiên Phi lại ôm túi chườm nóng chui vào ổ chăn đã được bày sẵn, sau đó ngẩn người ngơ ngác nhìn Tống Vũ cầm bọc đựng đồ ngủ ném vào thùng rác, lại đi từ bên kia trở về bên giường, nhìn hắn hỏi, “Giờ cảm thấy thế nào?”
“Rất tốt.” Thẩm Nhiên Phi cuộn người, gò má ửng hồng.
Tống Vũ cau mày “Hửm?” một tiếng.
Thẩm Nhiên Phi không thể làm gì khác hơn đành phải thẳng thắn, “Chỉ là có hơi lạnh.”
Thật ra bây giờ hắn cũng không rõ làmình thấy lạnh hay là thấy nóng, trên mặt hình như rất nóng, nhưng cơ thể lại lạnh lẽo, đặc biệt là tay chân và nơi then chốt.
“Vậy phải làm sao đây?” Tống Vũ đứng lên xoay người giở tủ, “Tôi một cái chăn bông cho đắp nhé?”
Thẩm Nhiên Phi nhìn sống lưng hơi cong lên của, không nhịn được nói rằng, “Ngủ chung đi.”
Tống Vũ dừng bàn tay đang kéo chăn lại, nghiêng người nhìn sang Thẩm Nhiên Phi hai mắt đỏ bừng.
“Ha ha, ý em là chăn cũng được.”
Thẩm Nhiên Phi có cảm giác như là đầu quả tim mình mới bị kim đâm một phát, còn kéo thêm nỗi đau đớn đã giấu tuốt bên trong từng chút một kéo ra ngoài, đau đến toàn thân đều cứng ngắn, vì thế hắn đành phài không ngừng co rút trái tim mình lại, nỗ lực để lỗ nhỏ thu bé.
Hắn không dám lộn xộn, ngón chân tê cứng cũng không dám duỗi ra, chỉ có thể kéo da mặt khúc khích cười, vui vì phản ứng của mình rất nhanh.
Tống Vũ xoay người lấy chăn ra, đóng cửa gỗ lại.
Thẩm Nhiên Phi thẳng thắn nhắm hai mắt lại, chỉ chốc lát sau đã cảm giác trên người chợt nặng, thì ra là tấm chăn vừa được đắp lên.
Hắn hơi chân, cẩn thận từng li từng tí một xoay người để mặt hướng về phía vách tường, sau đó cuộn mình thành một con tôm, túi chườm nóng ôm ở ngực.
Thật ra y chẳng qua là ngại để một người quen nằm cửa nhà thôi, dù sao thì là một người đàn ông vô cùng có trách nhiệm.
Mà mình mang theo nhiều tâm tư và dục vọng như vậy nên mới không nhịn được nghĩ quá nhiều.
Kỳ vọng đến càng nhiều, lúc không chiếm được sẽ cảm thấy thất vọng gấp bội.
Hắn nghĩ hắn không nên trở lại, đem sự quan tâm qua tâm của y tưởng có thể đổi thành tình yêu… về lâu về dài, sẽ không chịu được.
Vì thế, mặc kệ là gì, cứ quên đi đã.
Có là thuốc hạ sốt bắt đầu phát huy tác dụng, Thẩm Nhiên Phi cảm giác ý thức của mình bắt đầu mơ hồ.
Hắn không miễn cưỡng mình co trái tim lại để khép kín cái lỗ nhỏ kia nữa, một lần cuối cùng thôi, bỏ mặc cái lỗ nhỏ đó phá vỡ tường thành.
Khi tay của y lần nữa chạm lên trán hắn thử nhiệt độ, hắn rơi lệ.