Mùa Thứ Năm

Chương 7: Chương 7




Lời tác giả:

Tới giờ update rồi ~*^^*

Hôm nay lại sớm hơn nữa~ hihi.. =w=

Cảm ơn sự ủng hộ của mọi người, truyện này đảm bảo HE nha~ yên tâm đi..

PS, Tiểu Tích Dịch thật bị khóa rồi… 5555555…

7.

“Hahahaha! Mày nói đùa à?” Tần Lập Văn cười đến chảy nước mắt, “Mày ôm anh ta ngủ suốt một đêm? Không làm gì cả?”

Thấy Thẩm Nhiên Phi đen mặt banh hai chân không chút hình tượng ngồi trước mặt anh, Tần Lập Vân lập tức nắm bắt thời cơ vươn móng vuốt ra bất ngờ tấn công nửa người dưới của hắn, “Để tao giám định phía dưới này có vấn đề gì hay không… haha ~ ~”

Thẩm Nhiên Phi đập bay tay anh, “Sờ bậy gì đấy.”

Nhớ lại buổi sáng hôm nay, lúc hắn tỉnh lại thì phát hiện ra mình đang ôm gối ôm, lập tức mặt đầy phiền muộn.

Theo lý mà nói thì hắn không nên như vậy, không có chút cảnh giác nào, thậm chí ngay trước mặt một người xa lạ mà ngủ ngon lành như vậy, ngủ ngon tới nỗi đôi chân ôm trong tay bị đổi thành gối ôm hắn cũng không hề hay biết, chứ đừng nhắc tới buổi sáng có cơ hội để vuốt ve xàm sỡ, thậm chí ngay cả mặt mũi hắn còn chưa kịp thấy.

Tình một đêm thất bại nhất trong lịch sử.

Đừng nói là thời hạn đánh cược là hai tháng, ngay cả lên giường trong ngày cũng chưa hoàn thành.

Thất bại hoàn toàn.

“Không được sờ thì không sờ m ~” Tần Lập Vân nhìn mu bàn tay đang đỏ lên, hề hề cười trông đến bực mình, “Đánh đỏ rồi nè…. ”

Thẩm Nhiên Phi nổi cả da gà, “Đừng có giả bộ, buồn nôn, mắc ói.”

“Được rồi…. Bây giờ tao với mày nói chuyện cá cược.” Tần Lập Vân đắc ý nhướng lông mày, hào hứng trợn to mắt, “Nhanh mở miệng năn nỉ tao đi, nếu không… Há há… ”

“Hờ~” Thẩm Nhiên Phi liếc thằng bạn chí cốt, vỗ vỗ quần áo đứng lên, “Nam nhi đại trượng phu dám làm dám chịu, điều kiện mày đã nói thì tao làm, nhưng mà… mày cũng đừng quên, mày phải ở chung hai tháng với Thu Diệp tiểu thư mới tính là thắng.”

Cười to ba tiếng, Thẩm Nhiên Phi đắc ý đi ra ngoài ăn sáng.

Hừ, bắt Tần Lập Vân phải cùng một người đàn bà lên giường tận hai tháng cũng là một chuyện đau khổ không kém.

Cứ thế là đến khi cả hai cùng ngồi ăn điểm tâm, Tần Lập Vân vẫn còn tiếp phàn nàn mãi.

“A a a! Rõ ràng là mày đã thua ngay từ đầu.”

“Yêu cầu qua hai tháng cơ bản là không cần thực hiện, bởi vì mày thua rồi.”

“Mày cố ý!”

Đối với mấy lời càm ràm này, Thẩm Nhiên Phi chỉ coi như gió thoảng bên tai, chậm rãi kẹp sandwich, uống sữa bò, “Thứ nhất, lúc tao ra điều kiện cược mày cũng đã đồng ý, đồng thời cũng ngầm chấp nhận điều kiện hai tháng. Thứ hai, nếu như mày không thể kiên trì hai tháng, vậy là tao với mày hòa nhau, không có thắng thua.”

Tần Lập Vân mắc nghẹn, chỉ có thể trợn trừng hai mắt, dùng vẻ mặt lên án cầm sandwich chỉ về phía hắn, làm Thẩm Nhiên Ph đột nhiên cảm thấy thua cũng rất tốt.

Không chỉ là vì được nhìn vẻ mặt muốn cắn lưỡi của tên bạn tốt để mua vui, mà càng là vì ký ức ấm áp của ngày hôm qua.

Đó là một loại thỏa mãn mà trước đây không một ai từng mang đến cho hắn.

Cho đến tận bây giờ chân hắn vẫn còn rất ấm áp, tựa như nhiệt độ cơ thể của người đàn ông đó chưa từng rời đi.

Tấm danh thiếp kia được hắn giữ lại, không có kẹp ở ngăn đựng danh thiếp, mà bỏ hẳn vào lớp thứ hai của bóp tiền.

Số điện thoại lưu vào danh bạ, mặc dù biết là sẽ không gọi lại, nhưng hắn cảm thấy nếu làm như vậy thì có thể lưu trữ lại kí ức kia lâu hơn một chút.

Người đàn ông đó chỉ là một con người xa lạ nhưng mang đến cho hắn một ấm áp rất chân thật, rất đặc biệt.

Những ngày sau đó, Tần Lập Vân bắt đầu cùng Thu Diệp qua lại như một đôi, bất kỳ nơi công cộng nào cũng có thể nhìn thấy bọn họ.

Thẩm Nhiên Phi cũng rất nhanh khôi phục lại nhịp sống ban đầu, sau khi kết thúc công việc thì tham gia đủ loại hoạt động giải trí để giết thời gian.

Mặc dù có phần vô vị, nhưng cũng không có cách thay đổi nào tốt hơn.

Người đàn ông kia cứ như thế yên lặng lui bước ra cuộc sống của hắn, chung quy cũng đã biến thành hình dáng mơ hồ hòa vào đám đông muôn hình muôn vẻ.

Thỉnh thoảng nhớ đến, trái tim sẽ như được làm ấm lại.

Tần Lập Vân nhọc nhằn khổ sở – sau khi hai tháng kiên trì, cuối cùng trút được gánh nặng mà cười trên sự đau khổ của người khác, xuất hiện trước mặt Thẩm Nhiên Phi.

Khi Thẩm Nhiên Phi nhận được điện thoại của anh, nghe được thanh âm anh hưng phấn mãi đến tận khi xuất hiện trước mặt, nhìn thấy gương mặt cười đến hèn mọn thì cũng biết lần này đối phương đã thành công rồi.

Thôi quên đi, đã nhiều năm rồi hắn chưa thấy anh như vậy, thấy anh chấp nhận cam chịu trong hai tháng.

Cũng hiếm thấy anh chơi được một lần như thế, dù sao thì hắn cũng không phải người không chơi nổi.

Đêm đó Tần Lập Vân triệu tập một nhóm người xông thẳng vào club nổi tiếng nhất, dùng thẻ VIP của hắn chọn được vị trí tốt nhất, có thể nhìn thấy rõ ràng trên sàn nhảy biểu diễn.

Tần Lập Vân vẫn chưa nói anh muốn hắn làm gì.

Thẩm Nhiên Phi uống rượu, biết anh đang làm chiến thuật tâm lý, nên cứ tự nhiên thoải không có tí sốt ruột nào, chờ anh chủ động đưa ra điều kiện.

Theo thời gian trôi, bên trong càng ngày càng high, người cũng ngày càng nhiều, máu và tâm tình như bị đốt cháy trong một không khí tràn ngập đủ loại dục vọng, càng trở nên điên cuồng hơn, càng khiến người ta khó thở hơn.

“Được! Thẩm Nhiên Phi tiểu đệ, bây giờ đến phiên mày ra trận!”

Thẩm Nhiên Phi nghiêng đầu mượn chút ánh sáng mờ nhìn về phía Tần Lập Vân, hơi điều chỉnh tư thế ngồi sang hướng anh, người đẹp ngồi bên cạnh lập tức hiểu ra, thu hồi bàn tay đang đặt trên eo hắn.

“Nói đi, muốn gì?” Thẩm Nhiên Phi kéo áo khoác, cúi người xuống, tay chống cằm.

“Chúng ta làm người thì nên cao thượng thì hơn, không thể quá thấp kém, đúng không?”

Tần Lập Vân làm mọi người phát lên một trận cười, anh nói tiếp: “Cho nên nhìn ngay hiện trường là không được, có điều…”

Chỉ vào một thiếu niên đang biểu diễn thoát y trên sân khấu “Mày đi lên đó so một lần với cậu ta?”

Thẩm Nhiên Phi khẽ nâng người lên, nhìn cậu nhóc trên đài, “Mày nói nhảy?”

Tần Lập Vân lắc lắc ngon tay “Là, nhảy, thoát, y, cho mày giữ lại sịp, có điều phải nhảy đúng như kia~~”

Còn cố ý giả bộ rung lên âm cuối thành mềm nhũn làm cả người Thẩm Nhiên Phi nổi da gà, thực sự là muốn nổ chết người.

Nhìn vẻ mặt xem kịch vui của Tần Lập Vân một mặt, Thẩm Nhiên Phi thở dài trong lòng.

Nâng cốc lên uống cạn rượu, tùy ý đứng lên giữa vô vàn tiếng hoan hô xung quanh, sau đó chậm rãi đi đến chỗ DJ.

Tần Lập Vân nhìn hắn cúi đầu nói mấy câu bên tai DJ, sau đó DJ mỉm cười gật đầu.

Thẩm Nhiên Phi chậm rãi đi đến sân khấu, tay chống một cái, nhảy lên sàn, lập tức nghe được tiếng gào to hoan hô của Tần Lập Vân đang chờ người.

Trên đài, cậu bé đã nhảy được nửa bài, nhìn thấy hắn đi tới, vừa định đi qua phục vụ, thì thấy người kia hướng cậu lắc lắc tay.

Đứng trên sân khấu, tùy ý làm lộn xộn kiểu tóc, gỡ bỏ hai nút áo, kéo thắt lưng, quần theo eo trượt xuống một chút, lộ ra một bên quần lót, ngoại hình vốn là nhã nhặn lại đột nhiên trở nên cuồng dã hơn.

Tần Lập Vân ở bên dưới huýt sáo, sau đó nghe được tiếng nhạc chầm chậm thay đổi, Make me better.

Xưa nay anh không biết là hắn biết nhảy, làm bạn bè nhiều năm, Tần Lập Vân còn tưởng rằng sẽ làm xấu mặt hắn.

Nhưng hiện tại tất cả mọi người đều đang hết sức chăm chú nhìn người thanh niên đang nhảy một điệu nhảy đường phố trên đài, vừa hoang dã vừa gợi cảm, hoàn toàn không còn giống như người trong trí nhớ của anh nữa, một Thẩm Nhiên Phi hờ hững lạnh nhạt không hứng thú với bất cứ thứ gì.

Dưới sân khấu vang lên một tiếng hoan hô, Tần Lập Vân lập tức hồi thần, phát hiện Thẩm Nhiên Phi đã cởi áo sơ mi ra hoàn toàn, cơ bắp nửa người trên lúc ẩn lúc hiện lộ ra theo động tác vũ đạo của hắn.

Hắn cởi từng nút áo theo nhịp nhạc, áo sơ mi bị hắn đã treo trên cánh tay, nhưng vẫn chưa cởi ra hẳn.

Tiếng huýt sáo ở dưới không ngừng, đã có người bắt đầu ồn ào hơn, mà người trên sân khấu vẫn mắt điếc tai ngơ, lồng ngực và eo cùng lay động, đung đưa thân thể, từng sợi tóc vung vẩy giống như có sinh mệnh, tràn ngập mê hoặc.

Thời điểm, tiếng huýt gió sắp lật tung trời, cái áo sơ mi đáng thương này cuối cùng bị quăng xuống sân khấu, Tần Lập Vân đưa tay tiếp được, thổi tiếng huýt sao âm vang

Lộ ra trôi chảy đường nét nam nhân không chút nào làm ra vẻ, tùy ý tỏa ra hormone chính mình.

Vốn đã có gương mặt rất tuấn tú thêm vào vóc người, kỹ thuật nhảy rất tốt…. Tần Lập Vân thở dài, thế này làm sao chỉnh được hắn, rõ ràng làm cho hắn nổi tiếng a.

Thời điểm cầm áo sơ mi hắn than thở, Thẩm Nhiên Phi tay đã cầm lấy dây lưng, người phía dưới đều trở nên ồn ào, tiếng huýt gió cũng thống nhất vang lên.

“Cởi! Cởi! Cởi!… ”

Tần Lập Vân cũng không nhịn được đồng thời thét lên chung.

Lúc này Thẩm Nhiên Phi mới quay về phía cậu nhóc đứng một bên trên sân khấu đang nhìn đến ngốc cả người ngoắc ngoắc tay, ra hiệu hắn lại đây phối hợp với mình.

Nhưng khi hắn xoay người vẫy tay như vậy, trong nháy mắt sau lưng đột nhiên bị ôm lấy một cách vững vàng chặt chẽ, đồng thời bị áo khoác che lên thấm lấy mồ hôi ẩm ướt ma sát vào da, có chút ngứa người.

Là ai?

Thẩm Nhiên Phi quay đầu, trong lúc không kịp chuẩn bị bất ngờ đối mặt với một khuôn mặt tức giận lại đau lòng.

Gần như là trong tức khắc đã nhận ra y.

Tống Vũ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.