Lời tác giả:
Update ~*^^*
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ và bỏ phiếu =w=
Mệt quá nha… Lăn đi ngủ… Mọi người ngủ ngon muah (nằm)(>_<)/~
8.
Người phía dưới cũng bắt đầu gào lên phản đối, tiếng xuỵt xuỵt vang lên không ngửng.
“Này! Ông tới phá rối à!”
“Xuống đây đi!”
…
Tống Vũ đứng trong một rừng bất mãn chỉ trích nghiêm mặt xoay người, “Nhìn cái gì mà nhìn! Diễn xong rồi!”
“Hừm ~ mất hứng quá!”
“Ông có bị bệnh không…”
Người đứng dưới đang thuận miệng chửi bới dồn dập tản ra, có người đứng trong sàn nhảy tiếp tục nhảy, có người lại đi uống rượu.
Đột nhiên Tần Lập Vân cảm thấy hàm răng mình có hơi lạnh, lúc này mới phát hiện mình đã duy trì tư thế há miệng chữ “O” được một lúc. Đương nhiên là anh không nhận ra được đối phương là ai, nhưng đối với một vị kỵ sĩ tiên sinh lịch sự nhã nhặn xuất hiện không hề báo trước như vậy, anh vẫn rất kinh ngạc.
Nhưng khi cuối cùng anh cũng nhận ra được đây là màn “anh hùng cứu mỹ nhân” khó gặp, Tần Lập Vân gần như nằm nhoài trên ghế salon cười ngất, chiếc áo sơmi giá không rẻ của Thẩm Nhiên Phi đương nhiên không thể may mắn thoát khỏi, bị anh vò lung ta lung tung.
“Sao anh lại ở đây?”
Thẩm Nhiên Phi đứng trên sân khấu nhìn người đàn ông trước mặt, y thực sự không giống loại người sẽ tới chơi những nơi như thế này.
Tống Vũ kéo người hắn qua, nóng lòng kéo khóa áo khoác lên, để thân thể của hắn không còn lộ ngoài không khí và trong tầm mắt của người khác nữa.
“Như vậy nóng lắm…”
Thẩm Nhiên Phi không nhịn được muốn rút tay từ ra khỏi áo, vừa nãy hắn nhảy đến kịch liệt, nên giờ mồ hôi đầm đìa, cả người đều dính nhớp, áo khoác bọc trên người làm đã khó chịu lại càng khó chịu hơn.
Hắn quá chăm chú muốn thoát khỏi cái áo khoác trên người, cứ như thế rồi khi trên mặt bị đánh một cái không nhẹ không nặng, thì hắn hoàn toàn không kịp phản ứng là có chuyện gì vậy.
Không thể gọi là đánh, chẳng qua là vỗ một cái.
Nhưng Thẩm Nhiên Phi từ nhỏ đến lớn chưa từng bị bất kỳ một ai vỗ lên gò má ngay trước mặt mọi người như thế, đến cả Tần Lập Vân nhìn thấy cũng làm ra vẻ mặt “toang rồi”.
Thẩm Nhiên Phi ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông trước mặt, dường như y cũng có chút hối hận, cứng tay lúng túng đứng đó.
“Xin lỗi, nhưng mà… cậu như vậy cha mẹ cậu sẽ buồn đó.”
Sờ sờ gò má căn bản không đau, Thẩm Nhiên Phi tùy tiện cười cợt, “Tôi tới đây chơi với bạn mình, chơi anh hiểu?”
“Có rất nhiều cách để chơi loại, chơi như cậu thì không có tự trọng gì cả!”
Đại khái là nhận ra giọng điệu của mình hơi nặng quá, Tống Vũ đang nói xong lập tức ngậm miệng lại.
Thẩm Nhiên Phi cười gật đầu, kéo ra một khoảng cách nhỏ với y, trên dưới đánh giá đối phương, “Không tự trọng? Vậy chơi gì mới gọi là có tự trọng?”
Nhìn sắc mặt y càng ngày càng trở nên khó coi, hắn lại há miệng, ngữ khí cay nghiệt, “Coi như không có tự trọng, vậy tôi vẫn còn tự do chứ nhỉ?”
“Đúng… cậu có quyền tự do chơi gì mình muốn, là tại tôi quản chuyện không đâu.”
Tống Vũ nhìn chàng trai cao to không thua gì mình trước mắt, thực ra hắn còn lớn hơn con gái mình rất nhiều, ban nãy y cũng nhìn thấy thân hình rắn chắc thuộc về người trẻ tuổi của hắn, hắn không phải là trẻ con, hoặc là do đêm đó hắn có hơi đau lòng thẳng thắn nói chuyện cha mẹ mình ly hôn để cho y một ấn tượng quá sâu sắc, nên y luôn cảm thấy là hắn đang bị thương nên cần được bảo vệ, cần được quan tâm.
Thanh niên hai mươi mấy tuổi đã có thể tính là đàn ông rồi, hắn muốn chơi như thế nào đúng thật là không liên quan tới y.
Chẳng qua là uống nhiều mấy ly, nên đầu óc mới không rõ ràng.
“Tôi đi trước…”
Tống Vũ xoay người muốn đi xuống, kết quả cái sân khấu này cao hơn so với dự kiến của y một chút, ban nãy gấp gáp leo lên nên hoàn toàn không chú ý, bây giờ bước một chân xuống mới phát hiện không chạm tới đất, thế nhưng trọng tâm cơ thể đã nghiêng xuống phía dưới.
Không kịp ngẫm nghĩ nữa, theo bản năng nhắm mắt lại.
Những người từ nãy đến giờ vẫn luôn chú ý trên sân khấu người bắt đầu cười cợt.
Lúc ngã còn vướng một chân trên sân khấu, gót chân đập vào rất đau, té bục mặt như vậy thì thôi đi, lại còn ngã lên chân người khác.
Y không biết có gì buồn cười, bởi vì y ngã rất đau.
Từ dưới đất bò lên có hơi vất vả, xung quanh đâu cũng là những ánh mắt và ngôn luận “ông thật phiền phức”, Tống Vũ có chút mờ mịt, nhịn xuống đau đớn từ bắp đùi nhanh chóng muốn đứng lên.
“Không sao chứ?” Có người đẩy đám người đang vây xem ra ngồi xổm bên cạnh y, đưa tay định đỡ y từ dưới đất lên.
“Không sao, không sao.” Y vội vàng khoát khoát tay, còn chưa kịp tránh ra đã bị đối phương nâng lên.
Cũng đúng thôi, y đã bao nhiêu tuổi rồi, cần gì phải giận dỗi với một thằng nhóc như thế, không đứng lên nổi thì có người dìu dù sao cũng tốt hơn nằm sấp đây mãi.
“Qua bên kia ngồi chút đi,” Một tay Thẩm Nhiên Phi đỡ eo y, một tay còn lại kéo tay y khoác lên vai mình tay, “Khỏe hơn chút rồi đi.”
Tống Vũ gật gật, không nói gì nữa.
“Chao ôi, ‘anh hùng’ chúng ta đến rồi.”
Tần Lập Vân ôm người phụ nữ bên cạnh đứng lên đi tới, đem ly đã được rót rượu thả trước mặt Tống Vũ cùng Thẩm Nhiên Phi.
Tống Vũ nhìn ly rượu đã được thêm đá trước mặt, không cầm lên.
Thẩm Nhiên Phi cũng không miễn cưỡng, cầm ly của mình ực một phát uống cạn, nghiêng đầu nhìn Tống Vũ ngồi bên cạnh trông có vẻ khó chịu rồi liếc mắt nhìn chỗ gần y.
Hóa ra là cô gái bên cạnh Tần Lập Vân đã ngồi lên đùi y.
Thẩm Nhiên Phi di chuyển người một chút, lại ra hiệu cho Tống Vũ dựa gần về phía mình, chuỗi này động tác rơi hết vào trong mắt Tần Lập Vân, thế là anh không chút biến sắc đổi chỗ ngồi với cô gái kế bên, ngồi vào bên cạnh Tống Vũ.
“Sao lại không uống rượu?”
Tống Vũ đang xoa mắt cá chân ngạc nhiên một lúc mới nhận ra là Tần Lập Vân đang nói chuyện với y, thế là khách khí cười với y, “Hôm nay đã uống nhiều lắm rồi.”
Y không biết cách để hòa hợp với đám thanh niên hoạt bát năng động thời thượng này, nhưng y biết mình không hợp với nơi này.
nhưng tâm tình hôm nay quá tệ.
Vợ ly hôn với y, con theo cô.
Từ lúc đặt bút xuống kí đơn y vẫn còn mơ hồ, mãi đến cầm trong tay xác nhận ly hôn màu xanh y mới sực tỉnh lại, tình cảm nhiều năm cứ như thế kết thúc.
Nhà y để cho vợ con, còn mình thì ra ngoài thuê nhà ở.
Vợ nói dù sao cả hai cũng từng là vợ chồng với nhau, dù đã ly hôn thì vẫn là bạn bè, lúc nào rảnh có thể tới nhà tán gẫu, thăm con.
Y gật đầu cười, sau đó đi dạo trên đường hơn nửa ngày, lúc đi ngang qua nơi này đột nhiên nhớ trước đây làm sale ô tô từng tới nơi này tiếp khách hàng, ít nhiều gì cũng đã từng tới nên không tính là lạ lẫm, vì thế nên khi đi vào cũng không suy nghĩ nhiều, uống một lúc, không ngờ trông thấy Thẩm Nhiên Phi đang nhảy.
Buồn cười không, khi phản ứng đầu tiên của y chính làThẩm Nhiên Phi không đủ tiền tiêu nên bị uy hiếp mới bất đắc dĩ tới đây làm việc.
Kết quả ban nãy mới biết là hắn tới đây chơi với bạn, mà có thể chơi ở đây căn bản là những kẻ khá có tiền.
“Cởi giày ra đi, để tôi xem có bị trật hay không.” Đột nhiên Thẩm Nhiên Phi nghiêng người ghé vào lỗ tai y lớn giọng nói, làm y giật mình hoảng sợ.
“Không cần, ngồi chút là được rồi.”
Thẩm Nhiên Phi cúi đầu, tay đã nắm mắt cá chân y, Tống Vũ tưởng là hắn không nghe thấy, vội vàng cúi người xuống lớn tiếng nói, “Không cần không cần!”
“Này... tôi ngồi chút là đỡ rồi.”
Tống Vũ nâng người lên một chút, ban nãy Thẩm Nhiên Phi đột nhiên quay đầu nhìn y, hai người họ mặt đối mặt, suýt chút nữa đã va vào nhau.