Mua Vợ (Bắt Lấy Tình Yêu: Cô Dâu Đắt Giá Của Tổng Tài)

Chương 196: Chương 196: Duyên phận không thể cắt đứt




Ánh mắt của Nam Cung Phong chậm rãi nhìn về phía người phụ nữ trước mặt, nói từng chữ từng câu: “Bởi vì cô là người đại diện của đối tác.”

Hai tay của Âu Dương Vân bỗng nhiên rũ xuống, lẩm bẩm vài chữ, đều là từng chữ đâm thẳng vào tim gan, cô cười thảm hại: “Được, tôi biết rồi.”

Cô quay lưng lại: “Anh đi đi.”

Vì vậy Nam Cung Phong đi không quay đầu lại.

Lại là một cuối tuần, Thẩm Thanh Ca đi tới thành phố B, giai đoạn thứ nhất phát triển sản phẩm mới đã đạt được thành công viên mãn, tổ chức tiệc mừng công buổi tối tại một khách sạn năm sao trong thành phố.

Trên đường đến khách sạn, Thẩm Thanh Ca nhìn Âu Dương Vân nói: “Trong khoảng thời gian này em vất vả rồi, lần này tôi có dẫn người từ công ty qua đây, ngày mai em theo tôi về đi.”

“Không cần, dù gì tôi đã quen, đổi người khác phải làm quen lại từ đầu quá phiền toái.”

“Nhưng nhìn sắc mặt em không tốt lắm.”

“Hai ngày nay tới thàng, hai ngày nữa là ổn.”

“Thực sự ổn sao? Không được thì phải nói ngay, không cần kiên trì.”

“Không sao, thực sự.”

Âu Dương Vân cũng không biết vì sao đột nhiên mình lại không muốn rời khỏi thành phố B, rõ ràng đêm hôm đó, thái độ lạnh lùng của Nam Cung Phong sâu làm cô đau nhói lòng.

“Vậy được rồi, nếu em muốn về thì có thể về bất cứ lúc nào, người tôi mang tới cũng sẽ không mang về, để đề phòng bất cứ tình huống nào.”

“Ừ.”

Âu Dương Vân nhẹ nhàng gật gật đầu.

Đến khách sạn, cô và Thẩm Thanh Ca kề vai đi vào, mới bước vào cửa chính sảnh tiệc, nét mặt của cô cứng lại.

Nam Cung Phong và một người phụ nữ vô cùng lộng lẫy vừa nói vừa cười, cánh tay của người phụ nữ đó khoác trên tay anh, nghiễm nhiên là một cặp thân mật.

Trái tim của Âu Dương Vân không ngừng chìm xuống, anh thực sự không hề quan tâm đến cảm nhận của cô, tình huống như vậy, tại sao anh có thể đưa phụ nữ cùng tham gia? Lẽ nào anh không biết, tiệc mừng công hôm nay, cô nhất định sẽ tới sao?

Hay vì anh biết và cố ý mà thôi, chỉ muốn chứng minh cô với anh mà nói, vẻn vẹn chỉ là đối tác?

Thẩm Thanh Ca đi tới trước mặt Nam Cung Phong, chuyện trò cùng anh, Âu Dương Vân đi tới một góc yên tĩnh, một mình uống champagne đắng chát.

Buổi tiệc chính thức bắt đầu, tất cả mọi người đi đến bàn tiệc ngồi xuống, nhìn một bàn đầy món ngon, Âu Dương Vân không hề muốn ăn, ngược lại cảm thấy buồn nôn, bởi vì hai người đối diện làm bẩn ánh mắt của cô.

“Sếp Phong, chờ bữa tiệc kết thúc, chúng ta đi cưỡi ngựa nhé?”

“Được.”

“Anh phải ngồi phía sau ôm chặt lấy em, nếu không... lại như lần trước vậy, em ngã xuống từ trên lưng ngựa, nửa tháng không rời giường.”

“Ừ, lần này sẽ không đâu, lần trước là anh không tốt, xin lỗi.”

“Không sao, cũng phải trách em không có chí tiến thủ, anh kiên nhẫn dạy em như vậy nhưng làm thế nào em cũng không học được.”

“Từ từ sẽ được, không cần gấp.”

Âu Dương Vân thực sự sắp điên mất, nếu không phải trong đầu còn một chút lý trí khống chế được cô, nhất định cô sẽ kích động đứng lên tạt ly vang đỏ vào mặt bọn họ.

“Sếp Phong thực sự dịu dàng với phụ nữ, hoàn toàn không giống vẻ ngoài lạnh lùng đó...”

“Vậy cũng chưa chắc, sếp Phong của chúng tôi chỉ dịu dàng săn sóc người phụ nữ trong lòng, không phải ai cũng may mắn như vậy.”

Người phụ nữ bên cạnh Nam Cung Phong nở nụ cười hạnh phúc, nụ cười kia hoàn toàn kích thích Âu Dương Vân.

Cô lắc đầu, cúi xuống hỏi bên tai Thẩm Thanh Ca: “Còn nhớ lần trước tôi nói sẽ suy nghĩ đón nhận tình cảm của anh không?”

“Đương nhiên nhớ kỹ, chẳng lẽ em đã suy nghĩ kỹ?”

Cô gật đầu: “Đúng vậy.”

Thẩm Thanh Ca hết sức kích động, anh ấy căng thẳng nói: “Kết quả suy nghĩ thế nào?”

Âu Dương Vân nhìn anh không trả lời ngay, thấy cô muốn nói lại thôi, Thẩm Thanh Ca thất vọng thở dài: “Bỏ đi, nếu từ chối thì không cần nói.”

“Em chấp nhận.”

Bầu không khí đột nhiên ngưng đọng, mười cặp mắt trên bàn tiệc đều nhìn về phía Âu Dương Vân, Thẩm Thanh Ca kích động nắm tay cô: “Em chắc chắn?”

“Ừ!”

“Trời ạ, thật tốt quá! Anh thực sự vui quá đi!”

Thẩm Thanh Ca không cách nào khống chế tâm trạng vui sướng của mình, ôm lấy Âu Dương Vân xoay mấy vòng.

Trong mắt Nam Cung Phong lóe lên vẻ ảm đạm, trước đây, anh cũng ôm Âu Dương Vân như vậy. Chỉ trong chớp mắt, cô đã rơi vào lòng người khác.

Trái tim, đau nhức, đau đớn, quặn đau.

Một ly rượu uống vào bụng vẫn đau như thế, cô rốt cuộc đã thành công trở thành người không thuộc về anh trong mắt người khác.

Sau khi bữa tiệc kết thúc, Thẩm Thanh Ca đưa Âu Dương Vân về chung cư, lúc xuống xe, Thẩm Thanh Ca nắm lấy tay cô: “Thanh Mạt, không phải anh đang nằm mơ đúng không? Em thực sự đón nhận tình cảm của anh?”

Âu Dương Vân bình tĩnh nhìn anh ấy, chậm rãi gật đầu: “Đúng vậy, em đón nhận anh.”

Anh ấy ôm chặt cô, vô cùng vui mừng nói: “Thật không thể nào hình dung tâm trạng của anh giờ khắc này, như đột nhiên được bay đến tận trời xanh, xuyên qua những đám mây. Thanh Mạt, sao em lại đột nhiên đón nhận anh? Anh thực sự không thể tin được.”

Âu Dương Vân tựa vào vai anh ấy, nước mắt tức tốc rơi như mưa: “Em cũng là người, em cũng có trái tim, đối mặt với anh luôn hướng về phía em, em cũng sẽ có lúc cảm động, cho nên em bằng lòng đón nhận anh, bằng lòng giao cho anh cuộc đời còn lại, để anh chăm sóc em.”

Thẩm Thanh Ca cười vui vẻ, anh cúi người muốn hôn Âu Dương Vân, nhưng trong khoảnh khắc nụ hôn sắp đến, Âu Dương Vân quay đầu qua.

Cô căng thẳng nói: “Thanh Ca, xin lỗi, hãy cho em một chút thời gian thích ứng, em luôn quen anh là cấp trên của em, đột nhiên thay đổi quan hệ cấp trên cấp dưới, em không quen lắm.”

Thẩm Thanh Ca gật đầu: “Anh hiểu, anh không miễn cưỡng em, anh nhất định sẽ khiến em cam tâm tình nguyện ở bên anh.”

Anh ấy hôn lên trán cô: “Sớm nghỉ ngơi một chút, ngày mai anh sẽ trở về thành phố F, đợi công việc này kết thúc, về sau anh sẽ không để em rời khỏi anh nữa.”

Âu Dương Vân tạm biệt anh ấy, xoay người vào căn hộ, đóng cửa, cô đau lòng khóc, lựa chọn như vậy có lẽ là do kích động, nhưng cô lại không hối hận, nếu Nam Cung Phong có thể anh anh em em không kiêng dè gì trước mặt cô, tại sao cô phải cô đơn một mình nhớ mãi về cuộc tình quá khứ không thể quay lại ấy?

Sáng sớm hôm sau đi làm, cô gặp người không muốn gặp nhất trong thang máy, thang máy từ từ đi lên, cô không nói gì, Nam Cung Phong liếc mắt nhìn, bình thản hỏi: “Thẩm Thanh Ca về rồi hả?”

“Ừ.”

Cô hờ hững gật đầu.

Sau đó, là mấy giây im lặng.

“Cô đón nhận tình cảm của anh ta là thực sự xuất phát từ tình yêu trong lòng, hay chỉ muốn trả đũa tôi?”

Thang máy “keng” một tiếng ngừng lại, Âu Dương Vân quay đầu, lạnh lùng trả lời anh: “Mặc kệ tôi có thật lòng thích hay không, đó không phải là điều anh mong muốn sao?”

Nói xong, cô bước ra khỏi thang máy, không quay đầu lại.

Mấy ngày kế tiếp, quan hệ giữa Âu Dương Vân và Nam Cung Phong càng trở nên xa cách, tối hôm đó lại tăng ca đến khuya, tổ trưởng tổ phát triển la hét muốn Nam Cung Phong đãi khách, cả nhóm đi tới quán món Đông Bắc lần trước, Âu Dương Vân vốn không muốn đi, nhưng không đi lại cảm thấy như sợ Nam Cung Phong vậy, cô không muốn để anh có cảm giác này, vì vậy cô đi cùng.

Cô không hề có lỗi với anh nên không có lý do gì tránh né anh, cho dù muốn tránh né cũng nên là anh tránh né.

Bữa khuya ăn được phân nửa, Âu Dương Vân mượn cớ khó chịu rời đi trước, ra khỏi nhà hàng, bên ngoài lạnh lẽo đầy sương, cô nhét hai tay vào túi, chuẩn bị đi bộ về chung cư.

Đi không đến năm phút, một chiếc xe dừng trước mặt cô, một người xa lạ nói: “Cô ơi, tôi là tài xế, lên xe đi.”

Cô giật mình, nghi ngờ nói: “Hình như tôi không gọi xe mà?”

“Có người gọi thay cô, mau lên xe đi, trời lạnh thế này.”

Âu Dương Vân lờ mờ lên xe, nhíu mày hỏi: “Là ai gọi thay tôi?”

“Không rõ lắm, một người đàn ông gọi.”

Cô không hỏi thêm nữa, có lẽ trong lòng đã có đáp án.

Tăng ca liên tục bốn ngày, tối thứ sáu rốt cuộc không cần tăng ca nữa, Âu Dương Vân tan làm về nhà ăn cơm tối, sau đó thay quần áo chuẩn bị ra khỏi cửa.

Ngày hôm nay đối với người khác mà nói chỉ là một ngày bình thường thứ sáu bình thường, đối với cô mà nói lại là một ngày đặc biệt, hôm nay là ngày giỗ của mẹ cô nên cô không muốn cô đơn lạnh lẽo.

Một mình đi tới quán bar, cô gọi một chai rượu vang đỏ, ngồi trong góc vắng, uống một cách đau lòng.

Lúc này, một người đàn ông có dáng dấp vô cùng thô bỉ đi tới, đê tiện nói: “Em gái, đi một mình à?”

Âu Dương Vân chán ghét liếc hắn, lười nói chuyện.

“Một mình uống rượu có ý nghĩa gì, để anh trai uống cùng cô em đi.”

Người đàn ông nói rồi chen vào bên cạnh cô, cô nhíu mày: “Không cần, cách xa tôi một chút.”

“Ôi, xấu hổ gì chứ, anh trai cũng không phải là sói, sẽ không ăn cô em đâu.”

Người đàn ông nhếch miệng cười lộ ra hàm răng vàng khè, dạ dày Âu Dương Vân hơi dợn, nhanh chóng né qua: “Cút xa một chút, buồn nôn.”

“Buồn nôn cái gì? Thoải mái còn tạm được, mau khiến anh trai đây thương cô em nào, thấy cô em một mình cô đơn, chắc là bị trai bỏ nhỉ?”

Âu Dương Vân đứng lên, xách túi định đi, ai ngờ người đàn ông đó lại ôm lấy cô, mùi hôi xông thẳng lên mặt cô: “Đừng đi, anh trai đây sẽ đau lòng đó...”

Quán bar vốn là nơi vàng thau lẫn lộn, ai cũng đã quen với những cảnh trêu ghẹo, vì vậy, thấy Âu Dương Vân đang giãy giụa, cũng không có ai qua đây ngăn cản.

“Cút ngay! Đi chết đi!”

Âu Dương Vân đạp một cú, gã đàn ông kia liền ôm của quý gào lên, cô xoay người muốn chạy, người đàn ông đó lại kéo cô về: “Thật là thú vị, tôi thích kích thích một chút.”

“Buông tôi ra!”

Âu Dương Vân đang ra sức giãy giụa, nhân viên quán bar đi tới trước mặt hai người, vỗ vỗ vai người đàn ông, nói: “Chào anh, phòng bao số 3 có người tìm anh, gọi anh đến đó một lát.”

Gã bỉ ổi sửng sốt: “Tìm tôi? Ai vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.