Giọng điệu của anh vẫn tràn đầy sự châm chọc, Âu Dương Vân hậm hực hất tay anh ra, nghiến răng chửi một câu khốn nạn, đi thẳng vào chung cư không quay đầu lại.
Ban đêm nằm trên giường, cô càng nghĩ càng thấy không thích hợp, mai là cuối tuần, cô có thể không cần đến công ty, vì vậy cô gửi tin nhắn cho Lâm Ái, hẹn cô đến một quán cà phê gặp mặt.
Lâm Ái không có số mới của cô nên cũng không biết người gửi tin nhắn là ai, có điều Lâm Ái vẫn đi đến chỗ hẹn đúng giờ.
Âu Dương Vân đội mũ trắng và choàng khăn quàng cổ màu trắng, đeo kính đen, lúc đứng trước mặt Lâm Ái, cả phút mà Lâm Ái vẫn không thể nhận ra người trước mặt là ai.
Cô chậm rãi tháo kính xuống, kéo khăn quàng cổ xuống, lộ ra hơn nửa gương mặt, Lâm Ái kinh ngạc đứng dậy: “Tiểu Vân…”
“Suỵt!” Âu Dương Vân làm động tác đừng lên tiếng, dùng ánh mắt ý bảo cô không muốn bị người khác phát hiện ra sự tồn tại của cô.
Lâm Ái đâu thể kiềm chế được, vừa kéo cô ngồi xuống bên cạnh, vừa mừng vừa sợ hỏi: “Sao lại là cậu? Tớ quả thực không thể tin vào mắt mình, tớ đang nằm mơ sao?”
“Không phải cậu đang nằm mơ đâu.”
Âu Dương Vân nhéo khuôn mặt cô ấy: “Rất đau đúng không? Tớ chính là Âu Dương Vân bạn thân của cậu.”
Lâm Ái kích động ôm lấy cô, nghẹn ngào nói: “Tiểu Vân, tớ nhớ cậu chết mất thôi, cậu là đồ không có lương tâm, hai năm qua chết ở chỗ nào rồi!”
“Nói ra rất dài dòng, cậu buông tớ ra trước đã, tớ từ từ kể với cậu.”
Âu Dương Vân kể hết tình hình hai năm nay của mình, sau khi Lâm Ái nghe xong, kinh ngạc nheo mắt: “Nói vậy, thực ra cậu vẫn sống với bác trai và bác gái của cậu?”
“Ừ.”
“Bọn họ đối tốt với cậu không?”
Trong ấn tượng của Lâm Ái, vợ chồng Lữ Trường Quý chỉ coi cháu gái của họ là máy rút tiền, hoặc là chuyên gia giải quyết nguy cơ.
“Tốt lắm, bọn họ đã thay đổi rất nhiều, không phải chỉ biết gây phiền phức cho tớ như quá khứ, cho nên hai năm qua, tớ thực sự sống rất tốt.”
Lâm Ái có trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nắm tay cô gật đầu: “Tốt là được rồi, cậu có thể sống tốt thì tớ cũng mừng thay cậu, thấy sắc mặt bây giờ của cậu quả thực tốt hơn trước đây nhiều.”
“Được rồi, tớ có một vấn đề muốn hỏi cậu.”
Đây là mục đích quan trọng nhất hôm nay Âu Dương Vân hẹn Lâm Ái tới.
“Vấn đề gì?”
“Nam Cung Phong... Anh ta kết hôn chưa?”
“Anh ta kết hôn với ai?” Lâm Ái kinh ngạc hỏi.
“Đường Huyên.”
“Hừ, bỏ lâu rồi.”
Trái tim Âu Dương Vân rơi lộp bộp: “Vì sao?”
“Cậu không biết đấy thôi, người phụ nữ ấy làm nhà bọn họ ầm ĩ long trời lở đất, từ lúc cậu đi, ngày nào Nam Cung Phong cũng mượn rượu giải sầu, còn dây dưa với nhiều người phụ nữ, cô Đường đâu thể nào chịu được, ngày nào cũng làm loạn, cuối cùng sảy mất đứa con, cô ta không còn bùa hộ mệnh, lại không muốn rời khỏi nhà họ Nam Cung, phải làm gì đây? Cô lập bẫy tự ngã xuống tầng lại vu oan cho mẹ chồng lỡ tay đẩy cô ta ngã, sau đó mưu kế bị vạch trần, cô ta cũng bị đuổi ra ngoài.”
“Cậu nghe ai nói?”
“Có một lần tớ gặp mẹ chồng cậu trên đường, nói chuyện với bà ấy một lúc nên biết chuyện từ bà ấy.”
Âu Dương Vân ủ ê đưa mắt nhìn về phía cửa sổ, thật lâu không nói gì, đây cũng là điều vượt ngoài dự liệu của cô, cô cho rằng Nam Cung Phong và Đường Huyên đã kết hôn, đồng thời có một đứa con đáng yêu, làm thế nào cũng không ngờ đứa trẻ kia không còn, bọn họ cũng không tiến tới với nhau, e rằng cô nên vui vẻ, nhưng vì sao, trái tim của cô không chút tiến triển mà vẫn buồn đau như thế?
Cô tự hỏi chính mình, thấy anh ấy không sống tốt như mày, mày thực sự rất hài lòng sao?
Đáp án dĩ nhiên là không, thực ra, cô hy vọng anh sống tốt, cho dù không phải là cùng cô.
“Hai năm qua Nam Cung Phong thay đổi rất nhiều, có mấy lần tớ bắt gặp anh ấy, anh ấy cũng chỉ gật đầu với tớ, chưa từng nói với tớ một câu nào. Đúng rồi, sau khi đuổi Đường Huyên thì anh ấy cũng chuyển ra khỏi nhà, gần đây mới chuyển về, nghe nói là mâu thuẫn với ba, còn tự sáng lập công ty mới.”
“Tớ biết.”
Âu Dương Vân buồn bã gật đầu.
“Cậu biết? Sao cậu biết?”
“Bây giờ tớ đang làm việc trong công ty của anh ta.”
“Cái gì?”
Lâm Ái không ngờ được trợn to mắt.
Đợi nghe xong Âu Dương Vân giải thích, cô mới vỡ lẽ, hóa ra chuyện là như thế. Cô ấy cẩn thận hỏi thăm: “Vậy cậu nghe được tin anh ấy vẫn còn độc thân, bây giờ có định gương vỡ lại lành với anh ấy không?”
“Không.”
Âu Dương Vân hầu như không hề nghĩ ngợi, trả lời.
“Vì sao?”
“Anh ta không ở bên Đường Huyên không có nghĩa là chúng tớ có thể trở lại lúc ban đầu, trước đây khi Đường Huyên chưa xen vào, tớ vẫn sống rất mệt mỏi, nhà bọn họ muốn cháu, tớ không thể thỏa mãn được nguyện vọng của bọn họ, thế nên bây giờ trở về vẫn phải đối mặt với vấn đề đó. Khi đó tớ cắn răng kiên trì là bởi vì thực sự luyến tiếc mối tình đó, nhưng bây giờ đã thoát ra thì cũng không cần phải trở lại, nếu không sẽ bị coi thường.”
Lâm Ái hiểu rõ tâm trạng của cô, cũng không tiện nói thêm gì nữa, hai người nhắc tới cuộc sống của riêng mình, nói chuyện cả một buổi chiều, lúc chia tay, Âu Dương Vân nhờ cậy cô ấy: “Đừng nói cho ai biết việc tớ ở thành phố B được không? Sau khi kết thúc công việc tớ sẽ rời khỏi nơi này, về sau có thể sẽ không trở về, cho nên coi như tớ chưa từng trở lại là được.”
“Ừ!”
Lâm Ái nặng nề gật đầu: “Thế nhưng không cho phép cậu mất liên lạc với tớ, chúng ta là bạn thân suốt đời.”
“Được.”
Hai người ôm nhau, lưu luyến không rời nói lời từ biệt, mỗi người cô đơn đi về hướng ngược lại...
Đã biết kết quả của Nam Cung Phong và Đường Huyên, Âu Dương Vân cũng không làm rõ với anh, vẫn làm bộ không biết chuyện.
Thứ tư hôm đó, Âu Dương Vân đến tháng, lúc sắp tan làm, cô đau bụng muốn chết, cảm giác thân dưới ướt đẫm, cô ngồi yên không dám di chuyển, cố kiềm nén cơ thể không khỏe.
Rất bi kịch là sáng sớm lúc ra khỏi nhà, cô mặc một chiếc quần trắng, hôm nay lại không tăng ca, đúng năm giờ, các đồng nghiệp bắt đầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị tan làm, cô ngồi yên không động đậy, tổ trưởng hỏi: “Cô không tan làm sao?”
“Lập tức đi ngay.”
Cô đang muốn lên tiếng gọi đồng nghiệp nữ duy nhất trong phòng làm việc qua đây giúp cô, ai ngờ cô gái ấy cứ như đi đầu thai, cô chưa kịp mở miệng, cô ấy đã biến mất nhanh như chớp.
Bỏ đi, vẫn nên kiên trì một chút, kiên trì đến lúc bầu trời tối đen, toàn bộ nhân viên trong tòa nhà đã tan làm hết, cô đi ra sẽ không có ai phát hiện sự xấu hổ của cô.
Nhưng bụng cô rất không có ý chí tiến thủ, càng ngày càng đau nhức, đau đến mức sắc mặt của cô tái nhợt, mồ hôi lạnh không ngừng chảy, cũng không biết từ lúc nào, cô đau bụng kinh rất kinh khủng, giống như bị dao cắt vậy.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, đột nhiên, cửa phòng làm việc bị đẩy ra, Nam Cung Phong hỏi: “Sao cô chưa về?”
Phòng làm việc của tổ phát triển nằm trước phòng làm việc của chủ tịch, mỗi lần tan làm đều phải đi qua phòng làm việc của chủ tịch, mà mặt tường phía cửa phòng làm việc của chủ tịch đều là thủy tinh trong suốt nên bất kỳ ai đi qua, người ngồi bên trong đều có thể thấy rất rõ ràng.
Mà Nam Cung Phong chính vì không thấy Âu Dương Vân đi qua, bèn thuận tiện ghé qua nhìn một chút sau khi kết thúc công việc, không ngờ cô thực sự chưa đi.
Âu Dương Vân ngẩng đầu nhìn anh, cũng không nói gì, lại cúi đầu xuống cánh tay, tiếp tục nằm.
Nam Cung Phong thấy sắc mặt của cô không ổn, đến gần hỏi: “Khó chịu chỗ nào sao?”
Cô vẫn không nói, thật sự là chuyện khó mở miệng.
“Không thoải mái thì đến bệnh viện, ngồi ở đây làm gì?”
Anh mạnh mẽ muốn cô kéo lên, thấy cô ôm bụng, lại mặc quần trắng thì lập tức hiểu ra.
Anh nhanh chóng cởi vest của mình rồi buộc ở eo cô, nói: “Được rồi, đi thôi.”
Âu Dương Vân kinh ngạc ngẩng đầu quan sát anh, lại cúi đầu nhìn chiếc áo ở eo, trong lòng rất mâu thuẫn, để cô buộc trang phục của chủ tịch đi ra ngoài có chút kỳ cục, nhưng bụng đã đau đến mức sắp sửa không kiên trì được, nếu lo lắng thể diện, rất có thể cô sẽ té xỉu ở đây, khi đó Nam Cung Phong nhất định sẽ ôm cô ra ngoài, so sánh hai cái, cô chọn buộc trang phục của anh đi ra ngoài.
Nam Cung Phong lái xe đưa cô đưa đến chung cư, lúc xuống xe, cô nói nhỏ một tiếng: “Cảm ơn, trang phục tôi sẽ giặt sạch rồi trả lại cho anh.”
Nhìn cô đứng cũng không vững, Nam Cung Phong xuống xe đỡ cô, nói: “Tôi đưa cô vào.”
Anh đưa cô đến tận cửa căn hộ, Âu Dương Vân tránh khỏi tay anh, yếu ớt nói: “Đưa đến đây là được rồi.”
Nam Cung Phong gật đầu, cũng không nói gì, lái xe đi.
Âu Dương Vân nhìn hướng xe biến mất, đau thương thở dài, lấy chìa khóa mở cửa đi vào, tắm nước nóng rồi thay quần áo sạch sẽ, kiệt sức nằm trên giường.
Bụng vẫn rất đau, cô co ro thân thể trong chăn, gần mười phút sau, cô nghe được tiếng nhấn chuông cửa.
Lê thân mình xuống giường đến phòng khách mở cửa, cửa vừa mở ra, cô ngây ngẩn cả người: “Sao anh chưa đi?”
Trong tay Nam Cung Phong xách một túi đồ, không biết bên trong chứa những gì, anh trực tiếp đi vào phòng khách, lấy ra một chiếc túi chườm ấm, bảo: “Đi lên giường nằm.”
Âu Dương Vân ngây dại được anh bế vào giường, đắp chăn cho cô, cắm điện vào túi chườm, sau đó xoay người đi ra phòng khách.
Rất nhanh, trong phòng bếp truyền đến tiếng đốt lửa, lạch cạch lạch cạch...
Sau năm phút, Nam Cung Phong bưng một chén nước đường đỏ bốc hơi nóng đi tới: “Uống cái này đi.”
Âu Dương Vân kinh ngạc nhìn anh vài giây, ngồi dậy nhận lấy chén nước đường đỏ, uống từng ngụm nhỏ vào bụng, cô cảm giác có một luồng nước ấm chảy qua trong cơ thể, không rõ ràng là do uống nước đường đỏ, hay là vì người đun nước đường đỏ cho cô chính là người ấy.
Túi chườm đã sạc đầy điện, Nam Cung Phong tìm chiếc khăn lông bọc túi chườm, sau đó vén chăn lên đặt trên bụng Âu Dương Vân.
Sự quan tâm của anh khiến cô cảm thấy xa lạ lại vừa quen thuộc, ngay cả mùi vị của nước đường đỏ cũng biến thành vừa ngọt vừa chát.
“Anh dùng gì để đun?”
“Miếng gừng, ngải cứu, đường đỏ.”
Ha, cô cười cay đắng: “Bây giờ anh thật biết chăm sóc phụ nữ.”
Cô uống một hơi hết sạch, đưa chén cho anh: “Cảm ơn.”
Sau khi Nam Cung Phong cầm chén vào phòng bếp, anh quay lại phòng ngủ nói với cô: “Tôi đi đây, có gì không khỏe có thể gọi điện thoại cho tôi.”
Lúc xoay người định đi, Âu Dương Vân đột nhiên nắm lấy tay anh, đáng thương nói: “Chờ một chút, chờ tôi ngủ rồi đi được không?”
Nam Cung Phong nhìn xuống cô, một lúc sau mới gật đầu: “Được.”
Anh ngồi trên ghế sofa, cầm quyển tạp chí chăm chú đọc, Âu Dương Vân nằm trên giường nhìn anh, trong lòng vô cùng khó chịu.
“Cô cứ nhìn tôi như vậy thì chừng nào mới ngủ?”
Nam Cung Phong không ngẩng đầu nhưng cũng biết Âu Dương Vân đang nhìn mình, cứ như đỉnh đầu của anh có mọc đôi mắt vậy.
Âu Dương Vân trở mình, nhắm mắt lại, một giọt nước mắt trong suốt rơi xuống...
Nửa giờ sau, bụng của cô đã hết đau, Nam Cung Phong vẫn ngồi trên ghế sofa chưa đi, cô vén chăn xuống giường.
“Cô làm gì vậy?” Anh kinh ngạc hỏi.
“Bụng tôi đã hết đau, nhưng tôi hơi đói, chắc anh cũng đói, tôi làm ít đồ chúng ta ăn chung nhé.”
Nam Cung Phong không ngăn cản, Âu Dương Vân đến phòng bếp, cô không làm gì nhiều, chỉ làm hai tô mì cà chua xào trứng.
Cô đạt được hiệu quả cô mong muốn, khi Nam Cung Phong đi tới phòng khách, thấy cô đã nấu xong mì cà chua trứng, trong mắt lóe lên một chút đau xót.
Anh không quên được mùa đông năm đó, cô nói rằng chuyện hạnh phúc nhất chính là cùng người mình yêu ăn mì cà chua trứng lúc đêm khuya.
“Trong tủ lạnh không có thức ăn gì, cho nên tôi nấu hai tô mì đơn giản, cùng ăn đi.”
“Được.”
Hai người ngồi đối diện, Nam Cung Phong gắp mì cho vào miệng, vẫn là mùi vị trong trí nhớ, giống y như cô vậy, không hề thay đổi.
“Tôi đã biết hết rồi.” Âu Dương Vân dừng lại: “Chuyện anh và Đường Huyên.”
Bỗng nhiên, tay của Nam Cung Phong cứng lại, mì sắp đưa đến miệng lại để xuống tô: “Vậy thì sao?”
“Lúc tôi hỏi anh sao anh không nói?”
“Bởi vì không định tái hợp với cô, tại sao phải nói cho cô biết chuyện này?”
Trái tim của Âu Dương Vân bị mạnh mẽ đạp một cái, giữ thế diện nói: “Tôi cũng vậy, tôi không có ý định tái hợp với anh, người phụ nữ không thể sinh con như tôi, cho dù anh có ý đó, tôi cũng đã sống đủ cuộc sống như thế ở gia đình anh rồi.”
“Vậy thì tốt, về sau chúng ta ai sống cuộc sống người đó.”
Anh đứng dậy, ghé mắt nói: “Thẩm Thanh Ca là một người đàn ông tốt, hơn nữa gia đình anh ta có hai anh em trai, nếu cô có ý với anh ta, cuộc sống nhà họ cũng sẽ không khiến cô mệt mỏi.”
“Không cần anh quan tâm, tôi đang suy nghĩ!”
Nước mắt của Âu Dương Vân đã ứa ra nhưng lại quật cường không chịu rơi xuống, dựa vào cái gì, cô dựa vào cái gì mà lại năm lần bảy lượt khóc vì người đàn ông này!
“Tôi đi đây, cô nghỉ ngơi sớm một chút.”
Nhìn anh từng bước một rời khỏi tầm mắt của cô, Âu Dương Vân đột nhiên mất khống chế gào khóc: “Vì sao? Vì sao lại lấy tên công ty là Ái Vân?”
Nam Cung Phong dừng bước lại, nhưng không quay đầu: “E rằng khi đó là yêu cô, nhưng bây giờ không yêu nữa, ngựa tốt không nhai lại cỏ, bây giờ tôi đã quen với hoa thơm cỏ lạ, không muốn bị bất cứ ai bó buộc.”
“Nếu không yêu tại sao vẫn quan tâm tôi?”
“Cho dù là một nhân viên bình thường tôi cũng sẽ động lòng trắc ẩn, huống chi cô chính là đại diện đối tác cử tới, trên địa bàn của tôi, tôi có nghĩa vụ chăm sóc cô.”
Âu Dương Vân tức giận, cô lao tới trước mặt Nam Cung Phong, nắm lấy cánh tay anh rít gào: “Nhìn vào mắt tôi mà nói, nhìn vào mắt tôi nói cho tôi biết, anh quan tâm tôi chỉ vì tôi là người đại diện của đối tác, chứ không phải vì tôi là Âu Dương Vân!”