Mua Vợ (Bắt Lấy Tình Yêu: Cô Dâu Đắt Giá Của Tổng Tài)

Chương 191: Chương 191: Gặp lại ngoài ý muốn




Mà trên thực tế, bởi vì không nhìn thấy sương tuyết, bọn họ đã chia tay. Suốt hai năm qua, đến mỗi thời điểm bông tuyết bay bay, cô sẽ không kiềm lòng được mà nhớ lại, nếu trước đây cô và Nam Cung thấy được sương tuyết, vậy thì kết quả về sau biết đâu sẽ khác...

Rốt cuộc cô bị cảm, ban ngày mắc mưa, buổi tối lại hứng gió lạnh, sáng sớm đã bắt đầu sốt cao, thế nên thời gian Thẩm Thanh Ca hẹn gặp mặt đối tác đành hoãn lại đến ngày tiếp theo.

Lúc từ bệnh viện trở về đã là buổi trưa, Âu Dương Vân truyền nước biển nguyên buổi sáng, cả người mệt lả, Thẩm Thanh Ca vừa trách cứ cô không biết chăm sóc mình vừa ân cần hỏi: “Muốn ăn gì, tôi bảo người của nhà hàng làm rồi đưa đến phòng cho em?”

Cô lắc đầu: “Ngoại trừ muốn ngủ thì tôi không muốn gì cả.”

“Sáng sớm đã không ăn gì, nếu buổi trưa không ăn một chút, em muốn chết ở đây à?”

“Nhưng tôi thực sự không muốn ăn.”

Thẩm Thanh Ca nhíu mày: “Chờ tôi một chút.”

Anh xoay người đi về phía nhà hàng, lát sau, cầm một chiếc bánh ngọt tinh tế đến: “Đây là tôi gọi điện nhờ nhà hàng chuẩn bị cho bệnh nhân như em lúc ở bệnh viện, cơm có thể không ăn, vậy ăn cái này đi.”

Âu Dương Vân đón lấy bánh ngọt, vẫn chưa ăn nhưng đã nghe được mùi hương hoa hồng nhàn nhạt, cô cười: “Món này quả nhiên là chuẩn bị cho bệnh nhân, không muốn ăn cũng muốn cắn một miếng.”

Hai người sóng vai đi thang máy lên tầng, đến phòng, Âu Dương Vân cũng ăn xong bánh ngọt, cô nằm dài trên giường, Thẩm Thanh Ca đắp chăn cho cô, đắc ý hỏi: “Có phải bây giờ không còn mệt như trước nữa đúng không?”

“Ừ.”

Âu Dương Vân gật đầu: “Anh cho tôi ăn gì vậy?”

“Bánh ngọt kích dục.”

“Á!” Cô kinh ngạc bật dậy, người đổ mồ hôi lạnh.

“Ha ha, đùa em thôi, ngốc quá, đừng coi nó chỉ là miếng bánh ngọt nhỏ, bên trong có hơn ba mươi loại chất dinh dưỡng đó.”

Thẩm Thanh Ca thấy vẻ mặt cô hoang mang, cười xấu xa giải thích.

“Làm tôi sợ muốn chết.”

Âu Dương Vân vỗ ngực, liếc mắt nhìn anh: “Thật đáng ghét, ra ngoài đi, tôi muốn đi ngủ.”

“Được, tôi ở ngay phòng bên cạnh, có việc gì cứ gọi điện thoại cho tôi.”

Đợi nghe được tiếng đóng cửa, Âu Dương Vân bất đắc dĩ thở dài, Thẩm Thanh Ca đúng là một người đàn ông tốt hiếm có, đáng tiếc cô...

Ngủ một giấc tới bốn giờ, khi tỉnh lại đã là hoàng hôn, truyền nước biển rồi nghỉ ngơi một buổi chiều, tinh thần đã tốt hơn nhiều. Cô đứng dậy xuống giường, rót ly nước uống được phân nửa thì có tiếng gõ cửa phòng, Thẩm Thanh Ca đi vào.

“Thế nào? Cảm giác khá hơn chút nào không?”

“Ừm, đỡ hơn nhiều.”

“Ra ngoài ăn hẳn là không có vấn đề chứ?”

“Đi đâu?”

“Chủ tịch tập đoàn Ái Vân nghe nói chúng ta đã đến thành phố B nên đã đặc biệt bao một phòng ở khách sạn Kim Tinh, thay mặt thổ địa ở đây đãi tiệc tẩy trần cho chúng ta.”

“Anh đi đi, tôi không muốn đi lắm.”

“Em không đi thì tôi cũng không đi, sao có thể bỏ lại bệnh nhân không lo mà ra ngoài chơi vui vẻ được.”

Âu Dương Vân nghe anh ấy nói như vậy, đành phải thỏa hiệp bằng lòng: “Vậy được rồi, chúng ta cùng đi.”

Cô là một trợ lý đặc biết rất cố gắng làm hết phận sự, biết rõ sự hợp tác giữa hai công ty quan trọng thế nào, nếu vì cô không muốn đi dẫn đến Thẩm Thanh Ca cũng không đi, chủ tịch tập đoàn Ái Vân chẳng phải sẽ rất không vui sao, chỉ có hại đối với sự nghiệp của Thẩm Thanh Ca.

“Tôi thay quần áo đã, anh cứ chờ tôi dưới sảnh.”

“Được.”

Âu Dương Vân thay một bộ trang phục nhã nhặn hợp dáng, trang điểm tinh tế, lúc này mới chậm rãi ra khỏi phòng, xuống dưới sảnh tụ họp với Thẩm Thanh Ca, cùng đi đến khách sạn Kim Tinh.

Đến phòng bao khách sạn, bên trong đã có không ít người ngồi, Âu Dương Vân đi theo phía sau Thẩm Thanh Ca, chỉ thấy Thẩm Thanh Ca bắt tay với một người đàn ông cao xấp xỉ anh, nhiệt tình nói: “Sếp Phong, hân hạnh.”

Trái tim cô rơi lộp bộp, sau khi nghe câu gọi sếp Phong, Âu Dương Vân bước lên trước, cuối cùng đã thấy rõ gương mặt người đàn ông bị Thẩm Thanh Ca che khuất.

Trong nháy mắt đó, bốn mắt nhìn nhau, trời đất như sụp đổ, trong lòng hai người đều kinh ngạc, không ai nói lời nào.

“Sếp Phong, xin giới thiệu với anh, đây chính là trợ lý đặc biệt của tôi, cô Lữ Thanh Mạt.”

“Thanh Mạt, đây là chủ tịch tập đoàn Ái Vân - Nam Cung Phong.”

Âu Dương Vân nhìn Nam Cung Phong chằm chằm, vào giờ khắc này, trái tim đau đến mức không thể thở nổi, cô thẫn thờ vươn tay: “Anh Nam Cung, chào anh.”

Cô ra vẻ không biết anh, không ngờ Nam Cung Phong cũng vờ như không biết cô: “Chào cô.”

Sau khi bắt tay, Thẩm Thanh Ca đột nhiên nắm bờ vai của Âu Dương Vân, nửa đùa nửa thật nói: “Cô ấy rất có thể sẽ trở thành vợ tương lai của tôi.”

Ánh mắt của Nam Cung Phong thoáng hiện lên vẻ ảm đạm, nhưng ngay lập tức biến mất. “Chúc mừng”. Lúc nói những lời này, gương mặt anh dường như không có chút biểu cảm gì.

“Tôi vào toilet một lát.”

Âu Dương Vân không kiềm chế được nữa, cũng không kiềm chế được sự khó chịu trong lòng, chạy thẳng đến toilet òa khóc thất thanh, cô không ngờ sẽ gặp lại Nam Cung Phong bất ngờ như vậy, càng không ngờ rằng sau khi gặp lại, cả hai lại như người xa lạ.

Khóc thật lâu, cô rửa mặt bằng nước lạnh, lấy hộp phấn trong túi xách ra dặm lại lớp trang điểm, thở sâu một hơi, quay trở lại phòng bao.

Trái tim vẫn nhói đau, may mà cách một lớp da, sẽ không ai phát hiện.

Nam Cung Phong và Thẩm Thanh Ca trò chuyện rất hợp, Âu Dương Vân ngồi cạnh Thẩm Thanh Ca, mờ mịt nhìn thẳng phía trước, đau thương phát hiện ra ánh mắt Nam Cung Phong chưa từng dừng lại trên người cô.

Nếu không phải cô thay đổi hình dáng hay anh mất ký ức, hoặc cả hai đã từng yêu đến chết đi sống lại, sao có thể ngồi đối mặt nhau như những người xa lạ thế này.

Phục vụ đã mang món lên, Thẩm Thanh Ca luân phiên uống rượu với mọi người, một người đàn ông trong đó đứng dậy nói: “Cô Lữ vẫn im lặng không nói, có phải cô cho rằng chúng tôi lạnh nhạt với cô, nào, tôi mời cô Lữ một ly.”

Âu Dương Vân còn chưa kịp phản ứng, Thẩm Thanh Ca đã đứng lên: “Tôi uống thay cô ấy.”

Nói rồi, anh ngửa cô uống một hơi hết sạch ly rượu.

“Ôi, sếp Thẩm thương hoa tiếc ngọc quá, tôi còn chưa đồng ý anh uống thay, sao anh lại uống mất rồi, không được, không được, anh uống không tính.”

Thẩm Thanh Ca nhếch miệng cười: “Hôm qua trợ lý nhà tôi sốt cao, sáng nay lại phải truyền nước biển, mong mọi người tha cho cô ấy.”

“Ồ, thảo nào sắc mặt cô Lữ thoạt nhìn không tốt lắm, thật ngại quá, vậy không miễn cưỡng nữa.”

Người đàn ông nâng ly rượu ngồi xuống, một người đàn ông trêu ghẹo hỏi: “Sếp Thẩm và cô Lữ đã dự định kết hôn chưa?”

Thẩm Thanh Ca liếc nhìn Âu Dương Vân bên cạnh, cười trả lời: “Có thể tôi còn phải cố gắng nhiều, từ xa xưa người đẹp đâu dễ ôm về nhà như vậy.”

Ha ha ha, bên trong phòng bao phát ra tiếng cười rộ, Âu Dương Vân ngước mắt lén nhìn Nam Cung Phong, anh đang uống rượu, không hề cười, may mắn anh không cười, bằng không cô sẽ kích động đứng lên hỏi, với lập trường của anh cũng cảm thấy đáng cười như bọn họ sao?

Bữa tối kết thúc nhìn có vẻ thoải mái nhưng thực ra lại không thoải mái đến thế, ra khỏi khách sạn, tâm trạng Âu Dương Vân rất buồn bực ngồi vào trong xe, cũng không tạm biệt đám người Nam Cung Phong.

“Sao vậy, lại không thoải mái sao?”

Sau khi Thẩm Thanh Ca tạm biệt bọn họ, đi vào trong xe, ân cần hỏi Âu Dương Vân.

“Ừ, có một chút.”

Xe chạy, Âu Dương Vân nhìn trong gương chiếu hậu, thấy ánh mắt Nam Cung Phong nhìn theo hướng xe, nhưng cũng chỉ trong khoảnh khắc mấy giây, anh xoay người để lại cho Âu Dương Vân bóng lưng cứng rắn lạnh băng.

“Có phải em quen chủ tịch tập đoàn Ái Vân?”

Thẩm Thanh Ca đột nhiên hỏi.

“Không quen, sao tôi lại quen anh ta chứ.”

Âu Dương Vân có chút chột dạ trả lời.

“Vậy em trúng tiếng sét tình yêu với anh ta rồi à?”

“Nói bậy bạ gì đó.”

“Tôi phát hiện ánh mắt của em nhìn chằm chằm anh ta tựa như cách mà tôi nhìn em vậy, em hãy thẳng thắn thừa nhận, có phải em bị mê hoặc bởi vẻ ngoài lạnh lùng của anh ta không?”

Cô trợn mắt: “Bên cạnh có một chàng trai quyến rũ ánh nhìn như vậy còn không mê hoặc được tôi, một người lạnh lùng như núi băng thì sao có thể chứ? Tôi không có gu nặng như vậy!”

Lúc này Thẩm Thanh Ca mới thở phào nhẹ nhõm: “Không bị mê hoặc là được rồi, tôi theo đuổi em suốt hai năm trời mà em không động lòng, nếu em vừa nhìn người đàn ông khác đã động lòng, tôi sẽ xấu hổ đâm vào tường mất.”

Âu Dương Vân khổ sở cười: “Yên tâm đi, không có chuyện đó đâu.”

Cô giả bộ tùy ý hỏi: “Anh quen Nam Cung Phong lắm sao?”

“Không quen lắm, nhưng cũng không hẳn là xa lạ, chúng tôi quen nhau trong tiệc rượu của giới kinh doanh năm ngoái, trò chuyện khá hợp.”

“Anh ta là loại người thế nào? Nếu anh và anh ta hợp tác thì có thể tin được không?”

“Nghe nói là con nhà giàu có tiếng, vô số cô gái vây quanh, hơn nữa còn lạnh lùng vô tình, có điều rất nghiêm túc với sự nghiệp, không thối nát như trong chuyện tình cảm.”

Trái tim của Âu Dương Vân nhói lên: “Anh ta thoạt nhìn cũng ba mươi mấy rồi, chưa kết hôn sao?”

“Còn nói không có ý với người ta, hỏi kỹ thế làm gì?”

“Không phải, tôi chỉ tò mò, nếu đã có vợ thì chắc sẽ quản anh ta.”

“Năm đó lúc quen biết trong tiệc rượu, tôi có hỏi tình trạng hôn nhân của anh ta, nghe nói đã kết hôn rồi.”

Trái tim lại bị nhói đau, cho dù vết thương cũ đã phải trải qua thời gian dài để khép lại, khi đối mặt với kết quả không chịu đựng được, vẫn sẽ yếu ớt không chịu nổi một kích.

Mặc dù đã sớm dự liệu Đường Huyên và Nam Cung Phong sẽ kết hôn, nhưng cũng chỉ là suy đoán, bây giờ chính tai nghe được, cô mới nhận ra, thì ra cô vẫn để tâm đến kết quả.

Thấy cô không nói lời nào, Thẩm Thanh Ca lập tức chuyển trọng tâm câu chuyện lên người mình: “Thời đại này còn có mấy người đàn ông bằng lòng chịu sự quản lý của vợ? Em phải nắm lấy cơ hội đó, ngàn vạn lần chớ để tôi bị người phụ nữ khác đoạt đi.”

Khóe miệng Âu Dương Vân nở nụ cười chua xót, vẫn chưa từng đáp lại lời tỏ tình gián tiếp của anh.

Đèn neon lấp lánh trong quán bar, Nam Cung Phong một mình uống rượu đắng chát, bây giờ anh còn có thêm một kỹ năng đáng kiêu ngạo nữa, đó chính là cho dù uống bao nhiêu cũng không say.

Trong bữa tiệc vừa kết thúc ban nãy, anh đã uống không ít, lúc này lại uống thêm một chai, anh cũng không cảm thấy mình uống nhiều, uống rượu với anh mà nói tựa như uống nước vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.