La La chạy đến quán bar, cô gái này đi theo Nam Cung Phong như hình với bóng trong suốt hai năm, đối với việc anh ở đâu, chỉ cần cô muốn tìm, căn bản không cần gọi điện thoại cũng có thể tìm được.
Cô biết rõ mọi chuyện của Nam Cung Phong, ngoại trừ bản thân Nam Cung Phong, cô chính là người thứ hai hiểu rõ lòng của Nam Cung Phong nhất.
“Tâm trạng không tốt sao? Lại uống rượu thay nước rồi?”
Cô ngồi bên cạnh Nam Cung Phong, thở dài than ngắn hỏi.
Nam Cung Phong im lặng không nói, ánh mắt sâu như đầm nước không thấy đáy, thấy anh không nói lời nào, La La bình tĩnh nói: “Xem ra tâm trạng thực sự không tốt.”
“Cô ấy đã trở về.”
La La kinh ngạc: “Ai?” Cô cố nén sự chấn động trong lòng, hỏi: “Âu Dương Vân sao?”
Nam Cung Phong gật đầu: “Ừ.”
Anh uống một ngụm rượu, tự cười chế giễu: “Bây giờ cô ấy sống khá tốt, có một người đàn ông rất xuất chúng bên cạnh, tôi vui lắm.”
“Anh vẫn không quên được cô ấy.”
Nam Cung Phong không nói lời nào, La La đột nhiên ôm lấy anh: “Lúc này khó chịu lắm phải không? Em biết bây giờ anh chắc chắn rất khó chịu, sếp Phong, chúng ta hãy ở bên nhau, nếu cô ấy đã có nơi chốn tốt, vậy sau này hãy để em an ủi trái tim tan vỡ của anh, không có ai thích hợp hơn em...”
“La La, cô biết mà, tôi không thể yêu ai khác nữa, cô biết, tôi đã mất đi khả năng yêu người khác, tôi không muốn làm tổn thương ai nữa.”
“Em không để ý, em thực sự không để ý, chỉ cần có thể để em bên cạnh anh, dù cho mãi mãi giống như bây giờ, em cũng không oán không hận...”
Nam Cung Phong đẩy tay đang ôm hông mình của cô: “Nhưng tôi quan tâm, một người đang sống, không thể vì bản thân bất hạnh mà kéo theo người khác bất hạnh theo mình, sống như vậy còn không bằng chết.”
Anh nói rồi buông ly rượu trong tay, đi thẳng không quay đầu lại.
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Thanh Ca dẫn Âu Dương Vân đi tham quan tập đoàn Ái Vân, sau đó chính thức bàn chuyện hợp tác.
Đã biết chủ tịch tập đoàn Ái Vân là Nam Cung Phong, trái tim Âu Dương Vân không thể giữ bình tĩnh được, đến nơi, cô ngước mắt nhìn bốn chữ lớn trước mắt: tập đoàn Ái Vân. Đôi mắt bất chợt ánh lên một lớp nước mơ hồ.
Nam Cung Phong dẫn đoàn người ra đón Thẩm Thanh Ca, Âu Dương Vân thấy phía sau anh có một cô gái trẻ tuổi, tóc dài xõa vai, da trắng nõn, đôi mắt to trong veo như nước vô cùng có thần, tựa như cảm nhận được, cô gái kia cũng nhìn về phía cô, khóe môi nở nụ cười nhẹ thản nhiên.
“Anh muốn xem bộ phận sản xuất trước hay bộ phận phát triển trước?”
Nam Cung Phong hỏi Thẩm Thanh Ca, anh suy nghĩ một chút: “Xem bộ phận phát triển trước đi.”
Đoàn người lục tục đi tới bộ phận phát triển ở tầng hai, trưởng bộ phận phát triển kiên nhẫn giải thích về thành quả phát triển cho Thẩm Thanh Ca, sau khi nghe xong, Thẩm Thanh Ca cười nói: “Có biết người sau lưng tôi cũng từng là nhân viên xuất sắc của bộ phận phát triển không? Sản phẩm tổ hợp 3+2 của công ty chúng tôi chính là từ ý tưởng trong đầu cô ấy, là nhân tài hiếm có.”
Trong đám người phát ra tiếng cười sang sảng, Âu Dương Vân khiêm tốn giải thích: “Sếp Thẩm của chúng tôi quá lời rồi, đó là công lao của toàn thể nhân viên bộ phận chúng tôi.”
“Nhìn đi, điểm này của cô ấy là giỏi nhất, mãi mãi không kể công kiêu ngạo, cho nên ngày đầu tiên tôi làm tổng giám đốc, ngày hôm sau cô ấy đã trở thành trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc.”
Ha ha ha, lại là một tràng tiếng cười tán thưởng, một sếp cao cấp hôm qua mời rượu cô nói: “Xem ra cô Lữ đúng là một nhân tài, không biết cô có muốn nhảy việc không, sếp Phong của chúng tôi cũng đang cần một nhân tài khiêm tốn ham học hỏi như cô.”
“Ấy, dám cạnh tranh ngay trước mặt tôi, không phải phép chút nào.”
Thẩm Thanh Ca cười trêu ghẹo, ánh mắt nhìn về phía cô gái sau lưng Nam Cung Phong: “Không phải sếp Phong đã có thư ký nữ rồi sao?”
“Giành qua đây không nhất định phải làm thư ký, nhân tài đặt ở vị trí nào cũng là nhân tài, ha ha.”
Trong lúc nói nói cười cười, bọn họ đi từ bộ phận phát triển đến bộ phận sản xuất, Âu Dương Vân nhìn những máy móc trong nơi sản xuất phát ra những âm thanh theo quy luật, không khỏi có chút ngạc nhiên, thừa dịp những người khác đang nói chuyện, cô đưa tay muốn cầm một sản phẩm trên máy móc xem thử, tay mới vừa duỗi ra đột nhiên bị người khác kéo, bên tai truyền đến giọng nói làm tim cô đập loạn: “Rất nguy hiểm.”
Nam Cung Phong bình thản nhắc nhở cô, đồng thời cũng buông lỏng tay đang nắm cánh tay cô.
“La La, đưa cô Lữ sang bên kia xem sản phẩm hoàn chỉnh.”
La La gật đầu: “Vâng.”
Cô đưa tay ra ý mời: “Cô Lữ, mời đi theo tôi.”
Âu Dương Vân theo thư ký nữ của Nam Cung Phong đi tới phân xưởng chứa thành phẩm, cô nhìn những thành phẩm được trưng bày trên bàn, trong lòng âm thầm suy nghĩ, vì sao Nam Cung Phong lại đổi nghề? Tại sao anh không làm việc trong tập đoàn của gia đình mà lại sáng lập tập đoàn Ái Vân?
“Cô Âu Dương, muốn uống nước không?”
Phía sau đột nhiên truyền tới tiếng gọi khiến cơ thể Âu Dương Vân cứng đờ, cô đờ đẫn quay đầu, nhìn chằm chằm thư ký nữ trước mặt, nghi ngờ hỏi: “Cô gọi tôi là gì?”
“Cô Âu Dương.”
La La cười cười: “Rất bất ngờ nhỉ, tôi biết tên của cô, không chỉ biết tên của cô, tôi còn biết quan hệ giữa cô và sếp Phong.”
“Tôi không có quan hệ gì với anh ta, cô nhận nhầm người rồi.”
Âu Dương Vân xoay người đặt sản phẩm trong tay xuống, chuẩn bị quay về.
“Tôi luôn nghĩ rốt cuộc là người phụ nữ như thế nào có thể khiến sếp Phong của chúng tôi tự ép mình đến mức này, lúc này, trong lòng tôi cuối cùng đã có đáp án.”
Những lời nói của La La lọt vào tai Âu Dương Vân không sót một câu, nhưng cô không hề quay đầu lại.
Trải qua hai giờ tham quan, Thẩm Thanh Ca đã hiểu cơ bản về cách thức kinh doanh của tập đoàn Ái Vân, sau khi những sếp cấp cao cùng đi tham quan hoàn thành nhiệm vụ của mình thì ai làm việc nấy, Âu Dương Vân và Thẩm Thanh Ca vào phòng làm việc của Nam Cung Phong.
“Sếp Phong, tôi cảm thấy rất hứng thú với sản phẩm mới của các anh, bây giờ chúng ta bàn chuyện hợp tác nhé?”
Thẩm Thanh Ca nói với Âu Dương Vân bên cạnh: “Lấy hợp đồng ra.”
Nam Cung Phong xua tay: “Không cần vội ký hợp đồng, hãy xem kế hoạch sản xuất của chúng tôi trước.”
Anh lấy một tập tài liệu trên bàn ra: “Đây là danh sách kế hoạch tôi đã nghiên cứu kỹ lưỡng cùng với các cấp cao của công ty, nếu Ái Vân và Kim Nhạc hợp tác, trước khi sản phẩm tung ra thị trường, tốt nhất mọi người nên cử một nhân viên đáng tin cậy đến công ty tôi, có ý kiến hoặc ý tưởng gì có thể nói ra bất cứ lúc nào, bằng không một khi sản phẩm định hình thì muốn thay đổi cũng không dễ dàng, nếu chúng ta thành công trở thành đối tác đôi bên cùng có lợi, sản phẩm đó chắc chắn phải khiến hai bên đều hài lòng, tránh nảy sinh mâu thuẫn không cần thiết, sếp Thẩm, anh cảm thấy thế nào?”
Thẩm Thanh Ca suy nghĩ vài giây: “Sếp Phong nói rất đúng, tôi nghĩ đi nghĩ lại, người tôi tin tưởng nhất và hiểu điều tôi muốn nhất...” Ánh mắt của anh chậm rãi dời về phía Âu Dương Vân: “Cũng chỉ có em.”
“Tôi không được.”
“Sao em không được?”
Âu Dương Vân lúng túng, cô vốn không ngờ Thẩm Thanh Ca lại có dự định để cô lại công ty của Nam Cung Phong, đối với cô mà nói, việc này quả thực sống không bằng chết.
“Bác gái của tôi cần tôi chăm sóc.”
“Tôi chăm sóc thay em là được.”
“Vậy cũng không được.”
“Sao lại không được?”
“Công ty cần tôi.”
“Lẽ nào công ty không cần tôi?”
Thẩm Thanh Ca từng bước ép sát: “Được rồi, đừng tìm lý do, cho dù sếp Phong biết tôi thích em, em cũng không thể làm mất mặt toi trước mặt người ta, tôi là cấp trên của em đó.”
Âu Dương Vân nói không nên lời, chính xác hơn là cô không muốn nói quá nhiều trước mặt Nam Cung Phong và Thẩm Thanh Ca, vẫn nên về khách sạn rồi bàn bạc kỹ hơn, mặc kệ thế nào, cô đều không thể ở lại thành phố B, cho dù phải từ chức, cô cũng không ở lại.
“Mọi người cứ về bàn bạc lại chuyện sắp xếp nhân viên, nếu ý kiến này không có vấn đề gì thì chúng ta ký hợp đồng.”
Từ đầu đến cuối, gương mặt của Nam Cung Phong không có chút biểu cảm nào, điều này khiến Âu Dương Vân nhớ đến cuộc sống khi mới gả cho anh, tính cách của chính là vậy, có điều khi đó ít ra anh còn có thể cười một cái, bây giờ mặt anh bị tê liệt sao? Thậm chí ngay cả trong giới kinh doanh cũng không nở một nụ cười?
Thẩm Thanh Ca gật đầu, lấy ra một cây bút, ký soạt soạt tên mình vào phía cuối hợp đồng, Âu Dương Vân trơ mắt nhìn. Giây phút đó, thực ra cô có chút muốn ngăn cản, ngăn cản Thẩm Thanh Ca đừng hợp tác với Nam Cung Phong, vậy thì bọn họ có thể sớm rời khỏi thành phố B, đồng thời về sau cũng không có cơ hội gặp mặt nữa.
Thế nhưng cô biết điều đó là không thể, trừ phi cô nói ra sự thực, bằng không Thẩm Thanh Ca tuyệt đối sẽ không từ bỏ kế hoạch hợp tác lần này.
Hợp đồng chính thức gồm ba phần, ký phần thứ nhất xong, Thẩm Thanh Ca đứng dậy nói: “Tôi đi toilet, chờ một chút.”
“Được.”
Nam Cung Phong chỉ tay ý bảo: “Ra khỏi cửa quẹo phải.”
Sau khi Thẩm Thanh Ca rời khỏi đây, bầu không khí trong phòng làm việc đột nhiên trở nên rất kỳ lạ, Âu Dương Vân băn khoăn vài giây rồi lên tiếng trước: “Đã lâu không gặp.”
“Ừ, đã lâu không gặp.”
Cô nhìn về phía anh: “Anh vẫn sống tốt chứ?”
Nam Cung Phong gật đầu: “Vẫn tốt.”
Sau đó, hai người không nói gì nữa.
Qua một lúc lâu, Âu Dương Vân phá vỡ sự im lặng một lần nữa: “Không hỏi tôi có sống tốt hay không sao?”
“Không cần hỏi cũng nhìn ra được cô sống rất tốt.”
Ồ, Âu Dương Vân tan nát cõi lòng nhìn anh, có cảm giác đau khổ dở khóc dở cười.
“Vậy anh cảm thấy, hai chúng ta thì ai sống tốt nhất?”
Cô châm chọc hỏi.
“Chắc là cô.”
“Vậy thì tốt quá, với tôi mà nói, chuyện hài lòng nhất là để anh nhìn thấy tôi sống tốt hơn anh!”
“Ừ, với tôi mà nói, chuyện hài lòng nhất là nhìn thấy cô sống tốt hơn tôi.”
“Mọi người trò chuyện gì vậy?”
Thẩm Thanh Ca đi đến, không biết gì hỏi.
“Không có gì.”
Sắc mặt Âu Dương Vân u ám lắc đầu, trong lòng cảm thấy rất tức giận với thái độ lười biếng của Nam Cung Phong đối với cô.
Ký xong hợp đồng, Thẩm Thanh Ca không định lập tức rời đi, mà nói đến một số chủ đề ngoài công việc với Nam Cung Phong.
“Sếp Phong, tối hôm qua nghe nói gần đây phó tổng công ty anh thân mật với một ngôi sao nữ, là thật sao?”
Nam Cung Phong không phủ nhận: “Ừ.”
“Vậy anh lưu luyến hoa thơm cỏ lạ, vợ anh cũng không ý kiến?”
“Tôi chưa hỏi cô ấy.”
Thẩm Thanh Ca kinh ngạc trợn to mắt: “Anh chưa hỏi cô ấy, lẽ nào cô ấy chưa từng làm loạn với anh?”
“Trước đây có làm loạn một khoảng thời gian, sau này thì không còn nữa.”
“Vì sao?”
“Có thể cô ấy cảm thấy mệt.”
“Cũng phải, phụ nữ đều không thể chịu đựng đàn ông làm xằng làm bậy bên ngoài, nếu chọn im hơi lặng tiếng, tám phần là luyến tiếc cuộc sống xa hoa.”
“Không phải, cô ấy trăm phương ngàn kế gả vào nhà chúng tôi không phải vì tài sản của tôi.”
Ha ha, Âu Dương Vân thầm cười nhạt trong lòng, xem ra hai năm qua anh và Đường Huyên đã nối lại tình xưa, thậm chí ngay cả những lời thông cảm cho cô ta cũng nói ra được.
“Ồ? Vậy lại là người phụ nữ tốt, phụ nữ như vậy, anh chớ nên phụ cô ấy.”
“Có lẽ thế.”
Nam Cung Phong nhún vai, cuối cùng cũng nở nụ cười, nhưng lại khó coi hơn cả khóc.
Chí ít, Âu Dương Vân cảm thấy như vậy.
Thẩm Thanh Ca nhìn đồng hồ trên tay: “Thời gian không còn sớm nữa, chúng tôi về trước.”
“Cùng ăn trưa đi, tôi đã sai người đặt xong nhà hàng.”
“Không cần, buổi trưa chúng tôi còn có hẹn, sau này sẽ là đối tác, có rất nhiều cơ hội cùng ăn cơm.”
Nam Cung Phong gật đầu: “Được, đi thong thả.”
Âu Dương Vân và Thẩm Thanh Ca ra khỏi phòng làm việc của Nam Cung Phong, trước khi chia tay, cô trừng mắt liếc anh một cái.
Trong lòng rất khó chịu, càng nghĩ càng tức giận khó kiềm nén, ra khỏi cửa lớn công ty, cô đột nhiên nói: “Chờ một chút.”
“Sao vậy?”
Thẩm Thanh Ca nghi ngờ quay đầu.
“Điện thoại di động của tôi hình như để quên ở phòng làm việc rồi, tôi quay lại lấy.”
“Gần đây nội tiết tố của em mất cân bằng sao? Sao cứ quên trước quên sau, nhanh lên một chút, tôi chờ em trong xe.”
Thẩm Thanh Ca không vui đâm chọt trí nhớ của cô.
Âu Dương Vân xoay người vội quay lại, thực ra, điện thoại di động của cô không quên, chẳng qua cô cảm thấy không thể cứ đi như vậy, cho dù đi cũng phải nói hết lời muốn nói, bằng không cô thực sự rất không cam lòng.
Một lần nữa quay lại phòng làm việc của Nam Cung Phong, Nam Cung Phong đang đưa lưng về phía cô, đứng trước cửa kính sát đất, bóng lưng có vẻ cô đơn.
Nghe được tiếng bước chân, anh quay đầu lại, ánh mắt hiện lên vẻ kinh ngạc: “Sao cô lại quay lại?”
Âu Dương Vân đi thẳng tới trước mặt anh, ánh mắt sáng như đuốc hỏi: “Vì sao người làm sai là anh, mà cứ như là do tôi không đúng vậy? Anh có tư cách gì lạnh lùng với tôi như vậy?”
Nam Cung Phong ngây người, đột nhiên dùng giọng bất cần hỏi lại: “Bây giờ cô cảm thấy thất vọng vì tôi không kích động ôm ấp cô, khóc lóc kể lể những thương nhớ với cô sau khi gặp cô sao? Nếu là như vậy, cô có thể nói thẳng, tôi hoàn toàn có thể làm như cô mong muốn.”
Nhìn Nam Cung Phong từng bước đến gần cô, Âu Dương Vân tỉnh táo lại từ trong sự kinh ngạc, tức giận đẩy anh: “Khốn nạn!”
Nước mắt của cô chớp mắt ướt đẫm khóe mắt, xoay người chạy nhanh ra ngoài, nhìn chằm chằm cánh cửa bị đóng lại nặng nề, sự bất cần trong ánh mắt của Nam Cung Phong từ từ biến mất, thay vào đó là ánh mắt tuyệt vọng và đau thương...