Không biết! Nam Cung Phong thiếu kiên nhẫn đáp lại, ngồi xuống sofa, dặn dò người giúp việc: Nước.
Không biết? Con với nó cùng về nhà mẹ đẻ mà con nói con không biết?
Bà Nam Cung kinh sợ chất vấn, đứa con trai này có thể để bà bớt lo lắng không đây.
Nam Cung Phong uống một hớp nước thật to, hiển nhiên quá lười trả lời. Bà bỗng chốc nóng ruột, vội vàng gọi điện thoại sang nhà thông gia, gọi điện thoại xong, sắc mặt càng khó coi hơn.
Nhà thông gia của con bảo hai đứa đi về cùng nhau rồi, con rốt cuộc đã bỏ Tiểu Vân ở đâu?
Mất rồi càng tốt.
Con nói gì vậy chứ? Làm gì có người làm chồng nào nói vợ mình mất rồi càng tốt?
Là cô gái đó nửa đường tự xuống xe, con cũng không có cách nào khác.
Cho nên con quay về một mình?
Nếu không thì sao? Muốn con cầu xin cô ấy chắc?
Nam Cung Phong tỏ vẻ khinh thường. Đối với anh, phụ nữ chẳng qua chỉ là một món đồ trang sức, có cũng không cần phải để tâm, không có càng chẳng quan trọng.
Vậy con cũng không thể bỏ con bé bên đường chứ. Con gái là phải dỗ dành, con nói hai câu sẽ chết được chắc? Còn không mai đi tìm nó về đây!
Con là người dỗ dành người khác à? Hay là mẹ thấy con dỗ ai bao giờ chưa?
Nam Cung Phong hừ lạnh một tiếng, đứng dậy định về phòng.
Tính tình con trai như thế nào người làm mẹ hiểu rõ nhất, bà Nam Cung sợ chọc giận con trai, đành phải mềm giọng: Được, nếu con đã không chịu đi tìm thì con gọi cho nó một cuộc điện thoại, hỏi xem bây giờ nó ở đâu, mẹ còn dễ phái người đến đón nó.
Không có số.
Con...
Bà Nam Cung tức đến sắp hộc máu, bà giơ tay chỉ con trai: Con muốn chọc cho mẹ tức chết mới vừa lòng phải không? Kết hôn hơn một tuần lễ rồi, đến cả số điện thoại của vợ mà con cũng không có?
Lúc nào mà chẳng vậy, có gì đáng ngạc nhiên đâu.
Thái độ thản nhiên như không của Nam Cung Phong đã chọc tức mẹ anh, bà trợn mắt lên, gay gắt nói: Mẹ không biết lúc trước con đối xử với mấy người vợ kia như thế nào, tóm lại con bắt buộc phải đối xử tốt với Tiểu Vân một chút, bởi vì con bé là đứa con dâu duy nhất mà mẹ thấy vừa mắt.
Mẹ thấy vừa mắt cũng không có tác dụng gì, con sắp ly hôn với cô ấy rồi.
Cái gì?? Ly... ly... ly hôn!!
Bà Nam Cung tức đến mức suýt nữa ngất đi, loạng choạng đến mức gần ngã quỵ, may mà được cô con gái vừa từ bên ngoài quay về nhanh nhẹn đỡ lấy: Mẹ, mẹ sao thế? Nam Cung Tình Tình hỏi.
Tình Tình à, mẹ không sống nổi nữa, anh trai con lại đòi ly hôn!
Lại đòi ly hôn? Sao nhanh thế! Nam Cung Tình Tình hít một hơi lạnh, lớn tiếng oán trách: Anh, anh có để người ta sống không vậy, đừng nói mẹ không sống nổi, em cũng không sống nổi nữa.
Cô quay đầu về phía mẹ: Mẹ, con đi chết cùng mẹ...
Đúng lúc này, ông Nam Cung cũng vừa trở về, nghe con gái nói vậy, ông quát con trai: Nếu con dám ly hôn với Tiểu Vân, ba sẽ là người đầu tiên chết trước mặt con!
Hờ, điên hết rồi à? Nam Cung Phong lầm bầm với vẻ không thể tin nổi, anh không ngờ một cô gái mới về đây bảy ngày đã có thể khiến người nhà anh bảo vệ đến mức ấy, quay người buồn bực đi lên tầng, lần đầu tiên không kiên trì với nguyên tắc của mình nữa.
Trời tối dần, Âu Dương Vân vẫn chưa quay lại, bà Nam Cung phái ba lái xe đi tìm cũng không tìm thấy cô, bỗng chốc, cả gia đình loạn cào cào cả lên.
Nam Cung Phong cuối cùng cũng chịu xuống, cầm chìa khóa xe trong tay, mặt mũi lạnh tanh, không nói năng gì, đi thẳng ra ngoài cửa.
Con đi đâu đấy?
Đi tìm người phụ nữ ngu ngốc kia, tránh cho mấy người cứ đòi sống đòi chết...