Âu Dương Vân xách một túi đồ rất to đi từ trên tầng xuống, Nam Cung Phong đón lấy túi đồ của cô, mặt không có biểu cảm gì, sau đó đi thẳng về phía chiếc xe Rolls Royce đang đỗ, mở cốp sau, ném đồ đạc vào xe.
Hai vợ chồng Âu Dương giả tạo tạm biệt con gái, Âu Dương Kiều vì chịu đả kích quá lớn nên không ra cửa tiễn.
Lại thêm một hồi tán gẫu nịnh nọt nữa, cho đến khi chiếc xe khởi động rồi, Âu Dương Vân cuối cùng cũng chịu tháo bỏ tấm mặt nạ giả tạo kia. Lần lại mặt này có thể coi như thành công mỹ mãn nhờ sự phối hợp của Nam Cung Phong, cô thở phào một hơi, nhìn sang người đàn ông bên cạnh, chân thành nói: Hôm nay cảm ơn anh nha.
Nam Cung Phong không đáp lại, Âu Dương Vân không khỏi thấy buồn bực, ban nãy lúc anh nhận hành lý cô đã phát hiện ra rồi, ánh mắt anh hơi lạnh lẽo.
Sao không nói năng gì?
Két một tiếng, chiếc xe nhanh chóng tạt vào lề đường, Nam Cung Phong nghiêng người qua, mặt mũi lạnh tanh chất vấn cô: Tại sao khi tôi chọn vợ, cô không nói rõ thân thế của mình?
Âu Dương Vân thấp thỏm trong lòng, đờ đẫn hỏi: Thân thế của tôi làm sao?
Cho dù Nam Cung Phong này ly hôn tận sáu lần, cũng không tạm bợ đến mức lấy một đứa con gái riêng, nhất là con gái do một vũ nữ sinh ra, người mẹ kế kia thương cô đến vậy, để cô thay em gái đến tham dự, cô coi gia đình Nam Cung là cái gì? Trung tâm từ thiện hả?
Suốt một phút đồng hồ, Âu Dương Vân không nói được một câu nào, ba chữ con gái riêng giống như một lưỡi dao bén, không hề lưu tình mà đâm xuyên qua trái tim cô.
Những năm trở lại đây, cô cứ tưởng mình cứng rắn lắm, hóa ra, vẫn thấy đau như vậy.
Không sai, tôi chính là đứa con hoang mà Âu Dương Trường Phong có cùng một vũ nữ, nhưng tôi không cảm thấy chuyện này rất nhục nhã, chỉ có hai kiểu người vừa gặp đã nhận mình là con gái riêng, một là kiểu người tự ti, hai là muốn tranh thủ sự đồng tình, mà sở dĩ tôi không nói, bởi vì tôi không phải hai dạng người kể trên.”
Vậy cô là dạng người nào? Nam Cung Phong từng bước ép sát, Âu Dương Vân không muốn bình luận về bản thân quá nhiều nên chỉ giữ im lặng, thấy cô không nói gì, anh cười lạnh một tiếng: Hay là để tôi trả lời thay cô nhé, cô là người tự cho mình đúng nhất trên thế gian này.
Đúng, tôi tự cho mình là đúng, tôi tưởng rằng anh cần một người vợ có thể ngăn được anh chơi đùa với cuộc đời, thân phận thế nào không quan trọng, xem ra tôi nhầm rồi.
Âu Dương Vân nói xong, quật cường đẩy cửa xe ra ngoài. Nói không giận là nói dối, Nam Cung Phong khinh thường cô, cô không thể nào dung thứ được điều này.
Đi được vài bước, cánh tay cô đã bị người ta kéo lại, đó là một bàn tay rất đẹp nhưng không hề ấm áp: Lên xe.
Giọng điệu như ra lệnh ấy càng khiến cơn giận trong lòng cô tăng thêm, cô hất tay anh ra: Cho dù Âu Dương Vân này không còn gì nữa, cũng sẽ không bán rẻ chút tôn nghiêm cuối cùng.
Cô tiếp tục đi về phía trước, đằng sau vang lên giọng nói lạnh như băng: Sự kiên nhẫn của tôi đối với phụ nữ chỉ kéo dài ba phút, rốt cuộc cô có lên xe không?
Ý tứ của Nam Cung Phong rất rõ ràng, anh sẽ không nói một câu ba lần. Trên thực tế, trước đó, với sáu người vợ kia thì đến cả ba phút kiên nhẫn cũng không có.
Âu Dương Vân nhắm mắt lại, lặng lẽ nói trong lòng: Mẹ ơi, con xin lỗi, hôm nay, cứ để con tùy hứng một lần đi.
Nam Cung Phong thấy cô không biết tốt xấu gì, quay người lên xe, đóng cửa xe rầm một cái, khởi động xe nghênh ngang bỏ đi...
Về đến nhà, anh mặt mũi u ám bước vào phòng khách, người mẹ đang ngồi thưởng trà trên ghế sofa liếc thấy anh, đứng bật dậy hỏi: Sao con quay về một mình? Vợ con đâu?