Mùa Xuân Đến Muộn

Chương 40: Chương 40: Chương 39




Thái độ của anh lạnh nhạt, tạo nên một cảm giác như anh là người có tâm địa sắt đá.

Thế nhưng Úc Hỉ không hề phản cảm với thái độ này của anh, cô mơ hồ có thể đoán ra được vị Lẫm tiểu thư kia ở trong lòng anh cũng chẳng có mấy phân lượng nào.

Đi theo hướng suy nghĩ như thế này khiến Úc Hỉ đột nhiên cảm thấy đắc ý, nhưng cô cũng rõ ràng chút tâm tư này có hơi thất đức. Không khỏi tự chế giễu, nói không chừng ngày nào đó anh cũng sẽ đối xử với cô như thế.

Ôn Thuần Chi không nhìn ra được những suy nghĩ vặn vẹo trong đầu cô, anh chỉ đỡ cô dậy để đi ăn cơm.

Úc Hỉ vẫn bò thườn ở trên đùi anh như cũ, lười biếng nói: “Em gọi đồ ăn ngoài nhé?”

Ngón tay Ôn Thuần Chi vân vê cằm của cô: “Em làm gì mà lại mệt như thế này hả?”

“Em lười động đậy lắm.”

Bộ dạng uể oải của cô trông giống như một chú mèo mướp.

Ôn Thuần Chi cười cười, cũng không ép buộc nữa.

Lúc đồ ăn ngoài được đưa đến thì Úc Hỉ đang ở trong nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt.

Đồ ăn mà cô gọi đều là mấy thứ đồ ăn vỉa hè, Ôn Thuần Chi anh đối với vấn đề ăn uống rất cẩn trọng. Nhìn một đống đồ ăn dầu mỡ được đựng trong túi bóng, tay siết chặt di động, tùy ý chỉ chỉ: “Ăn cái này á?”

Úc Hỉ khoanh chân ngồi trên sofa, đeo găng tay cầm lên một cái đùi gà: “Hôm nay đột nhiên em rất muốn ăn.”

Cô cắn một miếng, sau đó đưa qua cho anh: “Anh ăn thử đi.”

Ôn Thuần Chi dựa người vào sofa, lắc lắc đầu, dáng vẻ xin miễn cho kẻ bất tài này.

Úc Hỉ trợn mắt, lẩm bẩm một câu: đúng là không có phúc ăn!

Ôn Thuần Chi rất ít khi thấy dáng vẻ nhõng nhẽo đó của cô, đôi môi bất giác cong lên.

Anh sát người lại gần, hôn chụt xuống môi cô một cái, ngón tay anh ấn ấn lên cánh môi của cô, thấp giọng nói: “Phúc ăn ở đây này.”

Bữa cơm này ăn đến cuối cùng không hiểu sao lại phát triển thành tình trạng như hiện giờ.

Úc Hỉ bị Ôn Thuần Chi đè xuống dưới người, chiếc áo sơ mi bị anh kéo tuột xuống quá vai, đôi môi nóng rẫy của anh bắt đầu khám phá từng chỗ từng chỗ một.

Hai tay của Úc Hỉ vòng qua sau cổ anh ôm chặt, không dám mở mắt nhìn.

Ngón tay của Ôn Thuần Chi chậm rãi thăm dò xuống dưới vạt váy, đầu ngón tay tùy ý vân vê, trêu ghẹo, nơi nụ hoa e thẹn bỗng chốc có dòng chất lỏng tràn ra.

Mặt Úc Hỉ vùi chặt xuống cổ của anh, không kiềm nén nổi khẽ rên rỉ.

Ngay sau đó có một làn sóng dữ dội ập đến, hơi thở hổn hển của cô ngắt quãng từng đoạn, hai má ửng đỏ, vẫn chưa kịp bình ổn trở lại.

Ôn Thuần Chi nhìn dáng vẻ mê đắm tràn đầy “dục vọng” đó của cô thì khẽ cười, sau đó đặt xuống đôi môi cô một nụ hôn phớt. Anh bắt lấy cánh tay cô, đặt lên trên thắt lưng.

Những tiếng ma sát va chạm vào nhau, mới cởi bỏ được một nửa thì chiếc di động ở trên bàn uống trà đột nhiên đổ chuông.

Úc Hỉ bò nửa người dậy, với tay qua cầm lấy di động.

Là Lương Thiển gọi điện thoại đến, muốn cô tối nay tới ngủ cùng con bé.

Ôn Thuần Chi nghe được đại khái, khẽ cắn lên đôi tai cô, hỏi: “Phải qua đó sao?”

Úc Hỉ chần chừ một lúc rồi gật gật đầu.

Ôn Thuần Chi giống như không vui, nhíu mày, anh ngồi trên sofa, lấy điếu thuốc từ trong bao ra ngoài: “Con bé lớn thế rồi mà còn không dám ngủ một mình?”

Úc Hỉ ngồi phía trước anh, rướn người qua hôn lên môi anh, vỗ về: “Con bé sợ mà.”

Úc Hỉ thay quần áo, Ôn Thuần Chi lái xe đưa cô qua đó.

Dọc đường đi, Ôn Thuần Chi không hề nói một lời nào.

Úc Hỉ ít nhiều gì cũng biết chuyện đó một khi bị dán đoạn, tâm trạng của anh chắc chắn cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Xe ô tô dừng lại trước cổng khách sạn, Úc Hỉ tháo dây an toàn, lúc cánh tay đặt lên tay nắm cửa thì cô lại có chút do dự.

Cô rướn người áp sát lại gần anh, đặt xuống dưới môi anh một nụ hôn. Vốn dĩ chỉ muốn chạm khẽ một cái mà thôi, không ngờ lại bị anh giữ chặt gáy, tiếp sau đó là một nụ hôn sâu ập đến.

Cánh tay của anh đè lên trên mái tóc dài của cô, khiến cho Úc Hỉ không thể không ngước đầu lên tiếp nhận nụ hôn mãnh liệt đó. Anh ngậm chặt đầu lưỡi của cô, tùy ý cắn mút, khiến cho hơi thở cả hai đều trở nên hỗn loạn.

Úc Hỉ vén những sợi tóc rơi lõa xõa bên má ra phía sau tai, đỏ mặt nói: “Em... Em đi trước đây.”

Một trận dây dưa vừa rồi đã khiến cho áo sơ mi của anh có chút nhăn nheo, chiếc cúc ở cổ áo đã bị bung ra, để lộ một mảng da thịt, thấp thoáng có thể liếc thấy một phần xương quai xanh.

Ánh đèn trong xe nửa sáng nửa tối, khiến cho anh càng trở nên phóng khoáng.

Ôn Thuần Chi gật gật đầu: “Đi đi.”

Trước lúc cô xuống xe còn vẫy vẫy tay với anh, do dự nói: “Em đi thật đấy nhé?”

Ôn Thuần Chi gật đầu, dựa nửa người ra sau ghế, nét mặt mang theo vài phần hăm dọa: “Em mà còn trêu ghẹo là anh sẽ không để em đi nữa đâu đấy.”

Đuôi mắt cô như có ý cười, tâm trạng vui vẻ đẩy cửa xuống xe.

...

Ôn Thuần Chi ngồi ở trong xe, hút hết điếu thuốc rồi gọi điện thoại cho Giang Tứ.

Giang Tứ vì chuyện của Lẫm Nhiên mà bận đến sứt đầu mẻ trán, lúc nhận được điện thoại của Ôn Thuần Chi thì vẫn còn đang rất buồn bực.

Anh ấy còn đang nghĩ là người này chắc vẫn còn lương tâm, gọi điện đến để hỏi thăm tình hình của Lẫm Nhiên.

Không ngờ rằng đầu bên kia vừa mở miệng đã dặn dò anh nói với bên truyền thông lúc đưa tin phải biết điều một chút.

Giang Tứ tức tối nói: “Cậu chơi phụ nữ chơi đến mức sảy ra chuyện rồi còn bắt tôi phải giúp cậu thu dọn. Cậu nói đi, người anh em như tôi đây làm việc có đáng tin hay không?”

Giang tứ lại tiếp tục truy hỏi: “Cậu rốt cuộc đang lo lắng điều gì? Sao hả, sợ cô bé nhà cậu nhìn thấy rồi nghĩ nhiều à? Những chuyện ong bướm trước giờ của cậu chẳng lẽ cô bé đó không biết chút nào sao?”

Đầu bên kia điện thoại không lên tiếng.

Giang Tứ biết mình đã đoán đúng rồi, thật sự đối với cô bé kia càng tăng thêm mấy phần nể phục. Ôn Thuần Chi người này không phải là người dễ bị bắt thóp, không ngờ rằng lại bị một cô nhóc con trị thẳng thừng như thế.

...

Lẫm Nhiên ở trong phòng bệnh mấy ngày nay cũng có biết chút ít những chuyện bên ngoài, tin tức liên quan tới việc cô cắt cổ tay tự sát như chim bay ngập trời.

Lẫm Nhiên không khỏi tự cười nhạo bản thân ở trong lòng.

Cánh truyền thông ở trong giới giải trí này chỉ cần nắm bắt được một chút manh mối là đã có thể thêu dệt thành đủ thể loại trên trời dưới biển, cũng chẳng quan tâm xem bên trong rốt cuộc là thật hay giả, chỉ cần có thể lừa được phần nào thì sẽ dốc sức lừa lọc đến cùng.

Quản lý Tiểu Bằng nhận điện thoại, lúc quay lại vào trong thì sắc mặt trở nên rất khó coi.

Lẫm Nhiên cầm lấy cốc nước ở bên cạnh lên nhấp một ngụm, sắc mặt bình thản: “Điện thoại của ai vậy?”

Tiểu Bằng lí nhí đáp: “Của Giang tổng ạ.”

“Nói những gì thế?”

“Giang tổng nói lúc chị nói chuyện phải chú ý một chút, chuyện liên quan đến Ôn tiên sinh thì đừng nhắc đến. Với cả còn nói...”

Tiểu Bằng muốn nói lại thôi.

Lẫm Nhiên thong thả ngước mắt: “Còn nói gì nữa?”

“Giang tổng nói Ôn tiên sinh đã nói rồi, chỉ cần chị không... không nói linh tinh, anh ấy có thể đáp ứng chị một điều kiện.”

Lẫm Nhiên cười khẩy một tiếng “ha“.

Tiểu Bằng cẩn thận hỏi một câu: “Chị à, chị thật sự không phải vì Ôn tiên sinh mà cắt cổ tay tự sát đấy chứ?”

Lẫm Nhiên siết chặt cốc nước, chân mày nhíu lại như suy nghĩ.

Cô lúc ấy chẳng qua chỉ đang gọt hoa quả, trong phút chốc suy nghĩ thất thần nên đã làm tay bị thương. Chỉ là ở khoảnh khắc đó, chỉ mấy giây ngắn ngủi thế thôi mà cô lại thật sự nhớ đến anh.

Vì thế nên chuyện này đã trở thành vì anh mà cắt cổ tay tự sát sao?

Lẫm Nhiên muốn cười lớn, nhưng vẫn nói: “Đi nói với Giang tổng, nói tôi sẽ không đi nói linh tinh đâu. Còn về điều kiện mà Ôn tiên sinh nhắc đến, trước mắt tôi vẫn chưa nghĩ ra, đợi sau này nghĩ ra rồi tôi sẽ nói với anh ta.”

Tiểu Bằng gật gật đầu, cầm lấy di động ra ngoài gọi điện thoại.

Lẫm Nhiên nhớ lại ngày mới quen Ôn Thuần Chi, thật sự là không ngờ anh lại là người nhẫn tâm như thế này.

Buổi tụ tập ngày hôm ấy là sinh nhật của Giang Tứ, cô cũng có ở đó.

Một đám công tử bột quần áo lụa là, uống rượu say nên đã vượt quá giới hạn.

Tối đó anh ngồi ở một góc sofa uống rượu, không hề mở miệng nói gì cả, để lộ ra dáng vẻ như không hề có chút hứng thú nào.

Lẫm Nhiên bị lôi ra đầu ngọn gió, lo lắng không yên mà đỏ hết mặt mày.

Cô lúc ấy da mặt vẫn còn rất mỏng, không giống như bây giờ đã trở thành một tay nghề thành thạo. Người con gái vừa mới bước chân ra ngoài xã hội bị người ta đùa bỡn sẽ cảm thấy bản thân như bị lột sạch quần áo, nhục nhã đến mức chỉ muốn cắn lưỡi chết quách đi cho xong.

Khi ấy anh đang hút thuốc, không nhanh không chậm nói một câu: “Chơi qua rồi.”

Mấy người đàn ông trong phòng bao phút chốc im bặt, không dám lên tiếng.

Thật kỳ lạ, câu nói đó của anh cũng chẳng phải mang ý nghĩ bảo vệ cô.

Chỉ là nhìn không thuận mắt nên than thở một câu mà thôi, thế nhưng câu than thở đó lại khiến cô bắt đầu có tâm tư riêng với anh.

Bây giờ nghĩ lại, trái tim này của cô cũng không khó tránh khỏi trở nên rẻ mạt, chẳng trách anh lại không thèm để ý đến mình.

~Hết chương 39~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.