Lúc Úc Hỉ gõ cửa, phải đợi mãi một lúc mới thấy Lương Thiển chạy ra mở cửa.
Cửa vừa mở, con bé đã đứng chặn ngay lại, cười hì hì dán chặt mắt lên người cô.
Úc Hỉ bị con bé nhìn đến mức nổi da gà, cô hỏi: “Sao thế?”
Lương Thiển khoác lấy tay cô: “Chị, lúc nãy ở dưới lầu có phải là anh rể không?”
“Em đừng có nói vớ vẩn.”
Lương Thiển bĩu môi: “Em nói vớ vẩn gì chứ, anh ấy chẳng phải là bạn trai chị sao? Chị là chị của em, đúng không?”
Úc Hỉ thật sự không mấy bằng lòng nói với con bé về chuyện của Ôn Thuần Chi.
Sâu trong tiềm thức, cô không muốn có quá nhiều người biết chuyện giữa mình và Ôn Thuần Chi. Úc Hỉ không thể nào nói rõ được rốt cuộc là vì sao, dù sao thì cho đến hiện tại chuyện này cô cũng vẫn đang dấu Ôn Thiền. Nói thật thì cô đúng là có hơi quá đáng.
Ngày hôm sau, Lương Thiển phải quay về phương Nam.
Úc Hỉ tiễn con bé ra sân bay, sau khi nhìn con bé lên máy bay an toàn xong xuôi cô mới rời đi.
Mới chỉ có một quãng thời gian ngắn như thế mà lúc này bầu trời ở bên ngoài đã thay đổi, lẫn trong sắc trời u ám còn có những hạt mưa bay phấp phới.
Úc Hỉ bắt một chiếc taxi. Cô ngồi lên xe xong sau đó nhắn tin cho Ôn Thuần Chi, nhưng anh không trả lời.
Úc Hỉ nghĩ nghĩ rồi nói với tài xế trở cô đến địa chỉ của tòa nhà chung cư.
Úc Hỉ nghĩ giờ này chắc Ôn Thuần Chi đã về thành phố C rồi. Cô cầm chìa khóa mở cửa, phòng tắm ở trong truyền đến tiếng nước chảy.
Úc Hỉ sững người, chẳng lẽ anh vẫn chưa rời đi?
Đang mải nghĩ thì cửa phòng tắm đã được mở ra.
Ôn Thuần Chi quấn khắn tắm ngang eo, thân trên để trần, trong tay anh đang cầm bao thuốc lá với bật lửa.
Úc Hỉ thấy anh như thế thì khẽ nhíu mày: “Anh đã tắm rồi mà sao vẫn còn muốn hút thuốc thế hả?”
Dáng vẻ đó của cô quả thật rất có khí chất của một người quản gia nhỏ.
Ôn Thuần Chi bỏ điếu thuốc đang kẹp bên khóe miệng xuống, hai ngón tay vân vê đầu thuốc, nói đùa: “Không phải ở cạnh em dâu nữa à?”
Úc Hỉ đi đến trước mặt anh: “Con bé quay về rồi.”
Cô lấy chiếc bật lửa từ tay anh xuống nhìn một chút, vỏ bọc của chiếc bật lửa bởi vì sử dụng đã được một thời gian dài nên đã bong tróc gần hết, nhìn đã có chút cũ kỹ, phía trên còn để lại một chút vết xước.
Úc Hỉ ngước mắt: “Cái này cũ quá rồi, để hôm khác em mua cho anh cái mới nhé?”
Ôn Thuần Chi lấy lại chiếc bật lửa, thấp mắt quan sát: “Không cần, cái này vẫn còn dùng được.”
Úc Hỉ cười tít mắt, ngón tay của Ôn Thuần Chi giữ chặt cằm cô, đem cô ấn lên trên tường: “Em cười gì chứ?”
Úc Hỉ lắc lắc đầu: “Đột nhiên nhớ lại lúc anh dành chiếc bật lửa này từ tay của Ninh đại ca đúng là có chút thú vị haha.”
Ôn Thuần Chi đè lên người cô, cười khẽ một tiếng.
Anh hôn xuống môi cô, đôi tay bắt đầu di chuyển từ phần eo rồi xâm nhập xuống phía dưới, lòng bàn tay là hơi nóng bỏng rẫy.
Ngoài trời là tiếng mưa rơi róc rách, tay của anh cởi bỏ được móc cài phía sau của áo ngực, sau đó dơ tay lên xoa nắn nơi mềm mại nhất ấy.
Lực đạo khống chế không tốt lắm, Úc Hỉ thấp giọng kêu khẽ: “Đau.”
Ôn Thuần Chi nới lỏng tay, cúi đầu, đôi môi rơi xuống nụ hoa trên ngực cô.
Úc Hỉ bị anh trêu chọc đến mức hai chân đều mềm nhũn.
Ôn Thuần Chi đỡ lấy eo cô, tay còn lại luồn vào bên trong váy, áp lên phía trên lớp vải mỏng manh, nhẹ nhàng xoa nắn.
Úc Hỉ dựa đầu lên bả vai anh, gọi tên anh bằng chất giọng khàn khàn.
Ôn Thuần Chi hôn lên môi cô, cởi bỏ khăn tắm, sau đó nhấc cao mông của cô lên rồi từ từ tiến vào bên trong.
Cánh tay bé nhỏ của Úc Hỉ bám víu lên trên bả vai của anh, tiếp nhận từng đợt sóng nhấp nhô do anh mang đến.
Lúc gần tới thời điểm cao trào thì anh lại cố ý làm chậm lại động tác, thấp giọng dụ dỗ cô: “Gọi ông xã đi.”
Úc Hỉ cắn môi, trong mắt xuất hiện một làn nước mơ hồ.
Cô cố chấp bướng bỉnh như một con nghé nhỏ, mím chặt môi không hé nửa lời.
Ôn Thuần Chi cố ý tiến vào thật chậm chạp, Úc Hỉ không chịu nổi nhưng lại không có mặt mũi nào nói ra, thế là thẹn quá hóa giận cắn lên vai anh.
Răng nanh của cô rất nhọn, nhưng anh lại không hề cảm thấy đau chút nào.
Ôn Thuần Chi nâng eo cô lên, không ép buộc cô nữa, phía dưới tiếp tục tăng tốc độ ra vào.
Đến lúc kết thúc, Ôn Thuần Chi cắn tai cô, thấp giọng nói: “Tắm sớm quá rồi.”
Úc Hỉ mềm oặt ở trên người anh, mặc kệ để cho anh bế vào trong phòng tắm tắm rửa.
Ôn Thuần Chi từ phòng tắm bước ra, áo quần đã được thay xong tươm tất, áo sơ mi trắng cùng với quần tây đen.
Cô ngồi khoanh chân ở trên giường, trên tay cầm chiếc gương nhỏ đang trang điểm, dáng vẻ hết sức cẩn thận.
Ôn Thuần Chi dựa nửa người vào thành giường, châm điếu thuốc, híp mắt quan sát cô.
Cô mặc một chiếc váy hai dây màu xanh nhạt, nước da của cô vốn dĩ đã rất trắng, bây giờ mặc bộ váy này lại càng làm tôn lên nước da trắng mịn đó hơn, đôi chân thon dài thẳng tắp thấp thoáng dưới vạt váy.
Ôn Thuần Chi nhìn đến mức mất hồn, ngay sau đó anh đem cô kéo đến trước mặt mình, rồi cúi đầu thưởng thức mùi vị son môi trên môi cô.
Son môi bị anh hôn nên trở nên có chút lem nhem.
Úc Hỉ chạy vội vào trong nhà vệ sinh lau chùi, Ôn Thuần Chi cũng đi theo cô vào trong.
Anh dựa người vào cạnh bồn rửa tay, cô cầm tờ khăn giấy, eo hơi cúi xuống tạo ra một độ cong hoàn hảo, soi gương cẩn thận lau đi vệt son bị lem.
Ôn Thuần Chi bỏ đầu lọc vào trong bồn rửa, hai ngón tay miết chặt cằm của cô, tiếp tục cúi đầu gặm nhấm lên đôi môi căng mọng.
Úc Hỉ giơ tờ khăn giấy lên, liên tục kêu: “Aiya, aiya, em vừa mới đánh lại son môi mà.”
Đuôi mắt Ôn Thuần Chi chứa nét cười, anh giơ ngón tay cái lên vân vê khóe môi cô, sắc mặt hài lòng: “Màu son môi lúc này đẹp vừa phải.”
Lời vừa dứt, di động ở bên ngoài đổ chuông liên hồi.
Ôn Thuần Chi ra ngoài nghe điện thoại, là Giang Tứ gọi đến.
Tuần trăng mật của Ninh Tắc Mộ với Vu Cẩn vừa kết thúc, bây giờ lại đúng lúc đang ở thành phố B nên muốn gọi anh tới tụ tập ăn uống.
Lúc Ôn Thuần Chi với Úc Hỉ đến nơi, trong phòng đã có không ít người đang ngồi, nam nam nữ nữ đầy đủ cả.
Em trai họ của Giang Tứ là Thi Hàn Viễn cũng có mặt, vừa trông thấy Ôn Thuần Chi đã thân mật gọi: “Anh Thuần, anh đến rồi đấy à.”
Ôn Thuần Chi kéo Úc Hỉ đến một bên sofa ngồi xuống: “Sao hôm nay lại đến thành phố B vậy?”
“Em đến tìm anh trai em.” Thi Hàn Viễn chỉ chỉ về phía Giang Tứ.
Thi Hàn Viễn người này có chút hỗn tạp, tác phong đời sống khá là vớ vẩn. Dạo gần đây vừa mới chọc cho lão gia trong nhà nổi cơn thịnh nộ, thế nên mới chạy đến thành phố B tìm Giang Tứ, thỉnh cầu anh ấy cho mình dựa dẫm sống mấy hôm bình yên.
Ánh đèn trong phòng bao mờ mờ ảo ảo, anh ta im lặng quan sát Úc Hỉ mấy lần. Từ lúc Ôn Thuần Chi bước vào anh ta đã chú ý đến người con gái ở bên cạnh anh ấy, nhưng lại có chút kiêng dè Ôn Thuần Chi nên không dám bước quá giới hạn.
Đám đàn ông bọn họ ngồi nói chuyện, Úc Hỉ cũng không thể tham dự quá nhiều, chỉ đành ngồi ở một bên trò chuyện qua lại với Vu Cẩn.
Ngồi được một lúc, cô sát lại gần bên tai Ôn Thuần Chi, thấp giọng nói cô muốn đi vệ sinh.
Ôn Thuần Chi nghiêng đầu nhìn cô rồi hỏi: “Em có tìm được đường không?”
Úc Hỉ mím mím môi: “Tìm không được em có thể hỏi người.”
Úc Hỉ rời khỏi phòng bao, cũng may vị trí của nhà vệ sinh ở nơi rất dễ thấy.
Từ nhà vệ sinh ra ngoài, chuẩn bị đến gần cửa phòng bao thì có người từ phía trong đẩy cửa ra ngoài.
Úc Hỉ nghiêng người muốn vào trong, nhưng người đó giống như cố tình, cũng bước sang phía bên trái giống cô.
Úc Hỉ ngước mắt: “Làm phiền nhường đường.”
Thi Hàn Viễn thẳng thắn hỏi một câu: “Cô họ Úc đúng chứ?”
Úc Hỉ không nói gì.
Thi Hàn Viễn chỉ xem Úc Hỉ giống như những người phụ nữ trước đây của Ôn Thuần Chi, anh ta lôi một tấm danh thiếp từ trong ví ra, đưa tới trước mặt Úc Hỉ: “Nếu ngày nào đó cô với anh Thuần đường ai nấy đi rồi thì cô có thể tới tìm tôi?”
Ý tứ trong lời nói này của anh ta rõ rành rành.
Úc Hỉ đột nhiên muốn cười, cô cân nhắc rồi hỏi: “Thế anh cảm thấy tôi với anh ấy lúc nào thì chia tay?”
Vẻ mặt giống hệt như một học sinh siêng năng chăm chỉ đang đứng ở trước mặt giáo viên cầu cứu lời giải của một câu hỏi hóc búa.
Thi Hàn Viễn không ngờ tới cô sẽ hỏi ngược lại, ngây người mấy giây, bộ dạng đó khiến cho anh ta trở nên có chút ngu ngốc. Thi Hàn Viễn giơ tay xoa xoa cằm, ngả ngớn đáp lại: “Nói không chừng thì... chưa đến một tuần đã ngán rồi. Dù sao thì phụ nữ đi theo anh Thuần đều không hề lâu dài, cô hiểu chứ?”
Úc Hỉ cười cười: “Hiểu.”
Sau lưng truyền đến tiếng mở cửa, người ra ngoài lại đúng là Ôn Thuần Chi.
Anh thấy cô ra ngoài đi vệ sinh đã được một lúc rồi mà vẫn chưa quay lại nên muốn ra ngoài đi tìm, vậy mà không ngờ cô với Thi Hàn Viễn lại ngang nhiên ở ngoài cửa phòng bao như này.
Tầm mắt của Ôn Thuần Chi quét một vòng qua hai người, tiến đến bên cạnh Úc Hỉ: “Đứng đực ra ở đây định làm gì?”
Tay Úc Hỉ vẫn còn đang cầm tấm danh thiếp của Thi Hàn Viễn, cô ngẩng đầu nhìn Ôn Thuần Chi, dáng vẻ ngây thơ vô số tội: “Anh ấy nói có lời muốn nói với em.”
Ôn Thuần Chi là ai chứ, con ngươi vừa rơi xuống tấm danh thiếp trên tay Úc Hỉ thì đã đoán ra được là loại chuyện gì rồi.
Khóe môi anh khẽ cong lên, nhưng sắc mặt lại đột nhiên trở nên nặng nề: “Được lắm, Hàn Viễn. Đào chân tường đào đến tận chỗ của anh Thuần rồi cơ à?”
Anh giơ tay chỉnh lại cổ áo của Thi Hàn Viễn, Thi Hàn Viễn người này không những không ra gì, hơn nữa còn chẳng có chút mắt nhìn người nào. Anh ta cười lớn đáp lại: “Anh Thuần, mấy người phụ nữ lúc trước của anh chẳng phải cũng...”
Lời còn chưa nói xong thì cổ áo đã bị Ôn Thuần Chi tóm chặt, đẩy mạnh một cái lên phía trên tường.
...
Giang Tứ không ngờ Thi Hàn Viễn lại gây ra một cục diện rối rắm như thế này.
Thi Hàn Viễn bị Ôn Thuần Chi tẩn cho một trận thừa sống thiếu chết, mặt mũi sưng húp, thế mà vẫn còn cố chấp tức tối: “Có cần phải thế không? Anh, anh nói xem anh Thuần cũng quá đáng quá rồi đấy.”
Giang Tứ: “Mày bớt nói mấy câu lại đi, vẫn muốn bị ăn đấm tiếp có phải không?”
Thi Hàn Viễn lẩm bẩm: “Thế cái cô họ Trình bữa trước thì sao? Bây giờ ở đây giả bộ thánh hiền à?”
Giang Tứ ngậm điếu thuốc: “Cái này không giống nhau, tóm lại mày bớt gây chuyện lại cho anh là tốt nhất.”
Thi Hàn Viễn sợ hãi đáp: “Em nào dám chứ.”
Bên này, Úc Hỉ cũng không ngờ Ôn Thuần Chi lại phát hỏa đến mức đấy, cô cầm lấy miếng bông gòn xử lý miệng vết thương trên tay anh, nghĩ nghĩ lại tự nhiên cảm thấy vui vui.
Ôn Thuần Chi thấy cô cười tới mức mắt nhắm tịt cả lại, anh giơ tay giữ chặt cằm cô: “Em vẫn còn tâm trạng cười à?”
Úc Hỉ: “Anh ta nói anh với em không đến một tuần sau là đường ai nấy đi rồi, anh thấy sao?”
Ôn Thuần Chi chỉ cười khẩy một tiếng, anh rút điếu thuốc từ trong bao ra, kẹp lên bên miệng: “Bớt nghe tên nhóc đó nói vớ vẩn đi.”
Úc Hỉ vẫn không chịu bỏ qua: “Vậy anh cảm thấy chúng ta sẽ bên nhau bao lâu? Cả đời này?”
Ôn Thuần Chi ngước mắt: “Sao hả? Ở cạnh anh chán rồi?”
“Không phải, chỉ là em cảm thấy chuyện của sau này chẳng ai có thể nói trước được cả. Có rất nhiều cặp đôi hẹn hò được nhiều năm rồi nhưng đến cuối cùng vẫn chẳng thể ở bên cạnh nhau.”
Ôn Thuần Chi vân vê đôi môi cô, thấp giọng đe dọa: “Em cứ thử chạy xem?”
~Hết chương 40~