Mùa Xuân Đến Muộn

Chương 49: Chương 49: Chương 48




Cuối tháng 11, giáo viên phụ trách hẹn Úc Hỉ đến phòng làm việc một chuyến.

Trên đường đi Úc Hỉ đầy một bụng nghi hoặc.

Đi đến nơi làm việc của giáo viên, trong phòng làm việc ở tầng ba đều là những giáo viên phụ trách trong kỳ học này của bọn cô.

Lúc Úc Hỉ đến thì giáo viên phụ trách của cô không có mặt.

Những giáo viên hướng dẫn khác nói cô cứ ngồi đợi một lát, cười cười rồi nói: “Đợi một chút thôi là giáo viên phụ trách quay về rồi.”

Úc Hỉ đợi khoảng bảy, tám phút thì giáo viên phụ trách mới quay lại phòng làm việc.

Thân hình của giáo viên phụ trách thuộc dạng cao gầy, là đặc trưng của người phương Bắc, thế nhưng về mặt làm việc thì lại không được hào phóng hiền hòa như người phương Bắc, trong lòng Úc Hỉ cũng có chút đánh giá về người giáo viên này.

Trịnh Mẫn thấy cô thì sắc mặt điềm đạm: “Đến rồi đấy à.”

Úc Hỉ gật gật đầu, Trịnh Mẫn lấy từ trong ngăn kéo ra một bảng thống kê, nói: “Đây là đơn đăng ký trao đổi du học sinh, em cầm về xem qua rồi điền vào, thứ hai tuần sau nộp lại cho tôi.”

Úc Hỉ không ngờ giáo viên Trịnh tìm mình là vì chuyện này.

Trịnh Mẫn thấy cô đang sững người, lại tưởng rằng cô không muốn đi, ngữ khí toát ra vẻ chế giễu: “Cái đơn này có biết bao nhiêu sinh viên cạnh tranh sứt đầu mẻ trán để được đi, vậy mà sao đến lượt em thì lại do dự thế?”

Úc Hỉ có thể cảm nhận ra được tâm trạng của Trịnh Mẫn có phần không ổn, nhưng vẫn mím môi không nói gì cả.

Về đến ký túc xá, cô đem chuyện này nói lại với Chung Thanh.

Chung Thanh ngồi khoanh chân trên ghế: “Danh sách trao đổi du học sinh này chắc chắn giáo viên Trịnh không muốn đưa cho cậu đâu, chắc là do trong Khoa bắt buộc, vì vậy nên thái độ của cô ta mới như thế?”

Úc Hỉ nghĩ nghĩ cảm thấy quả thật cũng không sai.

Thứ bảy ngày hôm sau, Úc Hỉ quay về thành phố C.

Đợi tới khi Liễu Hương Đông tan làm về nhà, cô đem chuyện này nói lại với Liễu Hương Đông, không ngờ rằng Liễu Hương Đông lại rất hy vọng cô đi: “Con gái trong nhà có thể đi ra ngoài mở mang kiến thức cũng tốt.”

Úc Hỉ vẫn còn có chút lo lắng, dù sao thì nếu so sánh vật giá của nước ngoài với trong nước thì thật sự rất đắt đỏ. Về phương diện tiêu xài đương nhiên cũng không hề ít, với cả nếu như đi thì cũng phải mất một năm, trong nhà cũng chỉ có một mình Úc Thiện.

Liễu Hương Đông dường như nhìn ra được sự lo lắng của cô, bà vỗ vỗ vào mu bàn tay cô: “Về chuyện trong nhà thì con không phải lo, vốn dĩ bố và mẹ cũng đã bàn bạc xong xuôi hết rồi, để con tốt nghiệp xong sẽ ra nước ngoài học tiếp lên cao.”

Úc Hỉ không ngờ rằng Liễu Hương Đông lại có suy nghĩ này, thế rồi chuyện này Úc Hỉ vẫn quyết định không nhắc đến với Ôn Thuần Chi, cô không có cách nào suy nghĩ nổi hành động này của mình rốt cuộc là xuất phát từ đâu và với một trạng thái như thế nào.

Buổi tối nằm trên chiếc giường thân thuộc ở trong nhà, bất chợt lại nhớ tới Tề Dục, cô ấy rời đi cũng phải cả nửa tháng nay rồi, thế nhưng đến hiện tại vẫn không có một chút tin tức, cũng không biết hiện tại cô ấy đang ở nơi nào.

Úc Hỉ không lường trước được, tới khoảng 2 giờ sáng cô lại nhận được điện thoại của Tề Dục.

Lúc đó cô đã sớm chìm sâu vào giấc ngủ, mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng rung của điện thoại di động, vốn dĩ không muốn nhận máy thế nhưng trong lúc vô ý ngón tay lại chạm phải nút tiếp nhận, vậy là cuộc gọi đã được kết nối.

Đầu bên kia, giọng nói của Tề Dục trầm thấp: “Hỉ Hỉ.”

Đúng vào lúc đó, cơn buồn ngủ của Úc Hỉ đã vơi đi một nửa, cô lấy lại tinh thần, hỏi dò: “Tề Tề?”

Tề Dục cười khẽ: “Ừ, là mình đây.”

Úc Hỉ: “Bây giờ cậu đang ở đâu thế hả?”

Tề Dục đáp: “Mình về quê rồi, gọi cuộc điện thoại này là muốn nói với các cậu rằng mình không sao, các cậu không cần lo lắng. Lúc đó đi có chút vội vàng nên không kịp gặp mặt chào tạm biệt mọi người.”

Tề Dục nói xong, giọng nói bỗng nhiên trở nên có chút không ổn.

Úc Hỉ biết cô ấy đang khóc, thế nên cũng không hề lên tiếng phá vỡ.

Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu Tề Dục mới thở dài một hơi, tâm trạng đã hồi phục lại như mọi khi, cô ấy bình đạm đáp: “Mình đúng là mất mặt chết đi được.”

Tề Dục liên miên một tràng dài kể lại cho cô nghe về ngày hôm đó ở trong phòng làm việc của viện trưởng, viện trưởng đã nói với cô ấy những gì. Nói xong Tề Dục lại tự chế giễu chính mình: “Hỉ Hỉ, anh ta quả thật quá tàn nhẫn, mình khi ấy sợ chết khiếp, thế nhưng mình gọi biết bao nhiêu cuộc điện thoại anh ta đều không nghe, lại còn chặn số điện thoại của mình nữa chứ. Mình cứ tưởng rằng đi theo anh ta lâu như vậy, nói thế nào thì cũng vẫn sẽ còn chút tình cảm...”

Úc Hỉ đáp khẽ: “Tề Tề, đừng nhắc đến nữa.”

Tề Dục ngừng mấy giây sau đó lại tiếp tục nói: “Là mình quá ngu ngốc, người như anh ta làm sao mình có thể chọc vào được chứ. Hỉ Hỉ, mình hiện tại coi như là kẻ lầm đường đã biết quay đầu, vẫn chưa muộn đúng không?”

Úc Hỉ biết lần vấp ngã này của Tề Dục quả thật quá đau đớn, mà cô cũng chẳng thể nào nói ra nổi mấy lời đạo lý cao thượng kia, thế là cô chỉ khẽ nói: “Vẫn chưa muộn.”

Hai người buôn chuyện tới tận tảng sáng mới cúp điện thoại.

Úc Hỉ cúp điện thoại xong thì rất nhanh đã ngủ thiếp đi, mơ một giấc mơ hết sức nhốn nháo hoảng loạn.

Cô mơ mình với Ôn Thuần Chi kết hôn, sau đó khung cảnh chuyển biến, cô vác chiếc bụng to tướng nhìn thấy Ôn Thuần Chi với người phụ nữ khác cử chỉ thân mật mờ ám.

Cô tỉnh dậy từ trong giấc mộng, thở hắt ra một hơi, giơ tay gác lên trên trán, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

Úc Hỉ không khỏi bật cười, mơ toàn phải những thứ vớ vẩn gì không biết nữa.

Chủ nhật, cô nhanh chóng quay về thành phố B.

Lúc sắp đi, Liễu Hương Đông còn hết lòng khuyên cô nhất định phải điền xong tờ đơn nguyện vọng nộp cho giáo viên phụ trách.

Úc Hỉ quay về ký túc, rửa mặt xong xuôi, một lúc sau cô nhận được điện thoại của Ôn Thuần Chi, nói cô qua đó một chuyến.

Úc Hỉ vốn dĩ không muốn đi lắm, thế nhưng nghe thấy ý tứ trong lời nói của anh có vẻ như rất nghiêm túc.

Úc Hỉ ngồi taxi đi đến đó, bước vào trong phòng khách thì có nhân viên phục vụ đến dẫn cô tới phòng bao.

Bên trong vậy mà lại rất yên tĩnh, giống như là một buổi tụ họp riêng tư.

Ngoài Ôn Thuần Chi ra thì còn có một đôi vợ chồng tướng mạo không hề tầm thường, người đàn ông mặt mũi khôi ngô anh tuấn, còn người phụ nữ thì tướng mạo thanh lệ rất có khí chất. Bé gái ngồi trong lòng người phụ nữ rất đáng yêu, lông mày dày, nước da trắng mịn như ngọc khiết.

Ôn Thuần Chi hướng về phía cô vẫy tay. Úc Hỉ bước qua đó, ngồi xuống bên cạnh anh.

Ôn Thuần Chi làm như xung quanh không có ai, vuốt ve tay cô: “Sao trễ như vậy em mới tới, tắc đường à?”

Úc Hỉ: “Ừm.”

Người đàn ông phía đối diện cầm lấy giấy ăn lau ngón tay cho bé gái, sau đó cười nói: “Đây chính là tiểu cô nương học tiếng Đức mà cậu nhắc tới đó sao?”

Mi tâm của Ôn Thuần Chi giãn ra: “Việc này giúp hay không giúp thì đều nhờ vào cậu cả đấy.”

Người đàn ông cười cười, ánh mắt dịu dàng: “Khó khăn lắm cậu mới nhờ vả tôi một lần, chẳng lẽ tôi lại không nể mặt cậu hay sao?”

Hai người họ nói một câu lộ nửa câu, Úc Hỉ nghe chả hiểu mô tê gì cả.

Đợi tới lúc kết thúc, Ôn Thuần Chi mới nói với cô rằng người đàn ông đó làm việc bên Bộ Ngoại Giao, tên là Chu Mộ Thâm. Bấy giờ Úc Hỉ mới phát hiện ra được tâm tư suy nghĩ này của anh.

Úc Hỉ dựa người vào khung cửa sổ xe, thần sắc có chút ngơ ngác.

Cô không ngờ rằng anh lại đem lời nói của Vu Cẩn nhớ kĩ trong lòng, dẫu sao thì khi đó anh cũng đâu có nghiêm túc lắng nghe đâu chứ, chỉ ngồi một bên với dáng vẻ bất cần hút thuốc nói chuyện với Ninh Tắc Mộ.

Tâm tư của Úc Hỉ khẽ xao động.

Ôn Thuần Chi thấy cô cứ ngẩn tò te thì giơ tay lên chạm khẽ vào mặt cô: “Em sao vậy?”

Úc Hỉ hồi phục lại tinh thần, nắm chặt lấy tay anh: “Thật ra anh không cần phải làm tất cả những việc này.”

Ôn Thuần Chi ngước mắt liếc cô một cái.

Úc Hỉ nhẹ giọng giải thích, cũng có ý muốn dò hỏi ý của anh: “Chuyên ngành này của em đợi tới lúc tốt nghiệp có lẽ sẽ phải tiếp tục học bổ túc chuyên sâu.”

Ôn Thuần Chi rít một hơi thuốc: “Em muốn ra nước ngoài du học?”

Úc Hỉ có chút né tránh: “Cũng không chắc, anh nghĩ sao?”

Ôn Thuần Chi nhếch khóe miệng, dập tắt tàn thuốc: “Muốn đi thì cứ đi thôi, cũng không phải là anh không chu cấp nổi.”

Ngữ khí của anh nhẹ bẫng, cho dù trong khoảnh khắc này Úc Hỉ vẫn nguyện tin tưởng rằng lời nói này của anh có độ tin tưởng tuyệt đối cao.

Ôn Thuần Chi không phát hiện ra được những tâm tư thoáng qua kia của cô, nói: “Buổi tối không về nữa nhé, sáng mai anh đưa em về lại trường?”

Úc Hỉ khẽ “Ừm” một tiếng.

Thôi thì có thể ở bên cạnh một đêm thì sẽ ở bên cạnh một đêm, đời người sau này chắc có lẽ sẽ không còn giây phút nào như hiện tại nữa.

~Hết chương 48~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.