Trong phòng yên tĩnh.
Úc Hỉ trằn trọc mãi mà không tài nào ngủ nổi, cô hơi lật người qua, nhấc một cánh tay lên kê xuống dưới cằm, sau đó chăm chú quan sát người đàn ông nằm ở bên cạnh.
Ôn Thuần Chi ngủ rất say, lúc ngủ đã thu bớt lại dáng vẻ bất cần thường ngày. Mí mắt của anh vừa sâu vừa rõ ràng, cho dù hiện tại đang nhắm mắt thì vẫn có thể thoáng nhìn ra được một chút nếp nhăn ở nơi đuôi mắt.
Úc Hỉ cứ như thế ở trong bóng tối quan sát anh một lúc lâu, cô giơ tay đang định chạm vào đuôi mắt của anh thì di động ở trên tủ đầu giường bất chợt rung lên.
Úc Hỉ tưởng rằng là di động của mình, giơ tay cầm lên nhìn thì mới phát hiện ra là di động của anh.
Trên màn hình hiển thi một đoạn tin nhắn.
“Lần trước anh nói đáp ứng em một điều kiện, hiện tại có thể thực hiện rồi.”
Câu chữ mơ hồ không rõ ràng, tay đang siết chặt di động của Úc Hỉ buông lỏng ra mấy phần, quay đầu liếc nhìn Ôn Thuần Chi. Cô không diễn tả được tâm trạng của mình lúc này, phức tạp khó nói, thế nhưng lại không hề cảm thấy đau lòng, chỉ là cảm thấy đúng như bản thân dự liệu.
Úc Hỉ bỏ di động lại vị trí cũ, sau đó từ từ nằm xuống, co rụt người lại vào mép giường.
Vốn dĩ cô nghĩ rằng đêm nay sẽ khó mà ngủ được, thế nhưng cho dù sự việc có nặng nề có đau buồn như thế nào thì cũng chẳng thể vượt qua được cơn mỏi mệt.
Úc Hỉ ngủ một mạch tới tận khi trời sáng, lúc tỉnh lại thì Ôn Thuần Chi không ở bên cạnh.
Cô rời giường đi vào trong nhà tắm đánh răng rửa mặt, tới khi cô trang điểm, thay quần áo xong xuôi thì Ôn Thuần Chi mới quay lại.
Úc Hỉ cũng không truy hỏi anh đi đâu, chỉ cảm thấy hai bên thái dương đột nhiên đau ê ẩm, cả người cũng trở nên mềm nhũn.
Ôn Thuần Chi đi vào trong nhà tắm, ngón tay vuốt ve nhẹ nhàng xuống đuôi mắt cô: “Tối qua em ngủ muộn lắm à?”
Úc Hỉ lắc lắc đầu: “Em ngủ sớm lắm.”
Trên người anh có một mùi nước hoa thoang thoảng, hai ngón tay của Úc Hỉ nắm chặt lấy ống tay áo của anh, áp sát tới trước mặt, cố ý làm ra vẻ ngây thơ: “Mùi nước hoa trên người anh là của tiểu yêu tinh nào thế hả?”
Ánh mắt của anh khẽ lay động, sau đó giơ tay lên bẹo mũi cô: “Ngoài tiểu yêu tinh là em ra, bây giờ làm gì có người phụ nữ nào có thể lọt vào mắt anh được nữa?”
Đuôi mắt Úc Hỉ cong cong, ý tứ không rõ ràng đáp lại: “Ai mà biết được chứ.”
Buổi chiều cô mới có tiết thế nhưng lúc này lại muốn quay về sớm một chút. Cô tùy tiện kiếm đại lý do, cũng chẳng biết anh thật sự tin hay bởi vì bản thân cũng có việc bận nên cũng không níu kéo gì nhiều.
Lên trên xe, Úc Hỉ dựa người vào khung cửa sổ, lại thiếp đi một cách mệt nhọc.
Trên đường đi, Ôn Thuần Chi nhận một cuộc điện thoại, lúc đó Úc Hỉ vẫn chưa chìm hẳn vào trong giấc ngủ, mang máng nghe được ngữ khí lạnh nhạt của anh: “Cứ theo thế mà làm đi, những cái khác không cần nói nữa.”
Lông mi Úc Hỉ khẽ động đậy nhưng cũng không hề mở mắt ra dò hỏi.
Giấc ngủ này kéo dài mãi tới lúc xe dừng lại trước cửa ký túc cô mới mơ mơ màng màng tỉnh dậy, vừa mở mắt đã nghe thấy Ôn Thuần Chi hỏi: “Buồn ngủ đến thế sao?”
Úc Hỉ “Ừm” khẽ một tiếng, cô tháo dây an toàn, vẫy vẫy tay tạm biệt anh, đang muốn xuống xe thì cánh tay bị Ôn Thuần Chi giữ chặt lại.
Úc Hỉ nghiêng đầu nhìn anh.
Ngón tay anh vuốt ve mu bàn tay trắng muốt như ngọc của cô: “Có phải là em quên gì rồi không?”
Khuôn mặt Úc Hỉ lộ vẻ khó hiểu: “Hả? Đâu có đâu.”
Ôn Thuần Chi dựa người vào ghế, chậm rãi hỏi lại: “Thật sự không quên?”
Úc Hỉ như một đứa nhóc bị đập vào đầu, cứ thế nhìn anh chằm chằm, mi tâm xoắn lại như bánh quẩy. Ôn Thuần Chi khe khẽ thở dài, anh rướn người qua, giữ chặt lấy cằm cô, đặt xuống đôi môi cô một nụ hôn thật sâu, sau đó thấp giọng nói: “Em quên cái này.”
Úc Hỉ ngây ngốc giương mắt nhìn anh.
Ôn Thuần Chi cũng nhìn cô, cười khẽ: “Ngốc rồi à?”
Ánh mắt anh dịu dàng tới mức cảm tưởng như có thể khiến con người ta đắm chìm vào không cách nào dứt ra được, trong lòng Úc Hỉ cực kỳ phức tạp, rồi lại nhớ lại tới mùi nước hoa ở trên người anh hồi ban sáng nay.
Ôn Thuần Chi không biết những suy nghĩ trong lòng cô, vuốt ve tay cô rồi nói: “Mau vào đi.”
Úc Hỉ cũng không quá truy cứu vấn đề này, mở cửa phòng ký túc sau đó leo lên trên giường nghỉ ngơi.
Đầu có chút đau nhức, trước lúc ngủ cô còn tính đợt lát nữa ngủ dậy sẽ uống thuốc hạ sốt.
Giấc ngủ này vậy mà thiếu chút nữa đã ngủ qua luôn cả giờ lên lớp, may mà Chung Thanh gọi điện thoại tới hỏi cô sao giờ này vẫn chưa tới phòng học?
Úc Hỉ vội vã khóa cửa, chạy vào phòng học bằng cửa sau, vị trí ngồi đã được Chung Thanh giữ sẵn cho cô.
Úc Hỉ lặng lẽ ngồi xuống, Chung Thanh nghiêng đầu quan sát cô một cái: “Sắc mặt cậu sao kém vậy, bị bệnh sao?”
Úc Hỉ lật mở sách vở, tinh thần có chút uể oải: “Hình như là mình bị sốt rồi.”
Chung Thanh quan tâm: “Mình có thuốc hạ sốt đấy, đợt lát nữa cậu cầm lấy uống một viên đi.”
Úc Hỉ “Ừm” một tiếng.
Cố gắng cầm cự tới lúc hai tiết học kết thúc, Úc Hỉ quay trở về phòng.
Mở máy tính lên, sau đó giơ tay áp lên trán để đo thử nhiệt độ, không ngờ lại nóng đến mức kinh hồn, cô nhanh chóng đi tới ngăn kéo của Chung Thanh lấy thuốc hạ sốt để uống.
Vừa uống thuốc xong thì nhóm chat của lớp học hiển thị thông báo.
Úc Hỉ mở ra xem, là danh sách thi bù môn thể chất, tên cô vậy mà lại xuất hiện ở đó, thời gian là tháng 12.
Úc Hỉ thở dài một hơi, tắt máy tính, lên giường đi ngủ.
Lần phát sốt này của Úc Hỉ kéo dài tận một tuần, cứ đỡ rồi lại nặng trở lại.
Lúc Ôn Thuần Chi tới đón cô thì cô đang truyền nước ở bệnh viện của trường.
Người con gái được bao bọc lại trong lớp áo lông màu đen, cả người co rụt lại bên trong, khiến người ta có cảm giác trông cô thật đáng thương.
Ở bên trong đa số đều là sinh viên, khi nhìn thấy người đàn ông này bước vào thì cho dù vô ý hay có ý cũng đều sẽ đánh mắt qua liếc nhìn.
Úc Hỉ không hề hay biết, ánh mắt rơi trên màn hình di động, mãi cho tới khi người đàn ông bước gần tới trước mặt.
Úc Hỉ nắm chặt di động, ngây ngốc ngẩng đầu lên: “Sao anh lại tới đây?”
Ôn Thuần Chi ngồi xuống bên cạnh, giơ tay áp lên trên trán cô: “Bao nhiêu độ?”
Úc Hỉ liếm liếm môi: “38,7 độ.”
Ôn Thuần Chi cau mày, sau đó lại chỉ chỉ vào chai nước thuốc: “Đây là bình cuối cùng?”
Úc Hỉ gượng gạo “Ừm” một tiếng.
Khung cảnh hiện tại có chút quen thuộc. Lúc còn ở trường cấp 3, anh cũng đã từng anh cạnh cô trong bệnh viện như thế này.
Trong mắt cô khi ấy chỉ có mỗi một mình người trước mặt này. Cũng đã từng như những con chiến mã điên cuồng trong bão tuyết, không quan tâm quá khứ, cũng chẳng quan tâm trốn về, chỉ cần là anh, chỉ cần là con người này cô đều sẽ nguyện u mê khờ dại. Thế rồi hiện tại toàn bộ dũng khí hào hùng khi đó đã tiêu tan gần hết, chỉ còn lại những nỗi sợ bóng sợ gió, được mất được còn.
Nửa tiếng sau, y tá tới rút kim truyền cho Úc Hỉ.
Hai người rời khỏi cổng lớn của bệnh viện trong trường, gió lạnh đột nhiên thổi tới, Úc Hỉ co rụt người lại.
Ôn Thuần Chi nhìn cô một cái, sau đó giơ tay kéo cô ôm vào lòng.
Úc Hỉ ngước mắt nhìn anh, mím môi không nói gì.
Ôn Thuần Chi lo lắng cô bị ốm thế nên đặc biệt đưa cô tới một nhà hàng tư nhân, thế mà Úc Hỉ ngược lại lại làm uổng phí một phần khổ tâm này của anh.
Đầu lưỡi của cô ăn gì cũng đều sẽ cảm thấy rất đắng, ăn được nửa bát cháo thì cũng buông bỏ.
Ôn Thuần Chi cũng không ép cô, chỉ có điều lúc rời đi thì vị quản lý mang theo một bộ mặt thành khẩn hết lần này tới lần khác trưng cầu ý kiến hỏi cô liệu có phải đồ ăn không hợp khẩu vị hay không, khiến cho Úc Hỉ cảm thấy rất ngượng ngùng.
Quay về chung cư, tắm gội xong sau đó uống thuốc, xong xuôi cô vào trong phòng nằm xuống giường nghỉ ngơi.
Ôn Thuần Chi cũng không bận việc gì khác, đem gối kê ở phía sau lưng nói chuyện phiếm với cô, Úc Hỉ nằm bò ở trong lòng anh, bởi vì tác dụng của thuốc nên nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Ngủ tới nửa đêm thì cảm giác phía sau lưng đổ đầy mồ hôi, Úc Hỉ lim dim mở mắt ra.
Trong phòng chỉ có tia sáng chiếu ra từ đèn ngủ, Ôn Thuần Chi vẫn ở trong tư thế từ lúc cô chưa ngủ, ánh mắt khép chặt, chiếc áo sơ mi trắng bởi vì tư thế ngủ mà đã có chút nhăn nheo.
Úc Hỉ muốn đi rót cốc nước, đang lúc vén chăn ra thì người đàn ông ở bên cạnh đột nhiên tỉnh lại: “Em không thoải mái à?”
Úc Hỉ lắc lắc đầu: “Em muốn uống nước.”
Ôn Thuần Chi vén chăn lên: “Ở yên trên giường đợi anh.”
Úc Hỉ cuộn chăn lại, sau đó lật giở cuốn tạp trí ở trên đầu giường.
Ôn Thuần Chi ngồi xuống dưới mép giường, đưa cốc nước ấm qua cho cô.
Úc Hỉ cầm lấy cốc nước uống từng ngụm nhỏ một.
Ôn Thuần Chi quả thật chưa bao giờ thấy qua bộ dạng hiện tại của cô, cô lúc này giống như một con mèo con nhỏ bé yếu ớt.
Tỉnh dậy vào sáng ngày hôm sau, bên ngoài cửa sổ là một màu trắng xóa.
Úc Hỉ vén rèm cửa sổ lên xem, mặc dù cô là người phương Bắc thế nhưng vẫn luôn luôn mong đợi trận tuyết đầu mùa.
Ôn Thuần Chi từ bên ngoài đi vào, thấy cô đang mở cửa sổ ngắm tuyết rơi thì chân mày không khỏi cau lại, không nói lời nào trực tiếp đóng chặt cửa lại.
Ánh mắt của người con gái mang theo mấy phần mất mác: “Anh làm gì thế hả?”
Ôn Thuần Chi châm điếu thuốc, nhàn rỗi đáp lại: “Bệnh của em vẫn còn chưa khỏi đâu.”
Úc Hỉ: “Aiya, cũng sắp khỏi rồi mà.”
Ôn Thuần Chi ôm lấy cô, ngón tay xoa xoa nắn nắn lấy cổ tay của cô: “Em cũng không xem xem bản thân đã gầy thành cái dạng gì rồi?”
Anh ngậm chặt lấy vành tai cô, thấp giọng: “Em không đau lòng nhưng anh thì có đấy!”
~Hết chương 49~