Mùa Xuân Đến Muộn

Chương 51: Chương 51: Chương 50




Buổi tối đầu tháng 12, là một buổi tối giống như những buổi tối bình thường khác.

Úc Hỉ vừa đánh răng rửa mặt xong, từ phòng tắm đi ra thì thấy sắc mặt Chung Thanh tối xạm đi: “Khưu Nhậm qua đời rồi.”

Úc Hỉ nghe không rõ: “Ai cơ?”

Chung Thanh đáp: “Khưu Nhậm. Nam thứ trong bộ phim - Cung Trầm -, nghe nói là tự sát.”

Úc Hỉ có chút thảng thốt, mặc dù cô không có quen biết nhiều với những diễn viên ở trong giới giải trí, nhưng người này cũng đã từng nghe nói qua. Xuất thân từ chương trình tuyển chọn tài năng, sau này bởi vì ca hát không mấy khởi sắc thế nên đã dần dần tiến vào nghề diễn xuất, cũng đã diễn qua rất nhiều bộ phim truyền hình, thế nhưng đại đa số đều chỉ giữ vai nam hai hoặc nam ba mà thôi.

Trình Sầm khẽ nói: “Chuyện này cũng đường đột quá.”

Bầu không khí trong phòng bỗng chốc rơi vào im lặng.

Đúng là kỳ lạ, rõ ràng là một người không hề liên quan gì tới bọn họ, thế mà chỉ trong một khắc đã khiến cho cả ba người yên lặng không nói nên lời, trong lòng không hiểu sao lại xuất hiện cảm giác mất mát, không thể diễn tả nổi.

Tóc của Úc Hỉ vẫn còn ướt rượt, cô đăng nhập vào Weibo, giờ phút này đây tin hot nhất trên Weibo đều liên quan tới cái chết của Khưu Nhậm. Ở trên mạng có đầy đủ các phiên bản về việc Khưu Nhậm tự sát, nói cứ phải là chuẩn xác như được tận mắt chứng kiến.

Úc Hỉ cũng không xem quá lâu, đang lúc muốn thoát khỏi Weibo thì ngón tay không may nhấp vào một đường link, màn hình liền nhảy ra một tin bát quái khác.

[Có vẻ như tiểu hoa đán Lẫm Nhiên với vị tiên sinh họ W đã nối lại tình cũ.]

Bài viết khá dài, còn đính kèm thêm một bức ảnh mờ. Hai người ở trong bức ảnh đang ngồi ở trong một quán cafe, Ôn Thuần Chi ngồi quay lưng lại với camera, thế nhưng chiếc áo ở trên người anh Úc Hỉ cảm thấy cực kỳ quen thuộc.

Là ngày hôm đó, là ngày mà cô kéo lấy ống tay áo anh, ngây thơ hỏi là mùi nước hoa của tiểu yêu tinh nào trên người anh, chính là chiếc áo đó.

Chủ bài viết viết một tràng dài, lại nói tới bộ phim mà vị tiên sinh họ W kia đầu tư dạo gần đây là do Lẫm Nhiên sắm vai nữ chính. Lại còn tiết lộ thêm vốn dĩ nữ chính của bộ phim này ban đầu là vị ảnh hậu họ Tưởng nào đó, không hiểu sao tới phút chót lại đổi diễn viên, điều này chắc chắn không thể chỉ là ngẫu nhiên được.

Từng câu từng chữ Úc Hỉ đều đọc đến cuối cùng, tâm trạng vẫn tĩnh lặng như nước, không hề có một chút gợn sóng nào.

Cô không nói ra được tâm trạng của bản thân hiện tại, có lẽ có một số việc ngay từ lúc bắt đầu đã dự liệu được, thế nên tới lúc xảy ra cũng đã chẳng còn cảm thấy quá đau đớn, chỉ có thể thản nhiên một cách tê dại tiếp nhận tất cả mà thôi.

Thứ 7, bởi vì trời mưa nên địa điểm kiểm tra thể chất đã được đổi thành sân thể dục trong nhà kín.

Người kiểm tra lại ngày hôm ấy khá đông, khiến Úc Hỉ cảm thấy mấy phần khó chịu không thoải mái.

Cô chỉ cần thi lại phần chạy dài, lê thê tới tận 10 giờ mới tới lượt cô kiểm tra.

Úc Hỉ có một nỗi sợ cực kỳ lớn đối với phần chạy dài này, lần nào lên kiểm tra tim cũng đập thình thịch.

Một đám nữ sinh ồn ào rộn rịp xếp hàng, giáo viên thể chất vừa thổi còi, cả đám người bắt đầu chạy tản dần ra.

Chạy dài là yếu điểm của cô, chẳng mấy chốc mà Úc Hỉ đã bị bỏ lại ở tít tận cuối hàng.

Sau khi chạy được một vòng thì phía bụng dưới bỗng nhiên dấy lên cơn đau, sau lưng mồ hôi tuôn ướt đẫm. Cô cố chấp gắng gượng chạy lên phía trước, giống như đang so tài bất chấp với tất cả. Một trận gió lạnh quét qua, giống như lưỡi dao sắc nhọt xoẹt qua bên tai đau nhói.

Mãi cho tới lúc sắp sửa tới vạch kết thúc thì cơn đau càng ngày càng trở nên mãnh liệt, cả thân thể giống như đang giẫm trên bông vải, nháy mắt đã ngã khuỵu xuống.

Trước khi mất đi ý thức, Úc Hỉ chỉ cảm thấy trước mắt một màu đen tối, bên tai là hàng loạt âm thanh giọng nói kêu lên sợ hại thất thanh.

...

Lúc Úc Hỉ tỉnh lại thì chỉ thấy có một mình Chung Thanh ở bên cạnh.

“Hỉ Hỉ, cậu vẫn ổn chứ?”

Úc Hỉ mở mắt, trong lòng có một dự cảm không lành: “Mình bị gì vậy?”

Chung Thanh đáp: “Lúc cậu chạy dài thì bị ngất đi, với cả...”

Chung Thanh ngập ngừng muốn nói lại thôi.

Thật ra Úc Hỉ cũng đại khái đoán ra được, lúc ấy bụng dưới đau dữ dội cũng đã sớm nói rõ tất cả.

Ôn Thuần Chi ở phương diện này cũng rất chú ý dùng biện pháp an toàn, Úc Hỉ cũng không biết đây là do lần nào tạo thành nữa.

Sắc mặt cô điềm đạm, Chung Thanh thì lại cảm thấy lo âu: “Hỉ Hỉ, cậu không cần lo lắng, chuyện này không có nhiều người biết đâu.”

Úc Hỉ mấp máy môi: “Ừ.”

Chung Thanh nói khẽ: “Cô Trịnh đã thông báo cho dì rồi, cậu...”

Úc Hỉ bỗng chốc cảm thấy đầu đau dữ dội, xảy ra chuyện như này điều cô sợ nhất đó chính là phải đối mặt với Liễu Hương Đông.

Thế nhưng lúc Liễu Hương Đông đến thì ngược lại cực kỳ bình tĩnh, không chất vấn, cũng không trách mắng.

Bà bình tĩnh tựa như cô chỉ vừa trải qua một cuộc phẫu thuật nhỏ loại bỏ ruột thừa mà thôi.

Trong lòng Úc Hỉ cảm thấy rất bất an, thế rồi sự bất an này cuối cùng cũng bộc phát vào ngày mà Ôn Thuần Chi xuất hiện.

Úc Hỉ lớn từng này rồi chưa hề bị Liễu Hương Đông động tới một chân tóc nào.

Vậy mà ngày hôm đó bà lại giận dữ tát cô một cái: “Rốt cuộc thì mẹ đã để con thiếu ăn hay thiếu mặc, mới tí tuổi đầu đã học được thói leo lên giường của đàn ông, đúng là cái thứ không biết xấu hổ nhục nhã!”

Từng câu từng chữ cực kỳ đay nghiến khắc nghiệt, đây là câu nói nặng nề nhất mà Liễu Hương Đông từng nói với cô.

Đợi tới lúc Ôn Thuần Chi kịp phản ứng thì đã quá muộn. Người con gái bị đánh nghiêng hẳn đầu sang một bên, nửa gò má bên trái sưng tấy đỏ ửng.

Ôn Thuần Chi bước lên trên một bước, kéo người ra phía sau lưng mình, ngữ khí kiềm chế: “Bác gái, bác có chuyện gì thì cứ tìm con, chuyện này không thể trách em ấy.”

Bố Úc bước tới trước giữ chặt Liễu Hương Đông, thở dài một hơi rồi nói: “Bà đánh con bé thì giải quyết được gì. Thân thể con bé vẫn còn yếu ớt, sao mà chịu đựng được.”

Ngày hôm đó có thể nói là một ngày đen tối u ám nhất trong cuộc đời của Úc Hỉ.

May mà có bố Úc khuyên nhủ được Liễu Hương Đông, sau đó đưa bà rời khỏi phòng bệnh.

Trong phòng hồi phục lại sự yên tĩnh vốn có, cô vẫn giữ nguyên vị trí cũ, không hề động đậy.

Ôn Thuần Chi giơ tay vuốt gọn những lọn tóc lòa xòa bên má cô để xem vết thương, vậy mà lại bị cô đẩy ra một bên. Cô cự tuyệt một cách rất rõ ràng, tay của Ôn Thuần Chi đực ra ở giữa không trung, anh ngây người, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy có chút hoảng hốt.

Úc Hỉ thấp giọng nói: “Em muốn ngủ một lát.”

Lời vừa dứt thì di động trong túi quần của anh cũng đúng lúc vang lên.

Anh nhận điện thoại, nói được mấy câu, ngữ khí lộ ra mấy phần mất kiên nhẫn.

Đợt tới lúc anh cúp điện thoại thì Úc Hỉ mím mím môi, giả vờ bản thân rất thoải mái: “Nếu anh có việc gấp thì đi trước đi, cũng đúng lúc em muốn nghỉ ngơi một chút.”

Ôn Thuần Chi nhìn cô một lúc, giống như đang suy tính gì đó. Rất lâu sau anh giơ tay lên kéo cô ôm vào lòng, hôn nhẹ xuống trán cô: “Đợi anh quay lại.”

Tới giờ ăn tối bố Úc mang cơm tối đến cho cô.

Úc Hỉ nhìn ngó ra phía sau, hỏi: “Bố, mẹ vẫn còn giận con sao ạ?”

Bố Úc: “Mẹ con chỉ mạnh miệng nói khó nghe thế thôi chứ thật ra trong lòng rất lo lắng cho con, con đừng giận bà ấy.”

Úc Hỉ khẽ “Vâng” một tiếng: “Bố, con xin lỗi.”

Bố Úc ngồi xuống mép giường, ngữ khí dịu dàng: “Nha đầu ngốc, chuyện lần này con đúng là đã làm sai rồi đấy.”

Khóe mắt Úc Hỉ ửng đỏ, cô không phải là không hiểu, chuyện lần này quả thật là cô đã khiến cho mọi người cực kỳ thất vọng.

Bố Úc thở dài: “Nha đầu à, người như anh ta con không thể giữ chặt được đâu. Bố không mong con với anh ta còn bất cứ liên lạc nào nữa, điều này cũng là ý của cả mẹ con.”

Úc Hỉ im lặng rất lâu mới đáp: “Bố, con biết nên làm như thế nào.”

Bố Úc lại nói: “Con cũng đừng trách mẹ con, phản ứng của bà ấy lớn như vậy là bởi vì có liên quan tới việc bà ấy lúc còn trẻ cũng đã gặp phải hoàn cảnh tương tự.”

Đây là lần đầu tiên Úc Hỉ nghe bố Úc chủ động nhắc lại chuyện khi còn trẻ của ông với Liễu Hương Đông.

Lúc trước Úc Hỉ cũng đã từng hỏi qua Liễu Hương Đồng về quá trình quen biết của bà với bố Úc, thế nhưng có nói thế nào thì Liễu Hương Đông cũng không tình nguyện nhắc lại, đến cả bố Úc cũng cười cười nói qua loa mấy câu trẻ con hỏi mấy chuyện như thế này để làm gì.

Lúc Liễu Hương Đông còn trẻ, ở vào độ tuổi giống như Úc Hỉ hiện tại cũng đã phạm phải một sai lầm tương tự.

Người con gái ngây thơ hồn nhiên đã đem lòng thầm thương một người đàn ông tâm tính bất định, đến cuối cùng đã rơi vào hoàn cảnh chưa chồng mà đã sinh con.

Vào thời đại khi ấy, chưa chồng mà đã sinh con chính là nỗi nhục nhã ê chề trong gia đình, vì vậy điều đó đã trở thành nguyên nhân khiến cho quan hệ của Liễu Hương Đông với bà ngoại luôn luôn không hòa hợp được.

Úc Hỉ cũng tới tận ngày hôm nay mới biết được, hóa ra cô với Úc Thiện là anh em cùng mẹ khác cha.

Bố Úc kể xong, tựa như vẫn không hề yên tâm mà nhắc nhở một câu: “Chuyện này con cũng đừng nói với mẹ con.”

Úc Hỉ đáp khẽ: “Bố, con biết rồi.”

Bố Úc cười nói: “Con mau ăn cơm đi rồi còn nghỉ ngơi.”

Ngày hôm sau tỉnh lại thì cô trông thấy Liễu Hương Đông đang ngồi bên cạnh giường.

Úc Hỉ lí nhí gọi một tiếng: “Mẹ.”

Mặc dù Liễu Hương Đông sắc mặt vẫn không hề chuyển biến tốt, thế nhưng ít nhiều cũng đã nguyện ý nói chuyện với cô.

Liễu Hương Đông giơ tay qua chỉnh lại chăn cho cô, rồi nói: “Mẹ đã liên lạc với ban lãnh đạo nhà trường xin nghỉ một tuần cho con rồi, ngày mai con về nhà với mẹ. Đợt tới kỳ thi giữa kỳ kết thúc thì chuẩn bị chuyện ra nước ngoài du học.”

Úc Hỉ đang định lên tiếng thì Liễu Hương Đông lại nói tiếp: “Từ nay về sau con cũng đừng có liên lạc gì với người đàn ông đó nữa.”

Úc Hỉ không lên tiếng.

Sau khi Úc Hỉ quay về thành phố C, di động ngay lập tức bị Liễu Hương Đông tịch thu.

Ôn Thuần Chi tới bệnh viện tìm cô thì nghe nói cô đã ra viện, anh cau chặt chân mày gọi điện thoại cho cô thì nghe thấy thông báo rằng đầu dây bên kia đã tắt máy, phải gọi tới mấy cuộc mới có người nghe.

Giọng nói ở đầu dây bên kia lạnh nhạt, cực kỳ khách khí: “Ôn tiên sinh, con gái tôi còn nhỏ, tính tình không hiểu chuyện, những chuyện đã qua thì hãy cứ để nó qua đi. Cũng mong cậu từ nay về sau đừng tới tìm con bé nữa. Người như cậu không phải là người mà con bé có thể chơi đùa được.”

Liễu Hương Đông nói xong trực tiếp cúp điện thoại.

Ôn Thuần Chi dựa người vào vách tường, nhìn chiếc di động đang được siết chặt trong lòng bàn tay.

Từ lúc xảy ra chuyện, Ôn Thuần chi không thể không thừa nhận rằng trong lòng cảm thấy có chút tiếc nuối.

Anh lôi bao thuốc lá từ trong túi ra, ngậm điếu thuốc bên khóe miệng, suy nghĩ không biết phải làm thế nào mới có thể liên lạc được với người con gái của mình.

~Hết chương 50~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.