Hai ngày nay đều không trông thấy mặt mũi của Ôn Thuần Chi đâu.
Trong phòng bao, Ninh Tắc Mộ cũng có nghe nói tới chuyện của Ôn Thuần Chi, nhìn thấy anh siết chặt di động không lên tiếng, hỏi một câu: “Vẫn không gọi được à?”
Ôn Thuần Chi châm điếu thuốc, nhàn nhạt “Ừ” một tiếng.
Tối hôm đó, Ôn Thuần Chi ở lại tới khoảng 8 giờ mới rời đi.
Ngồi lên trên xe, lấy di động ra gọi một cuộc điện thoại. Vốn dĩ cũng vẫn chỉ giữ một thái độ là gọi thử mà thôi, vậy mà không ngờ lần này gọi lại có người nghe máy.
Ôn Thuần Chi bất ngờ khẽ nhíu mày, nhẹ giọng nói: “Hỉ Hỉ?”
Đầu bên kia khẽ “Ừm” một tiếng.
Úc Hỉ siết chặt di động, hít một hơi thật sâu rồi thở hắt ra, sau đó không nhanh không chậm nói: “Ôn Thuần Chi, chúng ta chia tay đi.”
Nét mặt Ôn Thuần Chi thoáng run, lúc lâu sau mới cười lạnh một tiếng: “Nói lời ngốc ngếch gì vậy?”
Giọng nói của cô vẫn rất tỉnh táo: “Tôi không hề nói lời ngu ngốc nào cả, chúng ta kết thúc như vậy đi.”
Khóe miệng Ôn Thuần Chi khẽ động, vẫn chưa kịp nói gì thì đầu bên kia đã cúp luôn điện thoại.
Ôn Thuần Chi nghe tiếng tút---tút---tút ở đầu bên kia, sau đó bỏ điện thoại xuống, anh dựa người ra sau ghế rít một hơi thuốc, chân mày nhíu chặt lại, ngón tay khẽ lướt lên trên màn hình di động.
Úc Hỉ nhìn chằm chằm vào màn hình tối đen của điện thoại, trong đầu nghĩ cứ như vậy đi.
Vốn dĩ cô cũng không hề ôm ấp mộng tưởng gì với anh cả, đi được tới ngày hôm nay coi như cũng là chuyện may mắn rồi.
Hơn nữa khoảng thời gian này anh đối xử với cô cũng rất tốt.
Con người không thể quá tham lam, Úc Hỉ luôn luôn nhắc nhở bản thân mình như vậy.
...
Sáng sớm ngày hôm sau, Ôn Thiền bị Ôn Thuần Chị gọi dậy.
Ôn Thiền nhìn Ôn Thuần Chi tự nhiên lại tới tìm mình thì có chút khó hiểu: “Anh à, anh làm gì thế? Em vẫn đang ngủ dở đấy nhé!”
Ôn Thuần Chi lượm đại một chiếc ghế sofa đơn ngồi xuống, nói: “Em mau gọi điện thoại cho Úc Hỉ đi, nhanh lên.”
Ôn Thiền bĩu môi: “Sao anh không tự gọi đi?”
Ôn Thuần Chi lôi một điếu thuốc ra, ngữ khí nhàn nhạt: “Cô ấy chặn số điện thoại của anh rồi.”
Ôn Thiền vừa nghe xong thì dường như đoán ra được đã xảy ra chuyện gì lớn rồi.
Liên quan tới việc Úc Hỉ dấu cô ấy chuyện hẹn hò với Ôn Thuần Chi thì đến ngày thứ hai sau khi Úc Hỉ xảy ra chuyện thì Ôn Thiền mới biết.
Quả thật lúc đó Ôn Thiền cũng rất giận Úc Hỉ, thế nhưng tình bạn bao nhiêu năm qua cũng không thể chỉ vì chuyện như thế mà rạn nứt được.
Úc Hỉ khi ấy cũng chỉ lãnh đạm đáp: “Mình là sợ nói với cậu rồi xong sau này nếu như mình với anh cậu không đi được tới đâu, cậu đứng ở giữa sẽ cảm thấy không thoải mái.”
Lúc ấy Ôn Thiền không phát giác ra được tâm tư của Úc Hỉ, giận dỗi nói: “Anh ấy dám! Mình sẽ thay cậu dã cho anh ấy một trận.”
Bây giờ nghĩ kỹ lại mới biết được hóa ra khi ấy Úc Hỉ đã có quyết định sẽ chia tay với anh của cô.
Ôn Thiền lôi di động của mình ra, nhìn nhìn anh mình một cái sau đó nhấn số điện thoại của Úc Hỉ.
Đợi rất lâu mà vẫn không có người nghe.
Ôn Thiền cầm chặt di động, liếc nhìn Ôn Thuần Chi: “Không nghe máy.”
Ôn Thuần Chi ngước mắt, cầm lấy một chiếc gối để ra phía sau lưng, nhả ra một làn khói: “Tiếp tục gọi.”
Cứ gọi đi gọi lại mấy lần cuối cùng cũng đã nối được máy.
Ôn Thiền giữ di động, dùng khẩu hình miệng ra hiệu cho Ôn Thuần Chi.
Ôn Thuần Chi giơ tay nhận lấy điện thoại, vừa mở miệng thì đầu dây bên kia đã trực tiếp cúp luôn điện thoại.
Lại tiếp tục gọi thì nhận được thông báo đã tắt máy.
Sắc mặt Ôn Thuần Chi không tốt lắm, đến ngay cả Ôn Thiền bình thường ồn ào là thế mà bây giờ cũng không dám lên tiếng.
Ôn Thuần Chi không ở lại quá lâu, một lúc sau cũng đứng dậy rời đi.
Úc Hỉ không ngờ rằng Ôn Thuần Chi vẫn đến tìm cô, đó là vào một buổi tối trước khi quay về trường học.
Lúc ấy Liễu Hương Đông đã đem di động trả lại cho cô, mấy ngày gần đây cô ngủ không ngon giấc, tối nào cũng trằn trọc mãi tới tận hai giờ sáng mới ngủ thiếp đi được.
Tối đó kim đồng hồ vừa điểm một giờ sáng, di động đặt trên tủ đầu giường đột ngột rung lên liên hồi.
Úc Hỉ không nghĩ nhiều giơ tay nhấn luôn nút nghe.
Đêm tối yên ắng, giọng nói của người đàn ông ở đầu bên kia lạnh lùng: “Xuống dưới.”
Úc Hỉ siết di động ngây người mất một lúc mới hậu tri hậu giác ra được người ở đầu bên kia là anh, cô buông tay xuống đang định ngắt cuộc gọi.
Người đàn ông tựa như phát giác ra được thì đã nhanh chân trước cô một bước, nói: “Hỉ Hỉ, xuống dưới đi, nếu không anh sẽ đi lên trên.”
Úc Hỉ ở trong bóng tối do dự cả nửa ngày trời mới khoác áo khoác lên, rời khỏi giường.
Vào giờ này Liễu Hương Đông và mọi người sớm đã ngủ say, cô nhẹ chân nhẹ tay đóng lại cửa phòng.
Ngày hôm đó rơi cả một đêm tuyết, khắp mặt đất được bao phủ bởi một màu trắng xóa.
Đêm đông giá rét, vậy mà Ôn Thuần Chi chỉ mặc độc chiếc áo sơ mi trắng mỏng manh, đang dựa người lên trên thân xe hút thuốc.
Nghe thấy tiếng bước chân đang tiến lại gần, Ôn Thuần Chi ngước mắt qua nhìn.
Úc Hỉ đi tới cách anh một khoảng cách ước chừng một cánh tay thì dừng lại bước chân.
Nói thật lòng Ôn Thuần Chi mấy ngày nay đã bị cô dày vò hết sức thảm khốc.
Anh nhả ra một làn khói, búng tàn thuốc, nhíu mắt quan sát người con gái ở phía trước, nói: “Qua đây.”
Người con gái không hề động đậy.
Ôn Thuần Chi cười khẩy, nhấc chân lên bước qua.
Thái độ của anh vô cùng thân mật, giống như sự lạnh nhạt của cô trong mấy ngày qua anh hoàn toàn không để tâm. Anh nắm lấy tay cô rồi nói: “Em thật sự muốn chia tay?”
Úc Hỉ ngước mắt nhìn anh, chóp mũi là mùi thuốc lá phảng phất xung quanh cơ thể anh, cô khẽ “Ừ” một tiếng.
Ôn Thuần Chi tiếp tục hỏi: “Mẹ em đã nói những gì?”
Úc Hỉ lắc lắc đầu, sắc mặt hờ hững: “Không nói gì cả, chỉ là tôi không muốn ở bên cạnh anh nữa thôi.”
Nhìn xem, phải rắn lòng tới mức nào mới có thể nói ra được những lời này. Bình thường nhìn thì có vẻ như là một con mèo con yếu ớt mong manh, vậy mà đến khi trở mặt thì quả thật khiến cho anh phải nhìn với con mắt khác.
Ôn Thuần Chi chưa từng vì người khác mà hạ thấp mình tới mức như thế này, hơn nữa lại còn là một người con gái. Trước kia đều là anh bỏ rơi người ta.
Ôn Thuần Chi dập tắt điếu thuốc, gật gật đầu, qua giọng nói có thể nghe ra được sự thất vọng lẫn đau lòng: “Được lắm, Hỉ Hỉ, trái tim của em đúng là đủ tàn nhẫn đấy.”
Lần gặp mặt này đều khiến cho hai người bọn họ chia tay trong sự buồn bã.
Úc Hỉ nhìn chấm đỏ ở đuôi xe biến mất hẳn mới từ từ bước vào bên trong.
Cô leo lên tới tầng ba thì bước chân có chút đình trệ lại, từ từ ngồi xổm xuống, ôm lấy đầu gối.
Người đàn ông này, cô đã từng dốc hết sức lực để yêu, cũng đã từng mềm yếu lựa chọn lùi bước, cũng đã vì anh mà nếm qua nỗi đau như tróc xương tách thịt, ấy thế mà cũng chỉ có thể bước đến bước đường như hiện tại.
...
Thẳng đến kỳ thi cuối kỳ Ôn Thuần Chi đều không đến tìm cô nữa.
Úc Hỉ hồi phục lại cuộc sống thường ngày, chuẩn bị đủ các kỳ thì lớn có nhỏ có, cộng thêm cả chuẩn bị giấy tờ thủ tục trao đổi sinh viên.
Trong khoảng thời gian này Ôn Thiền có tới tìm cô, cẩn thận từng tí một thăm dò: “Hỉ Hỉ, cậu thật sự chia tay với anh mình rồi à?”
“Ừ, vẫn là không có duyên phận.” Nét mặt cô thản nhiên như không, thế nhưng trong lòng lại ủ ê chán nản.
Chớp mắt một cái cũng đã tới ngày cô ra nước ngoài.
Ngày hôm đó là một ngày mát mẻ, phía chân trời là những đám mây xám đang thi nhau kéo tới, dự báo sắp có một trận mưa lớn chuẩn bị ập xuống.
Úc Hỉ bay ở sân bay thành phố C, Liễu Hương Đông với Ôn Thiền đều tới tiễn cô.
Liễu Hương Đông nắm chặt tay cô, dặn dò đủ các thứ, Úc Hỉ đều kiên nhẫn lắng nghe từ đầu tới cuối.
Đây là lần đầu tiên cô rời khỏi nhà xa như vậy, cô biết Liễu Hương Đông đau lòng không nỡ để cô đi.
Hôm đó, Ôn Thuần Chi với Ninh Tắc Mộ ở một tụ điểm tư nhân đánh bài.
Ninh Tắc Mộ cũng có nghe nói chuyện chia tay của Úc Hỉ với Ôn Thuần Chi, trong lòng quả thật cảm thấy người con gái mang tên Úc Hỉ này đúng là có bản lĩnh.
Ôn Thuần Chi không tập trung nổi, đánh bài liên tục xảy ra sai sót.
Ninh Tắc Mộ nhìn chằm chằm một lúc, ném bài ra, sau đó nói một câu: “Hôm nay là ngày Hỉ Hỉ bay qua Đức đúng không?”
Giang Tứ không biết chuyện bên trong, nói: “Gì cơ? Cô bé đó bay qua Đức làm gì thế?”
Bên ngoài chợt nổ ầm lên một tiếng sấm rền vang, Ôn Thuần Chi nhíu mày liếc nhìn ra ngoài cửa sổ.
Di động ở trong tay rung lên, Ôn Thuần Chi liếc nhìn, là tin nhắn của Ôn Thiền gửi tới.
Ván bài này cư nhiên cũng không còn tiếp tục đánh tiếp được nữa.
Ôn Thuần Chi lái xe tiến thẳng về phía sân bay, trong lòng không thể ngừng suy nghĩ rốt cuộc anh đang so đo tính toán gì với tiểu nha đầu này chứ. Cô hiện tại như vậy, chẳng phải đều là do anh chiều quá mà sinh hư hay sao.
Trên đường cao tốc chuẩn bị tới sân bay thì lại có tai nạn xảy ra.
Ôn Thuần Chi bị kẹt lại trên đường, những hạt mưa nặng trịch thi nhau rơi xuống, đập trên cửa xe, giống như những viên ngọc thạch đang thi nhau lăn lông lốc, tiếng còi xe phía sau kêu lên inh ỏi.
Ôn Thuần Chi lôi một điếu thuốc từ trong bao thuốc ra, ngậm lên trên miệng.
Ở trong tình cảnh ồn ào nháo nhác như thế này, anh lôi di động trong túi quần tây ra sau đó bấm một dãy số.
Trước lúc Úc Hỉ lên máy bay thì nhận được một cuộc điện thoại.
Ôn Thuần Chi nhìn từng hàng từng hàng xe ùn tắc phía trước, rít một hơi thuốc, sau đó mở miệng hỏi: “Hỉ Hỉ, em thật sự muốn chia tay với anh vậy sao?”
~Hết chương 51~