Mùa Xuân Đến Muộn

Chương 55: Chương 55: Chương 54




Địa điểm tổ chức bữa tiệc tốt nghiệp được đặt tại một khách sạn 5 sao cao cấp.

Người trong khoa của bọn cô tất thảy cũng phải hơn trăm người. Ngoại trừ bạn cùng phòng ra thì những người khác cũng chỉ giữ ở mức quan hệ xã giao. Lớp đại học với lớp ở thời cấp ba là hoàn toàn khác nhau, giữa mối quan hệ bạn học luôn luôn xuất hiện sự xa cách, lạnh nhạt.

Tối hôm đó, đèn điện trong phòng bao sáng rực rỡ, giáo viên Trịnh còn đặc biệt trang điểm ăn mặc rất tỉ mỉ, nâng ly nói mấy câu. Người ngồi trên ghế ai nấy hốc mắt đều ửng đỏ, sắp sửa rời xa thế nên đều sẽ cảm thấy chút buồn bã, mặc dù đám người ngồi ở đây cũng chẳng có ai nhớ nổi tên của từng người một.

Giáo viên Trịnh nói xong, lớp trưởng nâng cốc lên: “Chúc cho chúng ta con đường sau này đều thuận lợi như nước chảy.”

Những sĩ tử chưa trải sự đời, luôn có một ham muốn mãnh liệt về tương lai, cứ tưởng rằng chỉ cần có sự cuồng nhiệt cháy bỏng là sẽ có thể hái được cả sao trên trời.

Sau khi kết thúc tiệc chia tay, mọi người lại kéo nhau đi KTV hát hò, riêng phòng ký túc của Úc Hỉ thì từ chối không tham gia, ngồi taxi quay trở về ký túc xá.

Ngày mai Trình Sầm phải quay về phương Nam, công ty của cô ấy chỉ cho cô ấy nghỉ ba ngày, đi đi lại lại rất vội vàng.

Bên ngoài hành lang có những tiếc bước chân đi tới đi lui.

Trình Sầm ngồi xổm ở dưới đất thu dọn hành lý.

Chung Thanh khoanh chân ngồi trên ghế, xụt xịt mũi nói: “Chết tiệt, đột nhiên lão tử muốn khóc quá.”

Trình Sầm an ủi cô ấy: “Cũng chẳng phải là sinh ly tử biệt, nếu nhớ mình thì tới phương Nam tìm mình chơi đi.”

Úc Hỉ không lên tiếng.

Trong buổi tối mùa hè nóng nực này, trong lòng mỗi người đều có những sự mất mát thất vọng.

Tối nay Ôn Thuần Chi ở thành phố B, không vội vàng gấp gáp quay về.

Ninh Tắc Mộ dạo gần đây đang hẹn hò với một nữ hot girl mạng, cô hot girl đó là người thành phố B, tối nay là Ninh Tắc Mộ hẹn anh ra ngoài.

Ninh Tắc Mộ trêu đùa: “Tối này chẳng phải là tiệc chia tay của Úc Hỉ sao?”

Ôn Thuần Chi cầm điện thoại, liếc nhìn anh ấy một cái, sao có thể không nghe ra được sự trêu ghẹo từ trong ngữ khí đáng ghét đó chứ.

Ninh Tắc Mộ cười cười, nụ cười đúng kiểu đang cười trên sự đau khổ của người khác: “Hỉ Hỉ vẫn không chịu nói chuyện với cậu à?”

Ôn Thuần Chi châm điếu thuốc, tính cách hiện giờ của cô cực kỳ ương bướng. Ôn Thuần Chi nhíu mày nhả ra một làn khói, không ngừng dằn vặt bản thân rốt cuộc đã bạc đãi cô ở phương diện nào mà khiến cho cô bây giờ tránh né anh cứ như tránh tà.

Ôn Thuần Chi nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ rút ra được một kết luận.

Cô đúng là không có lương tâm.

Cô hot girl ngồi bên cạnh Ninh Tắc Mộ thì lại ra vẻ khá hứng thú, kéo lấy khuỷu tay của Ninh Tắc Mộ, nhẹ nhàng hỏi: “Sao vậy, là bạn gái nhỏ giận dỗi rồi hả?”

Ninh Tắc Mộ ngả người trên sofa, cười cười nói: “Chắc là thế, cô gái đó không thèm để tâm đến cậu ta, em xem xem rồi cho một lời khuyên?”

Cô hot girl đó hỏi một đống thứ, sau cùng nói một câu tặng cho người ta món đồ trang sức hoặc hoa lá cành gì đó là sẽ ổn ngay thôi.

Nói như không nói, Ôn Thuần Chi cười khẩy một tiếng.

Sắc mặt của cô hot girl kia thoáng hiện vài phần ngượng ngùng, cười gượng gạo rồi cũng không nói gì nữa.

Ngày hôm sau, Úc Hỉ là người cuối cùng rời đi.

Phòng ký túc trống trơn, hệt như lúc bọn cô mới tới khi vừa bước vào năm nhất, chỉ có điều khi ấy là gặp gỡ, còn hiện tại là ly biệt.

Úc Hỉ đem ba chiếc chìa khóa trả lại cho dì quản lý ký túc, nét mặt của dì quản lý lạnh nhạt, làm việc công tư phân minh rõ ràng, để cho cô điền vào danh sách thủ tục rời khỏi trường.

Ngày hôm đó trời âm u, mây đen kìn kịt, báo hiệu một trận mưa lớn chuẩn bị ập xuống.

Trong sân trường có thể nghe thấy những tiếng bánh xe lăn của hành lý, Úc Hỉ kéo va ly, trong lòng nặng trình trịch, có một cảm giác buồn bã tiu nghỉu nói không nên lời.

Đợi tới lúc cô đi ra tới con đường ở phía ngoài ký túc thì bước chân lại chần chừ sau đó dừng lại.

Xe của Ôn Thuần Chi đang dừng lại ở ngay dưới bóng cây to lớn ở phía bên kia đường, anh cúi đầu, dựa người vào thân xe hút thuốc.

Bên cạnh thỉnh thoảng có mấy nữ sinh đi qua, ánh mắt vô tình cố ý đều sẽ rơi trên người anh, anh vẫn giữ nguyên bộ dáng nhắm mắt làm ngơ.

Trong lòng Úc Hỉ bỗng nhiên mềm hẳn đi, quay đầu nghĩ ngợi, không khỏi cảm thấy bản thân đúng là không có nghị lực.

Ôn Thuần Chi nhấc chân lên đi qua, quét mắt về phía hành lý của cô: “Phải quay về thành phố C sao?”

Úc Hỉ mím mím môi, không nói lời nào.

Úc Hỉ cũng chẳng biết rốt cuộc cô đã hồ đồ đến mức độ nào mà lại bước chân lên xe.

Đợi tới khi cô ngồi lên trên ghế lái phụ thì hối hận cũng đã không kịp nữa rồi.

Ôn Thuần Chi như nhìn thấu tâm tư của cô, vậy nên anh đã nhanh chóng khóa cửa xe lại. Tiếng “”kịch”” của khóa xe vừa vang lên, trong lòng Úc Hỉ không khỏi dấy lên sự hốt hoảng.

Cô siết chặt giây an toàn, im lặng không lên tiếng.

Giữa lúc đó Liễu Hương Đông gọi điện thoại đến, hỏi cô mấy giờ thì về tới thành phố C? Úc Hỉ ít nhiều cũng sẽ cảm thấy lo lắng, e sợ Liễu Hương Đông biết cô với Ôn Thuần Chi đang ở cùng nhau trên một chiếc xe.

Cô nhỏ giọng trả lời, Ôn Thuần Chi nghiêng đầu liếc cô một cái, một tay để trên vô lăng, bắt đầu lái xe rời đi.

Xe đi tới trạm xe lửa, mưa cũng đã bắt đầu rơi, ngày một nặng dần.

Úc Hỉ kéo va ly chuẩn bị đi xét vé thì bị Ôn Thuần Chi nắm chặt lấy cổ tay.

Úc Hỉ ngẩn ra, giống như chim sợ cành cong.

Ôn Thuần Chi nhìn cô một lượt, trong lòng phức tạp. Ánh mắt cô liếc thấy cánh tay anh hướng tới phía trán của mình, rồi sau đó nhẹ nhàng lau đi hạt mưa còn dính lại.

Úc Hỉ ngước mắt nhìn anh, Ôn Thuần Chi điềm nhiên như không siết chặt tay cô, nói: “Không còn nhiều thời gian nữa, em mau vào đi.”

Úc Hỉ không hiểu nổi thái độ của anh, nhìn anh một cái sau đó kéo hành lý đi vào trong cửa ga.

Úc Hỉ quay về thành phố C, cũng bắt đầu nộp hồ sơ vào nhiều nơi đang tuyển dụng.

Chạy đi chạy lại mấy ngày liền thì cuối cùng cũng đã nhận được offer của một công ty ở thành phố B. Liễu Hương Đông nghe cô nói sẽ tới thành phố B làm việc thì có chút không hài lòng, nhưng cho dù trong lòng bà có không đồng ý thì bà cũng sẽ không can thiệp quá nhiều vào quyết định của con gái.

Trong khoảng thời gian này Ôn Thiền có hẹn Úc Hỉ ra ngoài một chuyến, lúc hai người gặp nhau không ngờ lại đụng phải Ninh Tắc Mộ.

Úc Hỉ có nghe nói chuyện anh ấy ly hôn, ngày hôm đó chạm mặt lại nhìn thấy trên tay của Ninh Tắc Mộ còn kéo thêm một cô gái.

Ninh Tắc Mộ với cô nói chuyện mấy câu, sau đó tiện đường cũng thanh toán giúp bọn cô luôn.

Đợi tới lúc Ninh Tắc Mộ rời đi, Ôn Thiền nhiều chuyện với cô về người bạn gái hiện tại của Ninh Tắc Mộ là một cô hot girl trên mạng chuyên về làm đẹp.

Úc Hỉ ăn đồ ngọt, nghe tai này lọt tai kia.

Ôn Thiền nói mãi nói mãi, thấy cô chẳng có hứng thú nghe nên đã đổi chủ đề.

Úc Hỉ nhắc đến chuyện cô sẽ tới thành phố B làm việc, Ôn Thiền không vui hỏi: “Ở thành phố C không tốt ư?”

Hai người nói chuyện thêm một lúc thì Ôn Thiền lại nhắc đến chuyện Tết năm nay Cố Phạm muốn đưa cô ấy về nhà.

Úc Hỉ cười nói: “Đây là chuyện tốt mà.”

Ôn Thiền tỏ ra bồn chồn lo lắng, lo lắng mẹ của Cố Phạm sẽ không thích cô ấy.

Úc Hỉ dở khóc dở cười, cảm thấy cô ấy đúng là cả ngày chỉ lo nghĩ vớ vẩn.

Úc Hỉ thuê một căn phòng ở thành phố B, là một căn phòng nhỏ khoảng chừng 30 mét vuông, xoay người thôi cũng cảm thấy chật chội. Lương Thiển nhân ngày cuối tuần nên đã tới giúp cô dọn dẹp nhà cửa.

Lương Thiển cầm dẻ lau lên lau chùi, hăng say nói: “Chị à, sao chị không trực tiếp ở thành phố C tìm việc chứ? Như vậy thì cũng sẽ không cần phải thuê nhà, thoải mái biết bao.”

Lúc ấy Úc Hỉ đang cúi đầu dọn dẹp bủi bẩn trên thanh cửa sổ, cũng chẳng biết có nghe hay không nữa.

Hai người dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, Lương Thiển mệt đến mức nằm vật ra giường.

Úc Hỉ gọi đồ ăn ngoài, Lương Thiển ăn xong thì nhận được điện thoại, vừa cười hihi vừa cầm lấy túi xách chuẩn bị rời đi.

Lương Thiển vừa rời đi, căn phòng nhỏ bé này bỗng chốc trở nên yên tĩnh lạ thường, chỉ còn tiếng động phát ra từ máy điều hòa.

Úc Hỉ vào nhà tắm tắm gội, xong xuôi ra ngoài sau đó khoanh chân ngồi trên giường, bật một ngọn đèn rồi với lấy một cuốn sách bắt đầu đọc.

Căn phòng này cách âm rất tệ, Úc Hỉ vẫn có thể nghe thấy tiếng -ù--ù- phát ra từ máy sấy tóc của phòng bên cạnh.

Úc Hỉ đọc sách một lúc, nhưng vẫn chẳng tĩnh tâm được, cô đi lấy túi xách lục tìm bên trong, không ngờ lại lôi ra một chùm chìa khóa.

Úc Hỉ nhìn chằm chằm vào chùm chìa khóa đó, ngẩn người, mãi cho tới khi bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa.

Lúc đầu Úc Hỉ tưởng là cửa của phòng bên cạnh, nhưng nghe kỹ mấy lần thì mới xác định được là cửa của phòng mình.

Úc Hỉ xuống giường ra mở cửa.

Cửa vừa mở, một mùi nồng đậm của rượu sộc thẳng vào lỗ mũi.

Ôn Thuần Chi bước lên trước một bước, nửa người dựa hẳn lên trên người cô.

Úc Hỉ sững sờ, cửa vẫn mở như cũ, bên ngoài có người đi qua, mặt không biến sắc liếc về phía họ nhìn một lượt.

Mặt Úc Hỉ khẽ đỏ, bị Ôn Thuần Chi ép chặt, cô giữ nguyên tư thế hơi nghiêng người đi đóng cửa, Ôn Thuần Chi nhìn cô chằm chằm, nói: “Em thật sự không muốn quay lại với anh sao, Hỉ Hỉ?”

Cửa -cạch- một tiếng rồi đóng chặt, cả căn phòng lại yên tĩnh như cũ.

Úc Hỉ nâng mặt, bình tĩnh đáp: “Anh uống say rồi.”

Ôn Thuần Chi bật cười một tiếng, nhìn cô thật lâu, ngón tay sờ lên trên khóe môi cô: “Em đúng là không có lương tâm.”

~Hết chương 54~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.