Trong một khoảng không gian như được bao trùm bởi mùi rượu thoang thoảng như có như không, trong phòng rất yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng thở đều đều của anh.
Chiếc giường trong phòng cô là giường đơn, Ôn Thuần Chi nằm vắt vẻo ở phía trên đầu giường, nhìn thế nào cũng cảm thấy chật chội.
Úc Hỉ quỳ ở dưới cuối giường, nhìn người đàn ông đã ngủ say, cô cảm thấy có chút đau đầu.
Quan hệ của hai người giống như một mớ hỗn độn, gỡ không được mà bỏ đi cũng không xong.
Úc Hỉ nhìn nửa ngày rồi cuối cùng quay người đi đọc sách.
Cầm cự tới nửa đêm, cô không thể chống đỡ nổi khỏi cơn buồn ngủ được nữa nên chỉ có thể nằm co ro lại ở phía mép giường, cố gắng qua hết đêm này rồi tính. Vốn dĩ cho rằng một đêm này sẽ chẳng thể ngủ ngon, vậy mà lại một mạch ngủ tới tận sáng ngày hôm sau.
Ngày hôm sau, cô bị tiếng đóng cửa của nhà bên cạnh làm tỉnh giấc.
Lúc cô mở mắt thì nhìn thấy Ôn Thuần Chi đang đứng ở ngoài ban công gọi điện thoại, ngón tay anh kẹp điếu thuốc, nhìn qua có vẻ tâm trạng không được tốt lắm.
Cô ngây ngốc nhìn một lúc lâu, Ôn Thuần Chi như cảm nhận được, quay đầu lại nhìn một cái.
Úc Hỉ ngay tức khắc lảng tránh, thu lại ánh mắt rồi ngồi dậy.
Ôn Thuần Chi từ ngoài ban công đi vào, cửa ban công vừa nhỏ vừa thấp, anh chỉ đành phải cúi thấp đầu để bước vào trong.
Căn phòng này quả thật nhỏ tới mức đáng thương, hai bên giường đặt tủ quần áo và một chiếc bàn nhỏ, đầy ắp những thứ linh tinh khác.
Ôn Thuần Chi nhíu mày, nói: “Anh đổi một căn phòng khác cho em nhé?”
Động tác cúi người đi giày của Úc Hỉ thoáng khựng lại, rất nhanh cô đã ngẩng đầu lên, bình tĩnh nói: “Không cần.”
Ôn Thuần Chi cũng hiểu rõ lúc này lời nói của anh cô chắc chắn sẽ không muốn nghe.
Một đoạn thời gian khá dài, cứ cách ba năm ngày Ôn Thuần Chi lại tới tìm cô, nhưng cũng chẳng làm gì cả.
Đến ngay cả cô hàng xóm bên cạnh vào một buổi sáng nào đó nhìn thấy cô, cũng mon men bắt chuyện mấy câu: “Đó là bạn trai của cô à? Nhìn có vẻ là người có tiền nhỉ, sao lại để cô sống ở nơi như thế này chứ?”
Ngữ khí của cô ta mang theo vài phần tiếc nuối, trông bộ dạng như đang nhìn một người thiếu nữ sa ngã.
Úc Hỉ có chút dở khóc dở cười.
Ôn Thiền có ghé thăm cô một lần, cũng nói nơi này nhỏ quá.
Úc Hỉ ngồi ở đầu giường, nói: “Mình sống một mình nên ở đây cũng ổn mà.”
Ôn Thiền “”Ừm” một tiếng, giơ tay lên dọn dẹp đống đồ linh tinh ở trên bàn của cô, ngay sau đó lại chạm phải một chiếc đồng hồ đeo tay, nghi hoặc hỏi: “Cái này là của ai vậy?”
Úc Hỉ ngước mắt nhìn, có lẽ là của Ôn Thuần Chi bỏ quên.
Vậy mà Ôn Thiền lại suy nghĩ vặn vẹo, sắc mặt biến đổi, nhẹ giọng nói: “Hỉ Hỉ, không lẽ cậu có bạn trai rồi hả?”
Úc Hỉ còn chưa lên tiếng thì cô ấy lại thở dài thườn thượt: “Mình vẫn còn muốn cậu trở thành chị dâu của mình đấy.”
Úc Hỉ không hề đem câu nói đùa này của Ôn Thiền đặt ở trong lòng.
...
Hai ngày nay Ôn Thuần Chi quay về phương Nam, không biết Ôn lão phu nhân nghe ngóng được ở đâu, hỏi: “Nghe nói dạo gần đây cháu đang hẹn hò với một cô gái hả?”
Ôn Thuần Chi dựa người ra sau ghế, dáng điệu ung dung, nhếch nhếch khóe miệng: “Lời này... bà nghe ai nói vậy?”
Ôn lão phu nhân: “Cháu không cần biết bà nghe ai nói, tóm lại là chuyện này có phải thật không?”
Ôn lão phu nhân không đợi Ôn Thuần Chi trả lời đã tiếp tục nói: “Nếu xác định rồi thì cháu nhất định phải đối xử tử tế nghiêm túc với người ta, lúc nào chọn thời gian dẫn về ra mắt mọi người một chuyến đi.”
Ôn Thuần Chi nghịch di động, anh cũng muốn lắm chứ, nhưng cô bây giờ nào có chịu để mắt đến anh.
Ôn Thuần Chi rút bao thuốc lá ra, Ôn lão phu nhân thấy thế thì nhíu chân mày: “Cháu hút ít thuốc thôi.”
Tiểu Cốt Cốt đang xem hoa cỏ do Ôn lão phu nhân trồng ở trong vườn, ngắt xuống một đóa hoa mẫu đơn, thích thú chạy tới: “Chú nhỏ, con tặng chú hoa nè.”
Ngón tay Ôn Thuần Chi vân vê đầu thuốc lá, bế Tiểu Cốt Cốt lên ngồi trên đầu gối.
Chu An Hân đi công tác, Ôn Trì Chi bị Tiểu Cốt Cốt hành cho lên bờ xuống ruộng, thế là đành phải đem con bé đến cho lão thái thái ở bên này.
Tay Tiểu Cốt Cốt chỉ chỉ vào điếu thuốc ở trên tay anh, giọng nói non nớt hỏi: “Chú nhỏ, cái này là gì thế ạ? Có ăn được không ạ?”
Ôn Thuần Chi giơ tay lên búng nhẹ vào đầu mũi của con bé, khẽ nói: “Đây là kẹo thuốc thơm.”
Tiểu Cốt Cốt tinh ranh cực kỳ, không hề bị mắc lừa, ra vẻ giận dỗi: “Chú tưởng con ngốc hả. Con biết cái này là thuốc lá, Dad của con ngày nào cũng hút mà.”
Bàn tay mũm mĩm của con bé đem giấy bọc thuốc lá xé bỏ, cả một bao thuốc đó bị con bé xé tơi bời, rơi lả tả lên trên quần của Ôn Thuần Chi.
Anh giãn chân mày, lộ rõ sự nuông chiều, giơ tay nhẹ nhàng phủi đi những bụi thuốc còn vương vãi. Tiểu Cốt Cốt nhíu mày, bộ dạng sắp sửa muốn khóc, sau đó còn đem ngón tay đưa tới trước mũi Ôn Thuần Chi: “Chú nhỏ, cái này khó ngửi quá.”
Thật ra anh là người khi mới nhìn qua vẻ bề ngoài thì ai cũng nói rằng là người không dễ làm thân, thế nhưng đối với trẻ con thì anh rất nhẫn nại. Ôn Thuần Chi bế Tiểu Cốt Cốt đi tới phòng tắm rửa tay, nhìn đường nét trên khuôn mặt của con bé qua gương, trong lòng anh không hiểu sao có phần tiếc nuối nói không nên lời.
Sự tiếc nuối này vậy mà lại cực kỳ chân thật.
Qua hai ngày, Ninh Tắc Mộ gọi điện thoại tới hỏi chuyện của anh với Úc Hỉ đã tiến triển tới đâu rồi.
Ôn Thuần Chi nhàn nhạt đáp lại một câu: “Vẫn vậy.”
Ninh Tắc Mộ cười cười, phân tích một thôi một hồi với anh: “Hỉ Hỉ ấy mà, thật ra cũng không phải là không có cảm giác với cậu. Có lẽ là vì những chuyện lúc trước của câu nên khiến em ấy mới lùi bước như vậy. Cậu cũng biết những người con gái như vậy đa phần đều nghĩ nhiều mà cũng yếu lòng lắm.”
Lời nói đến sau cuối, Ninh Tắc Mộ kết luận: “Nếu thật sự suy tính kỹ thì có lẽ là vì cậu chẳng cho nổi người ta cảm giác an toàn khi ở cạnh nhau.”
Ôn Thuần Chi ngồi trên sofa, bật cười thành tiếng.
Cảm giác an toàn, cái thứ này làm gì có chuyện là người bên ngoài cho được chứ?
Anh chỉ còn thiếu nước rạch tim moi phổi ra để cho cô xem, trong mắt anh trong tim anh đâu đâu cũng là bóng hình của cô.
...
Úc Hỉ làm việc ở công ty được khoảng 2 tháng thì cũng đã thành thạo rất nhiều.
Buổi tối, cô đang sắp xếp lại đồ đạc để chuẩn bị tan làm.
Giám đốc Cố gọi cô lại: “Úc Hỉ, em đừng rời đi vội. Lát nữa có bữa tiệc mà Lộ Lộ là đột ngột xin nghỉ, em đi cùng với chị nhé.”
Giám đốc của cô là một người phụ nữ gần 30 tuổi, ly dị, một mình nuôi con, bình thường làm việc nói năng đều rất cẩn trọng. Nhưng ít ra thì lúc làm việc cũng vẫn chỉ dạy cô cái này cái kia rất nhiệt tình, Úc Hỉ rất tôn trọng cô ấy.
Giám đốc Cố lái xe đưa cô tới quán rượu, không quên nhắc nhở cô: “Lát nữa nếu có người mời rượu, em uống một hai ly lấy lệ là được rồi, còn những cái khác cứ để chị.”
Úc Hỉ gật gật đầu nói: “Vâng, em biết rồi.”
Bữa tiệc rượu tối này ngoài Úc Hỉ với giám đốc Cố thì còn có cả giám đốc ở bên phía hợp lác. Vị giám đốc đó khoảng 40-50 tuổi, vác cái bụng bia to tướng, là người tới muộn nhất, giọng điệu nói chuyện kệch cỡm cực kỳ.
Trên bàn tiệc có hỏi Úc Hỉ tốt nghiệp ở trường đại học nào, Úc Hỉ cũng ậm ừ nói cho qua chuyện.
Giám đốc đó giơ tay vỗ vỗ sau lưng cô, ra vẻ thân thiết lắm, nói: “Đúng là hậu sinh khả úy.”*
*Hậu sinh khả úy: có nghĩa là người sinh sau ắt hơn bậc cha anh, hay người trẻ tuổi càng có nhiều khả năng phát triển hơn thế hệ trước, rất đáng mong đợi.
Sống lưng Úc Hỉ đột nhiên kéo căng ra.
Giám đốc Cố thấy vậy thì lặng lẽ đi tới phía vị giám đốc đó.
Trên bàn tiệc, vị giám đốc đó liên tục mời rượu Úc Hỉ, giám đốc Cố uống thay giúp cô mấy lần, Úc Hỉ thấy vị giám đốc kia mặt mày biến sắc thì cũng thuận theo uống vài ly.
Đợt tới lúc bữa tiệc kết thúc, Úc Hỉ đã có chút ngà ngà say.
Giám đốc Cố hỏi: “Vẫn ổn chứ, tự em về được không?”
Úc Hỉ vẫy vây tay: “Em ổn mà.”
Đợi giám đốc Cố đi rồi, Úc Hỉ ngồi một mình ở trên bậc thềm.
Di động trong túi xách rung lên, cô nhấn nút nghe, đầu bên kia là giọng của Ôn Thuần Chi: “Em đang ở đâu vậy?”
Úc Hỉ nói xong địa chỉ thì cúp điện thoại.
Cô ôm lấy trán, đợi một lúc thì nghe thấy tiếng bước chân tiến gần.
Ôn Thuần Chi cầm chùm chìa khóa bước về phía cô, ngữ khí nghe có vẻ không được tốt lắm: “Em uống say rồi sao?”
Úc Hỉ đầu óc không tỉnh táo, cố ngước đầu lên, có chút ngây ngốc mà nhìn chằm chằm vào anh.
Ôn Thuần Chi ngồi xuống phía trước cô, vuốt ve khuôn mặt cô: “Ngốc rồi à?”
Khuôn mặt anh xuất hiện ý cười, Úc Hỉ nhíu mày, bộ dạng thống khổ: “Đầu em đau quá.”
Ôn Thuần Chi hừ khẽ, giơ tay ôm eo cô lên.
Ôn Thuần Chi lái xe, đưa cô tới khách sạn.
Cô uống say rồi, cũng rất biết cách dày vò. Cô bò sát lên trên cửa xe, khuông chịu xuống, nhìn anh giống như đang nhìn một tên cường đạo bắt cóc con gái nhà lành: “Anh đưa em đi đâu thế hả? Đây không phải nhà của em.”
Người ở trên đường thi thoảng lại liếc nhìn về phía họ.
Ôn Thuần Chi chỉ còn cách nhẹ nhàng dỗ dành cô: “Cái phòng nhỏ tí ti như lỗ muỗi đó của em anh nằm mấy hôm thôi mà cột sống đã xảy ra vấn đề rồi đấy.” Anh lại nói, “Hỉ Hỉ, anh già rồi, em nghe lời có được không, buổi tối chúng ta nghỉ ngơi lại đây nhé?”
Cô lắc đầu cự tuyệt, sau đó lập tức che mặt thấp giọng khóc huhu.
Ôn Thuần Chi bị cô dọa cho phát hoảng: “Không đi nữa, chúng ta không đi nữa, đang yên đang lành em khóc cái gì?”
Anh giơ tay lên lau nước mắt cho cô.
Úc Hỉ nước mắt lã chã: “Anh là tên xấu xa, em không thèm ở cạnh anh đâu, anh thích người khác rồi.”
Ôn Thuần Chi cảm thấy đầu của anh sắp sửa nổ tung đến nơi rồi, anh ôm lấy cô, giơ tay lên chỉ ra phía ngoài: “Em nói linh tinh gì thế, anh đã dự định sẽ kết hôn với em rồi, làm gì có chuyện thích người khác được chứ. Phòng tân hôn anh cũng chuẩn bị cả rồi, em nhìn đi!”
Anh chỉ vào cánh cửa khách sạn ở bên ngoài với ánh sáng yếu ớt, nói láo trắng trợn.
Cô hình như đã tỉnh rượu hơn rồi, trừng mắt nhìn anh, nói: “Anh lừa ai thế hả?”
Ôn Thuần Chi aiyo một tiếng, sát lại gần cô, ngữ khí trêu ghẹo: “Lúc này em lại tỉnh táo đến vậy sao?”
~Hết chương 55~