Mục Cửu Ca

Chương 37: Chương 37




Cuộc thi thêu tay khác với những cuộc thi về ca hát nhảy múa hoặc thể thao, bởi vì động tác tương đối đơn điệu, không có biến đổi nhiều, rất khó có thể làm cho mọi người trong suốt một tiếng rưỡi xem từ đầu chí cuối, cho nên nhóm phụ trách làm tiết mục cũng đã nghĩ ra một số phương pháp khắc phục, như ngoài lúc giám khảo sẽ đưa ra một số lời bình ở mỗi giai đoạn, trong quá trình sẽ xen vào một ít tóm lược về thêu tay, và một số tiết mục ca nhạc truyền thống dân gian.

Trong khi đó lần phát sóng này ngay từ lúc mới đầu ít nhiều đã có những đoạn cao trào luân phiên nhau, giữa chương trình còn phát sinh lỗi kỹ thuật dẫn đến việc tín hiệu phát sóng không thể ngắt đứt, chương trình quảng cáo không phát được, suýt chút nữa làm hỗn loạn sự sắp xếp của tổ tiết mục, may là sau khi cuộc thi chính thức bắt đầu tất cả mọi việc cũng được chuyển biến tốt đẹp.

Tổ làm chương trình này cứ tưởng rằng vì thế mà tỷ suất người xem có thể bị giảm xuống, song không ngờ sau khi cuộc thi chính thức bắt đầu, tỷ suất người xem không những không giảm lại còn tăng cao.

Nhân viên kỹ thuật đang báo cáo với tổ trưởng Trần những số liệu và những tin tức mới nhất có liên quan tới chương trình, biểu tình khuôn mặt hưng phấn đến mức khó kìm nén, tốc độ nói càng ngày càng nhanh.

“Cậu nói chậm một chút xem nào, trên mạng làm sao cơ?” Tổ trưởng Trần chỉ còn cách cắt ngang cậu ta hỏi.

Cậu kỹ thuật này thở ra một hơi, rồi cố gắng để ngữ điệu chậm lại: “có người cắt tiết mục làm thành video phát lên trên mạng, hiện giờ trên wechat, rồi các trang tin tức đang chia sẻ video và những tin tức liên quan đến phát điên lên rồi, tất cả đều là tin về thí sinh Mục Cửu Ca công khai tuyên chiến với nhà họ Hàn. Người nào nghi ngờ kỹ nghệ của Mục Cửu Ca, liền cho xem lần phát sóng kỳ này của chúng ta, xem cô ta rốt cuộc có đúng là có tài năng này không. Ngoài ra có người còn phỏng đoán về thân thế của Mục Cửu Ca, còn thêm vào mấy cái ảnh cắt lúc Mục Cửu Ca đang thêu đẹp tuyệt, haizzz, cô thí sinh này, sắp nổi như cồn rồi.”

Trên mạng đột nhiên tung ra một loạt tin tức như vậy không biết đối với Mục Cửu Ca là tốt hay là xấu, nhưng chí ít tỷ suất người xem tiết mục tại thời điểm hiện tại là tuyệt vời.

Tóm lại tiết mục phát sóng trực tiếp trong hai giờ đồng hồ, vốn là có xen vào bốn đoạn quảng cáo, mỗi lần phát trong thời gian ba phút, song do sức nóng của chương trình cộng với tỷ suất người xem tiết mục không ngừng tăng nhanh, rồi lại thêm sự dao động của tổ kinh doanh tiết mục với thêm sức ép do bên công ty nào đó mãnh liệt yêu cầu, thời gian quảng cáo của cả ba đoạn quảng cáo sau đó đều kéo dài lên đến năm phút.

Thời gian thi đấu đã trôi qua được một nửa, mục tiêu và tiến độ của cả ba thí sinh đã dần dần rõ nét.

Chu Xương đang dùng loại kim mũi bằng, men theo chỉ chạy viền để móc đường viền nhân vật trong bức tranh, vì để tranh thủ thời gian, anh không hề đổi chỉ thêu ở những vị trí thay đổi màu sắc, mà dùng chỉ thêu màu vàng thêu từ đầu tới cuối, chắc anh ta định sẽ thêu lược cả bức tranh trước, sau đó sẽ quay lại đổi màu chỉ thêu ở những chỗ chạy chỉ viền cho thích hợp.

Trong khi đó cách thêu của bà Quế Đằng Long lại tương đối làm đâu chắc đấy, trên cơ bản là giống với những bước trong cách thêu thông thường, chỉ có điều bà lại chọn chỉ thêu trước, sau đó mới thêu lược ở những vị trí cần thêu.

Bà chọn một vị trí tương đối khó thêu trên khuôn mặt của nhân vật để tiến hành thêu chi tiết.

Do sắc thái và thần thái trên khuôn mặt của nhân vật rất khó nắm bắt, nếu thêu không tốt rất dễ làm cho khuôn mặt và sắc thái bị biến đổi, cho nên những người thêu tay bình thường đều không thích thêu chân dung nhân vật, càng tinh tế thì lại càng không thích. Bà Quế Đằng Long dám chọn đúng vị trí khuôn mặt để thêu, rõ ràng là vô cùng tự tin vào kỹ thuật của bản thân.

Bà Quế Đằng Long sau khi thêu đường viền xong phần đầu và ngũ quan khuôn mặt, chọn chỉ thêu màu nâu thêu lược mái tóc, do mái tóc có độ phản quang bóng sáng đậm nhạt khác nhau, lại thêm đồ trang sức tô điểm, mỗi mái tóc thôi mà bà cũng đã phải đổi không biết bao nhiêu màu chỉ thêu.

Để thể hiện nhiều cung bậc tình cảm, Quế Đằng Long sử dụng phương pháp thêu tự do.

Cửu Ca cũng đang thêu lược, nhưng cô to gan và cũng tinh tế hơn Chu Xương, đầu tiên cô dùng phương pháp thêu chặn để khóa đường mép ở những chỗ cắt, cô không dùng một loại chỉ từ đầu chí cuối, mà ở những vị trí có thay đổi về màu sắc liền lập tức thay sang loại chỉ thêu màu khác.

Phương pháp thêu của Cửu Ca tương đối phức tạp, song tốc độ thêu của cô lại cực kỳ nhanh, thêm việc cô đã bỏ qua bước chọn chỉ thêu, dường như mỗi lần đổi chỉ đều là trực tiếp rút từ trong rổ một sợi là đổi luôn, trông cứ như là không hề chọn lựa chút nào vậy, ấy thế nhưng nhìn qua ống kính đã zoom lại gần có thế nhìn thấy rất rõ ràng những màu sắc của chỉ thêu mà cô chọn với màu sắc trong bức tranh mẫu cơ bản là giống hệt, chí ít hiện tại nhìn qua không hề phát hiện ra sai khác.

Cứ như vậy, tốc độ bố cục toàn bức tranh của cô trên cơ bản chẳng kém hơn Chu Xương bao nhiêu.

“Lần đầu tiên tôi cảm nhận được thế nào gọi là đưa kim nhanh như đưa thoi, tôi nghĩ chỉ có từ nhỏ đã học thêu thì mới có thể đạt tới tốc độ nhanh như vậy.” Hội trưởng Lương đột nhiên cảm thán nói.

“Thị lực của cô ấy quả là đáng sợ, cô ấy không hề chọn trước chỉ thêu, mỗi lần đổi chỉ đều là nhìn một cái là ra ngay màu sắc của loại chỉ đang cần, thị lực như thế này… người lớn tuổi một chút chắc chắn không thể nào bì được với cô ấy.” Giám đốc Lưu nói đầy xúc động.

“Không chỉ là thị lực, mà còn là do sự thành thạo. Ông có để ý lúc nhân viên công vụ chuẩn bị chỉ thêu thực ra rổ chỉ thêu đã được sắp xếp theo độ đậm nhạt của từng loại màu sắc rồi à?”

“Ý anh là?” Giám đốc Lưu nhìn về phía hội trưởng Lương.

“Mục Cửu Ca thực ra đã nắm rõ như lòng bàn tay màu sắc của các loại chỉ thêu này rồi, mà chắc là ngày thường cũng hay sắp xếp các loại chỉ thêu bài bản như vậy, nên cô ấy vừa mới nhìn thấy cách sắp xếp tương tự như vậy liền không cần phí công chọn lựa màu chỉ nữa rồi, bởi vì nhân viên công vụ đã giúp cô ấy xếp xong rồi, cô ấy chỉ việc thêu đến vị trí nào thì rút chỉ ở vị trí của màu sắc tương ứng là xong.”

Giám đốc Lưu đột nhiên tỉnh ngộ ra, “Nếu nói như anh, vậy thì vẫn phải dựa vào sự thành thạo, cứ cho là cách nhân viên sắp xếp màu sắc chỉ thêu với cách mà cô ấy ngày thường sắp đặt giống nhau, nếu không phải đã nhìn trăm ngàn lần rồi, thành thục đến mức trong một đống màu sắc như vậy nhìn một cái liền có thể nhận ra loại màu tương ứng với bức tranh mẫu, quả không phải là việc tầm thường chút nào.”

Thông qua sự giải thích của ban giám khảo, một màn rất bình thường trong mắt của khán giả lập tức biến thành không bình thường chút nào.

Đặc biệt đến khi mọi người nhìn thấy bà Quế Đằng Long dù đã chọn chỉ thêu từ trước rồi, nhưng đến lúc đổi chỉ thêu, bà vẫn phải cầm lấy sợ chỉ thêu chuẩn bị đổi đó đưa lên bức tranh mẫu so sánh màu sắc, sau đó mới dám chắc chắn đổi loại chỉ thêu cần dùng, thì hành động không chút do dự khi đổi chỉ thêu của Mục Cửu Ca càng trở nên bắt mắt.

“Anh có cảm thấy thao tác của cô ấy cứ như kiểu cô ấy xem xong bức mẫu bắt đầu bắt tay một cái là trong đầu cô ấy đã đem toàn bộ bức tranh mẫu biến thành toàn bộ những mầu sắc tương ứng cho bức tranh này rồi có phải không?” Một vị khán giả hỏi người bên cạnh.

“Có lẽ đây là một kỹ năng đặc biệt? Đã nhìn là không thể quên được chăng?” Vị khán giả bị hỏi mắt vẫn dán về phía màn hình đã được zoom to những động tác của Cửu Ca, khuôn mặt lộ vẻ ngây ngốc.

Trên sân khấu, Cửu Ca hai tay cầm hai cây kim xuyên hai màu chỉ khác nhau, sau đó…

“Trời ạ!” Vị khán giả có khuôn mặt ngây ngốc đột nhiên đứng phắt dậy.

“Trời ơi…!”

“Làm sao có thể như thế được chứ!”

“Đây đúng là thật phải không?”

Khán giả được một phen hỗn loạn, rất nhiều người đều đứng cả dậy, những tiếng kêu kinh ngạc không ngừng reo lên.

Lúc này ban giám khảo cũng giống như khán giả, hội trưởng Lương kêu to lên một tiếng chạy lên phía trước vị trí ngồi của ban giám khảo, còn còn giám đốc Lưu – hay tay ông vịn xuống bàn đứng lên!

Doãn Thiên Lệ đưa tay bịt miệng, hai mắt mở to lên nhìn. Phong thái lười biếng của Lâm Đạt Trần phút chốc biến mất, cả người như bị điện giật, đột nhiên đứng cả dậy.

Hai vị giám khảo khác không kìm được kêu lên kinh ngạc.

Vẻ mặt của MC MC Lý như kiểu hận không thể quỳ xuống trước Mục Cửu Ca, kích động đến mức nói không lên lời.

“Chúng ta đang nhìn thấy cái gì thế này? Nhìn thấy điều gì vậy? Quý vị khán giả! Quý vị khán giả! Hãy nhớ rằng các vị đang xem là truyền hình trực tiếp! Là tiết mục truyền hình trực tiếp không thêm bất kỳ công đoạn biên tập nào! Nói một cách khác, cảnh tượng mà quý vị đang xem lúc này chính là sự thực! Không hề qua chế tác hậu kỳ, không hề thông qua vi tính sửa đổi, mà hoàn toàn chân thực! Đây chính là kỹ nghệ cổ truyền lâu đời đích thực!

Một tay MC Lý nắm chặt giơ lên cao, nước mắt cứ nhiên rơi xuống!

Không chỉ hiện trường phát điên, giờ phút này bất kỳ người nào ngồi trước màn hình vô tuyến cũng phát điên rồi.

Hoa Vô Ý mắt nhìn màn hình, cả người dường như không ổn chút nào.

Hòa Thượng thốt lên “Mẹ ơi!”, nhảy cẫng lên cao đến cả ba thước.

Chu Tiểu Ảnh nhảy chồm lên trước màn hình, ánh mắt tràn đầy tham muốn và sùng bái nhìn Mục Cửu Ca, “Thật là lợi hại, thật là oai phong, sau này nhất định em cũng phải lấy một cô vợ như thế!”

Bọn đám người Trùng Đế Giày thi nhau chớp mắt, “Đây là sự thực có phải không? Không phải do đại ca tìm người làm trò gì trong đó chứ?”

“Thật là cự phách quá đi!: David kích động tới mức gặm chặt gối sofa, “Wu wu wu, em phải bái chị dâu làm sư phụ!”

Sự hỗn loạn ở hiện trường cuộc thi cũng làm ảnh hưởng đến các thí sinh.

Chu Xương và bà Quế Đằng Long tuy rằng không nghe thấy gì cả, nhưng sự náo loạn bên ngoài vẫn có thể nhìn thấy, mắt nhìn thấy giám khảo và khán giả đều chạy ra khỏi vị trí, bảo vệ phải chạy vào trong hội trường để duy trì trật tự, không cho mọi người đến gần sân khấu. Trong tình trạng không hiểu gì cả, cả hai đều ngẩng đầu nhìn về phía khán giả, sau đó lại nhìn xung quanh – Mọi người đều xem gì thế nhỉ? Không biết có phải nảy sinh vấn đề gì nguy hiểm không?

Đáng tiếc giữa ba thí sinh ngăn cách bởi bức bình phong, không ai nhìn thấy ai hết.

MC Lý vừa lau nước mắt, vừa đưa tay ám hiệu Chu Xương và bà Quý Đăng Long tiếp tục cuộc thi, tỏ ý bên ngoài rất an toàn, không có việc gì.

Cửu Ca dường như không bị ảnh bởi bất kỳ điều gì phía bên ngoài.

Giây phút này cô toàn tâm toàn ý tập trung vào công việc thêu thùa của mình, không cho phép bất kỳ tâm tư nào khác làm ảnh hưởng.

MC Lý ở bên ngoài hét to: “Không được ảnh hưởng đến các thí sinh, xin mọi người giữ yên lặng!”

Khán giả ở tại hiện trường mặc dù đã trở về vị trí của mình nhưng cũng không chịu ngồi xuống, mọi người đều đứng cả dậy để xem, ánh mắt di chuyển không ngừng hết từ màn hình sang sân khấu, bận rộn đến mức không nghỉ chút nào.

Ban giám khảo cũng không ngồi vào vị trí ban đầu, cũng không sợ ảnh hưởng đến các thí sinh, đều chạy đến trước vị trí của Cửu Ca. Cuối cùng vẫn là do MC Lý kêu bảo vệ kiên quyết kéo hội trưởng Lương đang có chút điên cuồng cùng với Lâm Đạt Trần đang cố lao vào ôm lấy bức vách thủy tinh bảo vệ kéo về chỗ.

Lại nói về Cửu Ca đang ở trên sân khấu.

Cửu Ca lúc trước đã thêu lược xong đường viền bên ngoài, chỉ cần xem đường diềm lược bên ngoài, cũng có thể thấy được phác họa của bức Lạc Thần.

Song đối với Mục Cửu Ca đây rõ ràng vẫn chưa được, cô bắt đầu thêu ngũ quan Lạc Thần.

Nếu như Cửu Ca chỉ là ở phần trống trên phần khuôn mặt của Lạc Thần dùng chỉ thêu thêu từng nét của khuôn mặt thì cũng không đến nỗi làm cho khán giả và ban giám khảo kinh ngạc đến như vậy, như ở trên đã nói, trước khi cô bắt đầu thêu, đã xâu chỉ cho hai cây kim thêu.

Nhìn thấy cảnh như vậy mới đầu mọi người tưởng rằng cô chỉ là làm công tác chuẩn bị, đến khi mọi người thấy cô dùng hai cả hai tay cầm kim cũng vẫn chẳng nghĩ ngợi gì nhiều.

Thế nhưng!

Trong khắc này, cả hai tay của Cửu Ca đều đồng thời thao tác!

Tay phải thêu ngũ quan Lạc Thần, tay trái thêu băng đai trên đầu.

Thao tác hai tay hoàn toàn khác nhau, dùng hai phương pháp thêu cũng hoàn toàn khác nhau, cứ như là thao tác của hai cao thủ nghệ nhân đang cùng thêu trên một khung vải.

Có thể bạn đã từng xem qua một người có thể dùng hai tay cùng lúc viết ra hai bức thư pháp, hoặc một người có thể dùng hai tay vẽ ra hai bức tranh khác nhau, thế nhưng bạn đã từng thấy qua người nào có thể phân tâm, hai tay đồng thời có thể cùng lúc thêu hai kiểu khác nhau hoàn toàn chưa?

Trong việc nghiên cứu về lĩnh vực một người có thể cùng lúc sử dụng hai tay, rất nhiều người đều biết càng là những động tác hoặc hình thù tinh xảo, muốn cùng lúc sử dụng cả hai tay để thao tác thì càng khó.

Có một số người được mệnh danh là người có khả năng sử dụng cùng lúc được cả hai tay là do đã trải qua một khoảng thời gian rất dài luyện tập sử dụng cả hai tay luyện viết một bức thư pháp, hoặc luyện vẽ một bức tranh mà thành.

Thế nhưng thêu tay thì sao? Còn là tại hiện trường cuộc thi ra đề thi để thêu tay?

Rất nhiều người đều kêu lên: Đây mới chính thực là người có khả năng sử dụng cả hai tay chân chính!

Trong phòng khách biệt thự hào nhoáng nhà họ Hàn, những người vẫn luôn quan tâm đến cuộc thi này hiện đang đều kinh ngạc đến bần thần trước màn hình tivi.

Màn hình tivi càng lớn thì càng rõ nét, trong màn hình, cảnh Mục Cửu Ca đồng thời cùng lúc sử dụng cả hai tay để thêu càng làm cho người xem không thể lơ đãng.

“Bà nội ơi, lúc bà vẫn còn ở nhà họ Tô đã từng xem qua cảnh này bao giờ chưa?” Ánh mắt của Hàn Điềm Phương rực lửa đến mức có thể đốt cháy được cả màn hình tivi, ánh mắt hướng tới ánh mắt của Cửu Ca đố kỵ đến mức có thể giết người.

Cô ta khát vọng đến nhường nào cái người có tuyệt kỹ đang thi triển ở trên truyền hình kia chính là mình! Cô ta khát vọng đến nhường nào có thể học được tuyệt kỹ sử dụng thành thạo cả hai tay như vậy.

Mục Cửu Ca, cô ta quả nhiên đã giấu diếm rất nhiều thứ! Thật đáng chết! Thật đáng chết!

Sắc mặt của bà Lý Hạnh khó coi đến cực điểm, hàm hồ nói: “Hồi đó bà gả vào nhà họ Tô chỉ có vỏn vẹn một năm, cuối năm 67, đã bắt đầu có điềm báo loạn lạc, năm 68 nhà họ Tô do lý lịch không tốt, lại thêm vào…Haizzz, sau đó, một gia tộc lớn đến thế, có người thì bỏ đi, có người thì chết, có người thì trốn chạy, trong phút chốc đều suy sụp, tan rã, lúc bấy giờ đừng nói thêu thùa, đến thường ngày động đến cái kéo cũng rất ít. Lúc đó bà nội con chịu rất nhiều khổ sở, nếu không phải là ông nội con…”

Bà Lý Hạnh cầm lấy tay của ông Hàn.

Ông Hàn Vĩ Thiệu vỗ vỗ lại tay vợ, nhưng mắt lại nhìn về hướng Mục Cửu Ca trong màn hình tivi.

Bà Lý Hạnh nhìn vào ánh mắt ông Hàn Vĩ Thiệu, sắc mặt dần dần biến đổi từ khó coi thành trầm lặng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.