Đầu lưỡi lướt qua, một cảm giác tê tê dại dại kỳ lạ đến mức chỉ muốn đưa tay ra để bắt lấy cứ thế xâm chiếm từ đầu ngón tay xuống thẳng gót chân. Khuôn mặt Cửu Ca bị hâm nóng đến đỏ lựng, trong khi tay còn lại không kiềm chế được run hết cả lên.
Cảm giác này cứ phát triển đến mức bất thường, Cửu Ca duỗi tay còn lại đẩy mặt của Hoa Vô Ý ra, ấy thế mà lại bị Hoa Vô Ý tóm luôn bàn tay còn lại.
Song, anh rốt cuộc đã chịu thả ngón tay của cô ra rồi, nhưng chỉ có cái miệng tha cho thôi, tay thì vẫn tóm lấy cô như cũ.
Hoa Vô Ý không nhìn Cửu Ca, mà anh vẫn đang nhìn tay của cô.
Tay của Cửu Ca sau khi được hóa trang tỉ mỉ đã trở nên hồng hào mềm mại hơn, tuy hình dáng hơi thô xong vẫn có thể xem là mười ngón tay đẹp như búp măng. Nhưng sau khi tẩy bỏ hết lớp trang điểm, khôi phục lại hình dáng ban đầu thì có thể nhìn ra được những nốt chai sần vàng vàng và cưng cứng.
Thêu tay, nghe thì có vẻ đơn giản nhẹ nhàng, nhưng đấy chẳng qua chỉ là cảm giác khi bạn thỉnh thoảng thêu giết thời gian thôi. Chứ thực ra, từ nhỏ tới lớn, mỗi ngày phải rèn luyện ít nhất sáu tiếng đồng hồ không ngừng nghỉ, chỉ dùng hai ngón tay cầm kim lướt qua lướt lại trên tấm vải, tính riêng cái cảm giác nóng hổi do ma sát giữa cây kim với ngón tay cũng đủ để bạn cảm thấy khó chịu rồi, chứ chưa nói đến sự nhức mỏi đau đớn của cơ bắp và ngón tay đem lại.
“Đợi chút nữa để anh đo kích thước ngón tay của em, tiện thể anh cũng quét luôn nhé.”
“Hả?”
Hoa Vô Ý nhéo nhéo Cửu Ca, ngẩng đầu nhìn vào mắt cô.
Cửu Ca lại bị giật mình, trong mắt Hoa Vô Ý dường như hiện ra hai chùm pháo hoa, sáng choang, nóng hổi, so với biểu hiện trên khuôn mặt anh thì hoàn toàn khác hẳn.
Cái người này lại muốn làm gì không biết?
Hoa Vô Ý hít sâu một hơi, dường như anh đã quyết định một việc gì đó, thái độ của anh trở nên nghiêm túc khi kéo cô lại gần, sau đó nhanh chóng ôm thắt lưng cô, cúi đầu xuống.
Cửu Ca: “…”
Miệng hai người dán chặt vào nhau rồi.
Cửu Ca thề, cái khoảnh khắc lúc miệng hai người chạm vào nhau, cơ thể Hoa Vô Ý chắc chắn đã run lên.
Cảm giác ngưa ngứa, Cửu Ca có chút buồn cười, nếu không phải hiện tại chân cô hơi mỏi, thì nhất định cô sẽ cảm thấy lý trí của cô so với cái ôm của người đàn ông này mạnh hơn gấp tỷ lần.
Hoa Vô Ý liếm cô một cái, còn mút nhẹ môi cô.
Khóe mắt của Cửu Ca chú ý đến ánh đèn phía xa xa, cố nhịn cảm giác xấu hổ, đẩy nhẹ Hoa Vô Ý ra: “Đừng, đang ở bên ngoài, có người nhìn thấy mất.”
“Thế thì chúng mình vào phòng.” Giọng Hoa Vô Ý có chút khàn khàn khó khống chế, ánh mắt nhìn Cửu Ca cứ như là dã thú đang trong thời kỳ phát dục, mãi mới tìm được bạn tình, đầy sung sướng, ngu muội, kích động và cũng đầy khát vọng.
Cửu Ca bị anh nhìn đến mức không chịu nổi phải đưa ánh mắt nhìn xuống đất: “Em, tóc em vẫn chưa khô.”
“Vào rồi anh sấy khô giúp em.” Hoa Vô Ý lại ôm cô chặt thêm một tí.
Cửu Ca cảm nhận được điều gì đó, khuôn mặt bỗng chốc nóng ran như thiêu như đốt.
Hoa Vô Ý đột nhiên dùng sức ôm mạnh cô một cái, cứ như muốn cô nhập luôn vào cơ thể của mình vậy, sau đó cúi đầu há miệng như chuẩn bị cắn vào cổ cô đến nơi rồi, cuối cùng cũng gắng kiềm chế lại, chỉ thở nặng nề bên tai Cửu Ca, rồi nhanh chóng buông cô ra.
Tim Cửu Ca đập thình thịch một cách điên cuồng, cô ngẩng đầu nhìn anh.
Người đàn ông đó đẩy nhẹ cô một cái, cất giọng quyến rũ đến mức không thể tưởng tượng nổi, nhẫn nại nói: “Đi vào nào, nghe lời anh.”
Hai chân Cửu Ca mềm nhũn, cô cảm giác được rằng lúc này tốt nhất là phải nhanh chóng rời khỏi Hoa Vô Ý mới là hành động lý trí nhất.
Thế nhưng Hoa Vô Ý lại theo ngay phía sau cô, sau khi vào phòng liền đóng cửa ban công, đồng thời bật điều hòa lên.
Trong lúc này, ấy thế mà Cửu Ca lại có thể mất tập trung nghĩ đến việc căn hộ của Hoa Vô Ý không to lắm, còn dùng cả điều hòa trung tâm, chả hiểu nổi suy nghĩ của anh kiểu gì.
Cửu Ca nhanh chóng ý thức được bản thân phải đi ra phòng khách là an toàn nhất, song cô lại bị Hoa Vô Ý nửa cưỡng ép nửa nhẹ nhàng kéo đến ngồi trên sôpha trong phòng ngủ.
“Ngoan nào, đừng chạy, không thì anh không biết được mình sẽ làm gì em đâu đấy.” Người đàn ông quỳ trước mặt Cửu Ca, nói một cách nghiêm túc.
Cửu Ca toát mồ hôi: “Em không chạy, Hoa Vô Ý, anh có thể đừng nói chuyện như vậy được không, anh làm em thấy căng thẳng quá.”
“Anh cũng căng thẳng, anh đang nghiêm túc suy nghĩ xem đêm nay có nên uống rượu giao bôi với em không?”
“Uống rượu giao bôi?” Cửu Ca nghe mà chả hiểu gì.
“Động phòng.” Hoa Vô Ý giải thích xong lập tức vô cùng khát vọng hỏi cô: “Em có đồng ý không?”
Cái này bảo cô phải trả lời sao hả?!
Cửu Ca thật muốn ôm đầu. Thực ra vấn đề này cô đã chuẩn bị tâm lý từ trước, đã kết hôn với người ta rồi thì kiểu gì mà chẳng phải phát sinh việc phải phát sinh cơ chứ, thế nhưng cô chưa chuẩn bị tốt tâm lý cho việc này, từ đầu cho đến giờ, cô và cái người đàn ông tự nhiên trở thành chồng của mình này quen biết nhau còn chưa được một tháng nữa!
Hoa Vô Ý sờ sờ đầu gối cô.
Đùi Cửu Ca lập tức căng cứng, người cô theo bản năng rụt về phía sau.
Hoa Vô Ý chẳng thèm để ý đến, anh cúi đầu hôn lên xương đầu gối tròn trịa của cô.
Cơ thể Cửu Ca run lên nhè nhẹ, cô có một dự cảm, có lẽ đêm nay Hoa Vô Ý sẽ không buông tha cho cô.
Sau đó, Hoa Vô Ý quên luôn việc phải tìm máy sấy tóc để sấy tóc cho cô, cô cũng chẳng còn để ý đến việc đó nữa.
Cửu Ca chỉ nhớ bị cái người đó vây hãm trên ghế sôpha, làm ra rất nhiều hành động đáng xấu hổ đối với cô, cô khóc lóc van xin anh đừng làm như thế, vậy mà cái người đó chẳng thèm nghe những lời cô nói.
Cửu Ca rút cục đã biết được tại sao rất nhiều người thích dùng từ “Dã thú” để hình dung về đàn ông, bởi vì vô cùng giống, một số đàn ông trời sinh đã ẩn giấu tính cách “dã thú” trong cơ thể, cho dù bình thường anh ta vô cùng lạnh lùng, lý trí; nhưng một khi đánh mất lý trí thì quả nhiên còn dã thú hơn cả dã thú!
Cửu Ca chẳng thể nhớ nổi cô bị người đàn ông đó bế lên giường từ lúc nào, có lẽ anh vẫn còn mang chút thương xót, cũng có lẽ biết trong thâm tâm cô vẫn chưa tình nguyện, cho nên người đàn ông đấy vẫn chưa làm đến bước cuối cùng, thế nhưng cũng chỉ thiếu mỗi bước cuối cùng ấy mà thôi.
Cửu Ca còn phát hiện bình thường Hoa Vô Ý dễ nói chuyện là thế, vậy mà trên giường lại có thể biến thành người có dục vọng chiếm hữu đến phát sợ, cho dù bản thân anh cũng chỉ là “Luận việc binh trên giấy”, vậy mà anh cũng chả quan tâm, cứ thế mà thực hành luôn trên người cô, hơn nữa còn không cho phép cô có bất kỳ hành động phản kháng nào.
Ngày thứ hai, Cửu Ca vẫn còn ngủ mê mệt.
Một bàn tay to, sần sùi những nốt chai sạn bắt đầu tấn công cô.
Ý thức của Cửu Ca vẫn chìm đắm vào sự hoang đường của tối hôm trước, cảm nhận được sự khác biệt, cô theo phản xạ mở miệng xin tha: “Đau, đừng nữa mà…”
Ai mà ngờ được cô vừa mở miệng nói, động tác vuốt ve đầy ôn nhu lập tức biến đổi.
Cửu Ca bị tấn công đến mức không thể chịu đựng nổi, khó khăn đấu tranh với giấc mộng đang dang dở để tỉnh lại.
“Anh làm gì thế?” Cửu Ca vừa ngủ dậy nên vẫn còn chút ngái ngủ.
“Vuốt ve em”. Hoa Vô Ý cúi đầu hôn cô.
Cửu Ca nhìn người đàn ông trước mặt, rồi nhìn đến thứ nào đó…
Tay của Hoa Vô Ý vẫn đặt trên người cô không buông, cho dù là cô đã tỉnh dậy, anh cũng mặt dày giả lơ như không biết gì.
Cái cảm giác sáng sớm bảnh mắt được sờ soạng vuốt ve bà xã tỉnh dậy quả là sảng khoái quá đi mất, chỉ tiếc là…
Cửu Ca bị anh dày vò một đêm đã sợ đến kinh người rồi, bộ não vừa hoạt động trở lại lập tức gạt ngay cái tay không thành thật kia ra ngoài.
“Anh vừa vừa phải phải thôi chứ! Cút ra! Đồ lưu manh!” Cửu Ca ôm chặt lấy cái chăn, mặt đỏ tưng bừng khiếu nại.
“Buổi sáng tốt lành.” Hoa Vô Ý nhìn Cửu Ca với một biểu cảm dường như có chút khác biệt so với thường ngày, song hiện tại Cửu Ca hoàn toàn không muốn nhìn thấy anh, và cũng chẳng để ý đến điều đó.
“Mấy giờ rồi?” Cửu Ca giả vờ bình tĩnh, quay đầu nhìn cái đồng hồ báo thức ở đầu giường, vừa nhìn một cái, trong đầu Cửu Ca lập tức nổ sấm chớp đùng đùng: “Giời ạ! Đã mười một giờ rồi cơ à! Em định sáng nay đi thăm mẹ mà.”
“Không vội, buổi chiều đi cũng được.” Hoa Vô Ý định chồm về phía trước, Cửu Ca lập tức lật chăn nhảy xuống.
Vừa nhìn bản thân mình ở trong gương, Cửu Ca thật muốn đập đầu vào tường.
Trong gương là một cô nàng quái dị đầu tóc bù xù, cả người chi chít dấu hôn, người này trông vậy mà háo sắc thế ?
Hơn nữa, cái người ấy còn ôm cô ngủ cả đêm, không cho cô đi tắm, làm giờ cả người cô khó chịu vô cùng, cuối cùng Cửu Ca phải ngâm trong phòng tắm hơn nửa tiếng đồng hồ mới sảng khoái đi ra ngoài.
Hoa Vô Ý cúi lấy cái chăn đơn ở cửa phòng tắm, miệng cười tươi rói.
Vẫn còn tinh thần à nha, anh có thể yên tâm được rồi. Cũng nhờ công lao đêm qua anh kiềm chế, trên cơ bản là không dám dùng chút lực nào, cũng không dám làm loạn quá mức.
Tại con lừa nhỏ đáng yêu nhà anh hay xấu hổ, anh mới chỉ vuốt ve, hôn hít có một tí xíu thôi mà cô ấy đã không chịu nổi rồi.
Mắt nhắm hướng phòng tắm, trong đầu tên đàn ông nào đó lại hiện lên những hình ảnh đêm qua Cửu Ca lúc nằm ở trên sopha, lúc nằm trên giường, rồi lúc ở trong lòng anh với đủ các biểu tình than khóc xin tha, anh yêu chết cái kiểu rõ ràng là đã xấu hổ muốn chết rồi mà còn giả bộ làm ra cái vẻ kiên cường bình tĩnh, cứ như không thèm để ý gì của cô mất.
Nếu như để Cửu Ca mặc những bộ y phục cao quý sang trọng, nhưng lại không cho cô mặc nội y, hoặc là để cô mặc trang phục như nữ hoàng, nhưng phía sau lại trống trơn, bao gồm luôn cả vòng ba vô cùng cong mẩy của cô thì …
Trong đầu của anh chàng kỹ sư đang điên cuồng tưởng tượng, dường như kể từ tối qua anh luôn trong trạng thái cực kỳ hưng phấn.
Hoa Vô Ý ôm cái chăn đơn đứng trước cửa phòng tắm, rất nghiêm túc mà nói với bộ phần nào đó của mình: “Mày đừng vội, sẽ đến lúc cho mày phát huy uy lực, nhưng mày vẫn còn phải lặng lẽ chờ thêm một khoảng thời gian nữa. Phải nghe lời, biết chưa?”
Cửu Ca quấn khăn tắm chặt lại rồi thò đầu ra khỏi phòng tắm, cô phát hiện cái chăn đơn ở trên sàn đã biến mất, còn trước cửa bỗng xuất hiện thêm một cái ghế, trên cái ghế là bộ quần áo đầy đủ từ trong ra ngoài được xếp gọn gàng!
Cửu Ca hung hăng nhìn cái quần nhỏ được xếp trên cùng với áo ngực ở ngay bên dưới, chỉ cần nghĩ đến việc bộ quần áo này là do cái người đàn ông kia lấy cho cô là cô lại chỉ muốn trốn luôn trong nhà tắm, vĩnh viễn không ra ngoài nữa.
“Tắm xong chưa?” Hoa Vô Ý đột nhiên ló đầu ra.
“Á!” Cửu Ca bị dọa giật mình: “Binh” một cái đóng sập cánh cửa vào.
Cả hai người đều ngây ra, khóe miệng Hoa Vô Ý khẽ nhếch lên, Cửu Ca ở trong phòng tắm vội vàng mặc xong quần áo nghiêm chỉnh rồi bước ra ngoài, chí ít phải thế này thì cô mới dám nói chuyện bình thường với anh.
“Nước chanh.” Hoa Vô Ý đưa cho Cửu Ca cái cốc có quai cô hay dùng.
Cửu Ca uống luôn, một hơi uống hết.
Hoa Vô Ý đón lấy cái cốc không, nhấc cái bình thủy tinh trên bàn trà rót cho Cửu Ca thêm cốc nữa.
Nước chanh có vị chua chua man mát, lại thêm vị ngòn ngọt nên dễ uống cực kỳ, đặc biệt là đối với người đang khát đến mức cháy cả họng như cô.
Yêu Yêu vừa lau nhà, vừa lẩm bẩm: “Vua không thiết triều sớm, đại ca không đi làm”, khi lướt qua trước mặt Cửu Ca … bỗng dừng lại, quay đầu: “Chào chị dâu buổi sáng!”
Cửu Ca: “…” Không phải trước đây nhóc gọi chị là Cửu Ca à?
Vòng tròn xanh trên đầu Yêu Yêu quay vòng vòng: “Chị dâu, chị có muốn xem video quay lại không? Nếu chị cho phép, từ lần sau mỗi tối em sẽ giúp anh chị quay lại, Tiểu Ảnh nói rằng làm thế có thể gia tăng cảm xúc cho hai anh chị.”
Hoa Vô Ý đi tới, xoay Yêu Yêu sang hướng khác, đẩy nhóc về phía phòng tắm, hạ lệnh :“Vào dọn dẹp đi.”
Yêu Yêu vui vẻ đáp ứng, đẩy cái thùng lau nhà đi về phía phòng tắm.
Mặt Cửu Ca đỏ đến mức không tả nổi: “Tối qua… hai đứa mình, làm sao mà Tiểu Ảnh lại biết…haiz!”
“Sáng nay nó có qua đây, anh đuổi nó đi làm rồi.” Hoa Vô Ý sờ mặt cô một cách rất tự nhiên: “Đỏ quá”
“Chụt” – Một cái hôn rất kêu ngay ở trên mặt.
Cửu Ca không phòng bị, bị anh hôn cho một cái chính diện, đang định nổi giận.
“Anh nấu cháo bí đỏ, xào hai món mặn, buổi trưa mình ăn thanh đạm một chút. Em có muốn xem tivi không?” Hoa Vô Ý kéo cô ngồi xuống, vẻ mặt nghiêm túc đưa cho cô điều khiển tivi.
Cửu Ca trừng anh một lúc, thấy anh chẳng có chút phản ứng gì, sau bèn lắc đầu, bình thường ở nhà cô cũng rất ít khi xem tivi.
“Tối qua em có thoải mái không?”
“Ặc!” Cửu Ca bị sặc nước.
Hoa Vô Ý duỗi tay vỗ vỗ lưng cô.
Cửu Ca cười không được, khóc không xong lấy một tờ giấy ăn lau mặt: “Anh cố ý có phải không?”
Hoa Vô Ý chưng ra vẻ mặt vô tội nhìn cô.
Cửu Ca giơ tay in luôn một bàn tay lên trên đầu anh.
Trái lại Hoa Vô Ý lại càng tiến gần cô hơn, còn cọ cọ vào mặt cô.
“Cút ra xa ngay! Nóng chết đi được.” Cửu Ca cũng không thèm khách sáo gì với người này nữa, dù sao tối hôm qua cái xấu xa nào của cả hai cũng đều bị đối phương nhìn thấy rồi, tất cả những câu nói vớ vẩn đến mức nào thì cũng nói ra hết rồi, thế nên lúc này cũng chẳng cần phải giả vờ khách khí làm gì nữa.
“Có điều hòa.” Hoa Vô Ý lấy bằng chứng phản bác ngay câu “nóng chết đi được” của cô.
“Em muốn ăn cơm!”
“… Được rồi. Vẫn còn hơn tám tiếng đồng hồ nữa mới tới 8h tối, ăn cơm xong mình đi viện dưỡng lão đón dì nhé, Hòa Thượng nói đã sắp xếp xong xuôi cả rồi, bác sỹ cũng nói bệnh viện bên kia cũng đã đồng ý nhận dì, mình sẽ đưa dì ra sân bay luôn, ăn bữa tối với dì ở đó rồi đưa dì lên máy bay xong, đến khi về là vừa đẹp.”
Cửu Ca nghe anh sắp xếp kế hoạch bỗng cảm thấy kì lạ: “Tám giờ tối nay anh có việc gì à?”
“Có, về đi ngủ”
“…”
Cửu Ca đánh cho Hoa Vô Ý một trận bầm dập … trong suy nghĩ.
Bữa trưa trôi qua trong bầu không khí quái dị, Cửu Ca phát hiện, ngài kỹ sư nhà cô sau khi thân mật với cô xong đã không chịu giữ khoảng cách với cô như trước nữa.
Thực ra trải qua chuyện tối qua, Cửu Ca cũng đã dự liệu trước được sự thay đổi trong mối quan hệ của hai người. Nhưng thay đổi thì thay đổi, cũng không thể dính như keo thế này chứ?
Có lúc Hoa Vô Ý cứ như một đứa trẻ, chẳng có việc gì cũng muốn sờ cô một cái, nhéo cô một cái, thỉnh thoảng lại còn có vẻ muốn cắn cô nữa.
Cũng may sau khi bước ra khỏi cửa nhà, cái người kia lại khôi phục trở về bình thường.
Đáng tiếc là Hoa Vô Ý đã bình thường trở lại, nhưng hàng xóm lại không bình thường. Ánh mắt ai nhìn cô cũng như kiểu nhìn thấy Venus đang đi bộ hoặc cứ như là quái vật thời cổ đại sống lại vậy? Cái sự nhiệt tình và tò mò ấy lộ liễu trần truồng đến mức một chút ý che đậy cũng chẳng có.
Cửu Ca đi ra đường cái là không muốn đi bộ nữa, may thay không biết Hoa Vô Ý đã nghĩ đến điểm này hay không mà bảo Trịnh Dã dừng xe đón họ ngay ở lề đường.
Cả đường đi không ai nói gì, Hoa Vô Ý lái xe, Cửu Ca ngồi bên ghế phụ, đến một giờ chiều thì đến viện dưỡng lão.
Trước khi ra khỏi cửa Hoa Vô Ý đã gọi điện báo cho bác sĩ, cho nên khi họ đến được một lúc thì bác sỹ cũng tới.
“Cửu Ca.” Y tá trưởng nhìn thấy Cửu Ca thì bước nhanh tới: “Cô đang định gọi điện cho cháu.”
“Cháu chào y tá trưởng Chương, cô có việc gì ạ?” Cửu Ca dừng bước chân.
“Có một người từ sáng sớm đã đến đây, chờ cháu lâu lắm rồi, cô nói để cô gọi điện cho cháu nhưng ông ấy bảo không cần, nói là hôm nay kiểu gì cháu cũng tới, may mà cháu tới thật, người ta chờ cháu cả buổi sáng rồi đấy.”