Mục Thần Ký

Chương 291: Chương 291: Biển Đêm Tuyệt Đẹp




Dược sư giúp trưởng thôn kiểm tra một lượt rồi trách giận nói:

“Người già rồi không được dùng gân cốt, huống hồ về cơ bản ngươi đã không có gân cốt, vậy mà còn cố tỏ vẻ, giờ thì sướng rồi?”

Trưởng thôn thở hổn hển, nói:

“Hắn bị thương nặng hơn ta. Cao thủ của Thượng Thương, ta đều đã từng đánh hết rồi!”

“Xem ngươi giỏi chưa!”

Dược sư dùng châm ổn định thương tích của ông ta, lắc đầu nói:

“Vẫn bị người ta dùng kiếm chém đứt chân tay đó thôi?”

“Khi ta truyền vị trí Nhân Hoàng cho Mục Nhi liền biết sẽ có ngày hôm nay, sẽ có người của Thượng Thương tới tìm Mục Nhi.”

Ánh mắt trưởng thôn nhìn xa xôi, nói:

“Thượng Thương không cho phép Nhân Hoàng tồn tại, ta già rồi tàn phế rồi, bọn chúng không coi ra gì nhưng bọn chúng nhất định sẽ diệt trừ Nhân Hoàng mới. Kiều Tinh Quân là cao thủ hàng đầu của Thượng Thương. Lần này ta cản được Kiều Tinh Quân khiến hắn thấy khó mà rút lui, như vậy kẻ đi tìm Mục Nhi sẽ không phải những cao thủ như hắn nữa. Hắn nhất định sẽ phải làm theo quy tắc, nếu không theo quy tắc thì phải buộc chúng làm theo quy tắc.”

Dược sư giúp ông ta pha chế thuốc, nói:

“Vậy sau khi ngươi chết? Bọn chúng sẽ làm theo quy tắc chứ?”

Trưởng thôn trầm ngâm một lát, đột nhiên mỉm cười:

“Sống làm Nhân Hoàng, chết làm quỷ hùng. Kiếp này có thể chết nhưng chiến ý mãi trường tồn. Có lẽ ngươi cũng nên đi ra ngoài đi!”

Dược sư rùng mình, lắc đầu nói:

“Ta không đi ra ngoài đâu, ai thích đi thì cứ đi.”

Thần Sơn phía Tây.

Xe của Kiều Tinh Quân đi tới đỉnh núi, vị tinh quân này cố gắng phát động tu vi, đang định trở về Thượng Thương, đột nhiên phun ra một ngụm máu, ngã gục trong xe, vết thương trên người nứt toác, gắng gượng giơ tay về phía bốn cô gái nói:

“Đốt hương...”

Bốn cô gái giật mình, thiếu nữ áo xanh vội vàng lấy ra ba nén hương đốt trên tế đàn, hương khói vấn vít bay lên, một lát sau trên trời xuất hiện một gương mặt, cúi mắt nhìn xuống.

“Ta gặp phải lão Nhân Hoàng.”

Kiều Tinh Quân thở hổn hển, nói:

“Mặc dù hắn ta tàn phế nhưng vẫn chưa chết, thực lực lại tăng lên rất nhiều, ta bị hắn ta đả thương. Ý của hắn là, những người bề trên nếu đi tìm Nhân Hoàng mới hắn ta sẽ ra tay nhưng lớp trẻ đi thì hắn mặc kệ.”

“Hắn vẫn còn sống sao?”

Gương mặt kia lộ vẻ kinh ngạc, giọng nói xa xăm vọng tới từ trên trời:

“Tinh Quân, ngươi chuẩn bị để ai ở Thượng Thương đi tiêu diệt Nhân Hoàng mới?”

Kiều Tinh Quân nói:

“Hư Sinh Hoa Hư công tử.”

Gương mặt trên bầu trời có chút lo lắng:

“Có cần phải để Hư công tử ra tay không?”

Kiều Tinh Quân gật đầu:

“Lão già đó sắp chết rồi, Nhân Hoàng mới còn trẻ, chưa trưởng thành. Diệt trừ Nhân Hoàng mới có thể vĩnh viễn loại bỏ hậu họa.”

Một luồng ánh sáng từ trên trời phóng xuống chiếu lên người Kiều Tinh Quân, hình thành một con đường ánh sáng. Gương mặt trên trời nói:

“Hư công tử chưa chắc đã đồng ý xuống núi, ngươi nhất định phải đích thân đi nói với hắn.”

Kiều Tinh Quân nói với bốn cô gái:

“Ngọc, Thanh, Dao, Kinh, các ngươi ở lại, mang theo bốn món bảo vật này của ta hỗ trợ Hư công tử đi giết Nhân Hoàng mới. Ta về Thượng Thương, Hư công tử sẽ nhanh chóng xuống đây.”

Bốn cô gái vâng lời bước từ trên xe xuống, hai con toan nghê kéo chiếc xe bị hủy hoại bay lên theo con đường ánh sáng, trở về Thượng Thương.

Đợi khi ánh sáng biến mất, bốn cô gái đưa mắt nhìn nhau, Ngọc Liễu nói:

“Lão gia sai chúng ta đi theo Hư công tử giết Nhân Hoàng mới, chỉ là không biết Nhân Hoàng mới là ai?”

Kinh Yến nói:

“Lần này Lâu Lan Hoàng Kim Cung truyền tin tới, cứ tới Lâu Lan Hoàng Kim Cung một chuyến. Thanh Oanh, Dao Hoa, các ngươi tới Hoàng Kim Cung, ta và Ngọc Liễu ở đây đợi Hư công tử xuống!”

Hai cô gái gật đầu, đi xuống núi. Bọn họ không đi hướng Đại Khư mà xuyên qua Tây Thổ, sa mạc Hỏa Diệm và cao nguyên Tuyết Sơn, đi thẳng tới Lâu Lan Hoàng Kim Cung.

Không có Kiều Tinh Quân ở đây, họ không dám đặt chân vào Đại Khư.

Đông Hải.

Tần Mục và Tư Vân Hương, Linh Dục Tú phiêu dạt trên biển, tới đêm, mặt biển đột nhiên xuất hiện ánh sáng. Đó là vô số những con cá phát sáng bơi lên mặt biển, chiếu sáng đại dương thành giống như một viên ngọc.

Tần Mục cưỡi sóng đi về phía trước, những con cá phát sáng kia nhảy lên khỏi con sóng của hắn. Sóng di chuyển về phía trước, cá cũng theo sóng bơi về phía trước, rất thú vị.

Có một số con cá trên đầu mọc hai chiếc râu, đầu râu có một khối thịt tròn trong suốt to bằng nắm tay, giống như một chiếc đèn lồng. Mỗi khi tới đêm sẽ phát ra ánh sáng dịu nhẹ, vì thế được gọi là cá đèn lồng.

Cá đèn lồng có vây cá giống như những đôi cánh, khi lao ra khỏi sóng biển sẽ vỗ bốn chiếc vây bay xa chừng chục trượng trong không trung sau đó mới rơi xuống nước.

Những giống cá kì lạ này có lúc sẽ sánh bước cùng họ, bay bên cạnh họ, giúp họ chiếu sáng đường đi trên biển.

Thi thoảng cũng xuất hiện một số cá lớn, dài chừng hai trượng, quẫy vây hiếu kì nhìn họ.

Tư Vân Hương vẫn rất ham chơi, thấy những con cá đèn lồng lớn này có linh tính, muốn trêu chọc chúng thế là dạy chúng nói từng chữ một, không ngờ cũng có cá lớn có thể nói tiếng người, học được một vài câu.

Bọn họ đi qua lãnh địa của hải tộc, rất nhiều thiếu nữ hải tộc nổi lên khỏi mặt nước, quẫy đuôi đi theo con sóng của họ, bơi qua bơi lại xung quanh con sóng, hát những bản tình ca tuyệt đẹp. Họ hát về hai cô nương yêu một chàng thiếu niên và các tâm tư tình cảm của nữ nhi, bên cạnh còn có mấy con xà cừ, ốc sò thành tinh vỗ vỏ bôm bốp để hòa nhịp.

Linh Dục Tú và Tư Vân Hương đứng trên sóng bị các cô nương hải tộc hát khiến cho e thẹn, lén đưa mắt nhìn thiếu niên bên cạnh, sau đó không khỏi giận dữ.

Bọn họ phát hiện ra Tần Mục không toàn tâm toàn ý đi đường mà đang phân tâm, tâm trí của hắn quan tâm tới việc đi đường, cũng không nghe tiếng hát du dương của các cô nương hải tộc, mà là đang ngộ đạo.

Không biết hắn đang lĩnh ngộ cái gì, mặc dù mỉm cười nhưng tâm trí lại không đặt ở cảnh đẹp trước mắt, cũng không chú ý tới các cô gái bên cạnh.

Tần Mục lĩnh ngộ Đại Nhất Thống công pháp của cảnh giới Lục Hợp suốt dọc đường đi, mấy ngày nay đang tới thời kì quan trọng.

“Tên khốn này, đáng độc thân cả đời!” Hai cô gái đồng thời giận dữ.

Đạo Chủ cho Tần Mục lĩnh ngộ Đạo Kiếm mười bốn ngày khiến hắn nhận được rất nhiều ích lợi. Đạo Kiếm tuy là kiếm pháp nhưng có số lý, kiếm lý ở trong, gần như có thể dung hợp hòa bất cứ công pháp nào, rất đáng để làm khuôn mẫu.

Lại sau nửa canh giờ, nguyên khí của Tần Mục dần dần giảm sút, tốc độ lao đi của sóng cũng chậm lại, đầu sóng không ngừng thu nhỏ. Linh Dục Tú lập tức tiếp tay, thi triển pháp thuật, một con rồng nước chở theo ba người tiếp tục đi về phía trước.

Tần Mục thả lỏng người đứng trên rồng nước mặt cho Linh Dục Tú đưa hắn đi.

Thần tạng Lục Hợp tăng lên rất lớn đối với người tu luyện, bất luận pháp thuật kiếm thuật hay chiến kĩ đều tăng tới cấp bậc thần thông, uy lực tăng lên gấp bội.

Cảnh giới này, công pháp phải liên thông ba đại thần tạng: Linh Thai, Ngũ Diệu và Lục Hợp, điều động hoàn toàn năng lượng của ba đại thần tạng. Bá Thể Tam Nguyên Công của Tần Mục có công không có pháp, tiều phu truyền kinh có pháp không có môn, Đại Dục Thiên Ma Kinh thì bao la vạn tượng nhưng thiếu thống nhất, tuy nhiên ba thứ hoàn toàn có thể tổ hợp thành một chỉnh thể.

Chỉ có điều Tần Mục muốn nhiều hơn nữa, hắn muốn dung hợp sự biến hóa của Cửu Long Đế Vương Công, sự ổn định của Như Lai Đại Thừa Kinh và thuật số của Đạo Kiếm vào trong công pháp của mình.

Cửu Long Đế Vương Công sở trường biến hóa, Duyên Phong Đế truyền môn công pháp này cho hắn, cũng chỉ điểm hắn tu luyện, tuy thời gian tu luyện của Tần Mục ngắn nhưng đã nhận được tinh túy biến hóa của môn công pháp này.

Biến hóa của Cửu Long Đế Vương Công thực ra có thể nói là chiêu pháp vận dụng theo tâm tưởng. Thần long biến hóa đa dạng, thông qua cửu long biến hóa để thi triển kiếm chiêu, pháp thuật, chiến kĩ của các môn phái khác, có thể mạnh mẽ cũng có thể mềm mại.

Như Lai Đại Thừa Kinh sở trường ổn định, lão Như Lai không đích thân truyền thụ cho Tần Mục môn công pháp này nhưng cho phép hắn vào Chư Thiên Viện lĩnh ngộ, Tần Mục xem một lượt hai mươi viện của Chư Thiên Viện, cũng học được Như Lai Đại Thừa Kinh.

Hai mươi tầng trời của Như Lai Đại Thừa Kinh, thần ma của hai mươi tầng trời gia trì, vô cùng ổn định, bất động như Tu Di sơn.

Đạo Kiếm sở trường là thuật số, dùng đạo lý thuật số để giải thích thiên địa tự nhiên, giải thích đại đạo, tới kiếm thứ mười bốn đã là đạo kiếm, tiếp cận với đạo.

Nếu như có thể dung hợp hoàn toàn ba môn công pháp này thành một, chọn sở trường của chúng dung hợp với Đại Nhất Thống công pháp vậy thì hắn sẽ có tiến bộ vượt bậc!

Chỉ có điều mấy ngày gần đây, mặc dù hắn tập trung tâm trí vào vấn đề này nhưng thu hoạch không nhiều. Công pháp hắn muốn dung hợp đều là những công pháp tuyệt đỉnh, mỗi loại đều bao la vạn tượng, tuyệt học trấn giáo, trấn phái, hơn nữa đều là tuyệt học chí cao của thánh địa.

Nếu như có thể dung hợp lại há chẳng phải sẽ là công pháp đệ nhất thiên hạ?

“Ta có chút tham lam!”

Tần Mục đột nhiên cảm thấy mình đang đâm đầu vào chỗ bế tắc, những công pháp này đã thập toàn thập mĩ, nếu muốn dung hợp thì với kiến thức, hiểu biết của hắn thì vẫn chưa thể làm được.

Nếu đã vậy hà tất phải rắc rối như thế?

“Thứ ta cần chính là đạo lý chứa đựng trong những công pháp này, nếu đã vậy hà tất phải dung hợp công pháp? Dung hợp đạo lý chẳng phải sẽ dễ dàng hơn sao?”

Biển đêm tuyệt đẹp, hắn đột nhiên có một loại giác ngộ, cảm thấy tâm cảnh nhẹ nhõm hơn nhiều, cảm thấy mặt biển trước mặt và cô gái bên cạnh cũng trở lên hấp dẫn, thu hút.

Dung hợp công pháp là một việc hắn không thể làm được, lại là bỏ cái chính lấy cái phụ nhưng nếu dung hợp đạo lý thì đơn giản hơn nhiều.

Hắn nghĩ xong việc này thì không còn gò ép nữa, thuận theo tự nhiên, cách nào thoải mái thì tu luyện theo cách đó.

Đi qua lãnh địa hải tộc, mặt biển yên tĩnh hơn nhiều, có một con rùa biển nổi lên khỏi mặt nước, tự nguyện chở họ lên đường.

Con rùa biển này tu luyện thành tinh, bơi trên mặt biển giống như một hòn đạo nhỏ, vừa bơi về phía Tây vừa hỏi họ những vấn đề nan giải về tu luyện.

Tần Mục và hai cô gái biết gì cũng nói, giải đáp rất nhiều nghi hoặc của lão rùa biển, rùa biển rất vui lòng, mời họ tới nhà làm khách, Tần Mục hiếu kì nói:

“Quê của tiên sinh ở đâu? Chúng ta tới đâu làm khách?”

“Tứ hải là nhà, mặc dù nói vậy nhưng có một số con cháu sống trên lưng ta!”

Lão rùa biển nói tới đây, dưới biển lại có rất nhiều rùa biển nhoi lên khỏi mặt nước, nhảy lên lưng lão rùa biển.

“Thắp đèn thôi!”

Lão rùa biển cười nói, sau đó dưới mai rùa trên lưng hàng loạt viên minh châu cực lớn phát sáng, chiếu sáng rực hải đảo lưng rùa.

Con rùa biển trên lưng rùa đứng dậy bằng hai chân sau, vây quanh Tần Mục, Linh Dục Tú và Tư Vân Hương vừa nhảy vừa hát, vỗ bụng và vỗ mai ca múa.

Tư Vân Hương kéo Tần Mục vào đội ca múa trên hải đảo lưng rùa, vui đùa một lát, Tần Mục lại kéo Linh Dục Tú tham gia, công chúa vẫn có chút dè dặt nhưng cũng nhanh chóng hòa nhập cùng bọn họ.

Đêm nay là một đêm rất náo nhiệt, khi trời vừa sáng, lão rùa biển nói:

“Tới bờ rồi, ba vị, xin từ biệt tại đây!”

Tần Mục nhìn về phía trước, chỉ thấy đất liền đã cách rất gần, thành phố và cảng biển được bao phủ trong sương mù của buổi sáng mùa xuân.

Họ nhảy từ trên lưng rùa biển xuống cảng khẩu.

“Tạm biệt!” Bầy rùa biển trên lưng rùa vẫy tay chào bọn họ.

“Tạm biệt!” Tần Mục cũng vẫy tay chào, đợi lão rùa biển biến mất, họ mới đi vào thành Hà Châu.

“Biển cả mê hồn!” Linh Dục Tú khẽ nói.

Ánh mắt Tư Vân Hương mơ màng:

“Đêm trên biển thật tuyệt, chỉ là bước lên bờ là lại đặt chân vào hồng trần...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.