Trên tế đàn của Thần Sơn Tây Thổ, ánh sáng chói lóa, một lát sau, Kinh Yến và Ngọc Liễu mắt phát sáng, một thiếu niên bước ra khỏi ánh sáng, sắc mặt có phần lạnh lùng, ánh mắt đảo qua nhìn về phía hai cô gái khiến cả hai không khỏi thẹn thùng.
“Hư công tử, Kiều Tinh Quân lệnh cho bốn tỉ muội chúng ta giúp công tử tiêu diệt Nhân Hoàng mới, Dao Hoa và Thanh Oanh đã tới Lâu Lan Hoàng Kim Cung nghe ngóng tin tức của Nhân Hoàng mới rồi.”
Ngọc Liễu dịu dàng nói:
“Công tử, giờ chúng ta sẽ đi gặp họ...”
Hư Sinh Hoa khẽ gật đầu, nói:
“Xử lý nhanh vấn đề này, ta còn phải về Thượng Thương. Trần thế hồng trần quấy nhiễu, không phải là nơi có thể ở lâu.”
Kinh Yến cười nói:
“Công tử, trần thế cũng có kì nhân dị sĩ, không thể xem thường. Nhân Hoàng lại là kẻ địch của Thượng Thương chúng ta, đối đầu với chúng ta nhiều năm, không dễ dàng diệt trừ được.”
Hư Sinh Hoa mặc áo trắng không nhuốm bụi trần, bước xuống núi, nói:
“Trần thế có chút kì lạ, những thánh địa của trung thổ như Tiểu Ngọc Kinh, Đại Lôi Âm, Đạo Môn, Thiên Thánh giáo đều có cao nhân, không thua kém Tây Thổ. Ta không coi thường bọn họ, cũng không coi thường Nhân Hoàng. Ta cũng muốn xem những nơi khiến những nhân vật đó sợ sệt ở thế giới này, chỉ có điều hồng trần không hợp với tâm tính của ta. Vì thế đi sớm về sớm.”
Hai cô gái vội vàng đi theo hắn.
“Nếu đã tới rồi, hãy đi thăm một lượt mấy thánh địa ở trung thổ!”
Hư Sinh Hoa nói:
“Cần xem thần thông đạo pháp của họ đã tới trình độ nào. Còn cả Duyên Khang quốc cải cách rầm rộ, cũng phải đi xem. Sư tôn Ngọc Quân của ta phụng lệnh giáng thiên tai xuống Duyên Khang nhưng bị thánh nhân năm trăm năm có một đánh bị thương, ta rất muốn xem xem thánh nhân năm trăm năm có một này trông như thế nào.”
Hai cô gái đưa mắt nhìn nhau có chút lo lắng.
Trong thành Hà Châu, một vị quan viên hoảng hốt nói:
“Thái tử điện hạ biết được Tần giáo chủ không có nguy hiểm gì, đã đi trước một bước, xử lý việc của các châu quận khác rồi.”
Linh Dục Tú nói:
“Thái tử đi tới châu quận nào rồi?”
Quan viên đó nói:
“Điện hạ vốn đi Tứ Châu nhưng hiện đã rời đi được một vài ngày, cụ thể tới châu quận nào thì hạ quan cũng không biết.”
Tần Mục gật đầu, nói:
“Ta sẽ sai đệ tử trong giáo nghe ngóng, chắc sẽ nhanh chóng biết được hắn đang ở đâu.”
Họ nghỉ ngơi một chút ở Hà Châu, ăn xong cơm lót dạ, không bao lâu đệ tử Thiên Ma giáo của Hà Châu liền tới báo:
“Điện hạ tới Khúc Châu rồi.”
Tần Mục mở bản đồ địa lý Duyên Khang ra, nhìn qua một lượt, nói:
“Vậy đích đến tiếp theo của thái tử sẽ là Ninh Châu ở giáp Khúc Châu, tốc độ của hắn nhanh gớm.”
Linh Ngọc Thư tới phía Nam trước, tới Giang Lăng sau đó men theo Kim Giang đi về phía Tây, mục đích để xử lý thủy lợi dọc đường đi.
Linh Ngọc Thư cho dù không có khí phách mạnh mẽ quyết đoán như Duyên Phong Đế, nhưng xử lý rất tốt vấn đề giao thông, thủy lợi các địa phương, có người của Công Bộ giúp đỡ, tốc độ rất nhanh. Hơn nữa, hắn không giống tiền thái tử Linh Ngọc Hạ, hắn không nắm quyền, điểm này Duyên Phong Đế rất yên tâm.
Có Phạn Vân Tiêu giúp đỡ, tốc độ của Linh Ngọc Thư càng nhanh hơn, khi Tần Mục dẫn hai cô gái đuổi kịp hắn đã là sau nửa tháng. Linh Ngọc Thư sớm đã rời khỏi Ninh Châu, tới Phường Châu phía Tây.
Phường Châu cách Đại Lôi Âm Tự không xa, tới Phường Châu đi về phía Tây hơn ngàn dặm sẽ tới Đại Lôi Âm Tự.
Tới Phường Châu, Linh Dục Tú cuối cùng cũng gặp anh trai của mình, hai mắt đỏ hoe, Linh Ngọc Thư những ngày này rất vất vả, đã gầy rất nhiều.
Linh Ngọc Thư khẽ hỏi hắn:
“Tần cầm thú không làm gì muội chứ?”
Linh Dục Tú vừa thẹn vừa giận, nói:
“Đại huynh, huynh nghĩ đi đâu vậy? Hương thánh nữ cũng ở cùng mà!”
Linh Ngọc Thư gượng cười hai tiếng:
“Là ta lo lắng cho sự an nguy của muội thôi? Tần cầm thú…”
Linh Dục Tú trừng mắt nhìn hắn:
“Hắn là thánh giáo chủ của Thiên Ma giáo, giết thái tử trước đây huynh mới có thể làm thái tử, huynh gọi hắn là cầm thú, cẩn thận hắn giết luôn cả huynh để muội làm thái tử đấy!”
Linh Ngọc Thư hậm hực nói:
“Còn chưa xuất giá mà đã bênh nhau chằm chặp, hung dữ cả với huynh trưởng. Đúng rồi, phía trước là Đại Lôi Âm Tự, ta hạ lệnh thu hồi đất của Đại Lôi Âm Tự về cho quốc gia, nơi này rất gần với Đại Lôi Âm Tự, phải cẩn thận một chút, mấy ngày nay thường có cao tăng tới tìm ta hóa duyên.”
Linh Dục Tú ánh mắt lấp lánh:
“Bọn họ muốn đòi đất đai lại sao?”
Linh Ngọc Thư gật đầu:
“Đất của Đại Lôi Âm Tự là ruộng đất phì nhiêu tốt nhất quanh đây, Đại Lôi Âm Tự mưu phản hòng giết phụ hoàng lập hoàng đế khác, ta chỉ thu lại đất đai, không hạ sát thủ tiêu diệt bọn họ. Lần này bọn họ năm lần bảy lượt tới hóa duyên, ha... Lần này ta đi xử lý vấn đề thủy lợi dân sinh, những nơi khác xử lý xong liền đi ngay, chỉ có tới đây đã chậm trễ một thời gian.”
Họ đang nói chuyện thì bên ngoài có tiếng nói sang sảng vang lên:
“Bần tăng tới hóa duyên!”
Linh Ngọc Thư dở khóc dở cười bước ra ngoài, Tần Mục cũng bước ra, bên ngoài là một vị tăng nhân cao gầy sắc mặt vàng vọt tay cầm bát hàng ma ngồi ở đó, các quân sĩ bước lên định khiêng ông ta đi nhưng cố hết sức cũng không thể khiêng nổi.
“Bần tăng chỉ hóa một bát đất, cầu xin thái tử bố thí.” Tăng nhân nhìn thấy thái tử bước ra liền cúi đầu nói.
“Chiếc bát này của ngươi là bát hàng ma của Như Lai đời trước phải không?”
Linh Ngọc Thư cười nhạt, nói:
“Đặt ở tông phái khác sẽ là bảo vật trấn giáo, một bát đất, chỉ e úp xuống sẽ là địa giới của Đại Lôi Âm Tự các ngươi, mấy trăm dặm đất. Hòa thượng, ngươi cũng không phải tăng nhân bình thường nếu không cũng không thể mang theo bảo vật trấn giáo tới đây.”
Tăng nhân đó đang định nói gì thì đột nhiên nhìn thấy Tần Mục, lông mày nhướng cao:
“Thiên Ma giáo chủ!”
Tần Mục mỉm cười, sắc mặt tăng nhân đó có phần khó coi, trận chiến Thiên Đàn Hoàng Thành, cao thủ của Đại Lôi Âm Tự và Đạo Môn thương vong nặng nề, gần như bị Thiên Ma giáo giết hết gần một nửa cao thủ đỉnh cấp, không ít cao tăng và lão đạo cảnh giới Thần Kiều đều chết trong tay Thiên Ma giáo, nguyên khí tổn thương nghiêm trọng.
Nếu không vì vậy, Linh Ngọc Thư sao có thể thu hồi đất đai của Đại Lôi Âm Tự?
Vị tăng nhân mặt vàng không nói nhiều lời, vội vàng bỏ đi.
Linh Ngọc Thư nhìn Tần Mục, nói nhỏ:
“Hòa thượng đi rồi, cũng không hóa duyên nữa, chắc là đi tìm người tới gây sự với ngươi, ngươi cẩn thận đấy!”
Tần Mục lắc đầu nói:
“Yên tâm, Như Lai sẽ mặc kệ hắn ta thôi!”
Vị tăng nhân mặt vàng vội vã về Đại Lôi Âm Tự, đợi tới kim đỉnh liền nhìn thấy chủ trì các viện nghiêm trang đứng trên kim đỉnh, có chủ trì có vẻ thương cảm, còn có Cùng Phu Tử và mọi người đứng xem lễ.
Lão Như Lai đang chủ trì đại lễ, cởi cà sa, giày cỏ của mình ra, các loại bảo vật trên người cũng đều tháo xuống, cả người nhẹ nhõm.
Lão hòa thượng Kính Minh đứng lặng lẽ phía sau ông ta.
“Việc này…”
Tăng nhân mặt vàng trong lòng giật mình, lão Như Lai quay người nhìn hắn, mỉm cười nói:
“Nan Diệp sư đệ, thời gian của ta sắp tới gần, giờ xin từ bỏ vị trí Như Lai, toàn thân nhẹ nhõm, chuẩn bị đi ra ngoài đợi đại giác đại tịch. Sau khi ta đại giác viên mãn, Kính Minh sẽ mang thân xác ta trở về, để thân xác này tiếp tục bảo vệ Đại Lôi Âm Tự, quảng đại phật pháp!”
Tăng nhân mặt vàng trong lòng bi thương nhưng không thể hiện ra ngoài, nói:
“Như Lai là cảnh giới, không thể từ bỏ, không thể thoái thác!”
Lão Như Lai cười nói:
“Thứ ta buông bỏ là thế tôn của Đại Lôi Âm Tự.”
Tăng nhân mặt vàng Nan Diệp hỏi:
“Ai sẽ kế nhiệm Như Lai?”
Lão Như Lai chỉ vào vị trí thế tôn cười nói:
“Ai là Như Lai thì người đó ngồi vào vị trí này. Không phải là Như Lai cũng không ngồi được vào vị trí này. Ngươi yên tâm, sẽ có Như Lai ngồi lên đó. Đạo hữu của ta tới tìm ta rồi, ta đi đây!”
Nan Diệp còn đang định hỏi nữa thì lão Như Lai đã bước xuống núi.
Nan Diệp kinh ngạc nhìn vị trí thế tôn.
Dưới núi, hai đạo sĩ một già một trẻ bước tới, đang dừng chân nghỉ ngơi trước sơn môn.
“Đạo Chủ, Đạo Tử.” Lão Như Lai và hòa thượng Kính Minh bước tới hành lễ.
Lâm Hiên Đạo Tử cùng lão Đạo Chủ vội vàng đứng dậy đáp lễ. Lão Đạo chủ cười nói:
“Nhẹ nhõm rồi?”
Lão Như Lai gật đầu cười nói:
“Nhẹ nhõm rồi. Chúng ta đi thôi.”
Chưởng giáo của hai thánh địa chính đạo nhìn nhau mỉm cười, đồng thanh nói:
“Ngươi cũng già rồi!”
Lão Đạo Chủ than:
“Ta muốn tới Tiểu Ngọc Kinh xem sao, nghe nói ở đó có tiên nhân, vô lo vô nghĩ, tự do tự tại, là người đắc đạo thật sự.”
Lão Như Lai nói:
“Ta muốn tới Đại Khư một chuyến!”
Lão Đạo Chủ liếc nhìn ông ta:
“Mặc dù ngươi không còn là thế tôn nhưng vẫn không yên tâm Đại Lôi Âm Tự!”
“Ngươi lẽ nào không như vậy?”
Lão Như Lai cười nói:
“Nếu đã từ bỏ vị trí Đạo Chủ, hà tất phải dẫn theo tiểu Đạo Chủ? Chẳng phải là muốn trước khi chết chỉ điểm, bồi dưỡng thêm đó sao!”
Lão Đạo Chủ thở dài, nói:
“Tới Đại Khư trước.”
Bốn người bước vào trong Đại Khư.
Họ rời đi không lâu, một vị công tử dẫn theo bốn thiếu nữ bước tới, bốn thiếu nữ mặc xiêm y màu sắc khác nhau, hoặc đỡ hoặc ôm bình ngọc, đàn, kiếm, tì bà tới dưới chân núi, nhìn tăng nhân tiếp đón canh giữ sơn môn nói:
“Thượng Thương Hư Sinh Hoa Hư công tử tới bái kiến Như Lai.”
“Thượng Thương?”
Tăng nhân tiếp đón kinh ngạc, vội vàng lên núi bẩm bảo, tới đỉnh núi Nan Diệp hòa thượng và mọi người mặt biến sắc, ai nấy cũng đều hoảng hốt:
“Người của Thượng Thương tới rồi, phải làm sao đây? Hiện nay vị trí Như Lai còn trống, ai có tư cách đi tiếp đón quý khách của Thượng Thương đây?”
“Đừng hốt hoảng.”
Nan Diệp hòa thượng nói:
“Mời vị Hư Sinh Hoa Hư công tử đó vào trước rồi tính. Đợi một chút, chúng ta đi nghênh đón, không được mất đi lễ nghĩa.”
Chúng tăng lần lượt xuống núi, tới dưới chân núi chỉ thấy một vị công tử và bốn giai nhân đứng trước cổng, tất cả đều bất phàm. Nan Diệp bước tới nói:
“A di đà phật…”
“Ngươi không phải Như Lai?”
Hư Sinh Hoa ánh mắt sắc bén như tia chớp nhìn vào mặt ông ta, lắc đầu nói:
“Như Lai không cần niệm phật hiệu. Như Lai đâu rồi?”
“Việc này…”
Nan Diệp hòa thượng nói:
“Như Lai vừa thoái vị, hiện nay Đại Lôi Âm Tự không có Như Lai…”
Hư Sinh Hoa quay người bước đi, bốn cô gái vội vàng đi theo, bỏ mặc các hòa thượng ở phía sau lưng. Ngọc Liễu áo xanh nói:
“Công tử, tại sao không tới Đại Lôi Âm Tự nữa?”
Hư Sinh Hoa lắc đầu nói:
“Như Lai thoái vị lại không có Như Lai mới, có thể thấy trong lòng hắn cho rằng hòa thượng trên núi không xứng làm Như Lai, vì thế bỏ đi. Nếu Như Lai không hài lòng với hòa thượng trong núi, vậy thì ta hà tất phải đi xem bản lĩnh của họ!”
Thanh Oanh cười nói:
“Thì ra công tử xem thường bọn họ. Công tử, chúng nô tì tới Lâu Lan Hoàng Kim Cung gặp vu ở đó, nhưng cũng không có nhân vật nào đáng lưu tâm, Đại Tôn của họ chẳng qua chỉ có vậy, tránh mặt không gặp công tử, chưa đánh đã sợ. Lần này ở Đại Lôi Âm Tự cũng không gặp được ai đáng để lưu tâm, chúng ta có tới Đạo Môn không?”
Hư Sinh Hoa gật đầu nói:
“Đạo Môn có Thập Tứ Đạo Kiếm, sư tôn của ta nói Đạo Kiếm rất bất phàm, đương nhiên đáng xem.”
Bọn họ tới thượng du Kim Giang tại Phường Châu, tìm một chiếc thuyền, chuẩn bị đi xuống hạ du bỗng thấy ở giữa sông có một thiếu niên đang đo độ sâu của nước sông.
Thiếu niên đó dùng nguyên khí làm thước, vung tay ra hàng loạt luồng nguyên khí cắm thẳng xuống lòng sông, sau đó báo lên độ sâu của mực nước sông các nơi, bên cạnh có quan viên dùng bút ghi lại.
Hư Sinh Hoa dừng thuyền nhìn thiếu niên kia, lặng lẽ đứng đó.
Thiếu niên có vẻ đã phát giác, nhìn về phía hắn cười rạng rỡ để lộ tám chiếc răng trắng bóng, khiến người khác rất dễ có thiện cảm.
Hư Sinh Hoa chỉ cảm thấy tâm trạng mình cũng bị ảnh hưởng liền mỉm cười với hắn.
Bốn cô gái bên cạnh Hư Sinh Hoa nhìn thấy hắn cười chỉ thấy trái tim mình như tê dại.
“Công tử cười rồi!”
Hư Sinh Hoa hành lễ với thiếu niên giữa sông, nói:
“Sư huynh có thể lên thuyền trò chuyện không?”
“Sư huynh đợi chút, ta xử lý xong thủy văn đã!”
Hư Sinh Hoa đợi một lát, thiếu niên xử lý xong thủy văn của nước sông liền bước lên thuyền, hai người chào hỏi xong liền ngồi xuống.