Cuối cùng Khúc sư huynh cũng bắt đầu sợ hãi: “Hắn định dùng cây gậy nhỏ này để đánh mình đến khi mình chết thì mới thôi sao!” Hắn thật sự mong rằng trong tay đối phương là một cây đao, dù chỉ là một cây đao cùn cũng được.
Uy lực của gậy nhỏ tuy rất yếu, thế nhưng lại đánh đến độ làm cho gương mặt của hắn sưng lên, hình thành những cục máu bầm, sưng đến nỗi hai mắt của hắn giờ chỉ còn là hai khe hở, tầm mắt càng lúc càng mơ hồ. Da trên người hắn cũng bị đánh đến thâm đen, có những bắp thịt đã bị đánh đến nhão nhoẹt.
Tần Mục đặc biệt cố ý đánh vào những khớp xương nhiều hơn những nơi khác. Công kích của Tần Mục cũng không chỉ nhằm vào khớp xương, mà là màng cơ dây chằng, mỗi cái màng cơ dây chằng quan trọng của Khúc sư huynh đều bị cây gậy nho nhỏ này đánh đến gãy vỡ, khẽ nhúc nhích liền sẽ có cảm giác được đau đớn như xé thịt.
Bị gậy gỗ nhỏ từng chút từng chút một đánh chết, đây là chuyện khiến người ta sợ hãi nhất, đau đớn và sợ hãi kéo dài đến vô tận, trong nhất thời không thể nào chết được.
Lúc này, bầy thú chạy trốn trên đầu hai người đã biến mất, bọn họ đã đuổi đánh nhau ra đến tận cổng di tích, bầy thú cũng tản đi hết.
Sức mạnh của Tần Mục cũng dần dần yếu bớt, đánh được tới bây giờ, liên tục “múa đao” không biết bao nhiêu lần, cậu cũng khó lòng mà kiên trì được nữa. Cậu và Khúc sư huynh chém giết bên dưới những con cự thú đang chạy trốn, không chỉ cần phải tránh né kiếm của đối phương, còn phải tránh né chân và móng vuốt sắc bén của cự thú, chân bước liên tục, không ngừng chuyển động làm cho hai chân của cậu cũng căng cứng mỏi nhừ không thôi.
Lúc cậu theo đồ tể tập luyện, mặc dù đồ tể thường rất điên cuồng nhưng cũng huấn luyện có chừng mực, sẽ không để cho cậu tập luyện đến mệt mỏi quá mức.
Hiện tại, cậu đã không còn chút hơi sức nào múa đao tiếp nữa, lúc này chỉ có thể dựa vào ý chí của bản thân mới có thể tiếp tục kiên trì được. Cậu biết, chỉ cần mình dừng lại thì Khúc sư huynh dù chỉ còn một tia nguyên khí, còn có thể nhúc nhích một chút thì chính mình sẽ đầu một nơi thân một nẻo!
Cậu chỉ có thể tiếp tục đánh, đánh đến khi nào Khúc sư huynh chết mới thôi!
Phù phù.
Rốt cuộc thì Khúc sư huynh cũng kiên trì không nổi nữa, ngã nhào xuống đất, bảo kiếm của hắn rơi xuống kêu leng keng. Tần Mục ném gậy gỗ, cầm lấy thanh bảo kiếm kia, thế nhưng mà không thể nhấc lên, cánh tay của cậu hiện không còn chút sức lực nào. Tần Mục nhấc chân, từng chút từng chút một đá vào chuôi kiếm, hướng mũi kiếm về phía Khúc sư huynh, Khúc sư huynh còn có thể gắng gượng được, nhìn thấy tình cảnh này thì cố gắng nhúc nhích giãy dụa, nỗ lực tránh mũi kiếm, thế nhưng xương cốt màng cơ của hắn hầu như hoàn toàn nát bét, ngay cả thớ thịt cũng không thể cử động. Hắn không thể động đậy, chỉ có thể nhìn Tần Mục vất vả từng chút một điều chỉnh hướng mũi kiếm, sau đó đá nhẹ vào bảo kiếm, để mũi kiếm từng chút từng chút một đâm vào cổ họng của mình.
Cuối cùng, thanh kiếm này đâm thủng cổ họng của hắn, trong cổ họng phát ra tiếng ồ ồ, trong huyết tương nổi lên từng đóa bọt khí, không bao lâu sau thì tắt thở.
Tần Mục yên lòng, xụi lơ trên mặt đất, quá mệt mỏi, cậu chưa bao giờ mệt đến vậy.
Cảm giác có một thi thể nằm bên cạnh thực sự không dễ chịu chút nào, Tần Mục thử động đậy thân thể nhưng quả thực không cách nào động đậy được, chỉ đành từ bỏ ý định. Đây không phải là lần đầu tiên cậu nhìn thấy thi thể, cậu đã từng thấy người phụ nữ chui ra từ trong bụng bò bên bờ sông và hai vị sư đệ của Khúc sư huynh biến thành thi thể.
Có một lần Tư bà bà mang theo cậu đến thôn bên cạnh đỡ đẻ cho một vị phu nhân, ngày thường, Tư bà bà ngoại trừ việc may quần áo thì còn là một bà đỡ, đỡ đẻ cho những người đàn bà ở các thôn lân cận. Lúc đến nơi đó, thôn dân trong thôn nọ đều đã chết, nam nữ già trẻ, bao gồm cả người phụ nữ đang chờ sinh kia. Lúc đó trong đầu Tần Mục trống rỗng, cảm giác như mình đang lơ lửng trên không trung, như là một sợi tơ không trọng lượng trôi nổi trên bầu trời thôn trang nhìn thảm trạng phía dưới.
Sau đó Tư bà bà đánh thức cậu, Tư bà bà nói cậu bị dọa đến hồn phách rời khỏi thân thể, mất hồn, là Tư bà bà kéo hồn cậu trở lại, nhét vào trong thân thể. Bà bà cũng không hề nói là ai đã giết người trong thôn, chỉ nói với cậu chuyện như vậy ở bên trong Đại Khư rất là bình thường, vì lẽ đó...
“Không thể lưu lại cho kẻ địch của con bất kỳ cơ hội nào.” Tư bà bà rất nghiêm túc nói với cậu.
Thi thể của Khúc sư huynh khiến cậu khó chịu, thế nhưng Đại Khư chính là nơi như thế, kẻ yếu bị kẻ mạnh ăn, kẻ thích ứng mới sống sót được, từ nhỏ Tần Mục đã sống ở nơi này, nhìn quen dị thú trong Đại Khư chém giết, thi thể của Khúc sư huynh khác gì với thi thể của những dị thú kia đâu.
Ngay lúc cậu đang điều hoà khí tức, đột nhiên có tiếng bước chân truyền đến, Tần Mục gắng gượng nghiêng đầu theo tiếng nhìn lại, trong lòng thất kinh, chỉ thấy vị Tình sư tỷ kia đang khập khiễng hướng bên này đi tới, trong tay cầm theo một thanh bảo kiếm, mặt sưng phù như đầu heo, hoàn toàn biến dạng.
Tần Mục giãy dụa đứng dậy, toàn thân và bắp thịt hoàn toàn đau nhức, sưng, đành dừng lại phù phù thở dốc, yên lặng khống chế “Bá thể Tam Đan công“. Nguyên khí của cậu từ từ trở nên hoạt bát, chậm rãi dâng lên, chảy vào bắp thịt nhức mỏi và gân cốt tê liệt, nơi nguyên khí chảy qua, cảm giác sưng giảm bớt, nhưng giác quan lại trở nên càng thêm nhạy bén, đau đớn nhức nhối cũng truyền đến.
Tình sư tỷ vẫn đang khập khiễng đi tới, cô gái này dùng cước pháp quyết đấu với Tần Mục và bị cậu đá cho hai chân tàn phế một nửa, trên mặt cũng trúng không biết bao nhiêu cước, tàn nhẫn nhất chính là một cước cuối cùng, Tần Mục dùng toàn lực.
Một cước kia tựa như Độc Long quẩy đuôi, san phẳng khuôn mặt đẹp đẽ của nàng, hiện giờ gương mặt nàng sưng lên, căng phồng như khuôn mặt khi mới ngủ dậy. Hàm răng trong miệng nàng chỉ sợ đã rụng sạch, khóe miệng đang không ngừng chảy máu lẫn nước bọt, tí tí tách tách. Thế nhưng tay của nàng lại vững vàng, bảo kiếm trong tay vẫn lóe lên hàn quang, tất nhiên lòng đầy thù hận phải chém Tần Mục thành muôn mảnh.
Tần Mục khẩn trương thôi thúc “Bá thể Tam Đan công”, muốn khôi phục một ít sức lực, chỉ là một trận chiến với cường độ cao lúc nãy khiến cho thân thể của cậu thực sự quá mệt mỏi. Chỉ có mở ra Linh Thai bích, hấp thu Linh Thai thần tàng, mới được xem là võ giả chân chính, cậu còn chưa phải là võ giả, nhưng có thể đánh chết tươi võ giả như Khúc sư huynh, đã là một thành tựu đáng gờm.
Nhưng cũng chỉ có thể đến thế mà thôi. Cậu đã không còn sức lực tiếp tục đối kháng với Tình sư tỷ.
Cuối cùng Tình sư tỷ cũng lết tới được trước mặt Tần Mục, muốn nói chuyện, nhưng cổ họng sưng phù đến nỗi không cách nào lên tiếng, liền nhấc bảo kiếm lên, mạnh mẽ đâm vào Tần Mục!
“Tiểu cô nương thật đáng yêu, bà bà nhìn thấy thật vô cùng yêu thích.”
Thân thể của Tình sư tỷ đột nhiên cứng đờ, bảo kiếm gặp phải trở ngại vô hình, không thể đâm xuống. Trong mắt nàng lộ vẻ hoảng sợ, nhìn thấy một lão thái bà nhỏ nhắn cắp rổ nhón bàn chân nhỏ đi tới. Thân thể Tình sư tỷ run lẩy bẩy, chậm rãi lui về phía sau, lúc này sau lưng lại truyền tới một âm thanh vang dội: “Mục nhi, đao pháp giết heo của ta lại bị ngươi đùa bỡn dùng trên một cây gậy nhỏ, dùng đến 5476 đao mới có thể chém ngã tên tiểu tử này, cuối cùng lại giết tên nhóc khốn kiếp này bằng một thanh kiếm!”
Tình sư tỷ khó khắn lắm mới có thể quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một đám người có dáng dấp kỳ quái, có người mù cầm cây dò đường, có người què thiếu chân, có quái nhân bị chém đứt tứ chi, còn có người đàn ông khỏe mạnh chỉ còn dư lại nửa thân trên, vẻ mặt đầy dữ tợn. Người đàn ông khỏe mạnh chỉ còn dư lại nửa người trên kia được người đặt trong giỏ trúc cõng đến đây, còn quái nhân bị chém đứt tứ chi lại được người khiêng đến. Vẻ ngoài của những người này đều cực kỳ thê thảm, duy nhất chỉ còn một người có thể được xem như bình thường chính là người trung niên cõng giỏ trúc kia, nhưng mặt của người trung niên này lại bị hủy hoại hoàn toàn, da mặt bị người ta lột xuống, khuôn mặt khủng bố và dữ tợn nhất trong đám người!
Lời nói vừa mới thốt ra kia là của tráng hán chỉ còn lại nửa thân trên, mặt mày tỏ rõ vẻ dữ tợn, ngồi trong giỏ trúc tức giận đến phùng mang trợn mắt, xa xa liền răn dạy Tần Mục: “Xem ra việc huấn luyện của con vẫn còn quá ít! Đừng nói là không có đao hay là dùng gậy gỗ nhỏ, chỉ cần đao pháp tinh xảo, tay không cũng có thể một đao chém chết hắn!”
Tần Mục thở phào nhẹ nhõm, giọng khàn khàn nói: “Tư bà bà, Đồ gia gia, dược sư gia gia, các người đều đến rồi?”
Tư bà bà cười ha ha nói: “Chúng ta ngậm đắng nuốt cay nuôi con lớn, mà con lần đầu tiên ra khỏi cửa đã qua đêm với một cô gái xa lạ ở bên ngoài, chúng ta đương nhiên không yên lòng, đương nhiên muốn đi qua nhìn một chút.”
Tần Mục hấp háy mắt, thử dò xét nói: “Các người tới được bao lâu rồi?”
Đồ tể hừ hừ nói: “Lúc con đánh nhau với tên nhóc kia ở phía dưới bầy thú thì chúng ta đã đến. Bằng không ta làm sao biết được con tổng cộng đánh ra 5476 đao?”
Sắc mặt Tần Mục tối sầm lại, mấy ông lão bà lão này rõ ràng đã đến từ lâu rồi, nhưng lại để cho mình quyết đấu sinh tử, suýt nữa thì mất mạng. Cậu lúc này mới hiểu, khó trách bầy quái thú không ra tay với cậu và Khúc sư huynh, hóa ra là bị mấy người đồ tể doạ chạy.
“Người ngoài thôn nói, mấy người bà bà và trưởng thôn gia gia đều là kẻ bại hoại, lẽ nào là thật? Thế nhưng mình cảm thấy bọn họ đều là người tốt, nhất định là bọn họ cảm thấy mình có thể chiến thắng tên Khúc sư huynh kia nên chỉ đứng bên cạnh nhìn... “ Cậu tự an ủi mình.
“Với tư cách là Bá thể vượt xa linh thể, con lại bị đánh thành thảm trạng này khiến chúng ta đều rất thất vọng.” Người mù chống trượng trúc, hướng về không khí cười híp mắt nói.
Tần Mục tằng hắng một tiếng: “Mù gia gia, con ở đây.”
“Ta biết con ở đó.”
Người mù xoay lại, cười híp mắt nói: “Con sử dụng côn đánh thắng tên tiểu tử kia, nói rõ vẫn là ta dạy tốt, tuy nhiên không nên kiêu ngạo, dù sao con cũng là Bá thể, lợi hại hơn hắn là chuyện đương nhiên! Sau này phải tăng huấn luyện của con lên gấp bội, con không cần phải tỏ vẻ đau khổ... “
Đồ tể lạnh lùng nói: “Người mù, nó rõ ràng sử dụng đao pháp của ta, ngươi đắc ý cái gì? Hơn nữa ngươi hướng về thi thể nhiệt tình lải nhải liên miên cái gì?”