“Xử lý Tình sư tỷ này thế nào đây?” Tần Mục gắng gượng đứng dậy, liếc nhìn nàng đang hoảng sợ bên cạnh.
“Nếu không... “ Con mắt Tư bà bà lập tức sáng lên, dùng bả vai huých huých bả vai Tần Mục, suýt nữa huých ngã thiếu niên đang cố gắng đứng lên, cười xấu xa nói: “Giữ lại làm cô vợ nhỏ cho con nhé? Khi còn bé con đáng yêu nhất, hiện tại lớn rồi không còn đáng yêu như trước, tuy nhiên nếu con và tiểu nha đầu này sinh một em bé mập mạp nhất định bé cũng sẽ rất đáng yêu, bà bà rất yêu thích con nít...”
Tần Mục lườm lườm Tình sư tỷ đầu như đầu heo kia, chần chờ nói: “Bà bà, hay là thôi đi...“.
Phập.
Chẳng biết từ bao giờ người què đứng ở phía sau Tình sư tỷ, giơ tay đâm một đao thấu tim thiếu nữ này, trên mặt còn mang theo nụ cười thật thà chất phác: “Vậy thì giết.”
Tần Mục trợn ngược mắt, nói: “Què gia gia, sao người lại giết nàng?”
“Con đã nói không muốn thì đương nhiên là phải giết rồi.” Người què rút đao, nụ cười trên mặt càng thêm chất phác, tựa hồ có vẻ không hiểu.
Tần Mục phẫn nộ, cậu thật không suy nghĩ đến việc sinh con cùng Tình sư tỷ. Chẳng qua là dù sao cậu cũng chỉ là thiếu niên mười một mười hai tuổi, ngày thường đều chỉ nhìn thấy những lão quái vật như Mã gia và Tư bà bà này, người ở thôn bên cạnh cũng đều là hung thần ác sát, có rất ít thiếu niên thiếu nữ cùng tuổi với cậu. Không có bạn chơi, thế nhưng trái tim của cậu vẫn là trái tim thiếu niên.
“Trở về thôi.”
Trưởng thôn lên tiếng, quay đầu lại nhìn thoáng qua di tích trong hẻm núi. Dược sư nhìn Tần Mục cười nói: “Chúng ta đều là những kẻ cụt tay thiếu chân, sẽ không có ai cõng con, vì thế con phải tự mình đi về rồi. Đúng rồi, ở chỗ ta còn có Tứ Linh huyết, tối hôm qua con không về, Tứ Linh huyết đều đã chuẩn bị đầy đủ cho con rồi.” Tần Mục gật đầu, đón lấy bốn cái chén sứ trắng, uống Tứ Linh huyết vào, gắng gượng di chuyển về phía trước, một bên khống chế “Bá thể Tam Đan công” hóa giải sức mạnh của Tứ Linh huyết, một bên kể cho bọn họ nghe những chuyện lạ mà mình gặp phải ở di tích trong hẻm núi. Vẻ mặt Tư bà bà khẽ động: “Thần và Ma? Mặt to bóng tối, xương khô thiếu nữ? Thú vị...” Những thôn dân khác cũng cảm thấy thú vị, thế nhưng cũng không có thái độ rõ ràng gì.
Tần Mục không nhịn được nói: “Bà bà, lẽ nào các người không cảm thấy hứng thú với những chuyện của di tích trong hẻm núi này?” Dược sư thở dài nói: “Là Thần quốc hưng thịnh nhất thời đó, giờ biến thành tro bụi, xương thần leng keng múa trong đêm tối, chẳng lẽ nào là do không cam tâm?”
Người điếc nhìn chằm chằm bờ môi của cậu, nói: “Dù không cam lòng đến đâu thì cũng đã chết, còn có ích lợi gì? Vì thế hiếu kỳ chuyện nơi này chỉ là chuyện vô dụng.” “Người điếc, ngươi thực sự là người điếc sao?” Dược sư nhìn lỗ tai của hắn, đó là một đôi tai sắt, được rèn từ khối sắt trắng như tuyết, che lấp cả lỗ tai, hiếu kỳ hỏi.
Người điếc kéo hai tai sắt ra khỏi đầu, lộ ra một cái nút sắt dài đến ba tấc, nút sắt này cắm vào trong lỗ tai thì mới có thể treo được vành tai sắt, lạnh như băng nói: “Cắm hai cái vành tai và nút sắt này vào trong lỗ tai của ngươi, ngươi liền biết ta có phải là người điếc hay không thôi!”
Dược sư khẽ mỉm cười, không nói nữa.
Người điếc lại cắm phập hai cái tai sắt vào lỗ tai, nói với người câm: “Gần đây hai cái lỗ tai này có chút không thoải mái, ngươi giúp ta sửa lại một chút.” Người thợ rèn câm gật đầu. Tần Mục thật không còn gì để nói với những người này, mấy người dược sư hứng thú với lỗ tai người điếc hơn cả di tích khiến cậu thực sự không rõ.
Tư bà bà cười nói: “Mục nhi, bí mật bên trong Đại Khư này thực sự quá nhiều, ngoại trừ Thần thành ở hẻm núi, còn có nhiều bí mật đếm không xuể, nếu con đặt lòng hiếu kỳ trên những bí mật này thì con sẽ không có thời gian đi làm những chuyện khác nữa.” Đoàn người đi về hướng Tàn Lão thôn, trưởng thôn trầm giọng nói: “Ta thấy con xuất đao rất mạnh, đao dài một thước ba tấc, có thể chống lại bảo kiếm của thiếu niên kia, lần rèn luyện này, con tiến bộ không ít đấy.”
Trong lòng Tần Mục khẽ nhúc nhích, nói ra vướng mắc của bản thân: “Tại sao nguyên khí của con không cách nào điều khiển vật giống như bọn họ? Nguyên khí của con chỉ có thể rót vào cành liễu một thước ba tấc, không cách nào tiến vào xa hơn.” Đối với việc dùng khí điều khiển kiếm, cậu rất hâm mộ, chỉ là cậu lại không cách nào có thể làm được như thế.
Dược sư âm thầm lắc đầu, nguyên khí mà thể chất bình thường tu luyện ra là không có thuộc tính, không có cách nào điều khiển vật, bởi vì căn bản không có pháp quyết để nguyên khí bình thường phát huy tác dụng việc điều khiển, khống chế vật. Tần Mục là người bình thường mà có thể làm cho nguyên khí tiến vào cành liễu một thước ba tấc, cứng chọi cứng với bảo kiếm của võ giả như Khúc sư huynh lại không bị đối phương chặt đứt, đã là vô cùng đáng gờm rồi.
Sắc mặt trưởng thôn bình tĩnh, nói: “Bá thể của con còn chưa hoàn toàn thức tỉnh, Linh Thai thần tàng còn chưa khai phá được, không cần phải sốt ruột. Con còn chưa thức tỉnh Bá thể đã có thể đánh chết võ giả Linh Thai cảnh đỉnh cao, đợi thức tỉnh được Bá thể thì thực lực của con chắc chắn vượt xa những kẻ cùng thế hệ.”
Mấy người Tư bà bà cũng rất hài lòng với biểu hiện của Tần Mục, Khúc sư huynh là võ giả Linh Thai cảnh đỉnh cao, hơn nữa còn có thể dùng khí điều khiển kiếm vờn quanh thân, đương nhiên đã cách Ngũ Diệu cảnh không xa. Mà Tần Mục chưa hề thức tỉnh Bá thể, lại dùng một cây gậy gỗ nhỏ đánh hắn chết tươi nên đương nhiên Tần Mục đúng là “Bá thể” chưa từng nghe qua cũng chưa từng thấy qua, trưởng thôn không có lừa gạt bọn họ!
Khóe mắt dược sư nhảy nhảy, thầm nghĩ: “Chuyện Mục nhi chỉ là thể chất bình thường sớm muộn sẽ bị phát ra, khi đó dưới sự chán nản thất vọng chỉ sợ những người này có thể sẽ lật tung trời... Tuy nhiên, Mục nhi vậy mà có thể dùng gậy nhỏ đánh chết một võ giả đỉnh cao, việc này quả thật kỳ lạ, chẳng lẽ thật sự có Bá thể? Hay đó là tác dụng của linh huyết?” Kiến thức của ông uyên bác thế nhưng giờ phút này lại cảm thấy trong lòng có chút mơ hồ.
Uống Tứ Linh huyết vào, nguyên khí trong cơ thể Tần Mục càng lúc càng hoạt bát, tốc độ vận chuyển dần dần tăng nhanh, làm cho bắp thịt màng cơ của cậu chậm rãi khôi phục, tốc độ lưu thông khí huyết cũng dần dần tăng nhanh, cảm giác mệt mỏi của thân thể dần dần biến mất, chân không tự chủ bước nhanh lên, hơn nữa tốc độ càng lúc càng nhanh.
Đám người Mã gia, người què lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng không có lên tiếng, trước sau theo cậu. Tu luyện “Bá thể Tam Đan công” trong lúc chạy sẽ làm cho tu vi tăng lên nhanh hơn, đây là phát hiện mới của Tần Mục, mà có sự bổ sung của Tứ Linh huyết, tốc độ tăng lên của tu vi càng nâng cao một bước, bởi vậy Tần Mục không tự chủ tăng lên tốc độ chạy của chính mình. Rất nhanh, cậu quên mất cơn đau của bắp thịt, tốc độ vẫn tăng lên không ngừng, nguyên khí trong cơ thể cũng vận hành càng lúc càng nhanh, thẳng đến tứ chi, thông suốt toàn thân, thậm chí ngay cả sợi tóc, móng tay, đường vân da dẻ của cậu dần dần cũng có nguyên khí rót vào.
Dần dần, tốc độ của cậu vượt qua tốc độ chạy nhanh nhất lúc trước, mặc dù vậy bản thân Tần Mục cũng không biết, chỉ cảm thấy chính mình càng chạy càng thoải mái, càng chạy càng sảng khoái. Mồ hôi của cậu bắt đầu từ trong da dẻ lỗ chân lông chảy ra, những mồ hôi này không trong suốt như bình thường, trái lại có màu vẩn đục, bên trong mồ hôi chảy ra ngoại trừ có vết bẩn đen sì còn có những hạt mỡ tròn màu trắng, chẳng qua là Tần Mục cũng không hề nhận ra được biến hóa của bản thân mình.
Đám người dược sư và trưởng thôn lộ vẻ kinh sợ khác thường, lặng lẽ liếc mắt nhìn nhau. “Mã gia, ngươi bắt đầu nguyên khí rèn thể là lúc nào?” Dược sư đột nhiên hỏi. Mã gia trầm giọng nói: “Linh Thai cảnh đỉnh cao. Lúc ta luyện quyền thì đột nhiên đánh ra được thần thông đầu tiên. Thần thông đầu tiên của ta là quyền thuật tôi thể, nguyên khí như Thanh Long quấn quanh.”
Dược sư nhìn người què, người què nói: “Ta cũng là Linh Thai cảnh đỉnh cao. Một ngày kia đang chạy trong gió, thử đuổi theo cuồng phong, ta nghĩ sau khi đuổi kịp sẽ cưỡi gió lướt giữa bầu trời. Sau đó, ta phát hiện ra ảo diệu của nguyên khí tôi thể, nguyên khí như gió thổi bách khiếu. Kết quả ta mừng rỡ té khỏi ngọn gió, suýt chút nữa bị ngã chết.”
Dược sư thở dài nói: “Ta cũng như thế. Ta muốn lấy Linh Thai Thần tàng làm lò luyện thuốc, lấy nguyên khí bản thân làm thuốc, luyện chính mình thành một vị thuốc, liền phát hiện chỗ ảo diệu của nguyên khí tôi thể, nguyên khí như lửa đốt thân thể. Mà hiện giờ Mục nhi vẫn chưa phá bích lại đã bắt đầu tôi thể.” Người què cười nói: “Bá thể quả nhiên mạnh mẽ, là thể chất mà những linh thể như chúng ta ước ao cũng không được.”
Sắc mặt dược sư thay đổi, không có nhiều lời. Bá thể? Nếu thực sự là Bá thể, hắn cũng không kinh ngạc như vậy rồi. Mấy người què và Mã gia có thể quy hết tất cả những thứ này cho Bá thể, mà hắn lại biết sự thật, Tần Mục lấy thể chất người bình thường làm được nguyên khí tôi thể trước linh thể một bước, thực sự khiến cường giả tri thức uyên bác như ông cũng không khỏi thán phục.
“Hiện tại Mục nhi còn chưa thức tỉnh Bá thể, nếu hắn thức tỉnh được Bá thể, nguyên khí Bá thể khống vật ngự vật, khà khà, cho dù quốc sư Duyên Khang năm đó e rằng cũng không lợi hại hơn hắn có đúng không?” Tư bà bà hưng phấn nói.
Tâm tình dược sư chìm xuống, nhìn thoáng qua trưởng thôn. Trưởng thôn cũng trầm mặc.
Trên đời này vốn không có Bá thể, đương nhiên cũng không có Bá thể nguyên khí, nguyên khí bình thường không cách nào khống vật ngự vật, đến lúc đó Tần Mục phát hiện mình không cách nào ngự vật khống vật thì mọi chuyện sẽ bại lộ.
Thế nhưng trước đó, Tần Mục đầu tiên còn phải được “thức tỉnh Bá thể”, mà để “thức tỉnh Bá thể” được thì cần phải phá bích, phá Linh Thai bích. Người bình thường làm thế nào mới có thể phá bích? Lông mày trưởng thôn nhíu lại, tiếp tục uống Tứ Linh huyết thì vẫn có tác dụng sao?
Ông có thể giấu chuyện này được bao lâu đây?