Mục Thần Ký

Chương 15: Chương 15: Chạy Trên Mặt Nước




Tần Mục lao nhanh, nguyên khí cũng càng lúc càng mạnh, chạy nhanh như vậy không biết được bao nhiêu dặm, thôn dân của Tàn Lão thôn vẫn có thể đuổi kịp cậu, cho dù là người mù cũng vẫn có thể đi thật vững vàng, theo sát ngay bên cạnh mọi người. Ngay lúc Tần Mục đang xông vào một ngọn núi, đột nhiên, một bóng đen từ trong rừng bay ra, gầm thét: “Nhóc con, chết đi...”

Chính là con Ma Viên đó đang gào thét, nhìn thấy “nhóc con” lần nữa xông vào lãnh địa của nó, có thể tưởng tượng được nó tức giận cỡ nào. Mã gia cụt tay liếc nhìn con dị thú đang tức giận này một cái, Ma Viên đột nhiên rùng mình, lãnh địa cũng không cần, lập tức nhanh chân chạy trốn. Vừa nãy trong ánh mắt của Mã gia không có một tia tình cảm, khiến tên quái vật khổng lồ này không khỏi sinh lòng sợ hãi, tựa hồ chỉ trong nháy mắt là chính mình sẽ chết, vì lẽ đó không dám hung hăng, lập tức trốn đi.

Mọi người không để ý lắm, Tần Mục một đường chạy vội, nguyên khí mạnh mẽ vận chuyển, đến khi trở lại Tàn Lão thôn mới tỉnh lại từ trong vong ngã, lúc này mới phát hiện toàn thân dơ bẩn, chẳng biết lúc nào trên người đã hình thành một lớp dày chất thải cơ thể, không biết là máu đen hay là thịt mỡ nhầy nhầy.

Tư bà bà phân phó nói: “Mục nhi tới bờ sông tắm đi, người mù, ngươi canh chừng nó, cẩn thận không được để quái vật trong sông lôi xuống.” Người mù chống trượng trúc đi theo Tần Mục tới bờ sông, Tần Mục lập tức cởi sạch đồ nhảy vào trong sông, kỳ sạch vết bẩn trên người.

Người mù dùng trượng trúc nhẹ nhàng chỉ vào nước sông, một con cá lớn bơi đến bên người Tần Mục chấn kinh, vội vã ngóc lên mặt sông, đến bên ngoài hơn mười trượng, đó là một con cá trắm đen dài đến hơn hai trượng, chòm râu của nó tựa như tám cái xúc tu dài cả trượng.

Tần Mục tắm rửa một hồi, chợt thấy gợn sóng nổi lên trên mặt sông, đột nhiên một luồng hào khí từ trong lồng ngực niên thiếu từ từ bay lên, như là ngọn lửa bốc cháy hừng hực.

Nguyên khí của cậu ngay lập tức được khuấy động lên, nguyên khí cuồn cuộn tuôn trào, thẳng tắp dâng lên cổ họng, phảng phất đột nhiên mở ra bảo khố âm luật của Thần Tiên, tiếng hú vang dội từ yết hầu bắn ra!

Thét vang núi rừng, mặt nước sông dập dềnh!

Trong tiếng thét dài, Tần Mục nhảy lên khỏi dòng sông rồi đột nhiên cất bước lao nhanh, đạp chân trên mặt nước chạy gấp! Một cước này vừa giẫm lên mặt sông, sức mạnh ẩn chứa trong lòng bàn chân dung hợp với nguyên khí đang hạ xuống, hai loại sức mạnh hòa làm một, bỗng nhiên bùng phát, nơi bàn chân của cậu hạ xuống, nước văng tứ tung bốn phương tám hướng!

Nước còn chưa rơi xuống thì thân thể của Tần Mục đã lao được hơn trượng, đồng thời chân còn lại cũng đã giẫm lên mặt

Tách tách…

Tiếng đạp nước lanh lảnh liên tiếp từ mặt sông truyền đến, Tần Mục một đường đạp sông mà qua, rất nhanh đạp trên mặt nước chạy hơn hai dặm.

Tiếng hú của cậu càng lúc càng sảng khoái, tiêu sái không gò bó, giống như nhạc trời truyền đến, khúc nhạc tiên ban, “long phượng hòa minh”, bước chân của cậu cũng bằng phẳng tự nhiên, vô cùng thỏa thích, lao nhanh trên mặt nước như nhảy nhót trên đất bằng!

Mặt sông gió nhè nhẹ, sóng lăn tăn, thiếu niên lại chạy nhanh đến mức kinh người, rất nhanh từ phía bờ sông bên này phóng tới bờ bên kia, sau đó đạp sông quay về.

Người mù chống trượng trúc đứng ở bên bờ sông, gói sông thổi đến làm bay tóc bạc của người mù, lão giả này nghe tiếng hú của Tần Mục từ giữa sông truyền đến, nhẹ nhàng gật đầu, lộ ra nụ cười, đột nhiên hát vang: “Hai bờ sông tiếng vượn hót không ngừng, gió vi vu lạnh đáy quần! Mục nhi, ngươi để mông trần vui mừng chạy nhảy trên mặt sông, mông trần bơi sông, không cảm thấy lạnh sao?”

Giữa sông truyền đến một tiếng hét kinh hãi, Tần Mục phù phù một tiếng ngã nhào vào trong nước. Sau một lát, thiếu niên bơi vào bờ, mắc cỡ đỏ mặt lau khô thân thể, mặc quần áo vào.

Vừa nãy ở bờ sông cậu chợt ngộ ra, hí hửng đến quên mình, hồn nhiên không nhớ rõ trên người mình không có một mảnh vải, cứ thế lao người bay lên, đạp sông mà đi, một đường lao nhanh trên mặt sông này thật sự là mát mẻ, mông trần bơi sông.

“May là gia gia mù không nhìn thấy...” Tần Mục sửa sang lại quần áo, đột nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy trong rừng cây nơi bờ sông tất cả bọn người Mã gia, người câm, người điếc đang đứng ở đó, thậm chí ngay cả Tư bà bà cũng tới, còn có trưởng thôn cũng được cõng đến.

Tần Mục sắc mặt đỏ gay, cười nói: “Bà bà, mọi người tới đây lúc nào thế?”

Tư bà bà cười nhẹ nói: “Mục nhi, cái mông của con chúng ta đã thấy qua vô số lần, con còn thẹn thùng gì chứ? Chúng ta nghe thấy tiếng hú của con, nguyên khí rất dồi dào, nên mới tới xem một chút.”

Trưởng thôn tằng hắng một cái, nói: “Mục nhi lại đây, ngươi bị năm tên võ giả Linh Thai cảnh đuổi giết, nói không chừng còn lưu lại mầm họa, để dược sư kiểm tra giúp ngươi.” Tần Mục tiến lên phía trước, dược sư kiểm tra cẩn thận một hồi rồi lắc đầu nói: “Không cần lo lắng, đều là vết thương ngoài da.”

Trưởng thôn kiểm tra lần nữa rồi ra hiệu hắn có thể rời đi, ngay lập tức Tần Mục bị đồ tể gọi đi huấn luyện đao pháp. Đồ tể không vừa ý chuyện cậu dùng hơn năm ngàn đao mới đánh bại Khúc sư huynh, càng bất mãn hơn chính là phút cuối lại sử dụng kiếm để giết đối phương, bởi vậy đồ tể muốn nghiêm khắc dạy dỗ cậu.

“Trưởng thôn phát hiện ra được gì không?” Dược sư tới bên cạnh cáng của trưởng thôn, ánh mắt nhìn Tần Mục khỏe như vâm đấu đao cùng đồ tể, thấp giọng hỏi. “Tu vi nguyên khí của hắn, tiến cảnh đáng sợ.” Trưởng thôn cũng không giấu diếm, nói: “Cực kỳ nhanh! Từ hôm qua đến bây giờ, phạm vi tiến cảnh nhanh vượt quá sức tưởng tượng. Vừa nãy khi ta nghe được tiếng hú của hắn, chính là âm thanh khi nguyên khí cộng hưởng cùng cổ họng mới có thể phát ra được, mơ hồ có chứa âm thanh Thần Ma, đừng nói hắn vẫn chưa phá Linh Thai bích, cho dù là võ giả Linh Thai bích cũng không cách nào khiến cho Thần Ma cộng hưởng được! Nếu ta là người bình thường giống như hắn thì tu đến nguyên khí bậc này của hắn, phải cần hai mươi năm.”

Tần Mục hét vang trên mặt sông, nguyên khí cộng hưởng cùng cổ họng, bất giác phát ra tiếng hú, thế nhưng trong lúc vô tình cậu dung hợp Ma âm chính mình nghe được trong di tich ở hẻm vào tiếng hú.

Kỳ lạ hơn chính là, tối hôm qua trong lúc cậu tỉ mỉ phỏng đoán Ma âm của bóng tối thì đồng thời Thần âm của các thần nữ cũng theo vào trong tai, khắc vào trong đầu, mỗi một gợn sóng nhỏ bé của Thần âm, cậu đều biết rõ ràng. Bởi vậy tiếng hú của cậu, dung nhập Thần âm của thần nữ một cách tự nhiên.

Âm thanh này rơi vào trong tai cậu thì không có cái gì, nghe không ra ảo diệu bên trong, thế nhưng rơi vào tai trưởng thôn thì lại khác, vì ông có thể phân biệt được. “Thần Ma cộng hưởng?”

Dược sư sợ hết hồn: “Nó làm sao có thể làm được điều này? Hơn nữa, trong một đêm liền nắm giữ công lực hai chục năm của người bình thường, không khỏi quá khủng bố đi, lẽ nào đây thật sự là tác dụng của Tứ Linh huyết?”

Trưởng thôn lắc đầu: “Tuy rằng Tứ Linh huyết có thể tăng nguyên khí của nó, thế nhưng không thể nào tăng nhanh như vậy được.”

Dược sư suy tư nói: “Chẳng lẽ Mục nhi là kỳ tài bẩm sinh? Từ nhỏ nó chính là nhân tài tu luyện?”

Trưởng thôn cau mày nói: “Kỳ tài bẩm sinh thì sao có thể là một người có thể chất bình thường được? Kỳ tài bẩm sinh hẳn là linh thể mới đúng. Hơn nữa, Thần Ma cộng hưởng, kỳ tài nào có thể làm được?”

Dược sư hỏi: “Trong tiếng hú của nó có Thần Ma cộng hưởng, cuối cùng là tốt hay xấu?”

“Không biết.” Trưởng thôn nói: “Từ trong tiếng hú của nó, ta nghe được Thần Ma cộng hưởng, Thần âm và Ma âm sát phạt lẫn nhau rất là kịch liệt, thế nhưng là tốt hay là xấu thì ngay cả ta cũng không biết rõ.”

Ánh mắt dược sư lấp lóe, nói: “Trong tiếng hú của nó có Thần Ma cộng hưởng, Thần âm, Ma âm này là từ đâu mà có?”

“Không biết!” Dược sư đau đầu, trưởng thôn cũng đau đầu, đã từ rất lâu không hề có chuyện gì khiến bọn họ vì nghĩ không ra mà nhức đầu, từ khi bọn họ thu dưỡng đứa bé Tần Mục trôi từ thượng du xuống này, chuyện bọn họ không nghĩ thông suốt được ngày càng nhiều.

Màn đêm buông xuống, rất nhanh Tàn Lão thôn rơi vào bóng tối, Tần Mục ngủ ở gian ngoài, Tư bà bà ngủ trong nhà, đến nửa đêm, trong đầu Tần Mục không tự chủ truyền đến Ma âm u ám, tiếp đó Thần âm vang lên, Thần âm Ma âm thảo phạt lẫn nhau, không lâu sau, âm thanh càng lúc càng ầm ĩ, càng lúc càng vang dội.

Loại âm thanh Thần Ma cộng hưởng kia dần dần hóa thành bóng tối cùng quang minh tranh đấu lẫn nhau ở trong đầu của hắn, chém giết khốc liệt, Tần Mục cảm giác mình phảng phất như không hề có hình thể, biến thành linh hồn trôi nổi trên bầu trời trận chiến của Thần Ma, ngơ ngác nhìn bóng tối và ánh sáng chinh chiến phía dưới.

Nơi chiến đấu của bóng tối và ánh sáng giống hệt như cảnh tượng cậu nhìn thấy ở di tích hẻm núi tối hôm qua vậy, chỉ là nó càng thêm tráng lệ, càng thêm hùng vĩ, bóng đêm tựa như xúc tu liên tục đâm thủng ánh sáng, ánh sáng bỗng nhiên bùng phát, càn quét bóng tối.

Sau một lát, Tần Mục nhìn thấy rõ ràng ánh sáng và bóng tối kia rốt cuộc là thứ gì, trong bóng tối kia là khoảng không vô cùng vô tận.

Ma thần như thủy triều dũng mãnh nhào về phía ánh sáng, Ma âm cũng không phải đơn thuần là Ma âm, mà là ngàn tỉ Ma thần đang hò hét! Ánh sáng cũng giống như vậy, thần linh như đại dương, mặc áo giáp vàng óng, đang vọt tới chém giết cùng Ma thần!

Cậu “đứng” quá cao, những Thần Ma này tựa như những giọt nước mưa nhỏ bé, nhìn xa không thể thấy rõ, vì vậy mà khi vừa mới bắt đầu cậu cho rằng đây là trận chiến đấu giữa ánh sáng và bóng tối, bây giờ nhìn kĩ hơn, mới cảm thấy chấn động và khủng bố!

Tần Mục bỗng nhiên tỉnh lại, mồ hôi đổ như mưa, cậu mở mắt, lại phát hiện trong đầu đâu đâu cũng có loại Thần âm và Ma âm kia, làm cho đầu đầu óc của cậu muốn nổ tung.

Nhưng vào lúc này, khối ngọc bội trên ngực cậu nhẹ nhàng lơ lửng bay lên, bay tới mi tâm của cậu rồi nhẹ nhàng hạ xuống.

Tần Mục chỉ cảm thấy một dòng nước trong lành vọt tới, Thần âm, Ma âm trong đầu lập tức biến mất. Cậu ngồi bật dậy, thở hổn hển, trong lòng kinh sợ, không biết chuyện gì đã xảy ra.

Một lát sau, cậu đi ra khỏi phòng, ra ngoài, mượn ánh sáng mờ ảo phát ra từ tượng đá trong thôn để xem xét ngọc bội.

Ngoài thôn chính là bóng tối, ngọc bội cũng tỏa ra u quang, Tần Mục ngơ ngác xuất thần nhìn ngọc bội, ánh mắt thăm thẳm như ánh sáng từ ngọc bội, thật lâu sau đó vẫn khó có thể rời mắt khỏi khối ngọc bội nho nhỏ này.

Phía sau cậu, chẳng biết lúc nào Tư bà bà cũng đi tới, trùng hợp thấy cảnh này, trong lòng đau xót: “Tuy chúng ta nuôi nó lớn, nhưng Mục nhi trước sau gì cũng không thuộc về Tàn Lão thôn của chúng ta. Nó chỉ là đứa bé mà Tàn Lão thôn nuôi dưỡng, cuối cùng vẫn phải rời khỏi nơi này...”

Tinh thần bà chấn động, mắt lộ ra tinh quang: “Bên ngoài nguy hiểm hơn Đại Khư rất nhiều! Hiện tại thực lực của nó vẫn còn chưa đủ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.