Mục Thần Ký

Chương 139: Chương 139: Cọ Nồi Rửa Chén




Bá Sơn Tế Tửu khoác áo lông chồn màu xám đi ra. Trong tay cầm một hồ lồ rượu cao bằng nửa người rồi ngửa đầu uống mấy ngụm rượu, khà một cái sau đó ném hồ lô rượu cho Thanh Ngưu, nói: “Ai dám trộm vườn rau của ta hả? Lá gan cũng không nhỏ.”

Con Thanh Ngưu kia ra sức uống mấy ngụm rượu trong hồ lô rồi khà một cái, phun ra một luồng hơi rượu và vị cỏ khô nói: “Không biết. Là một tên tiểu tử ngốc cứng đầu cứng cổ mang theo một con hồ ly.”

Bá Sơn Tế Tửu suy nghĩ, nói: “Hóa ra là tên tiểu tử đi ra từ Đại Khư kia. Ngay cả tiểu Ngưu Ngưu của ta cũng dám trêu chọc còn trộm rau của ta. Thật quá ngông cuồng, quá hung hăng mà. Ta biết rồi, ngươi ở đây trông vườn rau miễn cho lại bị người ăn trộm.”

Tần Mục trở lại trước núi, sờ sờ cục máu ứ đọng trên mặ, sắc mặt âm tình bất định: “Con bò này, đánh thì đánh không lại nó tuy nhiên cũng có thể bỏ thuốc làm ngã nó. Dược sư gia gia nói rồi, đánh không lại liền hạ độc. Chỉ cần trói móng của nó lại, liền không thể do nó phản kháng nữa... Tổ sư, sao người lại ở chỗ này?”

Phía trước Tần Mục là một khu nhà tranh, hai ba phòng ở, rất là đơn giản. Khu nhà cỏ này sát sông tựa núi rất là u tĩnh. Chỉ thấy thiếu niên tổ sư đang rửa chén trong nhà hẳn là vừa ăn cơm xong, bên cạnh còn có một cái ông lão tóc trắng xoá đang dùng bàn chải bằng dây mướp cọ nồi.

Tần Mục từng nhìn thấy ông già này, là Chấp pháp trưởng lão của Thiên Ma giáo.

Mặc dù thiếu niên tổ sư là quốc tử Đại Tế Ti của Thái học viện. Địa vị cao thượng thế nhưng cũng không có người làm hay nha hoàn hầu hạ, bên người chỉ có Chấp pháp trưởng lão.

Thiếu niên tổ sư và Chấp pháp trưởng lão cũng nhìn thấy hắn cùng Hồ Linh Nhi đều không đứng dậy mà tiếp tục làm việc của mình. Chấp pháp trưởng lão cười nói: “Tổ sư vốn là ở nơi này, Thiếu giáo chủ chưa tới nơi này sao?”

Tần Mục lắc đầu, đứng ở bên ngoài khom người chào sau đó đi vào.

Chấp pháp trưởng lão chào Tần Mục, Tần Mục vội vã đáp lễ rồi tiến lên phía trước ngồi ở một bên chậu giúp thiếu niên tổ sư rửa chén, cười nói: “Tổ sư thân là Đại Tế Ti, vì sao nghèo khó như thế?”

Thiếu niên tổ sư lấy khăn lau lau tay rồi nói: “Ta nhàn hạ quen rồi, ở không được cung điện cao to huy hoàng. Chấp pháp trưởng lão cũng không ở nơi này chỉ vì ta già mới bảo hắn lại đây liên lụy hắn khổ cùng ta.”

Tần Mục nhìn Chấp pháp trưởng lão một chút, Chấp pháp trưởng lão lộ ra nụ cười, nói: “Ta cũng muốn thanh tịnh thêm mấy ngày, nơi này vừa vặn.”

Thiếu niên rổ sư cười nói: “Thiếu giáo chủ, chờ sau khi ngươi lên ngôi, ta còn muốn mượn Chấp pháp trưởng lão mấy năm để hắn theo ta đi khắp nơi. Đến khi ta chết rồi, hắn cũng tiện giúp ta nhặt xác. Thánh giáo ta không để lại thi thể, người chết như đèn tắt chỉ để lại chút tro. Đến lúc đó Chấp pháp trưởng lão sẽ mang tro cốt ta về.”

Tần Mục trầm mặc, trong lòng đau xót.

Anh hùng tuổi xế chiều.

Mặc dù là mạnh mẽ như trưởng thôn như thiếu niên tổ sư cũng tránh không được sinh lão bệnh tử. Cuối cùng rồi sẽ bị thời gian làm hao mòn nhiệt huyết và chí lớn tràn đầy rồi biến thành hài cốt trong túi đất vàng.

Thiếu niên tổ sư nhìn hắn một chút, nói: “Bên dưới ngọn núi vừa đến một lão hòa thượng và một tiểu hòa thượng.”

Tần Mục gật đầu sau khi rửa sạch chén thì dùng Chu Tước nguyên khí hong khô hơi nước trên tay. Chấp pháp trưởng lão treo nồi đã được cọ sạch rồi mang tới một bàn trà, hắn đang dự định pha trà thì Hồ Linh Nhi chạy tới hỗ trợ.

“Biết. Nghe nói hòa thượng dưới núi là từ Đại Lôi Âm tự đến, ta đi liếc mắt nhìn. Lão hòa thượng ta biết, trước đây từng thấy ở bên trong Đại Khư, nghe Mã gia nói là sư huynh của ông ấy gọi là Kính Minh gì gì đấy.” Tần Mục suy nghĩ một chút, không dám xác định đúng là tên này hay không, nói: “Tiểu hòa thượng thì chưa từng thấy, thật giống như là Phật tử của Đại Lôi Âm tự.”

Hồ Linh Nhi vất vả châm trà cho bọn họ chỉ là cái đầu thấp bé, cao không bằng bàn trà. Chấp pháp trưởng lão vội vã đón lấy ấm trà đặt lên khay rồi ôm lấy tiểu hồ ly đặt vào ghế dựa bên cạnh, cười nói: “Để đó cho ta.”

Thiếu niên tổ sư vẫn nhìn hắn, nói: “Người ta đang chặn sơn môn chúng ta.”

Tần Mục nói: “Chặn được hơn nửa ngày. Ta chạy tới xem trò vui, bản lĩnh của Phật tử quả thực lợi hại, Như Lai Đại Thừa kinh, Đấu Chiến Thắng pháp, Kim Cương Bất Hoại Thân, Như Lai Xá Lợi tháp, Đại Thừa Diệt Độ ấn, Thập Bát La Hán ấn. Tổ sư, ta có hiểu lầm gì với Thái học viện của chúng ta hay không?”

Thiếu niên Tổ sư buồn bực: “Hiểu lầm cái gì?”

“Chúng ta rất yếu phải không?”

Tần Mục không hiểu nói: “Tại sao ngày nào cũng bị người chắn cửa đánh đập? Ta vừa mới nhập học liền bị người đập phá hai lần. Nếu đặt ở Đại Khư chúng ta, đã sớm tóm đầu đánh ngã bọn họ.”

Thiếu niên tổ sư tức giận nói: “Ta không phải nói chuyện này. Ta nói chính là Phật tâm Phật tử đến. Vì sao ngươi không đi, ngược lại muốn ra sau núi?”

Tần Mục cười nói: “Sao ta lại không đi? Ta qua đó rồi, sau đó mới từ bên kia sơn môn trở về, tiếp theo mới ra phía sau núi. Bên phía sơn môn rất náo nhiệt.”

Thiếu niên tổ sư nổi giận, Chấp pháp trưởng lão vội vã dâng trà. Tổ sư uống một hơi cạn sạch trà trong ly vừa thả chén xuống liền muốn nổi cáu, Chấp pháp trưởng lão lại vội vã rót thêm một chén.

Thiếu niên tổ sư đè tức giận xuống, nói: “Những sĩ tử khác trong Thái học viện đều tiến lên nghênh chiến Phật tử. Vì sao ngươi không lên?”

“Tổ sư, ta đã đánh với Đạo Tử mới cách đây không lâu, hơn nữa ta còn bị thương.”

Tần Mục kêu oan: “Tay ta còn bị đâm thủng một lỗ, ngươi xem... Ồ, vết sẹo đâu? Dù sao thì ta cũng bị thương. Nội thương rất nghiêm trọng, ta đánh qua một trận, người nào thích đánh Phật tử thì tự mình đi đánh ta phải dưỡng thương. Ngươi xem trên mặt ta còn sưng. Thiếu giáo chủ của ngươi bị một con bò đánh, ngươi đều không ra mặt giúp ta. Vì sao ta phải ra mặt giúp Thái học viện?”

Chấp pháp trưởng lão tằng hắng một cái, nhắc nhở: “Tổ sư, trà nguội.”

“Không nguội nhanh như vậy!”

Thiếu niên tổ sư vỗ bàn, cười lạnh nói: “Ngươi muốn như thế nào? Để ta lại mời quốc sư tới truyền kinh giảng đạo sao? Ta đã mời một lần, lại mời nữa thì cái mặt mo này còn để ở đâu? Ngươi còn có thể bảo ta mời ai? Mời Hoàng Đế hả?”

Tần Mục khẽ nhúc nhích trong lòng, thử dò xét nói: “Hoàng Đế có thể đến Thái học viện ta giảng đạo không?”

Thiếu niên tổ sư ngửa đầu uống trà đến lá trà cũng ăn luôn cho bớt nóng, cười lạnh nói: “Ngươi dẹp ý tưởng này đi, Hoàng Đế không thể nào đến Thái học viện giảng đạo! Một lần lâm trận đã ôm chân Phật lại còn muốn ôm hai lần? Mặt mũi ta không lớn như vậy!”

Tần Mục tức giận nói: “Tổ sư, ta đang suy nghĩ, ba giáo phái lớn đã đến hai cái. Đạo Tử của Đạo môn, Phật tử của Đại Lôi Âm tự, bọn họ cũng đã đến ngăn cửa. Thiên Thánh Giáo chúng ta có phải hay không cũng có thể lộ mặt, cũng nên chắn cửa Thái học viện một lần? Ta thẹn là Thiếu giáo chủ, lẽ ra nên đến ngăn sơn môn Thái học viện, phát uy giáo ta... “

Thiếu niên tổ sư vỗ bàn rồi bỗng nhiên đứng dậy. Bàn trà bị đập đến lắc lư, Chấp pháp trưởng lão vội vã ngăn cản ông kêu lên: “Tổ sư bớt giận, bớt giận! Thiếu giáo chủ vẫn còn con nít, không đáng bực bội với hắn! Bớt giận!”

Thiếu niên tổ sư tức điên mà cười: “Tiểu tử thúi, ngươi cho rằng trừ ngươi ra, Thái học viện liền không thể đánh bại Phật tử sao?”

Tần Mục cười nói: “Chắc là có, tuy nhiên đó là trước đây. Thế nhưng những người này đã tốt nghiệp Thái học viện không còn là đệ tử của Thái học viện. Tổ sư muốn đạo pháp hưng thịnh, chỉ cần mời những người từ bên trong Thái học viện đi ra ngoài làm quan lớn về để bọn họ giảng đạo. Lại mời quan nhất phẩm trong triều đình tới, mời bọn họ truyền thụ đạo pháp thần thông.”

Thiếu niên tổ sư thở dài, lắc đầu nói: “Quan nhất phẩm bây giờ đa phần là những tồn tại cỡ như Giáo chủ, Môn chủ nếu không nữa thì đó là chủ của Thế gia. Bọn họ sao chịu truyền thụ sở học bí mật cho người trong thiên hạ? Ý của ngươi ta đều hiểu chỉ là ta sắp từ quan cho nên cũng không có hứng thú với việc chấn hưng Thái học viện. Chuyện này, chỉ có thể để Đại Tế Ti sắp tới làm. Chỉ là không biết Hoàng Đế và quốc sư sẽ an bài ai tới làm Đại Tế Ti này. Ngươi quả thực không đi đánh nhau với Phật tử sao? Có phải ngươi tự biết không phải là đối thủ của hắn?”

Tần Mục lắc đầu, khá là tự phụ: “Ta chính là Bá thể, đánh Phật tử cùng đánh Đạo tử đối với ta mà nói không có khác biệt gì.”

“Bá thể?”

Thiếu niên tổ sư buồn bực, có chút mờ mịt: “Thế gian này còn có nói về Bá thể sao?”

Chấp pháp trưởng lão cũng lắc lắc đầu: “Chưa từng nghe nói.”

Tần Mục tự tin điên cuồng, mặc dù là thiếu niên tổ sư khi nhìn thấy loại niềm tin vô địch này cũng sợ hết hồn rồi dùng một loại giọng điệu bễ nghễ thiên hạ nói: “Chính miệng trưởng thôn nói, ta chính là Bá thể vô song thế gian độc nhất vô nhị. Chỉ có ta mới có thể tu luyện Bá Thể Tam Đan công.”

“Hóa ra là lão già kia. Quả nhiên kiến thức của hắn vẫn rất rộng rãi.”

Thiếu niên tổ sư liếc nhìn hắn một cái, nói: “Ngươi quả thực không đi? Cho dù không cần ngươi, ta cũng có người có thể bức lui Phật tử!”

Tần Mục hấp háy mắt, thử dò xét nói: “Tổ sư định tự mình hóa trang thành thiếu niên ra trận?”

Thiếu niên Tổ sư bưng trà, quát lên: “Mau mau uống trà rồi cút đi!”

Tần Mục uống trà rồi mang theo Hồ Linh Nhi rời đi nhưng suy nghĩ gì một chút lại lui trở về, nói: “Tổ sư, luôn bị người khác ngăn cửa không phải là biện pháp. Sao chúng ta không đi chắn cửa người khác?”

“Ngươi ra sức sao?”

“Hoàng Đế đến khai giảng sao?”

“Cút!”

“Vâng.”

...

“Tiểu tử ngu ngốc này, không có lợi liền một phần sức đều không xuất ra.”

Thiếu niên tổ sư lắc lắc đầu, Chấp pháp trưởng lão cười nói: “Thiếu giáo chủ không hề có cảm tình gì với Thái học viện nên đương nhiên sẽ không dễ dàng ra sức. Hơn nữa, không phải tổ sư cũng rất là vui vẻ sao?”

Tổ sư cười ha ha, nói: “Tiểu tử này thích trêu chọc, ta hài lòng. Không hổ là mấy lão già kia giao ra đây. Lão già của thôn Tàn Lão quả thực bất phàm mà. Ta cũng không biết thế gian này còn có Bá thể, hắn lại có thể nhận ra. Đợi ta bỏ đi cái chức quan Đại Tế Ti nảy rồi liền đi tìm hắn trò chuyện. Tuy nhiên Thiếu giáo chủ nói cũng đúng, luôn bị người khác ngăn cửa cũng không phải biện pháp phải đi chắn cửa người khác. Bọn họ không phải muốn tạo phản sao? Trước tiên xóa sạch mặt mũi của bọn họ, để bọn họ không còn mặt mũi mà tạo phản!”

Chấp pháp trưởng lão nhắc nhở: “Tổ sư, còn có hai tháng nữa người liền phải thoái lui.”

Thiếu niên tổ sư thở dài, nói: “Chuyện này chỉ có thể để cho người khác đi làm. Mấy ngày nay Hoàng Đế đang xem xét Quốc tử Đại Tế Ti đời kế tiếp, ngươi nói ai sẽ tới nhận chức?”

Chấp pháp trưởng lão lắc đầu, nói: “Làm sao ta biết? Tuy nhiên ta cảm thấy Hoàng Đế sẽ chọn một người từ trong quan nhất phẩm. Tuy nói Quốc tử Đại Tế Ti chỉ là quan tam phẩm thế nhưng cái chức quan này quá quan trọng nhất định phải do người thân cận của Hoàng Đế đến quản lý.”

Trong hoàng cung, Duyên Phong Đế đang phê duyệt tấu chương thì đột nhiên một tên thái giám bẩm báo, hơi nhỏ giọng nói: “Bệ hạ, Cố đại nhân đến rồi.”

“Để hắn vào.” Duyên Phong Đế cũng không ngẩng đầu lên nói.

“Thần, Cố Ly Noãn, bái kiến bệ hạ!”

Duyên Phong Đế ngẩng đầu lên nhìn về phía Cố Ly Noãn đang khom người đứng dưới công đường rồi thả bút son xuống, nói: “Cố đại nhân, ngươi mất tích mấy chục năm trước được Tần tiểu tướng quân cứu thoát. Theo lý mà nói lẽ ra nên bổ nhiệm chức quan cho ngươi thế nhưng ngươi mất tích nhiều năm như vậy hơn nữa lại làm mất đi bội kiếm triều đình, tội không nhỏ. Trẫm dù muốn đề bạt ngươi cũng cảm thấy áp lực. Tuy nhiên trẫm vẫn quyết định muốn dùng sức mạnh bỏ qua ý kiến của mọi người trọng dụng ngươi.”

Cố Ly Noãn vừa mừng vừa sợ.

“Chức quan Quốc tử Đại Tế Ti Thái học viện này cực kỳ quan trọng. Đại Tế Ti từ quan, trẫm để hắn hai tháng sau mới từ nhiệm để thuận tiện tìm kiếm nhân tài. Trẫm nhìn trúng ngươi, hi vọng ngươi không để cho trẫm thất vọng!”

“Thần nhất định máu chảy đầu rơi, chết cũng không sờn!”

Duyên Phong Đế nâng bút tiếp tục phê duyệt tấu chương, nói: “Ngươi không cần máu chảy đầu rơi. Nếu ngươi để cho trẫm thất vọng, trẫm liền cắt đầu ngươi. Lui xuống đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.