Đan Dương Tử và Đạo Tử Lâm Hiên một trước một sau không nhanh không chậm ra khỏi kinh thành. Đi tới vùng ngoại ô cách kinh thành hơn trăm dặm, lại thấy Đồ Giang cuồn cuộn, hai tăng nhân một già một trẻ chính đang đạp sóng mà xuống.
Đan Dương Tử và Đạo Tử Lâm Hiên dừng bước đứng bên bờ sông chắp tay hướng về hai tăng nhân già trẻ kia: “Sư huynh.”
Hai tăng nhân kia cũng liền vội vàng dừng lại trên mặt sông tạo thành chữ thập đáp lễ: “Sư huynh.”
Lão tăng mày trắng buông xuống, nói: “Sư huynh từ Thái học viện trở về à? Có thể trọn ba ngày?”
Đan Dương Tử lắc đầu: “Không đầy ba ngày.”
Lông mày lão tăng giật giật hiển nhiên nội tâm khá không bình tĩnh, nói: “Thái học viện lại có khả năng như thế có thể chống lại Đạo Tử? Ta muốn cùng Phật tử đi một chuyến không biết tình cảnh thế nào.”
Đan Dương Tử khom người cáo từ, lão tăng kia cũng tự khom người. Xong rồi từng người rời đi.
Đan Dương Tử và Đạo Tử Lâm Hiên rời đi từ Tế Tửu cho tới sĩ tử trong Thái học viện đều thở phào một hơi nhẹ nhõm nhưng đến cùng là ai đánh bại Đạo Tử Lâm Hiên thì lại không ai có thể nói rõ.
Nói đến cũng kỳ, đánh bại Đạo Tử Lâm Hiên vốn là chuyện tốt thế nhưng vị cao thủ kia lại không nhảy ra cho biết là tự mình ra tay đánh bại Lâm Hiên rất là quái lạ.
Mọi người dồn dập suy đoán, có người nói là hoàng tử trong Hoàng Tử Uyển âm thầm ra tay khiến Đạo Tử Lâm Hiên biết khó mà lui. Thế nhưng bởi vì giữa những hoàng tử đều là minh tranh ám đấu, vị hoàng tử này lo lắng tài năng của mình lộ hết ra vì lẽ đó mà ẩn giấu chuyện này miễn cho bị những Hoàng Tử khác hãm hại.
Cũng có người nói là Kiếm Si Tiêu Ẩn của Thần Thông Cư ra tay. Tiêu Ẩn là Kiếm Si, say mê với kiếm đạo, trong lòng không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác không coi trọng danh lợi lắm.
Càng có lời đồn là những sư huynh trước đây đã tốt nghiệp Thái học viện kia sau khi nghe được việc này vội vàng chạy về đánh bại Đạo Tử Lâm Hiên sau đó lại vội vã trở lại tiền tuyến. Sĩ tử tốt nghiệp từ Thái học viện, rất nhiều người cũng đã làm tướng quân tiền tuyến lĩnh binh chiến đấu.
Còn có suy đoán nói là đệ tử quốc sư phụng mệnh tiến vào Thái học viện trở thành sĩ tử của Thái học viện và đánh bại Lâm Hiên sau đó lại bị đuổi học.
Các loại đồn đãi đều có.
Bên trong Sĩ Tử Cư, rất nhiều sĩ tử vô cùng náo nhiệt tập trung trong sân Thẩm Vạn Vân bàn ra tán vào hỏi dò Thẩm Vạn Vân, nói: “Đại sư huynh, hiện giờ trên núi đều đang suy đoán đến cùng là ai đánh bại Đạo Tử của Đạo môn, không phải là ngươi đấy chứ?”
Thẩm Vạn Vân ngáp một cái, cố nén buồn ngủ nói: “Không phải ta, mặc dù ta có lòng ra sức cho Thái học viện thế nhưng ta luyện công quá hăng bất tri bất giác liền ngủ luôn trong sân. Nếu không có có tiếng động do các ngươi gây ra, ta cũng không tỉnh. Đạo Tử Lâm Hiên bị ai đánh bại ta cũng không biết.”
Mọi người nửa tin nửa ngờ, Cù Đình cười nói: “Chẳng lẽ Đại sư huynh dự định ẩn sâu thân thế và tên tuổi?”
Thẩm Vạn Vân dở khóc dở cười, nói: “Hai ngày nay ta không ngủ không nghỉ mà tìm hiểu ba chiêu kiếm pháp mà quốc sư truyền thụ cho nên suy nghĩ quá độ tinh thần bị hao tổn. Một thân thực lực triển khai không ra tám phần mười, làm sao có khả năng là ta? Nếu là ta đánh bại Đạo Tử Lâm Hiên, còn có thể che giấu các ngươi?”
Đột nhiên, khuôn mặt hòa thượng Vân Khuyết khẽ nhúc nhích, nói: “Sẽ không phải là tên tàn dân kia chứ?”
Việt Thanh Hồng cũng khẽ nhúc nhích trong lòng, dù rằng nàng bị Tần Mục đẩy vào bên trong cột đồng làm mất thể diện thế nhưng vẫn là cực kỳ bội phục bản lĩnh của Tần Mục, nói: “Tên tàn dân kia thân mang tuyệt kỹ, bất luận chiến kỹ hay là pháp thuật, kiếm pháp đều rất không yếu. Chẳng lẽ là hắn?”
Thẩm Vạn Vân chần chờ một thoáng, lắc đầu nói: “Thực không dám giấu giếm, ta chính là nhìn thấy hắn không ngủ, đang cần tu khổ luyện. Vì lẽ đó mà ta mới nhận được cổ vũ nên khổ sở tu luyện để cầu đánh bại Đạo Tử Lâm Hiên. Thời gian tu luyện của hắn không ngắn hơn ta, hiện tại đoán chừng còn đang ngủ say như chết, khẳng định cũng bỏ qua trận đấu với Đạo Tử Lâm Hiên.”
Một tên sĩ tử tức giận nói: “Kẻ này lại khiến Đại sư huynh cũng thiên vị! Lúc quốc sư truyền pháp thì hắn liền đang hô to gọi nhỏ nói hắn luyện thành tia nguyên khí. Vừa luyện thành tia nguyên khí thì làm sao có khả năng đánh bại Đạo Tử của Đạo môn được chứ?”
Chúng sĩ tử dồn dập gật đầu, cười nói: “Trước Thái Học điện, ngay trước mặt toàn bộ sĩ tử trong viện hắn làm ra chuyện xấu mặt lớn như thế khiến trong lòng chúng ta cũng rất là sảng khoái chỉ cảm thấy những chỗ bị hắn đánh cũng thoải mái luôn!”
Nhưng vào lúc này, đột nhiên bên dưới ngọn núi truyền đến rất nhiều tiếng xôn xao, chỉ nghe có người kêu lên: “Bên dưới ngọn núi mới đến một lão hòa thượng, bên người còn mang theo một tên tiểu hòa thượng sau đó lại ngồi trước sơn môn rồi!”
Đám sĩ tử hai mặt nhìn nhau, ánh mắt Thẩm Vạn Vân lấp lóe, trầm giọng nói: “Cao thủ Đạo môn vừa mới đi, hòa thượng của Đại Lôi Âm tự lại đến rồi! Trong hai hòa thượng này, chỉ sợ người trẻ tuổi là Phật tử của Đại Lôi Âm tự! Ta không thể giao thủ cùng Đạo Tử Lâm Hiên. Như vậy nhất định phải gặp gỡ Phật tử của Đại Lôi Âm tự một lần! Mấy vị sư đệ sư muội, ta cần nghỉ ngơi dưỡng sức nửa ngày.”
Đám sĩ tử dồn dập cáo từ rời đi.
Thẩm Vạn Vân để nguyên quần áo nằm xuống không lâu sau liền ngủ say.
Đợi đến ngày thứ hai, Thẩm Vạn Vân tỉnh lại. Thần thái sáng láng rửa mặt một hồi ăn no bụng rồi lập tức xuống núi. Khi đến chân núi thì mới biết được vị Phật tử của Đại Lôi Âm tự này đã đánh bại rất nhiều cao thủ của Thái học viện.
Vị Phật tử này Như Lai đại thừa (*), Kim Cương hộ thể tu luyện Đấu Chiến Thắng pháp của Phật môn đến mức tinh thông. Lúc khống chế pháp thuật thì thân thể lớn lên mấy lần, sức mạnh lớn vô cùng lại có Phật quang lưu chuyển quanh thân thể. Khi thì hóa thành chuông lớn, khi thì hóa thành Phật tháp trấn áp giơ tay là một cái bát vàng thu người vào trong bát, lật tay chính là một ngọn Tu Di sơn trấn áp xuống.
Thẩm Vạn Vân tiến lên chiến đấu, đánh đến hơn mười hiệp dùng toản kiếm thức phá Kim Cương hộ thể của Phật tử khiến Phật tâm của vị Phật tử này bị thương. Tuy nhiên dù sao thì thực lực của Phật tâm vẫn rất mạnh mẽ, đánh hắn thua trận.
Rất nhiều sĩ tử trong Thần Thông Cư và Hoàng Tử Uyển không khỏi nhìn hắn với cặp mắt khác xưa. Đa số sĩ tử trong Sĩ Tử Cư đều là Ngũ Diệu cảnh, tu vi thấp hơn vậy mà Thẩm Vạn Vân có thể tranh đấu với Phật tử của Đại Lôi Âm tự hơn mười chiêu. Lúc này mới chịu thua, chiến tích này đặt trong Thần Thông Cư và Hoàng Tử Uyển đều thuộc về cao thủ cao cấp nhất, có thể xếp vào mười vị trí đầu.
Lúc này liền có hoàng tử, công chúa trong Hoàng Tử Uyển tiến lên lộ ra tâm ý lôi kéo. Thẩm Vạn Vân vừa không đáp ứng cũng không chối từ, miễn cho đắc tội quá nhiều người thầm nghĩ: “Xem ra chiến tích của ta coi như không tệ, bằng không cũng sẽ không có người tới lôi kéo. Không biết Tần sư đệ đánh nhau với hòa thượng này thì kết quả thế nào? Hắn chống được mấy chiêu dưới tay Phật tử đây?”
“Con Thanh Ngưu mà công tử nói, ta đã thấy mấy lần.”
Bên trong Thái học viện, Hồ Linh Nhi đưa Tần Mục đi tới phía sau núi, nói: “Phía sau núi có một vườn rau nhỏ, mấy ngày trước ta đi dạo trong núi muốn tìm chút bảo vật kiểu linh chi hay tiên hoa. Lúc ngang qua chỗ kia thì nhìn thấy trong vườn có vài cây linh thảo nhưng gặp phải con bò này nhiều lần kêu lên với ta. Ta xem ra là nó che chở vài cây linh thảo kia, trong lòng rất khó chịu đã sớm nghĩ lôi nó ra ăn thịt.”
Tần Mục kinh ngạc: “Ở trong vườn rau à? Quá nửa là một con bò hoang, nếu không ai sẽ đặt trong vườn cho nó ăn rau?”
“Điều này ngược lại cũng đúng. Công tử, sao con Long Kỳ Lân trước sơn môn kia lại muốn ăn con bò này?”
“Không biết, ta nghĩ có thể là con bò này đắc tội với Long Kỳ Lân, đại khái là xem nó cả ngày ăn trộm rau trong vườn nên có chút khó chịu.” Tần Mục suy đoán nói.
Hồ Linh Nhi mang hắn đi tới phía sau núi, người phía sau núi rất ít. Có rất ít sĩ tử đi tới nơi này, ngoại trừ những nam nữ đang hẹn hò kia.
Ở phía sau núi này có vài vườn nhà, nghe nói có mấy vị Quốc Tử giám yêu thích yên tĩnh nên ở lại nơi này. Ngoại trừ vườn nhà của Quốc Tử giám thì còn có chỗ ở của ông lão trông coi ngọn núi này.
Phía sau núi mở ra vài mảnh vườn trồng rau, Tần Mục và Hồ Linh Nhi dọc theo đường nhỏ gồ ghề đi về phía dưới chân núi. Đi được một lát thì nhìn thấy một vườn nhà ngói đỏ, phía trước bên trái của vườn nhà được san thành một vùng đất bằng phẳng khoảng chừng năm sáu mẫu có tường vây bao quanh, trồng rất nhiều loại rau.
Lúc này đang có một con trâu đen đứng trong mảnh đất trồng rau ăn rau, nhàn nhã phất đuôi xua đuổi con muỗi.
Tần Mục liếc mắt nhìn thì run cầm cập.
Con bò này quả thực là Thanh Ngưu hơn nữa Tần Mục dám khẳng định mặc dù là trên ngọn núi ngọc này cũng chỉ có một con bò như vậy thế nhưng hắn chưa chắc có thể đánh thắng con bò này!
Bắp thịt toàn thân con bò này cực kỳ hùng tráng đứng trên hai chân sau như người đang dựa trên một cây cột. Móng trước của nó đã biến thành bàn tay bằng chất sừng cứng rắn cầm lấy một cọng rau xanh mượt thản nhiên ăn.
Bằng mắt thường, Tần Mục thoáng thấy con bò này cao gấp hai ba người mình hầu như không có thịt mỡ. Tất cả đều là bắp thịt chắc nịch hơn nữa da của nó hiện ra màu xanh ngọc lại còn phản quang, bóng loáng sáng chói thật giống như là một loại ngọc đẹp mười mấy năm.
Đáng sợ nhất chính là khi con Thanh Ngưu này hít thở. Hơi thở tựa như hai làn khói trắng, một vào một ra. Hơn nữa trên cổ nó còn mọc ra vảy rồng, Tần Mục dám khẳng định con Thanh Ngưu này đã tu luyện không ít năm trên núi, hấp thu Cửu Long khí cho nên xuất hiện hoá rồng mọc ra vảy rồng.
“Người nào nhìn trộm ta?”
Đột nhiên, con Thanh Ngưu kia phát ra tiếng người rồi nhét một cây mẫu đơn vào trong miệng, hít ánh sáng trắng từ lỗ mũi vào trong cơ thể. Ánh mắt nó như điện, lướt về phía Tần Mục bên này. Sau đó cất bước đi tới, vừa di chuyển thì từng khối cơ bắp trên người rung rung.
Tần Mục thở hắt một hơi nói với Hồ Linh Nhi: “Không phải là một con bò sao? Ta chăn bò từ nhỏ đến lớn còn không làm gì được nó à? Linh Nhi ngươi lui về phía sau trước đi sau đó ta bảo ngươi chạy, ngươi liền chạy nhanh. Hiểu chưa?”
Hồ Linh Nhi gật gật đầu, lui về phía sau.
Tần Mục hít một hơi thật dài, nghênh đón con Thanh Ngưu đang đi đến kia, cười nói: “Vị Ngưu huynh này...”
Con Thanh Ngưu này bướng bỉnh nóng nảy không nói lời gì xông về phía trước đánh liền, cười lạnh nói: “Tiểu tử thúi một mặt cười xấu xa, khẳng định không phải là người tốt. Ai là Ngưu huynh Ngưu đệ với ngươi hả?”
Hồ Linh Nhi thối lui lên núi thì đột nhiên chỉ nghe một tiếng nổ vang như sấm sét truyền đến từ vườn rau. Tiếp theo là chấn động rầm rầm rầm không dứt, sau một lát Tần Mục như một làn khói điên cuồng chạy tới, kêu lên: “Linh Nhi chạy mau!”
Hồ Linh Nhi vội vã nhanh chân bỏ chạy, nó liếc mắt nhìn về phía sau thì chỉ thấy hốc mắt Tần Mục sưng lên, mũi xanh lè. Đương nhiên là trong chốc lát ngắn ngủi tên nhóc chăn bò của thôn Tàn Lão liền bị con Thanh Ngưu này tàn bạo đánh cho một trận.
Hồ Linh Nhi âm thầm líu lưỡi, thầm nghĩ: “Công tử luôn luôn thần võ, đến Thái học viện đánh người này đánh người kia. Sao bây giờ lại bị một con bò đánh?”
Sau lưng bọn họ truyền đến tiếng bước chân ầm ầm hiển nhiên là con trâu kia đang hùng hổ khí thế đuối giết về phía này, không có ý định tha thứ.
Tần Mục nắm lấy Hồ Linh Nhi thả ở đầu vai rồi liều mạng lao nhanh lên núi.
Sau một lát, con Thanh Ngưu kia không đuổi kịp bọn họ há miệng mắng rồi quay trở lại.
Thanh Ngưu vừa về đến vườn rau, chỉ nghe trong sân ngói đỏ bên cạnh truyền đến âm thanh của Bá Sơn Tế Tửu, mơ mơ màng màng nói: “Bên ngoài sao ồn thế hả?”
“Lão gia, có người bắt nạt Ngưu Ngưu của người đấy!”
Con Thanh Ngưu kia vội vã cúi người rồi hướng về trong sân cười làm lành nói: “Hắn còn muốn trộm rau trong vườn của lão gia gia, bị Ngưu Ngưu đánh chạy.”
“Lại có việc này hả?”
***
(*) Đại thừa: Tu luyện pháp môn nhà Phật đến mức thượng thừa.