Sau khi Tần Mục dạy cho Hồ Linh Nhi cách điều khiển các nút, hắn để lại một tấm điều kiển trong lồng ngực ma vương Đô Thiên rồi khi đẩy nhẹ rãnh chìm trong lồng ngực, tấm điều khiển sẽ tự động nảy ra.
Tượng thần đúc bằng hàn thiết kim tinh của ma vương Đô Thiên vô cùng to lớn, cao chừng hai trượng tám, Tần Mục cũng phải bỏ ra rất nhiều tiền, chỉ mua hàn thiết kim tinh thôi cũng đã mất hai đồng tiền Đại Phong.
Linh kiện của tượng thần có số lượng lên tới hàng vạn, chỉ bánh răng thôi cũng tới tám chín trăm chiếc, vô cùng phức tạp.
Cho dù ma vương Đô Thiên không muốn cử động, người khác ngồi trong tấm điều khiến cũng có thể điều khiển hắn cử động, tượng thần tám tay bốn mặt, khi đánh nhau cũng rất dũng mãnh, những người bản lĩnh cao cường bình thường cũng khó mà phá được phòng thủ của hàn thiết kim tinh.
Trong tim của tượng thần còn có một chiếc lư nhỏ, cấu tạo giống với lư hắn rèn cho hỏa phỉ Phạn Vân Tiêu, nhưng chiếc lư trên chiếc thuyền nát của Phạn Vân Tiêu là cái đầu tiên hắn chế luyện, không có nhiều kinh nghiệm, lần này chế luyện, lư không những nhỏ hơn nhiều mà còn tinh xảo hơn hẳn.
Hồ Linh Nhi ngồi trên tấm điều khiển là có thể bỏ dược thạch vào trong lư nhỏ, còn có thể dùng nguyên khí để điều chỉnh sức lửa của lư, cho dù không có ma vương Đô Thiên, nàng ta cũng có thể dùng tượng thần này như một vũ khí trọng giáp (*).
Nếu như ma vương Đô Thiên dùng tượng thần này làm cơ thể, còn có thể giúp đỡ chiến đấu, uy lực phát huy được sẽ vô cùng đáng sợ, chỉ e rằng các đấng thần thông của cảnh giới Lục Hợp cũng không phải đối thủ của hắn, các đấng thần thông cảnh giới Thất Tinh cũng không dám chắc chắn có thắng được hay không.
Tần Mục theo học ông nội câm, ông nội điếc và Mã gia, chế tạo tượng thần thế này đối với hắn mà nói chỉ là kết hợp những kiến thức ông nội câm, ông nội điếc và Mã gia dạy cho hắn lại với nhau chứ bản thân không có nhiều sáng tạo.
Sáng tạo duy nhất chính là tổ hợp chúng lại.
Nhưng bức tượng thần này đối với người khác mà nói tuyệt đối đạt tới trình độ của đại sư luyện kim, đại sư cơ giới, đại sư phù văn, cùng sáng tạo ra một trạng thái chiến đấu hoàn toàn khác biệt.
Hồ Linh Nhi vô cùng hào hứng, mặc kệ ma vương Đô Thiên đang ở trong cơ thể tượng thần mà ngồi ngay lên tấm điều khiển nhỏ bé, điều khiển tượng thần chạy ra ngoài.
Tần Mục vội vàng nói:
“Long Đại, đi theo nàng ta, đừng để nàng ta gây rắc rối.”
Long Kỳ Lân trả lời một tiếng rồi liền cất bước chạy ra ngoài, đi theo Hồ Linh Nhi đang khoa chân múa tay, la hét ra lệnh cho tượng thần, Tần Mục nhìn theo bóng dáng của Long Kỳ Lân, chỉ thấy da bụng của Long Kỳ Lân như muốn lết trên mặt đất.
“Nên giảm bớt khẩu phần ăn của gã này thôi.”
Tần Mục lắc đầu, trước đây Long Kỳ Lân rất cường tráng, mặc dù hay bị bỏ đói nhưng nhìn vẫn uy phong lẫm liệt, khi canh giữ của núi thì không ai dám lại gần.
Mặc dù từ khi đi theo hắn, mỗi ngày đều đặn một đấu Xích Hỏa Linh Đan, còn có nước hồ Ngọc Long tha hồ uống khiến nó càng ngày càng béo, hình dạng cũng lớn lên không ít.
Cứ tiếp tục thế này, Long Kỳ Lân sớm muộn gì cũng biến thành một cục thịt tròn, chỉ có thể dùng bụng đỡ lấy toàn thân, chân đừng hòng đứng nổi trên mặt đất.
“Trước đây, sư tổ cho hắn ăn tuyệt đối không phải là một đấu Xích Hỏa Linh Đan, nếu không gã đã biến thành một cục thịt tròn rồi, gã này chắc chắn đã nói dối khẩu phần ăn, sau này ta chỉ nên cho gã ăn nửa đấu Xích Hỏa Linh Đan thôi.”
Tần Mục nín thở tập trung suy nghĩ, điều động lại Bá Thể Tam Đan Công, thần hóa thành trạng thái Trấn Tinh Quân, đầu người mình rắn, tay cầm ảo ảnh cuốn sách, sau lưng hắn, một cánh cửa dần dần xuất hiện.
Tần Mục quay người lại, thần hồn chấn động, phát ra âm thanh kì quái, chính là câu nói tiếng U Đô mà ma vương Đô Thiên dạy cho hắn, ma vương Đô Thiên gọi đây là Cửa Khôn Nguyên, mặc dù ý nghĩa thực sự có phải Cửa Khôn Nguyên hay không, nhưng câu này hắn không hề học sai.
Hắn đang đọc chữ trên cánh cửa thì đột nhiên Cửa Khôn Nguyên đó từ từ mở ra để lộ ra một không gian bóng tối vô tận.
Tần Mục sững sờ đi một vòng quanh cánh cửa, hắn nhìn thấy đây vẫn là khu nhà của mình nhưng cánh cửa này mỏng bất ngờ, dường như không hề có độ dày, từ góc độ của hắn, chỉ có thể nhìn thấy một lớp bóng tối vô cùng mỏng manh đứng ở đó.
Dù có nhìn đi nhìn lại cánh cửa đó bao nhiêu lần thì vẫn nhìn thấy một không gian tối tăm mịt mù mà thôi.
“Đây là một cánh cửa có thể nối liền với một thế giới khác?”
Tần Mục hồi hộp đưa tay ra, cẩn thận thò vào trong cửa nhưng lại không có cảm giác gì khác lạ.
“Đây là điều kì diệu của cảnh giới Ngũ Diệu sao, cảnh giới Ngũ Diệu của những người khác có cảnh cửa này không? Đã từng có ai mở ra và đi vào đó hay chưa?”
Hắn có chút chần chừ, bước vào cánh cửa này sẽ gặp phải điều gì? có khi nào trong bóng tối kia là U Đô trong truyền thuyết?
Sau khi đi vào, có thể sống sót trở ra hay không?
Đúng vào lúc này, Tần Mục nhìn thấy trong thế giới đen tối sau cánh cửa phát ra một tia sáng, đó là một người và một chiếc thuyền, mũi thuyền có treo một ngọn đèn leo lét, ánh sáng yếu ớt, chiếc thuyền đang lướt về phía này.
Dưới ánh đèn ở mũi thuyền là một ông lão đang ngồi gấp người giấy, ngựa giấy, trong ánh đèn lắc lư, nhìn vô cùng quái dị.
Hắn định thò đầu vào trong cánh cửa, thì nhìn thấy ông lão đưa tay gỡ chiếc đèn bão xuống, nhấc đèn chiếu về phía hắn, Tần Mục bị ánh đèn chiếu lên người lập tức cảm thấy hồn phách bị giữ chặt, không thể nhúc nhích.
Ông lão trên thuyền treo đèn lên trên mũi thuyền, ánh đèn không chiếu vào người Tần Mục nữa, hắn mới thở phàomột hơi.
Đột nhiên, Tần Mục rợn tóc gáy, hắn cúi đầu nhìn xuống thì chỉ thấy mình đang đứng trên thuyền, bên cạnh ông lão.
Chiếc thuyền chậm chạp quay ngược trở lại, Tần Mục ngoái đầu lại nhìn thì chỉ thấy cánh cửa ở phía xa có ánh sáng chiếu tới, trước cánh cửa đó mình đang đứng thò đầu ngó qua bên này.
Hắn, ở trước cánh cửa, đã là một cái xác không có hồn phách.
“Ta vẫn chưa chết, tại sao lại bắt hồn phách của ta đi?” Tần Mục hỏi ông lão kia.
Ông lão coi như không nghe thấy gì, tiếp tục chuyên tâm gấp người giấy và ngựa giấy.
Tần Mục ngoảnh đầu nhìn, Cửa Khôn Nguyên mỗi lúc một xa dần, hắn không khỏi hốt hoảng, ma vương Đô Thiên đúng là có giấu giếm một số việc, cánh cửa đó e rằng không phải là Cửa Khôn Nguyên, nếu không ông lão này đã không bắt hồn phách của hắn đi.
Hắn nhảy xuống khỏi thuyền, bây giờ cách cánh cửa kia không quá xa, nói không chừng vẫn có thể đi ngược về lại cánh cửa đó, về lại trong thân xác của mình.
Nhưng sau khi hắn nhảy khỏi thuyền, không thấy nhảy xuống nước giống như trong tưởng tượng mà bên ngoài thuyền lại là một màu tối đen như bóng tối không có bờ bến.
Hắn giống như một người chết đuối, chân tay giãy giụa, nhưng không có bất cứ nơi nào có thểchống dỡ, chỉ có thể trơ mắt nhìn thấy chính mình không ngừng chìm xuống, rơi vào trong bóng tối sâu hơn tối hơn.
Hắn nhìn lên trên, chiếc thuyền nhỏ trong bóng tối cách mình mỗi lúc một xa, ngọn đèn ở mũi thuyền cũng mỗi lúc một nhỏ dần, dần dần nhỏ tới không còn nhìn thấy nữa.
“Tên khốn ma vương Đô Thiên vẫn lừa mình!”
Tần Mục thấy rằng mình như rơi vào trong cơn ác mộng tối đen không bờ bến, không có cách nào có thể thoát khỏi bóng đen mỗi lúc một tối đen này, không có cách nào giãy giụa mà tự cứu mình.
Đây chính là bóng tối khiến con người tuyệt vọng, ngập chìm trong tuyệt vọng.
Con thuyền có thể chở theo hồn phách của mình đã trôi đi xa.
Đột nhiên, Tần Mục cố gắng hết sức, dùng hồn phách của mình thét lớn, hét lên câu nói tiếng U Đô mà ma vương Đô Thiên dạy mình, âm điệu khó hiểu uyển chuyển trầm bổng, vô cùng uốn lượn, nhưng chỉ có thể do linh hồn phát ra.
Hắn nói xong câu nói này, đột nhiên trong bóng đêm vô tận vọng tới một giọng nói cũng khó hiểu, cổ xưa như vậy, âm thanh này cũng là tiếng U Đô, giống như đang tụng kinh, lại giống như tiên nhân viễn cổ tiến hành tế lễ, dùng sinh mệnh và máu tươi để tễ lễ một vị thần chúa tể vạn vật.
Tần Mục lập tức cảm nhận thấy cơ thể mình bắt đầu từ từ nổi lên, tốc độ nổi lên mỗi lúc một nhanh, cuối cùng thì hóa thành một luồng ánh áng.
Hắn nằm trong luồng sáng nhìn thấy con thuyền kia, tiếp theo đó thì nhìn thấy cánh cửa.
Luồng sáng rít gào rồi bay khỏi bóng đen, lao vào trong thân xác Tần Mục đứng trong cánh cửa.
Cơ thể Tần Mục rung lên, hắn thở mạnh hồng hộc, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, giống như vừa vớt từ dưới nước lên.
Phía sau cánh cửa, chiếc thuyền kia lại chậm rãi lướt đi, ông lão trên thuyền nhìn hắn, lần này không nhấc đèn bão chiếu hắn nữa.
Tần Mục đứng trước cửa, sẵn sàng chuẩn bị dừng hình thái Trấn Tinh Quân, để cánh cửa biến mất, lớn tiếng nói:
“Đạo huynh, câu ngươi nói có ý nghĩa gì?”
Ánh mắt ông lão nhìn xuống người hắn, con thuyền mau chóng đổi hướng, đi về phía bóng tối.
“Chí tai khôn nguyên, vạn vật tư sinh, nãi thuận thừa thiên”
“Khôn hậu tái vật, đức hợp vô cương. Hàm hoằng quang đại, phẩm vật hàm hanh.”
“Tẫn mã địa loại, hành địa vô cương, nhu thuận lợi trinh. Quân tử du hành, tiên mê thất đạo, hậu thuận đắc thường (**)“.
“Câu ngươi nói chính là “Chí tai khôn nguyên”, sớm nói câu này, ta đã không bắt hồn của ngươi.”
Chiếc thuyền mỗi lúc một xa và dần mất hút, giọng nói của ông lão vọng lại mỗi lúc một mơ hồ:
“Cánh cửa này là Cửa Thừa Thiên U Đô, khôn nguyên thừa thiên, quỷ thần có thể vào, không phải là nơi ngươi có thể vào.”
“Ma vương Đô Thiên quả nhiên hãm hại ta.”
Tần Mục nổi giận, sau đó bật cười:
“Tuy nhiên cũng may không mất mạng, từ từ hành hắn là được. Ý, hồn phách của ta hình như có thay đổi một chút.”
Hắn cảm thấy hồn phách của mình trở lên dẻo dai hơn, mạnh mẽ hơn sau một chuyến đi U Đô, Tần Mục vội vàng điều động Bá Thể Tam Đan Công, lập tức cảm thấy trong Cửa Thừa Thiên truyền tới một luồng sức mạnh không rõ hình trạng đang bồi dưỡng hồn phách của mình.
Hắn không khỏi giật mình, tuy ma vương Đô Thiên lừa hắn, nhưng cũng không hoàn toàn là lừa hắn.
Ma vương Đô Thiên nói không sai, biết được chữ U Đô trên cánh cửa, mở cánh cửa này ra, quả thực có thể khiến việc tu hành của hắn không có khuyết điểm, mạnh hơn so với quốc sư Duyên Khang ở cảnh giới này.
Hình thái Trấn Tinh Quân ở cảnh giới Ngũ Diệu rất quan trọng đối với hắn, là mấu chốt của việc tu hành hồn phách.
Mãi lâu sau, Tần Mục chỉ cảm thấy hồn phách của mình càng lúc càng ổn định, củng cố, hắn nhìn cuốn sách trên tay, chỉ thấy chữ trên sách dần dần trở lên rõ ràng, bên trên xuất hiện các chữ cổ quái hình tượng chim, thú, sâu bọ, cá, mặt trăng, mặt trời.
Những chữ này tuy hắn không biết, nhưng dường như có thể hiểu được ý nghĩa của chúng, ánh mắt hắn lướt qua, sự bí ẩn của chữ trong sách tự động biến thành kiến thức trong đầu hắn.
***
(*) Trọng giáp: áo giáp hạng nặng.
(**) Lời trong Kinh Dịch, quẻ thứ 2
Dịch nghĩa: “Đất mẹ bao la sinh ra vạn vật, đây là lẽ trời.”
“Đất mẹ bao la nuôi dưỡng vạn vật, công đức vô hạn. Công đức, ánh sáng, sự bao la của đất mẹ giúp vạn vật sinh trưởng.”
“Ngựa cái phi trên đồng cỏ bao la, tính tình ôn hòa, có lợi khi bảo vệ chính đạo. Quân tử nên mô phỏng đức tính này, khi gặp chuyện nếu giành vị trí đứng đầu sẽ dễ mất phương hướng, nếu đứng sau người khác đi theo đám đông sẽ tìm được quy tắc thường lệ.”